Đánh Cược Trái Tim

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Màn mở đầu – Tuyệt chiêu tán tỉnh

Hôm nay là cuối tuần,mới là ngày thứ kể từ khi mãn hạn đình chỉ.Nhi chạy hồng hộc tới cổng trường nhưng cái cổng xanh im lìm vẫn lạnh lùng như mọi khi.Thôi đành vậy.Nhi quyết định vòng ra sân sau,chuyện là thế này,trường dạo này đang tu bổ lại,phía khoảng sân sau tường siêu vẹo lẻng xẻng nhưng vì đang bận thi công lại khu nhà học nghề và phần khu nhà trước,nên cái tướng siêu vẹo ở sân sau vẫn cứ để siêu vẹo như thế.Đấy cũng là tấm vé an toàn để lẩn vào trường mà ko ai biết của các cô cậu thích cảm giác mạnh.Và đây là ví dụ điển hình đang len lén trèo vào trường.

Bịch..

“Khụ khụ..” tiếng ho của con trai ở bên kia tường.

Nhi đang trèo lên nghe thấy tiếng ho,nhưng an tâm vì chắc chắn ko phải tiếng ho của quốc bảo dân tộc,nên tiếp tục mạnh chân,nhanh mắt mà leo lên bờ tường.Từ từ nhích chân vắt qua bờ tường,ngồi trên bờ tường cô nhìn xuống dưới,phát hiện tên con trai đang ở dưới,ho sặc sựa,hình như hắn ra đây trốn học đang đi thì bị cặp của cô ném trúng,làm bụi của cái sân đất cũng bay lên mù mịt.Vừa bị đau lại bị bụi vào,hắn chỉ còn ho sặc sụa thảm khốc.Nhi đột nhiên thấy hơi có lỗi.Vừa đưa nốt chân kia trèo sang bên tường vừa tụt xuống.

“Xin lỗi ném trúng cậu rồi à!” chân vừa chạm đất với tư thế như chưởng hồng kong,cô ngước lên nhìn cậu ta với đôi mắt sáng lấp lánh dàn hòa.Ai dè,phút chốc cô thấy thật hối hận vì lời vừa nói.Tên oan gia.

Tú ngớ người nhìn cô,ko ngờ trốn tới sân sau cho vắng để hút thuốc cũng gặp con bé này.Đúng thật là oan nghiệp.Nhưng lại nghĩ tới chuyện cá cược hôm qua,phút chốc tự mình lại cố nở nụ cười mê hoặc.

“Tôi ko sao!”

“Dĩ nhiên.Chỉ là cái cặp thôi mà,làm sao sao được.” cô nói mặt chẳng thèm nhìn hắn,nhặt cặp sách của mình lên,hướng về hắn mà phủi bụi.Rồi vác cặp lên vai,cố chạy nhanh về lớp ko thèm ngoảnh lại.

“Cái thái độ gì đây?” Tú nghiến răng kèn kẹt,nhưng lại tự vấn,ko được phép để mình thua.Cưa đổ cô ta,rồi đá cô ta là cách trả thù tốt nhất.Nhịn..Nhịn.. Nhịn..

“Phù..” thở ra nhẹ nhàng,ngồi phịch xuống ghế ngoài cùng cạnh cửa sổ ở bàn hai.Nhi đặt tay lên ngực cố tìm lại hơi thở.Vừa ngồi xuống thì cô giáo đã đứng ngoài cửa nhìn lắc đầu.

“Các bạn đứng!!”

“Nghiêm!!”

Tùng Tùng tùng..

“AAAAAAAAAAAAA…Đói!!” Nhi duỗi dài hai tay trên bàn như con mèo giơ móng vuốt chán nản ngáp cái uể oải. tiết đầu thiệt đúng là đau đầu.Toán với lý.Tại sao mấy cái môn đó cứ nhằm ngày cuối tuần mà xếp hàng thế nhỉ.Sắp tới lại còn tiết sinh hoạt.Ôi chỉ mới nghĩ tới sinh hoạt thâm tình với cô Dung mama là lại run lên bần bật.Nhi khẽ lắc lắc đầu.Thế nào hôm nay cũng lại màn thị chúng và cô là nạn nhân bị treo ngược vì hành vi đạp cửa oai hùng đầu tuần.Thật thê thảm,nhưng đấy cũng là chuyện của tiết nữa,giờ việc khiến cô rầu nhất là,ông nội đang gào thét đòi tiếp tế.

Dùng tay đập đập vô cái bụng đang ọt ọt biểu tình của mình,Nhi nhăn mặt “Đưa hết tiền cho người ta đi giặt áo rồi còn đâu mà ông cứ ngồi đòi hỏi thế hả?” rồi lại tự trách mình,sao lúc đó lại oai hùng tới thế.Nghĩ tới đây đột nhiên trong đầu lại nhớ tới hai câu thơ của thi hào Xuân Diệu “Thà phút huy hoàng rồi chợt tắt/Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.” Nhưng phút huy hoàng đổi bằng giá quá quá quá lớn rồi.Nhi gập người xuống mặt bàn,mắt ko khỏi rưng rưng.

“Biết thế này thà buồn le lói suốt trăm năm còn hơn!”

“Sợ mày luôn,thôi xuống căng tin tao mua bánh mì cho.” Ngọc nhìn con bạn chẳng còn chút khí thế nói.

Mới nghe có thế thì cái xác sống vội vàng nhổm dậy đầy sức sống.Đôi mắt đen láy sáng “nung ninh” nhìn cô bạn hết sức trìu mến. “Ôi tình yêu của đời tao!”

Nói rồi cô bé dẫn nhau tới căng tin,đúng là hỗn chiến bánh mì.Như đã nói ở trên ngôi trường của Nhi với tòa nhà gồm các phòng học đối diện nhau,cách nhau khoảng sân,nối liền dãy nhà là trụ sở hành chính của các sếp,tạo thành hình chữ U vuông vắn.Nhưng phía sau lưng trụ sở hành chính vẫn còn dãy hành lang và vài lớp học nằm phía sau.Đó là những lớp dành cho học sinh học nghề và học ôn.Ở phía đầu dãy phòng học đó,cùng hường với dãy nhà A là căn nhà nhỏ có tên là căng tin.Ôi thì thôi cái căng tin, “to” ơi là to của trường Nhi,cỡ nó phải lớn cỡ con chuột.Cứ giờ ra chơi là y như rằng bọn học sinh tranh nhau vào thực hiện mục tiêu nuôi dưỡng mầm non đất nước “Trẻ con như búp trên cành,biết ăn,biết ngủ,biết học hành là ngoan”..Thế cho nên cứ gọi là chen chúc nhau trước cái tủ kính nhỏ tẹo,kê trên cái bàn gỗ.Cô bán hàng đến toát mồ hôi để giải đáp nhu cầu của bao nhiêu cái miệng.Nhưng cũng đừng chê cái căng tin nhỏ này nhé,nhỏ vậy thôi cũng có cái bàn nhựa với mấy cái ghế để ngồi đấy.Đồ ăn thì ngoài bánh mì,bánh ruốc,với mấy món kẹo thanh,xúc xích,có phục vụ mì vào ngày đông tháng giá..Ôi thế là đã quá đủ rồi.Cho nên,cứ mỗi khi vào giờ ra chơi là y như rằng,nơi tụ điểm hot nhất trường chắc chắn là cái căng tin.

