Đánh Cược Trái Tim

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Màn bốn – Mua chuộc lòng người

Xã hội ngày nay ngày càng phát triển,những vấn đề phát sinh nhu cầu về đời sống cao hơn ngày càng tăng,dẫn theo đó là tình trạng “Có tiền là có tất cả” cũng chả biết từ lúc nào phát sinh theo xã hội công bằng dân chủ văn minh của chúng ta.Vâng,chắc các bạn chẳng còn lạ gì với Nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.Độc lập,tự do,hạnh phúc.. Những từ ngữ này quả thật quá quen thuộc từ lúc biết chữ cho tới khi trưởng thành,bất cứ giấy tờ hành chính nào,trên đầu trang cũng sẽ bắt gặp từ này.Nghe thì thật hào sảng,nhưng sao có khi người viết cũng chả hiểu tại sao lại phải viết.

Cũng ko rõ từ lúc nào,từ nước xã hội hóa,đẩy mạnh giáo dục,đẩy mạnh phát triển phút chốc trở thành nước đang trên đà phát triển kinh tế là trọng tâm,mà muốn phảt triển kinh tế bạn phải làm gì?Bạn phải có tiền.Thế nên người có tiền là kẻ có quyền,ko có tiền ko có tất cả.Cho nên cứ có tiền đi bạn sẽ nghiễm nhiên có tất cả.

Tiền rất quan trọng!Tại sao ư?

Bạn đi học,phải có tiền.Bạn ăn cơm,phải có tiền.Bạn xây nhà,phải có tiền.Bạn muốn đi xe buýt,phải có tiền.Bạn ốm,dĩ nhiên phải có tiền.Có nhu cầu cần giải quyết nơi công cộng,phải có tiền..

Tư tưởng này lại càng thấy rõ hơn trong công cuộc chinh phục mối tình.Ngày xưa ông cha ta trọng nam khinh nữ,phụ nữ xem như vật sở hữu,đánh đập,hành hạ thế nào cũng chỉ dám cắn răng chịu đòn.Từ khi được phổ cập hóa giáo dục,mở mang kiến thức với các nước bạn,chúng ta cũng vỗ ngực hô to bài ca “Nam nữ bình đẳng” “nhân quyền”..Nhưng chỉ toàn thấy gào khản cả tiếng,ko hiệu quả.

Vâng,nam nữ bình đẳng thì đúng là bình đẳng hơn ngày xưa,cho nên mới sinh ra cái thói con trai là phải trả tiền cho con gái,đi ăn đi uống đi chơi,con trai là phải chịu chơi,bỏ tiền ra cho bạn gái.Thằng nào ko có tiền.. Thì đành ngậm ngùi ứa lệ mà nhìn các em lần lượt ra đi..

Xét cách toàn diện,thì cưa gái cũng phải có tiền…Có tiền là có tất cả..

Tú vẫn đang ngồi lơ mơ trong lớp.Ấn tượng khó phai về tiết mục đặc sắc tối hôm qua.Sau màn bóc trần đầy ấn tượng của cô ta,cả cái phòng om sòm như cái chợ,vì đứa nào đứa nấy cũng cười ngặt ngẽo.Đã thế chúng nó còn vô cùng ân cần,và tốt bụng tiến lại gần bắt tay xin chữ ký như gặp gỡ thần tượng.Thật là tức muốn đập tan cái quán mà.

Nhưng càng như vậy,càng phải cho cô ta nếm mùi lợi hại mới được.Đừng tưởng anh dễ bắt nạt.Đến bao giờ ngươi nằm trong tay ta rồi.Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là địa ngục trần gian.Ha ha ha … Nhưng có phải cười quá sớm rồi ko?!

Siết chặt bàn tay đầy quyết tâm,khuôn mặt nhăn lại đầy nghiêm túc.Được ta xông trận đây.

——————————Tuyệt chiêu : Xe đẹp , nhà đẹp——————————-

Bây giờ là h phút,liếc nhìn cổng trường đang mở,hắn chờ đợi.

Đám học sinh ùa ra khỏi cổng trường như ong vỡ tổ,nhìn ngay thấy hắn đang đứng ở đối diện cổng,chiếc quần bò hàng hiệu tôn lên cặp chân dài,chiếc áo sơ mi hơi bó trên lộ ra bờ vai rộng,còn chiếc áo đồng phục mùa đông quê mùa,bị hắn quẳng chỏng chơ ko thương tiếc trong thùng xe.

Vứt điếu thuốc xuống đường,lấy chân di di,hắn tươi cười vẫy vẫy tay,làm cho mấy nữ sinh đang từ cổng đi ra bỗng xôn xao bồi hồi,họ bỗng chốc quay sang nhau thì thào.

Ngọc vui vẻ vẫy cánh tay chào lại hắn.Kéo tay Nhi chạy băng qua đường,tới chỗ hắn.

“Sao anh tan sớm thế?”

“Anh ra từ tiết !” hắn vui vẻ trả lời.

Nhi im lặng,hai tay đút túi áo đồng phục,nhìn bâng quơ.

“Anh gọi bọn em có gì à?” Ngọc mắt sáng nhìn hắn.

“Ah.Tại hôm nay cuối tuần,về nhà thì chán.Chúng ta đi chơi đi.” Hắn nói.

