Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đùng!"
Sở Toàn khẽ run lên trong mông lung, sương mù trước mặt dần tan biến, ánh sáng dịu dàng hắt vào đôi mắt đang hé mở khiến cô phải nheo mắt.
"Xin lỗi, Madam, đánh thức chị rồi"
Tần Khanh đỏ mặt nhìn Sở Toàn nhễ nhại mồ hôi. Cô nhanh chóng lấy khăn tay muốn lau mồ hôi trên trán người kia, nào ngờ đối phương lại nghiêng đầu tránh né, tay nhất thời lúng túng dừng lại trên không trung, cuối cùng cô tức giận buông chiếc khăn ra.
Tần Khanh vốn định mang báo cáo bên pháp chứng đưa qua cho Sở Toàn, gõ nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì nên cô mới lén nhìn vào thì bắt gặp mỹ nhân đang ngủ say dưới ánh nắng. Tâm cô chợt rung động, bất chấp cởϊ áσ khoác che nắng cho người kia, cô vốn có ý tốt nhưng không ngờ vừa đặt áo xuống thì người kia đã tỉnh làm cô cảm thấy xấu hổ.
"Không liên quan đến em, tại tôi đang gặp ác mộng thôi."
Sở Toàn lau mồ hôi, cười miễn cưỡng nhìn người đang đứng bên cạnh. Cô cầm ly nước uống một hớp lớn, nhớ tới giấc mơ kia, đầu ngón tay không khỏi run nhè nhẹ.
Có lẽ dạo này chịu quá nhiều áp lực nên Sở Toàn liên tục gặp ác mộng, ai cũng nói 'nghĩ gì mơ đó', nhưng cô luôn nghĩ đến vụ án mà khi nằm mơ lại toàn nhìn thấy Y Tiêu. Mộng đẹp thì không nói, cảnh máu chảy đầm đìa cứ lặp đi lặp lại. Trong mơ, Y Tiêu trúng đạn ngã xuống đất càng ngày càng rõ ràng, bóng lưng quay về cô cũng mỗi lúc một rõ hơn nhưng cuối cùng cô vẫn không nhìn thấy được khuôn mặt của hung thủ thì đã tỉnh giấc.
"Madam, Madam, chị không sao chứ?"
Thấy Sở Toàn ngây người, Tần Khanh không khỏi lo lắng, "Madam, sắc mặt chị thoạt nhìn thật không tốt lắm, chị nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Tôi không sao."
Sở Toàn cúi đầu xoa xoa lông mày, ngẩng đầu lấy lại tinh thần, liếc nhìn tập tài liệu ở góc bàn, "Báo cáo có rồi sao?"
"Giống như trước, là súng ngắm LA (), một phát bắn chết rất hoàn mỹ, không để lại cho chúng ta manh mối hữu dụng, không hổ là tay súng thiện xạ!"
() LA:
"Tay súng thiện xạ?"
Sở Toàn khẽ cau mày, cô không thích từ này, bản thân là cảnh sát không nên dùng những từ ngữ trung lập hoặc hơi khen ngợi như vậy để miêu tả một kẻ sát nhân.
"Không phải sao? Nếu không phải giữa trán thì chính là ở Thái dương hoặc xuyên giữ ót, người chết đều không cảm thấy đau đớn, không phải tay súng thiện xạ thì còn gì nữa? Hơn nữa những... người bị bắn chết này cũng chẳng phải người tốt, hình cảnh quốc tế cũng chứng thực bọn họ chính là tội phạm Việt đang lẩn trốn."
Khác với Sở Toàn, Tần Khanh rất có hảo cảm đối đối 'tay súng thiện xạ' này, thậm chí còn có chút hâm mộ. Từ khi có 'tay súng thiện xạ', vụ cướp không còn nữa, có người đồn thổi 'tay súng thiện xạ' đang lặng lẽ cứu người dân thoát khỏi thương vong.
Sở Toàn biết tâm tư của Tần Khanh, mấy ngày nay tin đồn thất thiệt truyền đến tai cô không ít, song ngay cả những người thân cận cũng nghĩ vậy thì cô lại cảm thấy bất mãn.