Bon chen vào dòng người lam lũ vì miếng cơm manh áo, cô gái gầy gò cuối cùng bị dòng đời xô đẩy hết bên nọ tới bên kia.Quân địch quá đông lực lượng lại quá hùng hậu, cô đành chịu thua.Đang buông tay cam chịu cái bụng đang kêu ọt ọt thì bỗng Nhi thấy có đôi giầy bóng bóng dừng lại gần cô.Mũi Nhi bị mùi bánh mì thơm thơm lôi cuốn,ngó lên,hóa ra lại vẫn là oan gia.

Nuốt nước bọt cái ực.Nhi ngán ngẩm quay sang nhìn Ngọc “Đi thôi mày xem ra tình hình này ko ổn rồi!”

Ngọc vẫn nhìn chân chân vào gã chủ nhân đôi giầy trước mặt nghĩ thầm “Ôi,đẹp trai!” mà hoàn toàn chẳng còn cảm thấy đói gì nữa.

“Các cô ko định mua đồ ăn sao?” Tú lên tiếng.

Ngọc lập tức chôn chân tại chỗ,khiến cho Nhi đang kéo cô cũng bị đứng khựng lại.

“Tụi em định mua đồ ăn nhưng đông quá!” Ngọc trả lời.

“Mày làm gì đó!Còn ko mau đi!” Nhi tức giận nhìn Ngọc tính kéo đi.Bị hắn làm cho khóc nức nở còn chưa đủ?

“Đợi chút!” Tú nói.

Tiến vào trong căng tin,hắn nói to nhỏ gì đó với tên nhóc khác. lúc sau trên tay cầm cái bánh mì với túi nước đi ra.Hoàn toàn ko đổ giọt mồ hôi.Đưa về phía cô nở nụ cười mê hoặc.(Chiêu đầu tiên trong nam nhân kế.Dùng tuyệt chiêu nụ cười ngọt ngào cùng với cử chỉ tốt bụng.Những cô nàng có tường sắt cũng ko thể nào ko lay động.Trừ khi tim bằng sắt vụn.Chiêu này vô cùng đơn giản lại hữu hiệu.Nhưng chỉ có thể dùng bởi những người đẹp trai trời sinh.Như ta đây XD Ha ha ha )

Ngọc đang ngơ ngẩn vì nụ cười mĩ nam chỉ có trong truyền thuyết lơ đễnh với tay ra,thì Nhi nhanh tay kéo chặt tay cô lại.

“Cậu làm gì thế!Ai biết hắn âm mưu gì?”

Mặc dù có chút cụt hứng,Tú tự nói với mình,nhịn nhịn.Vẫn cố giữ vững hình tượng giai đẹp của mình dịu dàng cười “Tôi chỉ muốn mời các cô bữa ăn thôi mà!”

Ngọc đáp “Vâng!” nhẹ nhàng lại giơ tay ra.

Nhi nhìn dò xét,lại kéo tay Ngọc vể.Ngọc nhìn Nhi chau mày “Gì nữa?”

“Ai biết cái tên đang cười nham hiểm kia đang nghĩ cái gì?Cậu ko thấy hắn rất gian à?”

Phập.. (Cái gì gọi là nham hiểm?Nụ cười mỹ nam hiền từ,dịu dàng,ôn nhu hài hòa khiến hoa nhường nguyệt thẹn,thiếu nữ xao động của ta lại bị ví như nụ cười của mấy tên dâm đãng ư?Đả kích..Đả kích..Con nhỏ này có mắt thẩm mỹ hay ko?Ko được.Phải nhịn.Nhịn.Nhịn..)

Tú nuốt nước bọt cái ực,thu khóe môi lại,mở đôi mắt nâu ra nhìn cô gái cố tỏ ra khoan dung “Cô nhìn tôi thế này mà lại thấy gian gian ư?”

Nhi nhìn kĩ hắn thêm chút,khuôn mặt con trai góc cạnh với làn da trắng mịn,mái tóc mềm mại gợn sóng,mái và mai dài thẳng ôm lấy gương mặt,cái mũi cao,chân mày rậm,đôi mắt cũng có phần sáng..Suy nghĩ lúc,cô gật gù.

Tú đang chờ đợi,khẽ cười.(Đúng vậy ta đẹp trai thế này dù sao cũng phải là lãng tử.Chứ sao lại có thể hình dung bằng hai chữ gian gian được.Cô ta chắc chắn cũng đã bị vẻ đẹp của mình thu hút )

“Trông hắn ko chỉ gian mà còn dê dê nữa,Ngọc.Cậu phải cẩn thận.Mặt con trai mà trắng thế đích thị ko họ sở thì cũng tên khanh.Nên đề phòng.Thôi chúng ta lên lớp.”

Phập.. (Đại đại đại đại nha đầu… Cô được lắm.Con nhóc ranh kia,công tử ta tuy là đào hoa thật nhưng chưa bao giờ lừa ai hết.Vậy mà người dám bảo ta dê ta gian,lại còn bảo ta họ sở tên khanh nữa.Đúng là khốn kiếp mà.Được rồi ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là sở khanh.)

Nắm chặt bàn tay lúc thấy có gì ươn ướt,man mát chảy ra tay.Nhìn xuống mới thấy thì ra anh bóp chặt nên vỡ luôn túi nước,giờ nước ngọt đang chảy lênh láng ra tay.Nên đành chịu khó cuốc bộ ra nhà vệ sinh rửa cho khỏi dính.

Đi từ nhà ăn cứ đâm thẳng là tới khu nhà vệ sinh.Nó cũng rệu rạo y như ngôi trường này.Tất nhiên là trường học nên đừng bao giờ đòi hỏi vệ sinh sạch sẽ như trong khu thương mại rồi.Mới tới gần đã ngan ngát vàng son,thơm lừng vùng rồi.Nhà vệ sinh trường Nhi nói là nhà vệ sinh cho oai,chứ cũng chỉ là quây bốn bức tường thấp lại phân khu nam nữ.Sàn nhà lát đá thô,chia ra làm bên.Trên sàn xây những ô bằng xi măng hình chữ nhật cao hơn sàn chút,xếp cứ đôi ,cách tường quãng để người vào giải quyết dẫm lên cho đỡ bẩn giày,còn công trình thì cứ theo rãnh thoát nước dọc tường mà xử lý.Đối diện nhà vệ sinh là khoảng sân nhỏ ở giữa có cái bể nước xây bằng xi măng để học sinh có thể rửa tay,rửa chân,rửa rì thì rửa ở đấy.