“Hay quá!Dù sao mai cũng được nghỉ!” Ngọc nhận lời ngay.

“Mày đi đi,tao về!”

Thật biết phá cảm giác của người khác.Ngọc quay ra nhìn nó với ánh mắt đầy thù hằn.Nhéo tay nó cái đau thấu trời.

“Auuu…” Nhi tru lên,mắt muốn chảy nước mắt.

“Sao thế?” hắn hỏi.

“Ko.Ko có gì đâu.Nhi nó bảo là nó nghĩ lại đi cùng ý mà!” Ngọc cười.

Hắn chỉ ậm ừ cái,nhìn cô ta vẫn chưa thèm quay lại nhìn mình từ nãy đến giờ,trong lòng có chút ko vui. “Lên xe!”

“Dạ?” mắt Ngọc sáng lên.

Bất cứ cô gái nào,chẳng mơ ước vào ngày đẹp trời,khi vừa bước chân ra khỏi cổng trường,thấy ngay người con trai điển trai,quần áo chỉnh tề cưỡi trên con xe ngon lành chờ mình,nhất là con gái cấp ưa mơ mộng,tham hư vinh.Trông thấy người con xe đẹp sáng loáng,cũng như trông thấy bạch mã hoàng tử mặt đã đủ vênh ngược lên rồi.Nữa là đứng cạnh con xe đẹp lại còn là chàng trai siêu hot.Thôi thì bay tới tận mây xanh.

Tú biết rõ điều này nên mới gọi đây là chiến thuật đầu tiên.Nhưng nhìn con SH i ko làm hắn hài lòng lắm.Đành chịu thôi,cũng chỉ tại trường ở trong ngõ,giờ lại là giờ tan học,chỉ nghĩ việc lái tới rồi làm sao lách ra cũng đủ khiến hắn giảm yêu cầu kỹ thuật xuống.Nên bình thường đi học,hắn mới chỉ đi xe máy.

Nhi nhìn gã nghi ngại,cái gã này rốt cuộc đang muốn làm trò gì?Đột nhiên nhân tố lớp A lại sang làm quen với gái A,thật ko biết lượng sức mà.

“Tôi tự đi xe mình được rồi!” nói rồi,đi ra chỗ gửi xe ko thèm quay lại.

“Kệ nó đi!” Ngọc nói,đang nghĩ tới cảnh ngồi sau gã đẹp trai,ôi thế nào mai tới lớp cũng được phỏng vấn trực tiếp cho xem.Lúc đó ko biết nên trả lời thế nào nhỉ.Trong đầu còn đang mơ màng chuẩn bị trước câu trả lời cho buổi phỏng vấn ngày hôm sau.Đã nghe gã nói.

“Lên xe!” giọng giảm xuống thêm cung bật cảm xúc.

Nhi lái xe nhưng ko đi song song với hắn,mà chỉ theo sau,nhìn con bạn đang ngồi trên chiếc SH quay lại nhìn mình nói chuyện.Kết cục trên suốt đường đi cô chẳng thèm quan tâm tới đi đâu,chỉ theo sau Ngọc thôi.

Hắn rẽ từ ngõ Quan Thổ ra Tôn Đức Thắng,thẳng đường lên lăng Bác.Kết cục Ngọc là người để ý tới lộ trình bèn hỏi “Mình đi đâu?”

“Nhà anh!” hắn đáp gọn lỏn.

Trong lòng Ngọc thót lại,sao tự dưng lại về nhà anh ta.Ko phải là muốn ra mắt gia đình sớm vậy chứ?

Còn Nhi thì đưa ánh mắt nhìn cái kẻ bại não này xem,rốt cuộc trong cái đầu của anh ta có thể nghĩ ra tuyệt chiêu gì để khoe khoang nữa.Đừng nói là khoe nhà anh mặt phố nhé?

Rẽ vào đường Thanh Niên,đi hết đường đê rẽ vào khu biệt thự hồ Tây,hắn đỗ lại trước một ngôi nhà tầng nằm ở gốc vuông của đường cái,ngôi nhà rất đẹp.Cổng nhà được làm bằng sắt sơn đen,kiểu dạng cổng như hàng rào cao kiểu châu Âu,từ cổng có thể nhìn thấy sân được lát cỏ xanh có thêm lối đi bằng đá nhỏ,trước hiên nhà có cổng trời gỗ với cột màu nâu gụ,trên là những cây gỗ ngang tạo thành mái đình,những dây leo xanh mướt vươn mình cuốn lấy cây cột trông ko khác gì những cây nho là mấy.Ngôi nhà phong cách Châu Âu với tường sơn màu trắng mát mắt,cửa chính vào nhà là loại cửa cánh,màu gỗ tươi,trên cửa có ô kính vuông nhỏ,hai bên hông sát cánh cửa là ô cửa kính trong,có những đường gỗ ngang chia ra từng ô chữ nhật nhỏ.Bên phải cửa chính là dãy cửa sổ dài cao tới gần trần đón ánh nắng vào,qua ô cửa kính trong người ta có thể biết được đấy là phòng khách.Ở hướng vuông góc với cổng chính vào nhà,còn có cửa cuốn nằm ở mặt đường bên kia,xem ra đó là gara.

