Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, ngày chờ đêm đợi khiến người ta mất dần kiên nhẫn và hy vọng, rồi từ từ rơi vào bờ vực sụp đổ. Đối với những vụ án bắt cóc lúc trước, dù khó khăn đến mấy thì Sở Toàn đều có thể giữ vững tỉnh táo để an ủi thân nhân. Thế nhưng lúc này, cô không hề mở miệng, ngày nào cũng nhìn Diêu Tuyết Nhi nơm nớp lo sợ tiếp điện thoại, lòng cô cũng như thót lại, nỗi khổ này chẳng biết tỏ cùng ai.
Cho đến ngày thứ năm xảy ra vụ việc thì bọn cướp cuối cùng cũng có động tĩnh, đã qua tiếng từ lúc nhận được cuộc gọi đầu tiên đòi tiền chuộc, cuộc gọi lần này khiến ai nấy đều cảm thấy vui mừng.
"Bọn cướp này trông vậy mà cũng rất đạo nghĩa nha, để nhà họ Trần chuẩn bị tiền chuộc lâu như vậy, hiếm thấy ở mấy vụ án trước đây."
Không đợi A Ban nói hết lời, Tần Khanh đang ngồi một bên đã mở miệng:
"Thì bởi vì hiếm thấy nên mới kỳ hoặc đấy, tội phạm trước kia rất nóng lòng lấy tiền chuộc nên mới không để người nhà có thời gian cò kè mặc cả, thời gian càng dài biến cố càng nhiều, khả năng cảnh sát tham gia càng cao. Mà lần này nhà họ Trần chưa từng yêu cầu thêm thời gian để chuẩn bị tiền chuộc, đối phương còn chủ động cho thời gian ba ngày, mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao? Hay vì họ quá tự tin? Hơn nữa bắt cóc một phú thương như Trần Á Luân lại còn có thêm một Y Tiêu..."
Tần Khanh nói đến đây thoáng dừng một chút, cô liếc mắt nhìn Sở Toàn đang im lặng nãy giờ quả nhiên thấy người kia chau mày mới nói tiếp, "Có phải là rẻ quá không?"
"Chúng ta đừng quan tâm bọn cướp có chủ ý gì, không cần để ý họ ra giá vô lý thế nào, điều chúng ta cần làm chính là phải đảm bảo an toàn cho hai nạn nhân, trước khi giao tiền chuộc, chúng ta không nên động thủ, tránh đả thảo kinh xà, theo dõi là việc chính, xác định vị trí của con tin rồi mới ra tay, rõ chưa?"
Sở Toàn đứng lên cầm súng trên bàn đeo vào thắt lưng rồi nhấn mạnh lần nữa, "Nhớ kỹ là phải đảm bảo an toàn cho con tin trước!"
Tương tự như tất cả các vụ bắt cóc khác, bọn cướp chọn một khu náo nhiệt để tiến hành giao dịch. Vào giữa trưa, một chiếc Van Iveco () dừng ở quản trường chính, vì là ngày cuối tuần nên rất đông người mua sắm. Nhìn một cặp nữ nữ nói cười nắm tay nhau trên phố, Sở Toàn như thể nhìn thấy chính mình và Y Tiêu cách đây không lâu.
() Van Iveco:
Tay phải của Sở Toàn không còn cảm nhận được sự ấm áp và kiên định từ tay Y Tiêu nữa, đợi em ấy trở về, cô nhất định sẽ nắm thật chặt bàn tay đó. Sở Toàn nở một nụ cười mỉm khó nhận ra nhìn Trần Kính Hiên đang cầm một chiếc túi du lịch băng qua bên đường đối diện.
Trần Kính Hiên trông có chút lo lắng, thỉnh thoảng gã lại đổi tay xách rồi nhìn dáo dát xung quanh, có lẽ là vì quá căng thẳng, nếu có thể hút thuốc thì gã nhất định sẽ làm một điếu, Sở Toàn cũng muốn làm một điếu nhưng cô biết mình không thể, cô không được yếu đuối.
"Các vị trí tập trung tinh thần, 'hồ ly' đang đến gần 'giun', chú ý có thể là cá lớn đang cắn câu!"
"Là hỏi đường!" Không lâu sau bộ đàm phát ra giọng 'hồ ly', hóa ra là báo động giả, Sở Toàn thở dài một hơi rồi ngã lưng xuống ghế, tim lại đập dữ dội hơn.