Tú tức giận vặn vòi nước,rửa cho sạch cái cảm giác dinh dính trên tay,đang bực bội nghĩ thì nghe thấy tiếng ai lanh lảnh rất quen.Vừa nghe thấy thì trong lòng đã thấy lửa hận bừng bừng.

“Đói chết đi Ngọc ơi!” Nhi mè nheo.

“Ai bảo nãy có người mời bánh mì thì ko ăn!”

“Ăn thế nào được.Ai đảm bảo hắn ko hạ độc!” Nhi trả lời.

Ngọc vẫn đang ngồi giải quyết cạnh Nhi quay sang nhìn con bạn với thái độ vô cùng .. “thái độ”,Nhi tiện tay ấn đầu nó cái.Đúng là trọng sắc khinh bạn.

“Hôm qua chúng ta làm hắn mất mặt vậy,tự dưng sáng nay lại tốt bụng thái độ quay độ.Mày ko thấy nghi ngờ à?” Nhi nói.Vừa đứng dậy kéo quần lên,cài khóa,rồi mới kéo áo sóng lại cho thẳng nhìn con bạn.

“Tự dưng tốt bụng mời chúng ta ăn,chắc chắn có âm mưu,muốn trả thù.Chắc chắn hắn đã hạ độc!” Nhi quả quyết,khuôn miệng nhướng lên tỏ vẻ anh minh thần võ như Bao Chửng.

Bốp..

“Ai.” Nhi quay lại nhìn con bạn thân đã giải quyết xong sầu đang quay sang giải quyết nó.

“Mày cứ xem Hà Nội nhiều vào,rồi cũng thành Hà Nội bây giờ.Có phải là bao thanh thiên đâu mà lo âm mưu với chả hạ độc hả mẹ trẻ.” Ngọc vừa nói vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Nhi lặng lẽ xoa đầu đi theo sau.Rõ ràng hắn ta có điều gì đó mờ ám.Đột nhiên chỉ sau đêm thay đổi độ.Hôm qua nó còn đang nghĩ,nếu chẳng may sáng nay hắn chặn đường giải quyết nó thì sao,vậy mà hôm nay đụng hắn sân sau ko đánh nhau,gặp ở căng tin thì lại mời ăn bánh.Rõ ràng là rất rất mờ ám.Ko phải đêm qua ngủ bị rơi xuống giường đầu đập mạnh quá nên hỏng rồi chứ?

Ngồi dựa vào ghế,hai tay gập ra đằng sau để gối đầu,Tú suy nghĩ mình nên làm gì.Xem ra mấy chiêu tầm thường thật sự ko ảnh hưởng tới cô ta thật.Đúng là yêu quái ko phải người.Đôi khi anh tự hỏi liệu cô ta có tim ko nhỉ.Con gái gì mà..

Hai tiết cuối cùng còn thê thảm với Nhi hơn là tiết đầu khô khốc,cứ chốc chốc Dung mama lại yêu chiều nhìn cô chăm chăm cứ như thể gương sáng học tập,làm cho cô cái lưng vẫn còn đang đau nhức cũng tự khắc uấn thẳng ko dám kêu ca.

Dung mama,tên cúng cơm là Nguyễn Kim Dung,tức thường gọi Dung mama,chủ nhiệm của lớp A,dạy bộ môn hóa,nhưng khả năng chuyên sâu là “hóa” kiếp học trò.Lớp A,cái lớp mà con gái thì em nào cũng phấn son,con trai thì ko bao giờ cài cao hơn cái nút áo thứ ba,mấy đứa con gái ko đến lớp điệu đà thì lại quá sức nghịch ngợm,mà ví dụ ko đâu xa,sáng chói lóa và ngời ngời vẫn đang ngồi đằng kia “Trần Hiểu Nhi”.Vừa vào học lớp chưa được ngày thì đã trèo tường ném cặp trúng thầy giám thị; ngày hôm sau thì ngủ gật đến mức thầy giáo toán gọi mãi mới tỉnh,tỉnh rồi thì vội bật dậy hất đòn vào cái cằm nhọn hoắt của thầy,nhưng thảm họa chưa dừng ở đó,nhờ cú huých đầy động viên,tóc giả của thầy cũng bay luôn ra,từ đó thầy có tên là VH,bọn học trò hay gọi là văn hóa,còn ý nghĩa sâu xa là Vũ hói; ngày trực nhật đi giặt giẻ lau xong từ nhà vệ sinh vung vẩy thế nào bay trúng ngay mặt cô hiệu trưởng đang đi dò xét dân tình,may là cô đại nhân đại lượng lại là do vô tình nên được miễn tội; đến khi tập thể dục thì quên giầy,mượn giầy lớp khác thì ko vừa chân kết quả đá thẳng giày vào mặt thầy giáo khi tập môn nhảy cao…vân vân và mây mây.. Ko biết bao nhiêu trò nghịch ngợm.Viết bản tường trình,đình chỉ học tập,nhưng cuối cùng đâu lại hoàn đó.Cho nên được mọi người tôn xưng làm chị gái dễ thương của lớp A.Nhưng trong tất cả các trò nghịch ranh ấy,chưa bao giờ cái con nhóc gây ra đại họa đánh người..Được rồi tuy lần này chưa đánh,nhưng mà đã có hiện tượng.Cần phải trấn chỉnh ngay lập tức.

Thấy mùi sát khí nồng nặc trong cái liếc xéo của Dung mama,Nhi khẽ nuốt nước bọt.Nhăn nhó mặt mày thôi lần này xong rồi.

Cuối cùng thì cũng tới lúc hành quyết.Giờ sinh hoạt cuối tuần.Lớp trưởng bắt đầu đọc sổ đầu bài,những nhận xét của giáo viên,đưa cô chủ nhiệm kí trước khi mang lên văn phòng để tổng kết thi đua cuối tuần.Cô giáo ngừng lại dò dò từng dòng nhận xét trong tuần.

“Giờ sử Hoàng,Minh,Thu đùa nghịch nhai kẹo cao su trong giờ,Hoa ném giấy từ bàn cuối lên bàn .” Đọc rồi cô liếc xéo lên cái lại tiếp tục.

“Giờ địa bàn ghế xộc xệch,lớp rất bẩn.” tiếp tục liếc thêm cái nữa.

“Giờ sinh… hoàn toàn giống như cái chợ vỡ.”

“Giờ văn, em ko có vở soạn bài..”

“Giờ lý,Thúy,Mai,Huyền đọc tạp trí thời trang trong giờ..”