Ngọc nhìn ngôi nhà biệt thự mà mồm há hốc.Ko phải là phim thần tượng,càng ko phải là truyện tranh,thật sự đời thật có người giàu như vậy.Sống ở nơi như thế này, ngày thôi cũng sướng chết được.Nhi chỉ tặc lưỡi,lén lút cười.

Hắn mở cốp lấy ra cái điều khiển,ấn nút,cánh cổng bật mở.Lại còn điều khiển từ xa nữa.Quá sức khó tưởng.Nhìn gương mặt của Ngọc đang nhìn chăm chú,hắn lén quay lưng nở nụ cười mở mày mở mặt.Giờ đã thấy chưa,cái chiêu nhà mặt phố,bố làm to này,chẳng khác gì bom nguyên tử cả.

Nhi vẫn ngồi trên xe,nhìn xem gã này tiếp tục sẽ làm gì.Môi hơi nhếch lên cười.

“Mời mọi người vào nhà!Anh vào thay bộ đồ rồi chúng ta đi!” hắn điềm nhiên cười,trong mắt ánh lên vẻ rạng ngời.Sao hả nhà quá đẹp phải ko?Dĩ nhiên!Tôi biết.

“Em có thể tham quan nhà anh vòng ko?” Ngọc hỏi.Chả mấy khi được vào biệt thự để xem người có tiền sống như thế nào.Sao có thể bỏ lỡ cơ hội,dù bao nhiêu lần đi qua đường này chỉ để ngắm nhà,nhưng chưa bao giờ được mời vào nhà ai bao giờ.Làm sao có thể từ chối miếng cá đã bầy ra đĩa mời mình.

“Dĩ nhiên là được rồi.Hai người cứ tự nhiên!” hắn cười,trong đầu lại nghĩ cắn câu dễ quá.

Ngọc quay lại nhìn Nhi,kéo tay cô xuống xe,Nhi giằng lại,vẫn ngồi yên trên xe,khuôn mặt lạnh băng ko biểu cảm.

“Sao thế?Ko phải mày rất thích nhà đẹp sao?Chẳng mấy khi có cơ hội.Đi nào!”

“Tao đợi ở ngoài được rồi,mày muốn xem cứ vào xem đi.”

“Sao cơ?mày ko muốn vào xem bên trong thật hả?”

“Ukm” Nhi gập đầu cái rụp chẳng cần suy nghĩ.

Nghe thấy cuộc đối thoại của cô gái,hắn khẽ quay người lại cố tỏ ra mình là người chủ nhà nhiệt tình.

“Đừng ngại,nhà tôi ngoài tôi ra ko có ai đâu.Cứ tự nhiên!”

Nhi nở nụ cười ma lanh nhìn hắn với cái nụ cười vô cùng đểu trên đôi môi hồng.Hắn đột nhiên thấy hơi lạnh lạnh.Cứ mỗi lần cô ta nở nụ cười như vậy là y như rằng báo hiệu cho hắn rằng,tôi sắp chơi anh vố đấy!Trong lòng bỗng nhiên lo âu.Chẳng nhẽ cái chiêu này ko hiệu quả?Cô ta mình đồng da sắt à mà ko bị bom nguyên tử cho nổ banh xác???

Ngọc nhìn con bạn khó hiểu,bình thường nó là người thích lên đây đi xem nhà đẹp nhất,tại sao giờ lại..Quá kì cục.

“Tại sao?” Ngọc bĩu môi hỏi.

Giống như chỉ chờ có câu nói này,Nhi lén nở nụ cười nửa miệng,lớn tiếng mà nói

“Tao ko xem đâu,vì sợ sau khi xem nhà,lại phải xem bố hắn thì tội mắt lắm.”

… Chột…

Quả thật chột rồi..Thế là lộ hết rồi à?!!Cúp điện toàn khu vực..

Nắm tay ướt đẫm mồ hôi lạnh,mặt sưng đỏ lên mà ko biết nên làm gì.Hắn đành quay lưng đi thẳng vào nhà.Muốn lên phòng thật nhanh,dội cho mình gáo nước lạnh cho hạ bớt nhiệt độ trong người.Kết quả cuối cùng anh ta lại quên việc,Gozila ko thể chết vì bom…

Tuyệt chiêu “Nhà mặt phố bố làm to” …. Thất bại thảm hại!!!

—————————–Tuyệt chiêu thứ hai : bữa ăn đắt tiền ————————-

Hắn vốn định lôi nàng Audi đẹp đẽ của hắn ra để xài,vốn là để kiếm cớ bắt cô lên đi cùng xe cho đỡ lích kích,nhưng cuối cùng cô lại nhất mực ko đồng ý,thế là dù đã đánh xe ra khỏi gara,hắn đành ngậm ngùi lùi trở lại.Khóa cửa.Đành phải đi xe máy.

Cô gái ngồi đằng sau lưng cứ nói chuyện gì với hắn,hắn hoàn toàn ko để tâm.Trong đầu vẫn còn cảm thấy não đang giật giật vì cú knock out vừa rồi.Đau..Thật sự rất đau.. Đôi khi hắn tự hỏi nên gọi cô ta quá thông minh,hay phải nói là con nhỏ này hoàn toàn ko có trái tim đây.Ngọt ngào khen cô ta,cô ta ko mắc bẫy.Xuống nước giảng hòa,cô ta ko nghe.Thậm trí lôi cả cái biệt thự chục tỷ ra,cô ta cũng câu mà đập vỡ cả gia sản..Thảm..Quá thảm rồi!Cái loại quái vật này từ đâu sinh ra vậy hả trời?.Nhưng ko được,ko được bỏ cuộc.Chắc chắn thế nào cô ta cũng có điểm yếu.