"Người chết là kẻ sát nhân hay trộm cướp cũng vậy, bất kể họ đã phạm tội gì, điều duy nhất đủ điều kiện để phán quyết họ chính là luật pháp, cũng không có cá nhân hay tập thể nào đủ tư cách tước đoạt mạng sống của họ, chúng ta là cảnh sát càng phải biết phân biệt đúng sai, nếu dùng ân oán cá nhân để phán xét thì cảnh sát và pháp luật được lập ra để làm gì? Huống chi..."
Huống chi cũng không rõ mục đích của 'tay súng thiện xạ' kia là gì, có người phỏng đoán người này thay trời hành đạo, cũng có người nói người này là đồng phạm của bọn cướp, vì chia chiến lợi phẩm không đều nên mới báo thù.
Sở Toàn khó chịu, nhưng thấy Tần Khanh muốn nói nhưng không dám nói liền cảm thấy mình hơi nặng lời. Cô cũng hiểu rằng thế giới ngày nay đã thay đổi, tâm hồn và thế giới quan của con người cũng thay đổi. Không có ranh giới rõ ràng giữa đúng và sai, nếu không thì sao 'cảnh sát và tội phạm' có thể trở thành tác phẩm kinh điển trên sóng truyền hình được, 'hình cảnh' không còn ăn khách nữa, trái lại 'vô gian đạo' vừa ra mắt đã cháy vé.
Nghĩ tới đây, ngoại trừ bất lực thì sắc mặt đã dịu đi rất nhiều, Sở Toàn vừa cười vừa xin lỗi vì 'lời thật mất lòng' mình vừa nói. Để tỏ rõ lòng thành, hôm nay cô sẽ hủy tăng ca để Tần Khanh về nhà sớm với gia đình và đi dạo phố với bạn trai. Nói đến bạn trai, Sở Toàn không khỏi nhớ tới bạn gái của mình, mấy ngày bận rộn làm cô rất ít về nhà, lúc về thì cô lại dùng sức ép người kia lên giường. Y Tiêu cũng hiểu chuyện để mặc cho cô xả stress không lời oán hận, vậy nên thời gian tâm sự gần như không có. Bây giờ nghĩ lại càng khiến cô hối hận, phải về dành thời gian bù đắp cho người yêu mới được.
Tần Khanh thấy Sở Toàn cười cười cũng hiểu được, nghe hai chữ 'bạn trai' càng thêm chua xót. Cô thật sự cũng muốn tìm bạn trai có thể khiến cô quên đi người trước mắt lắm, nhưng từ lúc gặp Sở Toàn, cô đã cắt đứt hết với nam thanh nữ tú xung quanh rồi. Bây giờ, cô thấy ai cũng không vừa mắt, trên đời này cũng chỉ có madam Tạ vừa ý cô nhất. Nhìn vẻ si tình của đối phương, Tần Khanh vừa mừng vừa tủi, cảnh sinh ly tử biệt của hai người lúc trước đã làm cô sáng mắt ra. Cô không phải là kẻ ngang bướng, cũng có kiêu ngạo của riêng mình, nhưng quyết tâm buông tay là một chuyện, hiện thực tàn khốc lại là một chuyện khác...
Sở Toàn tất nhiên không hiểu tình cảm của cô gái nhỏ dành cho mình, thậm chí còn không hiểu được sự thay đổi của đối phương lúc này. Cô chỉ một lòng một dạ, nóng ruột nóng gan với người phụ nữ tên Y Tiêu mà thôi.
Khi mặt trời vừa lặn, Sở Toàn đi trên con đường rợp bóng cây dẫn về nhà mình, nhìn thấy người thương, nỗi phiền muộn mấy ngày qua đều tan biến.
"Sao hai người lại ở đây?"
"Ờ, còn không phải do Tiêu Tiêu thông minh đoán được em dâu sắp về nên rủ chị ra đứng đường chào đón em về sao?"
Tư Vi châm chọc nói, dám để giai nhân ở nhà một mình trong căn phòng trống, người chị em tốt này há có thể buông tha cho em dâu không biết thương hương tiếc ngọc sao?
"Đừng nghe chị ấy nói bậy, em ở nhà buồn nên muốn ra siêu thị mua sắm thôi."
Y Tiêu lắc lắc chiếc túi bảo vệ môi trường trong tay rồi nháy mắt đưa tình với Sở Toàn.