….

Đến đây mặt Dung mama biến sắc,đặt sổ đầu bài xuống,tay di di thái dương.Cô nhắm mắt lại thở ra rồi bắt đầu mở đôi mắt to tròn như con cọp của mình lên miệng bắt đầu nói “Trần Hiểu Nhi,em đi lên đây!”

Biết mà!!Biết mà!!Giáo viên có chiêu rất lợi hại,người ta vẫn nói đánh rắn phải đánh vào đầu.Bây giờ là cái đầu đang bị tóm lên đây mà..Cô ơi,cô tích nhân tích đức chút được ko?Rõ ràng những thứ cô đọc ko có tên em,em cùng lắm chỉ ngủ trong giờ,đi học muộn,thi thoảng vô tình quên vài thứ,với vừa rồi đạp vỡ kính cửa lớp A..chứ nào phải em làm bi bét cái sổ đầu bài đâu.Nuốt nước bọt cái ực,Nhi bước từng bước nặng nề đi tới bục giảng.Cả lớp thót tim nhìn đòn phủ đầu của Dung mama mà ko khỏi thương tiếc thay cho chiến binh anh dũng.Lần nào cũng là kẻ đứng mũi chịu xào.

“Em muốn tôi phải làm gì với em đây?Tôi đã nghe thầy giám thị nói rồi ..”

Ôi,lại là quốc bảo.Đúng là cổ vật truyền đạt thông tin cũng thật quá là nhanh đi.

“.. em vào lớp người ta,lại đạp cửa mạnh đễn nỗi vỡ cả kính.Em có biết như thế gọi là phá hoại của công hay ko?..”

Trời ơi,cô à.Kính em cũng đền rồi,lại ko phải em trốn tránh trách nhiệm..Sao cứ nhắc hoài cái qui định phá hoại của công vậy chứ?Cũng có lúc cô ở văn phòng làm vỡ cái cốc thôi.Vậy ko phải cũng là phá hoại của công ư?

“..Tôi cũng ko biết phải làm sao với em nữa.Em là con gái phải …”

Hiền dịu,nhẹ nhàng,bla bla bla.. cô ơi giờ là thế kỷ rồi,cô tân tiến lên chút đi chứ.Giờ cứ bắt con gái phải ngoan ngoãn lo lắng việc nhà,ko phải quá bất công rồi sao?

“..em có biết ở văn phòng nghe chuyện tôi xấu hổ thế nào?.học sinh do tôi chủ nhiệm lại..”

Cô ơi, bị đả kích ko phải tại em.Rõ ràng từ đầu đây đã là lớp chơi giỏi hơn học,nhà trường phân cho cô,nào phải lỗi tại bọn em đâu.

Cứ cô dốc bầu nhiệt thuyết,trò chăm chú đón nhận qua lại như vậy.Cô giáo thì cứ nói,học trò thì cứ trau dồi kiến thức..Cuối cùng hồi trống cứu mạng cũng vang lên.

Cả lớp nhìn vẻ tiếc nuối của Dung mama mà thở phào nhẹ nhõm.Cuối cùng cũng xong màn hành quyết.Mau mau thu dọn mà chuồn lẹ thôi.

Nhi vừa méo mó vì bác dạ dày tốt bụng lại sôi ùng ục,vừa xách cái cặp lê bước ra ngoài cùng Ngọc.Thiệt là thê thảm.Bình thường bị mắng thì thôi đi,nhưng hôm nay đặc biệt thê thảm,ko có gì bỏ bụng,tâm trạng tự dưng cũng trở thành xấu bụng theo luôn.

Ngọc nhìn Nhi an ủi,khoác tay con nhỏ bạn đi ra sân trường.Bon chen hòa vào dòng học sinh đang vui vẻ đón ngày cuối tuần thoải mái.Bỗng nhiên dáng người cao cao,nụ cười long lanh hiện ra trước mặt cô gái.

Nhi nhìn hắn vẻ dè chừng “Lại muốn gì đây?”

Hắn hơi phật lòng,nhưng vẫn phải cố gắng giữ hình tượng,dịu dàng cười.

“Tôi muốn mời người uống nước xem như làm hòa.”

“Làm hòa?” Nhi nhìn hắn.Chắc ko phải là định đánh úp ở quán chứ.Dễ lắm.Nhưng ta đâu có sợ ngươi.Ánh mắt thông minh ánh lên tinh quái.Môi lại nở nụ cười ma lanh “Làm hòa chuyện gì nhỉ?”

“Chuyện tối qua!” Tú giữ vững nụ cười trên miệng trả lời.

“Xin hỏi là chuyện gì?” Nhi tiếp tục dẫn con bò vào thòng lọng.

“Là chuyện hôm qua cô và tôi ở ..” nói đến đây tự dưng hắn như bị nghẹn họng.Cơn tức hôm qua cùng em Audi lộng lẫy xẹp lép vẫn đang nằm ở xưởng chưa lấy về làm cục nghẹn của hắn lại trào lên.

“À!Ko phải chuyện hôm qua tôi làm ướt áo anh chứ!” Nhi tru môi lên,khoanh tay trước ngực,tay còn lại mân mê đôi môi hồng, “Hay là chuyện anh chụp ếch tối qua!”

Con nhỏ này,con nhỏ này…Con nhỏ này..Rõ ràng là có thù oán với tôi mà..Anh ức nghẹn lời chỉ biết đứng chôn chân lần nữa.Lại lần nữa hoàn toàn ko thể nói được gì mà chỉ có thể tức nghẹn lời.

Ngọc lo lắng nhìn gương mặt điển trai của Tú cắn chặt môi có kìm chế bộc phát.

“Anh ko sao chứ?”

“Đi về thôi Ngọc!” Nhi thấy vậy kéo ngay tay Ngọc đi,mặc kệ gã.

Trong đầu Nhi đang nghi hoặc,cái gã này hôm nay rất kì lạ.Hay có phải là tại vì hôm qua bị mình làm tức tới bốc hỏa nên não cũng hỏng rồi chứ?Khẽ quay đầu nhìn lại tướng hắn đang đứng chết chân ở sân trường lần,bóng đổ dài trên sân.Nhi quay đầu xua đi ý nghĩ tội lỗi.Ai bảo hắn là người gây lỗi trước.

“Sao rồi?” Duy đến ngồi cạnh Tú khoác vai.

“Con nhỏ đó..” Tú định nói nhưng lại dừng lại,đôi mắt nheo lại nhìn xa xăm.

“Sao hả?Thấy khó rồi phải ko?” Duy nói.

“Đúng là có khó hơn những ca trước.Nhưng tao ko tin là cô ta là pháo đài ko thể công phá.” Mắt Tú sáng lên.Anh thực sự chú tâm vào rồi.Cuộc chơi mới chỉ là bắt đầu.