“Vậy hai người thích ăn gì?” hắn quay người sang hỏi mắt nhìn cái con nhỏ đang đi wave cạnh mình.

“Ăn gì nhỉ ?” Ngọc quay sang nhìn con bạn,mặt hơi lúng túng.Tuy cái câu trả lời của Nhi ở trước cổng nhà cô nghĩ mãi ko ra,tại sao lại phải xem bố của Tú.Nhưng nhìn vẻ bỏ đi của anh,cô cũng hiểu chắc chắn đấy là cú đá ghi điểm. “Ăn gì hả mày?” để chữa cho bầu ko khí chiến tranh bớt mùi thuốc súng,Ngọc đành cười nhìn con bạn.

“Đi ra gà BBQ đi!” Nhi nói,chỉ nhìn vào Ngọc ko nhìn vào hắn.

“Gà BBQ?Tức là thức ăn nhanh hả?” hắn khó tin được,nhìn con nhỏ cách kì quái.Cô nương chọn món nào đắt hơn chút được ko?Thông thường hắn đi với con gái cũng là đi ăn lẩu băng truyền,quán đẹp sạch sẽ,hoặc là đi ăn sushi ở Bà Triệu,hay ở vườn nhật trên Tô Hiến Thành,ko thì cũng đi ăn món Hàn,hoặc sang hơn thì qua khách sạn Metropole ăn..Nhưng cái yêu cầu quá tầm thường này.Thật khó hiểu.

“Sao?Rẻ quá à?” Nhi nhìn thấy ánh nhìn trong mắt hắn,mỉm cười hiền lành đòn đập chết quân địch.Giống như giết người còn cười dịu dàng,đừng lo ko đau đâu.Thiệt đáng sợ.

Hắn khẽ nuốt nước bọt rồi lắc đầu.Đại tỉ của tôi ơi,có cần tôi mở miệng câu thì bao nhiêu suy nghĩ xấu xa của tôi cô cũng lôi ra nói hết vậy ko?Ko biết cô ta học mẫu giáo ở đâu,ko phải người lớn vẫn dạy phải kính trên nhường dưới và nhất là ngoan ngoãn lịch sự,lễ phép là gì.Đúng là bi kịch của giáo dục,hỏng cả thế hệ tương lai.Đúng là giờ,toàn các cô nuôi dạy hổ,chứ ko phải nuôi dạy mầm non nữa.Tương lai xã hội rồi sẽ đi tới đâu!!?

Nhi nói rồi quay mặt đi,trong lòng nghĩ,bổn cô nương tử tế lắm mới ko bắt ngươi ra quán vỉa hè rồi,còn tỏ thái độ.Thật ko biết điều mà.Chẳng qua nể Ngọc,ko lẽ lại làm hắn xấu hổ thêm,thì thế nào Ngọc cũng giận.Thôi ta đành nhịn,chọn quán ăn trung trung mà vào.

Cuối cùng cũng tới quán BBQ ở Ngọc Khánh,sau khi phi xe lên vỉa hè,ba con người mỗi người suy nghĩ đi vào quán.Hắn tính đi lên trên mở cửa tỏ mặt ga lăng,chạy vội tới trước Nhi đẩy cửa cho cô bước vào,trên môi hiện ra nụ cười nịnh nọt.

Nhi đảo mắt nhìn hắn lượt,đôi mắt đen nheo lại. “Cậu hợp với việc này đấy!” rồi tiếp bước đi thẳng tới quầy phục vụ.

Tức..Tức..Tức…

Toàn bộ tự tôn của đàn ông,bị cô ta cái kéo xuống sàn làm thảm chùi chân.Đau..Thật là đau quá.Cô ko sợ bị quả báo à,đồ khủng long thời kì đồ đá kia.??

Đến cả việc gọi món cô ta cũng đối đầu với anh,anh muốn thể hiện gọi nhiều chút cho các cô ăn.Cô thì lại đón nhận nồng nhiệt bằng câu rất nồng nàn : “Nhìn ko ra nhé!Thì ra cậu đói ăn như vậy!”

Trời ơi là trời,con nhỏ này sinh ra để xỉ nhục ta phải ko???Ta căm hận mi!!Cuối cùng Ngọc đành dàn hòa “thôi gọi vừa đủ ăn là được rồi.”

Chưa ăn cơm đã nghẹn thế này rồi,tới chút nữa ăn chắc bị cô ta cho ói máu mà chết quá.Ba người sau khi gọi xong đồ ăn thì đi lên tầng kiếm bàn ngồi.Gã và Ngọc ngồi đối diện nhau,Nhi ngồi cạnh Ngọc.