"Madam, uống nước đi, bọn bắt cóc rất xảo quyệt, chắc bọn chúng muốn thử!"
Sở Toàn cầm lấy chai nước Tần Khanh đưa cho, bộ đàm lại vang lên giọng của 'hồ ly', "Cá lớn bảo giun đến bể bơi giao dịch..."
"Được rồi, hồ ly rút về trước để mèo nhỏ và gấu lơn đi theo, đừng theo sát quá."
Sở Toàn vừa ra lệnh vừa ra hiệu cho Ngô Quốc Đống nổ máy xe. Cô đã dự liệu bọn bắt cóc sẽ thay đổi địa điểm giao dịch nhiều lần, nhưng không biết họ muốn gì, trong một ngày lại đổi hết chỗ khắp thành phố B, báo hại cảnh sát lần dò đến kiệt sức vẫn không thấy bóng dáng của bọn chúng đâu.
"Các người đang đùa giỡn với chúng tôi sao?"
Khi lần thứ hai trở lại biệt thự nhà họ Trần, Trần Kính Hiên vốn luôn bình tĩnh cũng bạo phát hét ầm vào điện thoại.
"Chúng tôi đã chuẩn bị tiền rồi, còn các người một chút thành ý cũng không có!"
"Rốt cuộc là ai không có thành ý, chúng tôi đâu có ngờ Trần tiên sinh lại bất chấp an nguy của ba mình mà đi báo cảnh sát!"
Giọng nói không phải nam cũng không phải nữ vang lên khiến những người xung quanh kinh ngạc đến nín thở.
"Nếu tôi đoán không sai thì chắc cảnh sát cũng đang ngồi bên cạnh anh đúng không? Ha ha, các người đã vi phạm luật chơi nên sẽ bị trừng phạt! Xoạt xoạt xoạt..." Sau đó là một loạt tạp âm.
"Làm sao bây giờ, bọn họ đã biết hết rồi. Tiểu Thông, họ sẽ không làm gì ba con..." Diêu Tuyết Nhi kích động nắm lấy áo của Trần Mạc Thông, "Mẹ đã nói đừng gọi cảnh sát rồi mà, họ sẽ gϊếŧ chết ba của con..."
Đúng lúc này, một bào lão cầm một gói hàng đi vào, "Phu nhân, thiếu gia, vừa có người gửi cái này ở trước cửa."
"Cái gì vậy?"
Diêu Tuyết Nhi chật vật vịn tay của Trần Mạc Thông đứng dậy, gói hàng được mở ra trước mắt mọi người, đĩa CD và khăn dính máu liền tụt khỏi tay rơi xuống đất.
"Đây... Đây là của Á Luân ..."
Diêu Tuyết Nhi run run chỉ vào chiếc khăn nhuốm máu trên mặt đất, sau đó buông mình ngã quỵ tại chỗ.
Sở Toàn đeo bao tay vào rồi khom lưng nhặt khăn và đĩa CD lên, "Ông Đổng, anh đi tra nguồn gốc xuất xứ của cái gói này đi. Quốc Đống, cậu kiểm tra xem có phải là máu của Trần Á Luân không."
Sở Toàn vừa nói chuyện vừa giơ đĩa CD ra ánh sáng, "Trên đĩa CD không có dấu vân tay, đối phương rất chuyên nghiệp!" Sau đó mới đưa vào đầu phát DVD trong phòng khách.
Lúc đầu trên màn hình không có hình ảnh, chỉ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đau đớn, sau đó xuất hiện một nam một nữ đang bị trói đấu lưng vào nhau trên ghế, vừa nhìn đã biết chính là Trần Á Luân và Y Tiêu.
Tất cả mọi người ngừng hô hấp chăm chú vào màn hình TV, họ nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, mặt đeo khẩu trang, trên tay cầm một cây gậy bóng chày thật dài đánh vào người Trần Á Luân. Lúc này, Sở Toàn chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, sau đó cô lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Không được đánh cây tiền, lỡ như ông ấy bị đánh chết thì các người sẽ không nhận được một đồng nào đâu. Tôi còn trẻ này, đánh tôi đi!"
Trái tim Sở Toàn đột nhiên thắt lại, cô che miệng, mắt mở trừng trừng nhìn cây gậy đổi hướng lên cao rồi lại hạ xuống nặng nề, cuối cùng cô đã tường tận được cái gọi là đau đến nín thở.
"Đây là trừng phạt..."