Hôm nay là cuối tuần,mới là ngày thứ kể từ khi mãn hạn đình chỉ.Nhi chạy hồng hộc tới cổng trường nhưng cái cổng xanh im lìm vẫn lạnh lùng như mọi khi.Thôi đành vậy.Nhi quyết định vòng ra sân sau,chuyện là thế này,trường dạo này đang tu bổ lại,phía khoảng sân sau tường siêu vẹo lẻng xẻng nhưng vì đang bận thi công lại khu nhà học nghề và phần khu nhà trước,nên cái tướng siêu vẹo ở sân sau vẫn cứ để siêu vẹo như thế.Đấy cũng là tấm vé an toàn để lẩn vào trường mà ko ai biết của các cô cậu thích cảm giác mạnh.Và đây là ví dụ điển hình đang len lén trèo vào trường.

Bịch..

“Khụ khụ..” tiếng ho của con trai ở bên kia tường.

Nhi đang trèo lên nghe thấy tiếng ho,nhưng an tâm vì chắc chắn ko phải tiếng ho của quốc bảo dân tộc,nên tiếp tục mạnh chân,nhanh mắt mà leo lên bờ tường.Từ từ nhích chân vắt qua bờ tường,ngồi trên bờ tường cô nhìn xuống dưới,phát hiện tên con trai đang ở dưới,ho sặc sựa,hình như hắn ra đây trốn học đang đi thì bị cặp của cô ném trúng,làm bụi của cái sân đất cũng bay lên mù mịt.Vừa bị đau lại bị bụi vào,hắn chỉ còn ho sặc sụa thảm khốc.Nhi đột nhiên thấy hơi có lỗi.Vừa đưa nốt chân kia trèo sang bên tường vừa tụt xuống.

“Xin lỗi ném trúng cậu rồi à!” chân vừa chạm đất với tư thế như chưởng hồng kong,cô ngước lên nhìn cậu ta với đôi mắt sáng lấp lánh dàn hòa.Ai dè,phút chốc cô thấy thật hối hận vì lời vừa nói.Tên oan gia.

Tú ngớ người nhìn cô,ko ngờ trốn tới sân sau cho vắng để hút thuốc cũng gặp con bé này.Đúng thật là oan nghiệp.Nhưng lại nghĩ tới chuyện cá cược hôm qua,phút chốc tự mình lại cố nở nụ cười mê hoặc.

“Tôi ko sao!”

“Dĩ nhiên.Chỉ là cái cặp thôi mà,làm sao sao được.” cô nói mặt chẳng thèm nhìn hắn,nhặt cặp sách của mình lên,hướng về hắn mà phủi bụi.Rồi vác cặp lên vai,cố chạy nhanh về lớp ko thèm ngoảnh lại.

“Cái thái độ gì đây?” Tú nghiến răng kèn kẹt,nhưng lại tự vấn,ko được phép để mình thua.Cưa đổ cô ta,rồi đá cô ta là cách trả thù tốt nhất.Nhịn..Nhịn.. Nhịn..

“Phù..” thở ra nhẹ nhàng,ngồi phịch xuống ghế ngoài cùng cạnh cửa sổ ở bàn hai.Nhi đặt tay lên ngực cố tìm lại hơi thở.Vừa ngồi xuống thì cô giáo đã đứng ngoài cửa nhìn lắc đầu.

“Các bạn đứng!!”

“Nghiêm!!”

Tùng Tùng tùng..

“AAAAAAAAAAAAA…Đói!!” Nhi duỗi dài hai tay trên bàn như con mèo giơ móng vuốt chán nản ngáp cái uể oải. tiết đầu thiệt đúng là đau đầu.Toán với lý.Tại sao mấy cái môn đó cứ nhằm ngày cuối tuần mà xếp hàng thế nhỉ.Sắp tới lại còn tiết sinh hoạt.Ôi chỉ mới nghĩ tới sinh hoạt thâm tình với cô Dung mama là lại run lên bần bật.Nhi khẽ lắc lắc đầu.Thế nào hôm nay cũng lại màn thị chúng và cô là nạn nhân bị treo ngược vì hành vi đạp cửa oai hùng đầu tuần.Thật thê thảm,nhưng đấy cũng là chuyện của tiết nữa,giờ việc khiến cô rầu nhất là,ông nội đang gào thét đòi tiếp tế.

Dùng tay đập đập vô cái bụng đang ọt ọt biểu tình của mình,Nhi nhăn mặt “Đưa hết tiền cho người ta đi giặt áo rồi còn đâu mà ông cứ ngồi đòi hỏi thế hả?” rồi lại tự trách mình,sao lúc đó lại oai hùng tới thế.Nghĩ tới đây đột nhiên trong đầu lại nhớ tới hai câu thơ của thi hào Xuân Diệu “Thà phút huy hoàng rồi chợt tắt/Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.” Nhưng phút huy hoàng đổi bằng giá quá quá quá lớn rồi.Nhi gập người xuống mặt bàn,mắt ko khỏi rưng rưng.

“Biết thế này thà buồn le lói suốt trăm năm còn hơn!”

“Sợ mày luôn,thôi xuống căng tin tao mua bánh mì cho.” Ngọc nhìn con bạn chẳng còn chút khí thế nói.

Mới nghe có thế thì cái xác sống vội vàng nhổm dậy đầy sức sống.Đôi mắt đen láy sáng “nung ninh” nhìn cô bạn hết sức trìu mến. “Ôi tình yêu của đời tao!”

Nói rồi cô bé dẫn nhau tới căng tin,đúng là hỗn chiến bánh mì.Như đã nói ở trên ngôi trường của Nhi với tòa nhà gồm các phòng học đối diện nhau,cách nhau khoảng sân,nối liền dãy nhà là trụ sở hành chính của các sếp,tạo thành hình chữ U vuông vắn.Nhưng phía sau lưng trụ sở hành chính vẫn còn dãy hành lang và vài lớp học nằm phía sau.Đó là những lớp dành cho học sinh học nghề và học ôn.Ở phía đầu dãy phòng học đó,cùng hường với dãy nhà A là căn nhà nhỏ có tên là căng tin.Ôi thì thôi cái căng tin, “to” ơi là to của trường Nhi,cỡ nó phải lớn cỡ con chuột.Cứ giờ ra chơi là y như rằng bọn học sinh tranh nhau vào thực hiện mục tiêu nuôi dưỡng mầm non đất nước “Trẻ con như búp trên cành,biết ăn,biết ngủ,biết học hành là ngoan”..Thế cho nên cứ gọi là chen chúc nhau trước cái tủ kính nhỏ tẹo,kê trên cái bàn gỗ.Cô bán hàng đến toát mồ hôi để giải đáp nhu cầu của bao nhiêu cái miệng.Nhưng cũng đừng chê cái căng tin nhỏ này nhé,nhỏ vậy thôi cũng có cái bàn nhựa với mấy cái ghế để ngồi đấy.Đồ ăn thì ngoài bánh mì,bánh ruốc,với mấy món kẹo thanh,xúc xích,có phục vụ mì vào ngày đông tháng giá..Ôi thế là đã quá đủ rồi.Cho nên,cứ mỗi khi vào giờ ra chơi là y như rằng,nơi tụ điểm hot nhất trường chắc chắn là cái căng tin.