Nhưng trái lại với lo lắng của anh,bữa ăn diễn ra vô cùng.. im lặng.Nhi cứ ngồi ăn,hoàn toàn ko để ý gì tới việc châm chích anh nữa,ko biết là nên mừng hay nên lo nữa.Đột nhiên anh lại cảm thấy đôi chút ko thoải mái.Người ta vẫn thường bảo những im lặng bất thường thường là dấu hiệu cho những biến cố lớn.Ko phải là cô ta đang ủ mưu hèn kế bẩn gì để chơi anh vố hộc máu đấy chứ?Nghĩ vậy nên đôi khi anh lại khẽ liếc sang nhìn xem quân địch có chuyển biến gì mới ko?Nhưng ngoài việc cô ta ăn trông rất ngon lành ra,thì cô ko hề có phản ứng gì,dù chỉ là quay lên nhìn anh.Thật sự thì cô ta đang nghĩ gì trong đầu?Nhưng chắc ko còn chuyện gì nữa rồi.

Sau khi đã ăn no,uống say, con người quyết định đứng dậy.Anh nhanh chân muốn xuống trước thanh toán.Ngọc thì khoác tay Nhi đi đằng sau.Tới tầng ,Tú ra quầy thanh toán,Ngọc dừng lại trước cửa để đợi,thì Nhi đột nhiên cũng chạy ra quầy.

“Dạ của quí khách hết nghìn!” chị phục vụ vui vẻ tươi cười nhìn anh chàng đẹp trai đang mở ví.

Bộp..

“k phần của tôi!” Nhi đặt tờ k trên mặt bàn quầy thu ngân trước ánh mắt ngạc nhiên của chị phục vụ ngơ ngác,và cái mặt dài thượt há hốc của gã đang rút tiền trả..

Mặt Tú lúc này trông ko khác nào cá ngão,mắt trở thành đường thẳng,cái mồm thì há hốc ra như hình chữ nhật.Quả nhiên..Quả nhiên quá im lặng là biểu hiện của bão lớn mà.Cô ta,cô ta thật sự luôn muốn làm anh mất mặt mà.Chắc chắn là đã tính toán từ trước,rõ ràng là đã tính toán trước,thả tay lúc ăn,đến cuối cùng thì phi vào bắn một quả rocket.Đúng là quá nguy hiểm.Cô ta thật quá thâm hiểm mà.Lần đầu tiên anh lại bị đứa con gái cưa đôi tiền,mệnh ai nấy trả.Ôi cái xã hội gì đây???????

Con khủng long bạo chúa kia,ta nhất định … nhất định phải cho người biết tay!!

Kế hoạch bữa ăn đắt tiền … Tuyệt đối!!Tuyệt đối là thảm họa.

————————Tuyệt chiêu thứ ba – Anh vô cùng rộng rãi ———————

Tuy vô cùng ấm ức trong lòng,thái dương cứ giật giật ko ngừng,các nơ ron thần kinh đã bị thiêu hủy gần hết,nhưng vẫn phải khắc cốt ghi tâm chữ .. nhịn.Phải,phải nhịn.Nhịn.Nhịn.Nhịn.

Nhưng sao người vẫn cứ bốc hỏa thế này?!

“Anh ko sao chứ?” Ngọc ngồi đằng sau nói qua vai hắn.

Hắn ko quay lại chỉ lắc đầu.Ngọc bèn giận dỗi nhìn qua con bạn,đang vô cùng ung dung đi xe bên cạnh,cái mặt nó hoàn toàn là thoải mái,chẳng có tí mặc cảm tội lỗi nào.Dù cho cái người ngồi cạnh nó lúc này đang hừng hực lửa.

Nghĩ lại nãy từ trong nhà hàng đi ra thật thảm hại biết bao nhiêu.Tú đứng trơ ra đó đến mấy phút.Cuối cùng thì anh ta người cứ run run,rút ra tiền trả và quay đi ko thèm nhìn lại.Chỉ còn cô thu ngân nói với theo “Anh ơi tiền thừa.”

Nhìn khuôn mặt anh cứ hết há hốc,rồi lại trắng bệch,rồi tiếp theo là đỏ lừ.Thật sự ko biết nên làm gì nữa.Tất cả cũng tại con nhỏ kia.

Bị ánh nhìn trách móc của Ngọc làm để ý,Nhi quay sang nhìn con bạn.Nó giơ ra nắm đấm cảnh cáo.Nhi mở to mắt,vai hơi nhún lên “Tao vô tội.”

Nhưng Ngọc lại giơ tay cảnh báo lần nữa “Đừng ngụy biện!”

Cuối cùng,cái cuộc đối thoại kịch câm ấy bị phá hoại bằng câu nói với cái giọng trầm trầm “Chúng ta đi xem phim đi!”

Ngọc vỗ tay hoan hô.Còn Nhi hơi nhíu mày,hắn ta lại giở trò gì đây?

Tới Vincom,gửi xe ở bãi xong họ đi thang máy lên tầng trên.Đang là cuối năm nên người đi xem phim khá là đông.Nhi đang định chen vào mua vé,thì Ngọc vội kéo chặt tay nó lại.Tú mới thở phào,tiến vào mua vé.

Đến khi mua được vé phim đi ra,anh đã thấy cô gái tay đang cầm trên tay nào bỏng ngô nào nước ngọt.

“Sao ko đợi để anh mua?” Tú nói.

Ngọc đưa cho anh túi bỏng hơi nhíu mày “Em giữ nó ko được!”