Kể từ sau vụ bắt cóc, Sở Toàn biết người chị này không muốn nhìn thấy mình nên cũng không để bụng lời giễu cợt của Tư Vi, cô thầm nghĩ cách đuổi bóng đèn sáng này đi, "Sao Tư Hàm không tới?"
"Ở nhà trông con, Đô Đô lớn rồi hay khó chịu, bây giờ cũng phải trông chừng nó leo trèo. Hôm nay nó té ghế, hôm sau lại té bàn, không khỏi làm người ta bớt lo, nếu em dâu về rồi hay là đến phụ trông con dùm chị đi."
Chút dò xét của Sở Toàn làm sao có thể qua được pháp nhãn của Tư Vi, cô liếc mắt nhìn cái đứa 'có vợ quên mẹ' kia rồi không khỏi than vãn, sợ người ta lại nói mình là 'bà mẹ chồng độc ác' thì nguy.
Sau khi tống biệt Tư Vi, Sở Toàn đẩy xe lăn vào siêu thị, thỉnh thoảng cô sẽ kể về vụ án gần đây hoặc tin đồn thú vị trên mạng, hai người tựa như đôi vợ vợ già. Sau khi cả hai dọn về sống chung, Sở Toàn rất ít tới siêu thị, mọi thứ trong nhà đều do Y Tiêu đặt mua, ngay cả đồ lót cũng vậy, em ấy giống như là thủ tướng, bộ trưởng tài chính, hậu cần, (người ở :D).
Vất vả lắm mới có được cơ hội, Y Tiêu há có thể bỏ qua, chỉ vào cái này muốn mua, cái kia muốn lấy. Sở Toàn thật sự không tiếc tiền nhưng cô sẽ nhắc nhở người yêu bớt mua đồ ăn vặt. Nghĩ đến việc Y Tiêu ngồi trên xe lăn ăn đồ chứa nhiều calories, lỡ như sau này biến thành một trái banh tròn vo thì cô phải đi đâu tìm mỹ nữ gầy đẹp động lòng người đây?
Y Tiêu thấy đối phương như vậy lập tức mắng 'đồ vô lương tâm', chị ấy chỉ yêu 'túi da' chứ không phải 'bản chất' của mình khiến Sở Toàn phải thỏa hiệp.
Y Tiêu rất hưởng thụ dáng vẻ ngoan ngoãn của vợ, "Yên tâm, cơ thể em có cấu tạo rất đặc biệt, chỗ nào nên to sẽ to..."
Sở Toàn lén nhìn bộ ngực kiêu ngạo của Y Tiêu hận không thể nhét thêm vài túi khoai tây chiên vào giỏ. Y Tiêu thấy vậy liền cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu tự trách mình dạy vợ không nghiêm rồi.
Đôi vợ chồng son đến lúc thanh toán hóa đơn lại xảy ra chút chuyện, Sở Toàn móc ra tờ Mao nhưng lại bị thiếu tờ. Lúc đầu, hai người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đang định tranh cãi với gã thu ngân, nhưng lúc người ta giải thích cặn kẽ mới xấu hổ đỏ mặt. Lúc này, Sở Toàn bận tiếp một cuộc điện thoại đành phải bỏ Y Tiêu ở lại một mình. Lâu lâu Sở Toàn mới bỏ tiền mời khách lại gặp chuyện xui xẻo, Y Tiêu nhân lúc người kia đang nghe điện thoại lấy ba tờ Mao về rồi đưa thẻ của mình ra quẹt. Lúc Sở Toàn nghe xong điện thoại bực tức trở về cũng quen bén đi chuyện ban nãy, nhưng thật ra Y Tiêu đã cẩn thận ghi lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Sở Toàn, Y Tiêu tự hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì không. Đúng là Y Tiêu trời sinh có miệng quạ đen, điện thoại là do Trần Mạc Thông gọi đến nói Trần lão tiên sinh đã từ Hong Kong trở về thành phố B tĩnh dưỡng, mong Sở Toàn bớt chút thời gian đi thăm ông ấy.
Y Tiêu vừa nghe Trần Lão gia đã về, cô ngay lập tức bảo Sở Toàn đi thăm, nhân tiện bồi dưỡng thêm mối quan hệ 'ba vợ và nàng dâu', dẫu sao thì cô và ông già đó đã lập ra một cuộc cách mạng.
Sở Toàn nghe xong lập tức rống lên, "Nào có ai đi thăm bệnh vào buổi tối?!"