Bon chen vào dòng người lam lũ vì miếng cơm manh áo, cô gái gầy gò cuối cùng bị dòng đời xô đẩy hết bên nọ tới bên kia.Quân địch quá đông lực lượng lại quá hùng hậu, cô đành chịu thua.Đang buông tay cam chịu cái bụng đang kêu ọt ọt thì bỗng Nhi thấy có đôi giầy bóng bóng dừng lại gần cô.Mũi Nhi bị mùi bánh mì thơm thơm lôi cuốn,ngó lên,hóa ra lại vẫn là oan gia.

Nuốt nước bọt cái ực.Nhi ngán ngẩm quay sang nhìn Ngọc “Đi thôi mày xem ra tình hình này ko ổn rồi!”

Ngọc vẫn nhìn chân chân vào gã chủ nhân đôi giầy trước mặt nghĩ thầm “Ôi,đẹp trai!” mà hoàn toàn chẳng còn cảm thấy đói gì nữa.

“Các cô ko định mua đồ ăn sao?” Tú lên tiếng.

Ngọc lập tức chôn chân tại chỗ,khiến cho Nhi đang kéo cô cũng bị đứng khựng lại.

“Tụi em định mua đồ ăn nhưng đông quá!” Ngọc trả lời.

“Mày làm gì đó!Còn ko mau đi!” Nhi tức giận nhìn Ngọc tính kéo đi.Bị hắn làm cho khóc nức nở còn chưa đủ?

“Đợi chút!” Tú nói.

Tiến vào trong căng tin,hắn nói to nhỏ gì đó với tên nhóc khác. lúc sau trên tay cầm cái bánh mì với túi nước đi ra.Hoàn toàn ko đổ giọt mồ hôi.Đưa về phía cô nở nụ cười mê hoặc.(Chiêu đầu tiên trong nam nhân kế.Dùng tuyệt chiêu nụ cười ngọt ngào cùng với cử chỉ tốt bụng.Những cô nàng có tường sắt cũng ko thể nào ko lay động.Trừ khi tim bằng sắt vụn.Chiêu này vô cùng đơn giản lại hữu hiệu.Nhưng chỉ có thể dùng bởi những người đẹp trai trời sinh.Như ta đây XD Ha ha ha )

Ngọc đang ngơ ngẩn vì nụ cười mĩ nam chỉ có trong truyền thuyết lơ đễnh với tay ra,thì Nhi nhanh tay kéo chặt tay cô lại.

“Cậu làm gì thế!Ai biết hắn âm mưu gì?”

Mặc dù có chút cụt hứng,Tú tự nói với mình,nhịn nhịn.Vẫn cố giữ vững hình tượng giai đẹp của mình dịu dàng cười “Tôi chỉ muốn mời các cô bữa ăn thôi mà!”

Ngọc đáp “Vâng!” nhẹ nhàng lại giơ tay ra.

Nhi nhìn dò xét,lại kéo tay Ngọc vể.Ngọc nhìn Nhi chau mày “Gì nữa?”

“Ai biết cái tên đang cười nham hiểm kia đang nghĩ cái gì?Cậu ko thấy hắn rất gian à?”

Phập.. (Cái gì gọi là nham hiểm?Nụ cười mỹ nam hiền từ,dịu dàng,ôn nhu hài hòa khiến hoa nhường nguyệt thẹn,thiếu nữ xao động của ta lại bị ví như nụ cười của mấy tên dâm đãng ư?Đả kích..Đả kích..Con nhỏ này có mắt thẩm mỹ hay ko?Ko được.Phải nhịn.Nhịn.Nhịn..)

Tú nuốt nước bọt cái ực,thu khóe môi lại,mở đôi mắt nâu ra nhìn cô gái cố tỏ ra khoan dung “Cô nhìn tôi thế này mà lại thấy gian gian ư?”

Nhi nhìn kĩ hắn thêm chút,khuôn mặt con trai góc cạnh với làn da trắng mịn,mái tóc mềm mại gợn sóng,mái và mai dài thẳng ôm lấy gương mặt,cái mũi cao,chân mày rậm,đôi mắt cũng có phần sáng..Suy nghĩ lúc,cô gật gù.

Tú đang chờ đợi,khẽ cười.(Đúng vậy ta đẹp trai thế này dù sao cũng phải là lãng tử.Chứ sao lại có thể hình dung bằng hai chữ gian gian được.Cô ta chắc chắn cũng đã bị vẻ đẹp của mình thu hút )

“Trông hắn ko chỉ gian mà còn dê dê nữa,Ngọc.Cậu phải cẩn thận.Mặt con trai mà trắng thế đích thị ko họ sở thì cũng tên khanh.Nên đề phòng.Thôi chúng ta lên lớp.”

Phập.. (Đại đại đại đại nha đầu… Cô được lắm.Con nhóc ranh kia,công tử ta tuy là đào hoa thật nhưng chưa bao giờ lừa ai hết.Vậy mà người dám bảo ta dê ta gian,lại còn bảo ta họ sở tên khanh nữa.Đúng là khốn kiếp mà.Được rồi ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là sở khanh.)

Nắm chặt bàn tay lúc thấy có gì ươn ướt,man mát chảy ra tay.Nhìn xuống mới thấy thì ra anh bóp chặt nên vỡ luôn túi nước,giờ nước ngọt đang chảy lênh láng ra tay.Nên đành chịu khó cuốc bộ ra nhà vệ sinh rửa cho khỏi dính.

Đi từ nhà ăn cứ đâm thẳng là tới khu nhà vệ sinh.Nó cũng rệu rạo y như ngôi trường này.Tất nhiên là trường học nên đừng bao giờ đòi hỏi vệ sinh sạch sẽ như trong khu thương mại rồi.Mới tới gần đã ngan ngát vàng son,thơm lừng vùng rồi.Nhà vệ sinh trường Nhi nói là nhà vệ sinh cho oai,chứ cũng chỉ là quây bốn bức tường thấp lại phân khu nam nữ.Sàn nhà lát đá thô,chia ra làm bên.Trên sàn xây những ô bằng xi măng hình chữ nhật cao hơn sàn chút,xếp cứ đôi ,cách tường quãng để người vào giải quyết dẫm lên cho đỡ bẩn giày,còn công trình thì cứ theo rãnh thoát nước dọc tường mà xử lý.Đối diện nhà vệ sinh là khoảng sân nhỏ ở giữa có cái bể nước xây bằng xi măng để học sinh có thể rửa tay,rửa chân,rửa rì thì rửa ở đấy.