Cuối cùng lại vẫn là trò sòng phẳng,cô ta thật sự làm người ta thấy khó chịu mà.Tú nghĩ bụng. Cũng phải thôi,khủng long bạo chúa thì có thể gặp được ai ga lăng chứ.Đúng.Sao mình ko nghĩ ra nhỉ,làm gì cô ai theo đuổi cô ta,nên cô ta đâu biết cảm giác đi ăn có người trả tiền.Nói tới đây cơn tức giận trong lòng anh giảm xuống còn nửa.Hèn chi mới có hành động đó.Thật đúng là đáng thương..

Nhi nhìn vẻ mặt Tú đang nhìn mình,cô nhíu mày.Nhưng Ngọc kéo tay cô cái.Cô đành im lặng,đi vào phòng chiếu.

Tú rất muốn ngồi cạnh Nhi,rạp chiếu phim tối,rất thích hợp cho những việc như vô tình cầm nhầm tay hoặc là nói chuyện thì thầm chẳng hạn.Chẳng thế mà con trai lại thích hẹn hò ở rạp phim.Chỗ tối dễ làm việc.

Nhưng ý tưởng đó vẫn chỉ là ý tưởng,mà từ ý tưởng đến thực tế còn là quãng đường xa,xa vô cùng.

Vị trí trong rạp hiện nay là,Nhi ngồi ngoài cùng,tới Ngọc,rồi tới Tú.Họ đi xem “breaking dawn”.Vâng,đối với Ngọc mà nói cô phát cuồng vì anh chàng Edward,điều này ko nói tới,nhưng đối với Nhi,kẻ đã bỏ xem ngay từ phần thì lại hoàn toàn ko có hứng thú với tác phẩm đang hot này.Kết cục là mới ’ trôi qua,cô đã ngủ gục ngon lành.Cái đầu cô cứ gục gục,và kết thúc là đáp gọn lởn trên vai của Ngọc.

Ngọc khẽ giật mình,Tú nhẹ nhàng hỏi “Sao vậy?”

“Con nhỏ này lại thói quen cũ,nó ngủ mất rồi!”

“Cô ta hay ngủ gật vậy sao?”

“Ko.Chỉ lúc nào xem phim tình cảm,hay phim ko kinh dị thôi.” Ngọc nói nhỏ.

Ít ra hắn ta nắm được thêm yếu điểm của cô ta,cứ xem vậy đi.Cô ta ko thể xem phim tình cảm và phim kinh dị.Hahahaha thì ra cô ta cũng bình thường thôi.Tại sao con nhỏ bình thường như vậy lại có thể làm ta mất mặt nhiều lần như thế được nhỉ?Nghĩ tới đây Tú lại ko khỏi bực mình.Bỗng Ngọc đứng dậy,cô có chút vấn đề khó nói.Ngại ngùng khẽ lách qua người của Tú.

Giờ chỉ còn lại cái ghế với người, người đang ngủ,còn người ko biết tại sao cứ thi thoảng lại quay sang nhìn.Cách nhau cái ghế nhưng tại sao lại có cảm giác là khoảng cách vô tận.Tú ko biết nên làm gì,lại chẳng thể tập trung xem phim được.

Cái đầu của Nhi gật gù,rồi lại gật gù,trông thật giống đồ chơi lúc lắc.Rồi cô trượt vai khỏi ghế lao về phía trước kia là vai của Ngọc,Tú thấy vậy vội vàng thật nhanh giơ tay ra,bàn tay chạm vào đôi má mềm mềm của con gái,anh đành ngay đơ cứ giơ tay ngang qua cái ghế mà đỡ khuôn mặt của cô.

Thế là giờ, người đang ngủ,còn người lại đang phải với tay ra để đỡ.

Tú nghĩ bụng “Thật sự có phải cô cố tình ko?Mỏi lưng quá!Con nhỏ này,tỉnh dậy đi chớ.” Đến cả lúc cô ngủ cũng làm cho tôi phải ăn đòn.Chắc chắn cô là sao quả tạ của tôi rồi.Mỏi lưng quá!Mỏi tay!!Cứu tôi với!!!

Sau khi giải quyết xong “vấn đề tế nhị”,Ngọc trở lại chỗ ngồi thấy Tú đang với người qua ghế của mình mà đỡ cho Nhi ngủ, thoáng cô trau mày vẻ ko vui,nhưng ánh sáng mù mịt trong rạp lập tức nhấn chìm vẻ mặt đó.Có tiếng người đằng sau gọi lại “Ngồi xuống đi chứ!”.Ngọc vội vàng ngồi về chỗ.

Tú từ từ đợi cô ngồi xuống xong mới từ từ rời tay khỏi Nhi,để cô ngả dựa vào vai Ngọc.Ngọc nhìn Tú vẻ dò xét,hoa hồng,rồi lại giàn hòa,mời cơm,rồi lại xem phim chẳng nhẽ là.. Nhưng cô thấy anh cứ lắc lắc cổ tay,rồi bóp vai khó chịu,cô tự mình cười “chắc chắn ko đâu!”.Rồi tiếp tục ăn bắp rang và xem phim.

Xem xong phim,Tú nói xuống tầng chơi game.Thế là Nhi lại lần nữa bị kéo theo cách bắt buộc.Gương mặt lờ đờ,cô cảm thấy mình ngủ chưa đã,giá mà được về nhà ngủ thì tốt quá.Nhìn người đó đi với nhau,thiệt nhàm chán.Cô ghét nhất là những trò hẹn hò,thà về nhà vừa nằm ăn bim bim,đắp chăn xem phim thần tượng,cũng là đang xem hẹn hò rồi,cần chi phải mất công đi theo thế này.Thật là khổ.

Hắn tiến tới chỗ cô,đưa cho cô đống xèng,nhưng cô lắc lắc đầu,mặt hoàn toàn còn chưa tỉnh táo.Ngọc thấy vậy vội khoác vai nó “Nó ko chơi thì để em” nói rồi cầm đống xèng mà Tú đưa xuất kích.

Vincom có tầng chuyên giành cho trò chơi điện tử,ở đây chia làm dãy máy,dãy máy ở giữa ngăng căn phòng ra làm lối đi.Vào đến đây bạn sẽ thấy đủ kiểu trò chơi,từ đập chuột cù nhầy,hay gắp gấu cổ lỗ,cho tới những trò hiện đại kiểu -D.Nói chung cái gì cũng có.Và tất nhiên cùng với số lượng máy nhất định ấy là tiếng ồn.Nào là nhạc của máy vòng đua xe,lại có thêm nhạc của mấy cái máy dance,lại thêm tiếng đập chuột,người thì từ trẻ con tới trẻ lớn,thể loại trẻ nào cũng có.Đúng là quá phong phú.Ngọc kéo Nhi đi tới mấy cái máy nhảy,cô xoa tay lắc đầu.Nhìn cái mặt con bé chả có tí hứng thú nào,Ngọc đành nhảy mình.Cô nhảy cũng khá,ko tới nỗi nào.Tú đứng nhìn lúc,cũng ko phải là gà.Rồi anh bảo Nhi “Đua xe ko?”

Nhi nhìn hắn,từ đầu tới chân,từ chân tới đầu.Thờ ơ lắc đầu.

“Cái thái độ gì vậy?” Tú gần như muốn hét lên câu này.Lửa giận vừa mới được hạ hỏa chút nay lại tăng ngùn ngụt.Anh phải tìm cái gì để trút giận,ko thì..Ko thì..Nghĩ tới đây có cái gì đó đập vào mắt anh.Đấm bao cát.Có tính chất giải tỏa.

“Cố lên!” Ngọc vui vẻ đứng bên cạnh cổ vũ,Nhi đứng nhìn cái gã công tử bột này,coi hắn làm được gì,thơ ơ nhét tay vào túi quần.

Rầm ..

điểm..

Rầm..

điểm..

Rầm …

điểm..

Ngọc cười rạng rỡ, “Anh khỏe ghê!”

Nhi chỉ bĩu môi.Con trai kiểu gì đây?

Dường như đấm bốc quả thật là giải pháp đúng đắn,sau khi đấm xong tâm trạng trở nên khá hơn hẳn.Hắn tiếp “Đi đua xe thôi!”

“Em đua với anh!”

Kết quả là cái đôi trai tài gái sắc này,lúc thì đua xe,lúc thì bắn súng,khi lại ra chơi ping pong..Làm cho Nhi cuối cùng cứ phải theo đằng sau,nhìn mãi cũng thấy chán.Sau khi chơi xong.Họ quyết định đi xuống tầng dưới.Đây là lúc để cho anh “phóng khoáng” ra tay.

Đi qua khu mua sắm,Ngọc nhìn những cửa hàng hàng hiệu ko chớp mắt,đến khi qua shop,cô khẽ reo lên “Đôi giầy kia đẹp quá!”

Chỉ chờ có thế,Tú lao người tới.Súp pờ men đến đây!

“Em thích ko?”

Ngọc gật đầu, “Nhưng quá đắt!”

“Ko vấn đề!” nở nụ cười ngọt ngào,ví tiền của anh là dành cho các em.

Nhi kéo Ngọc lên,nhưng ma lực của shoping còn ghê gớm hơn lực hút của trái đất,giờ thì Nhi đã hiểu,tại sao mà người ta có thể chết vì mua sắm.Giống như trong quyển truyện có tên “tín đồ của shoping”,nhân vật nữ chính phát cuồng vì mua sắm,lúc nào cũng muốn sắm,sắm,sắm…Cứ kéo kiểu này thật đúng là có thể chết người rồi!Nhi nhăn mặt.

Ngọc hý hửng sách cái túi chứa đôi giầy tr,môi ko thể đừng được cười sung sướng,làm bạn với con nhà giàu thật đúng là hạnh phúc.Nhi nhìn con bạn ko tin được,vừa mới đôi giầy đã bị dụ rồi.

Rời khỏi quầy thanh toán cùng với nụ cười của cô gái bán hàng,Tú quay sang nhìn Nhi. “Có thích gì ko?”

Nhi quay lại nhìn anh ta,đôi mắt đen láy xoáy thẳng vào hắn ta “Bộ tưởng có tiền là hay lắm sao!”,lòng rất muốn nói câu này,nhưng đột nhiên cô nuốt toàn bộ vào trong miệng,đôi môi khẽ nhếch lên,gật đầu.