Tú tức giận vặn vòi nước,rửa cho sạch cái cảm giác dinh dính trên tay,đang bực bội nghĩ thì nghe thấy tiếng ai lanh lảnh rất quen.Vừa nghe thấy thì trong lòng đã thấy lửa hận bừng bừng.

“Đói chết đi Ngọc ơi!” Nhi mè nheo.

“Ai bảo nãy có người mời bánh mì thì ko ăn!”

“Ăn thế nào được.Ai đảm bảo hắn ko hạ độc!” Nhi trả lời.

Ngọc vẫn đang ngồi giải quyết cạnh Nhi quay sang nhìn con bạn với thái độ vô cùng .. “thái độ”,Nhi tiện tay ấn đầu nó cái.Đúng là trọng sắc khinh bạn.

“Hôm qua chúng ta làm hắn mất mặt vậy,tự dưng sáng nay lại tốt bụng thái độ quay độ.Mày ko thấy nghi ngờ à?” Nhi nói.Vừa đứng dậy kéo quần lên,cài khóa,rồi mới kéo áo sóng lại cho thẳng nhìn con bạn.

“Tự dưng tốt bụng mời chúng ta ăn,chắc chắn có âm mưu,muốn trả thù.Chắc chắn hắn đã hạ độc!” Nhi quả quyết,khuôn miệng nhướng lên tỏ vẻ anh minh thần võ như Bao Chửng.

Bốp..

“Ai.” Nhi quay lại nhìn con bạn thân đã giải quyết xong sầu đang quay sang giải quyết nó.

“Mày cứ xem Hà Nội nhiều vào,rồi cũng thành Hà Nội bây giờ.Có phải là bao thanh thiên đâu mà lo âm mưu với chả hạ độc hả mẹ trẻ.” Ngọc vừa nói vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Nhi lặng lẽ xoa đầu đi theo sau.Rõ ràng hắn ta có điều gì đó mờ ám.Đột nhiên chỉ sau đêm thay đổi độ.Hôm qua nó còn đang nghĩ,nếu chẳng may sáng nay hắn chặn đường giải quyết nó thì sao,vậy mà hôm nay đụng hắn sân sau ko đánh nhau,gặp ở căng tin thì lại mời ăn bánh.Rõ ràng là rất rất mờ ám.Ko phải đêm qua ngủ bị rơi xuống giường đầu đập mạnh quá nên hỏng rồi chứ?

Ngồi dựa vào ghế,hai tay gập ra đằng sau để gối đầu,Tú suy nghĩ mình nên làm gì.Xem ra mấy chiêu tầm thường thật sự ko ảnh hưởng tới cô ta thật.Đúng là yêu quái ko phải người.Đôi khi anh tự hỏi liệu cô ta có tim ko nhỉ.Con gái gì mà..

Hai tiết cuối cùng còn thê thảm với Nhi hơn là tiết đầu khô khốc,cứ chốc chốc Dung mama lại yêu chiều nhìn cô chăm chăm cứ như thể gương sáng học tập,làm cho cô cái lưng vẫn còn đang đau nhức cũng tự khắc uấn thẳng ko dám kêu ca.

Dung mama,tên cúng cơm là Nguyễn Kim Dung,tức thường gọi Dung mama,chủ nhiệm của lớp A,dạy bộ môn hóa,nhưng khả năng chuyên sâu là “hóa” kiếp học trò.Lớp A,cái lớp mà con gái thì em nào cũng phấn son,con trai thì ko bao giờ cài cao hơn cái nút áo thứ ba,mấy đứa con gái ko đến lớp điệu đà thì lại quá sức nghịch ngợm,mà ví dụ ko đâu xa,sáng chói lóa và ngời ngời vẫn đang ngồi đằng kia “Trần Hiểu Nhi”.Vừa vào học lớp chưa được ngày thì đã trèo tường ném cặp trúng thầy giám thị; ngày hôm sau thì ngủ gật đến mức thầy giáo toán gọi mãi mới tỉnh,tỉnh rồi thì vội bật dậy hất đòn vào cái cằm nhọn hoắt của thầy,nhưng thảm họa chưa dừng ở đó,nhờ cú huých đầy động viên,tóc giả của thầy cũng bay luôn ra,từ đó thầy có tên là VH,bọn học trò hay gọi là văn hóa,còn ý nghĩa sâu xa là Vũ hói; ngày trực nhật đi giặt giẻ lau xong từ nhà vệ sinh vung vẩy thế nào bay trúng ngay mặt cô hiệu trưởng đang đi dò xét dân tình,may là cô đại nhân đại lượng lại là do vô tình nên được miễn tội; đến khi tập thể dục thì quên giầy,mượn giầy lớp khác thì ko vừa chân kết quả đá thẳng giày vào mặt thầy giáo khi tập môn nhảy cao…vân vân và mây mây.. Ko biết bao nhiêu trò nghịch ngợm.Viết bản tường trình,đình chỉ học tập,nhưng cuối cùng đâu lại hoàn đó.Cho nên được mọi người tôn xưng làm chị gái dễ thương của lớp A.Nhưng trong tất cả các trò nghịch ranh ấy,chưa bao giờ cái con nhóc gây ra đại họa đánh người..Được rồi tuy lần này chưa đánh,nhưng mà đã có hiện tượng.Cần phải trấn chỉnh ngay lập tức.

Thấy mùi sát khí nồng nặc trong cái liếc xéo của Dung mama,Nhi khẽ nuốt nước bọt.Nhăn nhó mặt mày thôi lần này xong rồi.

Cuối cùng thì cũng tới lúc hành quyết.Giờ sinh hoạt cuối tuần.Lớp trưởng bắt đầu đọc sổ đầu bài,những nhận xét của giáo viên,đưa cô chủ nhiệm kí trước khi mang lên văn phòng để tổng kết thi đua cuối tuần.Cô giáo ngừng lại dò dò từng dòng nhận xét trong tuần.

“Giờ sử Hoàng,Minh,Thu đùa nghịch nhai kẹo cao su trong giờ,Hoa ném giấy từ bàn cuối lên bàn .” Đọc rồi cô liếc xéo lên cái lại tiếp tục.

“Giờ địa bàn ghế xộc xệch,lớp rất bẩn.” tiếp tục liếc thêm cái nữa.

“Giờ sinh… hoàn toàn giống như cái chợ vỡ.”

“Giờ văn, em ko có vở soạn bài..”

“Giờ lý,Thúy,Mai,Huyền đọc tạp trí thời trang trong giờ..”

….