Tú khẽ mỉm cười vẻ tự tin,nhìn cô gái đang đứng trước mặt,đôi mắt đen của cô ta đang lấp lánh,cô ta cũng giống bao cô gái khác,con gái ai chẳng thích được mua đồ,nhất lại là đồ chùa nữa chứ.Đứng nói con gái,ai mà lại từ chối đồ chùa bao giờ.Bao nhiêu cô nàng trước đây của hắn,cô nào cô nấy xinh hơn cô ta tỉ lần,nhưng cũng vì chữ “mua sắm”,mà từ cọp cái cũng trở thành mèo con.Thế mới nói có tiền là có tất cả,mua luôn trái tim còn được ý chứ.

“Vậy để tôi mua cho cô!”

Nhi rất ngoan ngoãn,gật đầu cái rụp.Anh rất đắc ý nụ cười ngọt ngào đậu trên môi, “Cô thích gì nào?”

Nhi chỉ tay về phía tay trái,sau khi nhìn lên nụ cười của anh vụt tắt.

“Ko phải anh nói mua cho tôi sao?Sao thế?” Nhi nói giọng dịu dàng,thấy hắn đứng im ko nói gì,cô vội vàng kéo tay hắn đi.Hắn ngần ngại,chân chẳng muốn bước,mặt thì quay đi nơi khác ko dám nhìn.Ngọc cũng đỏ bừng mặt định kéo con bạn lại,nhưng ko rõ cái con bé từ nãy đến giờ mặt mày lờ đờ đã biến đi đâu,giờ chỉ còn đứa vô cùng khỏe mạnh đang kéo cả Ngọc cả Tú tới quầy …. Triumph..

Cô bán hàng vừa thấy có khách tới liền đon đả ra chào mời,hỏi han tình hình.

“Chị cứ để bọn em tự chọn!” Nhi mỉm cười với nụ cười tiếp thị còn sáng hơn cô bán hàng,lên cô ko rét mà run,đứng cho cô chọn.Nhưng sao lại có cậu con trai ở đây,trông thật là khôi ngô,đang đứng mặt mày ngại ngùng ko dám nhìn lên nữa.Thật đúng là..tuổi học trò.

Thấy Tú quay mặt ra ngoài,Nhi vội vàng kéo tay quay lại.Cậu ta lại lấy tay che mặt,Nhi khẽ cười,Ngọc níu tay con bạn “Làm trò gì thế?”

“Mua đồ!” nhỏ thảm nhiên.

“Mày ko phải chứ!Bình thường có bao giờ mặc hàng này đâu!” Ngọc nói nhìn con bạn ko tin được.

“Thì giờ mặc!” Nhi cười,với tay lấy mấy mẫu áo trên kệ.Quay sang nhìn cái ông nửa mặt trời nửa bị mây che đang đứng cứng đơ ở cạnh.Đôi mắt đen của cô sáng lên,linh hoạt đảo sang nhìn gã,đôi môi hồng của cô bắt đầu hít một hơi rồi nói thiệt lớn

“Hoàng Tuấn Tú,cậu xem nên lấy loại nước,loại hơi hay là loại mút ko thôi?” vừa nói cô vừa giơ lên, ướm vào người hắn bằng mắt xem thế nào. “Cậu thích loại nào?”

Hắn đơ mặt,rõ ràng là đang cố ý nói cho bàn dân thiên hạ nghe mà.Cô ta có phải con gái ko?Toàn bộ các con mắt gần khu vực quầy đồ lót đều quay ra nhìn nơi cái âm thanh ấy phát ra.Nhi lại tiếp tục tiết mục biểu diễn đặc sắc của mình.Ngọc thì đang luống cuống,cố mà hạ cánh tay đang dơ lên ướm đồ thử của con nhỏ bạn láu cá.Nhưng ý nguyện nào có được.

“Sao thế?Cậu thích màu gì?Mà cậu thích loại dây liền hay tháo rời?Chà nhiều kiểu dáng quả quá nhỉ?Kìa,cậu nói muốn mua mà,cũng phải nghía qua cái đi chứ!!” Nhi vẫn tiếp tục tung lựu đạn.

Hắn…Hắn…. Hắn thật sự,thật sự đang muốn chết ngay lập tức.Ông trời,trong cái đầu đứa con gái này chứa cái gì vậy?Cô ta có phải là con gái ko thế?Có phải ông cho nhầm giống rồi ko?Sao ông sinh ra tôi,còn sinh ra cô ta????Ta hận…Ta hận…Ta hận…………….

“Tại mày hết đấy!” Ngọc giận dữ nhìn sang con bạn thân tay vẫn đang cầm mấy cái áo lót.Rồi vội đuổi theo cái bóng lưng cao lớn đang hừng hực bước đi trong hành lang,giờ dáng đi nho nhã của chàng hotboy đã hoàn toàn biến mất,chỉ thấy cậu nhóc khôi ngô vừa đi chọn đồ lót rồi bỏ chạy thiệt nhanh,mặt mày thì đang tím dần.

Nhi treo lại mấy chiếc áo vào mắc,nhìn cô bán hàng thật dịu dàng “Em xin lỗi!Lần sau nhất định sẽ tới mua hàng!” rồi vui vẻ bỏ đi.Đừng tưởng có tiền thì muốn ra vẻ ta đây thế nào cũng được,cũng có thứ tiền ko mua được đâu.Hí hí ^____^

Kế hoạch anh vô cùng rộng rãi ….. chẳng còn biết dùng từ gì để diễn tả .. thôi thì.. lá cờ trắng xin hàng ….

Truyện Chữ Hay