Đến đây mặt Dung mama biến sắc,đặt sổ đầu bài xuống,tay di di thái dương.Cô nhắm mắt lại thở ra rồi bắt đầu mở đôi mắt to tròn như con cọp của mình lên miệng bắt đầu nói “Trần Hiểu Nhi,em đi lên đây!”

Biết mà!!Biết mà!!Giáo viên có chiêu rất lợi hại,người ta vẫn nói đánh rắn phải đánh vào đầu.Bây giờ là cái đầu đang bị tóm lên đây mà..Cô ơi,cô tích nhân tích đức chút được ko?Rõ ràng những thứ cô đọc ko có tên em,em cùng lắm chỉ ngủ trong giờ,đi học muộn,thi thoảng vô tình quên vài thứ,với vừa rồi đạp vỡ kính cửa lớp A..chứ nào phải em làm bi bét cái sổ đầu bài đâu.Nuốt nước bọt cái ực,Nhi bước từng bước nặng nề đi tới bục giảng.Cả lớp thót tim nhìn đòn phủ đầu của Dung mama mà ko khỏi thương tiếc thay cho chiến binh anh dũng.Lần nào cũng là kẻ đứng mũi chịu xào.

“Em muốn tôi phải làm gì với em đây?Tôi đã nghe thầy giám thị nói rồi ..”

Ôi,lại là quốc bảo.Đúng là cổ vật truyền đạt thông tin cũng thật quá là nhanh đi.

“.. em vào lớp người ta,lại đạp cửa mạnh đễn nỗi vỡ cả kính.Em có biết như thế gọi là phá hoại của công hay ko?..”

Trời ơi,cô à.Kính em cũng đền rồi,lại ko phải em trốn tránh trách nhiệm..Sao cứ nhắc hoài cái qui định phá hoại của công vậy chứ?Cũng có lúc cô ở văn phòng làm vỡ cái cốc thôi.Vậy ko phải cũng là phá hoại của công ư?

“..Tôi cũng ko biết phải làm sao với em nữa.Em là con gái phải …”

Hiền dịu,nhẹ nhàng,bla bla bla.. cô ơi giờ là thế kỷ rồi,cô tân tiến lên chút đi chứ.Giờ cứ bắt con gái phải ngoan ngoãn lo lắng việc nhà,ko phải quá bất công rồi sao?

“..em có biết ở văn phòng nghe chuyện tôi xấu hổ thế nào?.học sinh do tôi chủ nhiệm lại..”

Cô ơi, bị đả kích ko phải tại em.Rõ ràng từ đầu đây đã là lớp chơi giỏi hơn học,nhà trường phân cho cô,nào phải lỗi tại bọn em đâu.

Cứ cô dốc bầu nhiệt thuyết,trò chăm chú đón nhận qua lại như vậy.Cô giáo thì cứ nói,học trò thì cứ trau dồi kiến thức..Cuối cùng hồi trống cứu mạng cũng vang lên.

Cả lớp nhìn vẻ tiếc nuối của Dung mama mà thở phào nhẹ nhõm.Cuối cùng cũng xong màn hành quyết.Mau mau thu dọn mà chuồn lẹ thôi.

Nhi vừa méo mó vì bác dạ dày tốt bụng lại sôi ùng ục,vừa xách cái cặp lê bước ra ngoài cùng Ngọc.Thiệt là thê thảm.Bình thường bị mắng thì thôi đi,nhưng hôm nay đặc biệt thê thảm,ko có gì bỏ bụng,tâm trạng tự dưng cũng trở thành xấu bụng theo luôn.

Ngọc nhìn Nhi an ủi,khoác tay con nhỏ bạn đi ra sân trường.Bon chen hòa vào dòng học sinh đang vui vẻ đón ngày cuối tuần thoải mái.Bỗng nhiên dáng người cao cao,nụ cười long lanh hiện ra trước mặt cô gái.

Nhi nhìn hắn vẻ dè chừng “Lại muốn gì đây?”

Hắn hơi phật lòng,nhưng vẫn phải cố gắng giữ hình tượng,dịu dàng cười.

“Tôi muốn mời người uống nước xem như làm hòa.”

“Làm hòa?” Nhi nhìn hắn.Chắc ko phải là định đánh úp ở quán chứ.Dễ lắm.Nhưng ta đâu có sợ ngươi.Ánh mắt thông minh ánh lên tinh quái.Môi lại nở nụ cười ma lanh “Làm hòa chuyện gì nhỉ?”

“Chuyện tối qua!” Tú giữ vững nụ cười trên miệng trả lời.

“Xin hỏi là chuyện gì?” Nhi tiếp tục dẫn con bò vào thòng lọng.

“Là chuyện hôm qua cô và tôi ở ..” nói đến đây tự dưng hắn như bị nghẹn họng.Cơn tức hôm qua cùng em Audi lộng lẫy xẹp lép vẫn đang nằm ở xưởng chưa lấy về làm cục nghẹn của hắn lại trào lên.

“À!Ko phải chuyện hôm qua tôi làm ướt áo anh chứ!” Nhi tru môi lên,khoanh tay trước ngực,tay còn lại mân mê đôi môi hồng, “Hay là chuyện anh chụp ếch tối qua!”

Con nhỏ này,con nhỏ này…Con nhỏ này..Rõ ràng là có thù oán với tôi mà..Anh ức nghẹn lời chỉ biết đứng chôn chân lần nữa.Lại lần nữa hoàn toàn ko thể nói được gì mà chỉ có thể tức nghẹn lời.

Ngọc lo lắng nhìn gương mặt điển trai của Tú cắn chặt môi có kìm chế bộc phát.

“Anh ko sao chứ?”

“Đi về thôi Ngọc!” Nhi thấy vậy kéo ngay tay Ngọc đi,mặc kệ gã.

Trong đầu Nhi đang nghi hoặc,cái gã này hôm nay rất kì lạ.Hay có phải là tại vì hôm qua bị mình làm tức tới bốc hỏa nên não cũng hỏng rồi chứ?Khẽ quay đầu nhìn lại tướng hắn đang đứng chết chân ở sân trường lần,bóng đổ dài trên sân.Nhi quay đầu xua đi ý nghĩ tội lỗi.Ai bảo hắn là người gây lỗi trước.

“Sao rồi?” Duy đến ngồi cạnh Tú khoác vai.

“Con nhỏ đó..” Tú định nói nhưng lại dừng lại,đôi mắt nheo lại nhìn xa xăm.

“Sao hả?Thấy khó rồi phải ko?” Duy nói.

“Đúng là có khó hơn những ca trước.Nhưng tao ko tin là cô ta là pháo đài ko thể công phá.” Mắt Tú sáng lên.Anh thực sự chú tâm vào rồi.Cuộc chơi mới chỉ là bắt đầu.

Truyện Chữ Hay