Giọng nói kỳ quái vang lên, sau đó màn hình bỗng nhiên trắng xóa. Mọi người chưa kịp định thần đã nhìn thấy Diêu Tuyết Nhi vốn phải ngồi phịch trên mặt đất lại hung hăng tát vào mặt Sở Toàn một cái "chat..." giòn vang. Trần Mạc Thông và Trần Kính Hiên thấy tình thế trước mắt lập tức kéo Diêu Tuyết Nhi ra.
"Cô là yêu tinh hại người, tôi biết cô chỉ muốn gϊếŧ ông ấy thôi, bây giờ cô hài lòng rồi chứ, vui vẻ rồi phải không, đồ yêu tinh hại người..."
"Mẹ đừng như vậy, chị ấy cũng đâu muốn vậy ... ba sẽ không sao đâu."
Trước kia, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để Diêu Tuyết Nhi đến gần huống chi là để bà ta có cơ hội đánh mình, nhưng lúc này cô lại không thể phản kháng, sức lực dường như đã bị mất hết, trước mắt cô đều là hình ảnh người ấy kêu gào đau đớn.
Sở Toàn không biết bản thân làm cách nào vào được toilet, đến khi dòng nước lạnh giá hất vào mặt mới từ từ tỉnh hồn.
"Madam, chị không sao chứ?"
Tần Khanh lo lắng nhìn theo bóng lưng của Sở Toàn, "Y Tiểu thư sẽ không sao đâu ..." Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy bất lực, "Nếu chị cũng bỏ cuộc thì họ thật sự sẽ vô vọng!"
"Tôi không sao."
Sở Toàn đứng thẳng người cố gượng cười nhưng gương mặt đã đông cứng tự bao giờ, mở miệng cũng khó khăn. Sở Toàn lau nước trên mặt, song lau thế nào cũng không sạch. Đến khi Tần Khanh chịu không nổi bèn móc khăn tay ra lau thay cô mới phát giác nước mắt đã cuộn trào mãnh liệt.
Trong đêm khuya thanh vắng, Sở Toàn lẳng lặng nhìn màn hình trong phòng khách của nhà họ Trần, ngực vẫn phiếm đau nhưng không còn ê buốt như trước, có lẽ đã đau đã thành quen.
Cô xem đi xem lại đoạn clip, ngay cả khi đau đớn mà người đó vẫn quật cường nở nụ cười, miệng cũng không kêu rên thảm thiết mà còn huýt sáo trêu tức bọn xấu.
"Y Tiêu, em biết chị sẽ nhìn thấy nên cố không tỏ ra yếu kém đúng không? Đồ xấu xa, em nhất định phải sống sót trở về, bằng không cả đời này chị sẽ không tha thứ cho em đâu!"
Sở Toàn khẽ nói với người trên màn hình, cô mở tin nhắn cuối cùng của 'đồ xấu xa' ra xem, em ấy nói nhớ cô nhưng bản thân lại không chịu về nhà sớm.
"Đồ dối trá, sáng sớm đã hứa hẹn đi chơi xong sẽ về nhà ngay nhưng lại không về. Đừng tưởng chị sẽ bỏ qua, chờ em trở về, xem chị xử em thế nào." Giọng điệu không còn hung dữ mà dần dần trở nên nức nở, "Kỳ thực chỉ cần em trở về, chị sẽ bỏ qua mọi chuyện..." Sở Toàn che mặt, nước mắt lăn dài trên ngón tay.
"Chị..."
Sở Toàn lau nước mắt trên mặt rồi nhìn Trần Mạc Thông đang ngồi bên cạnh, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào mặt cậu có chút khắc khổ.
"Vừa rồi mẹ kích động quá, chị đừng trách bà ấy."
Sở Toàn không nói lời nào, cô lại quay đầu nhìn lên màn hình. Nói thật, cô có hàng nghìn lý do để trách người đàn bà đã lấy đi hạnh phúc của mình, nhưng cô không oán cái tát vừa rồi của bà ta, thậm chí cô còn muốn tự đánh mình thêm một cái nữa thì lý nào lại có thể đổ lỗi cho người khác.
"Chị, chị gái đó là bạn thân của chị hả?" Trần Mạc Thông chỉ chỉ vào màn hình, thấy Sở Toàn không trả lời cũng không dám hỏi lại, "Chị ấy thật dũng cảm!"
"Đúng vậy, cũng không biết chữ 'chết' viết như thế nào!"
Giờ khắc này, cô hận sự 'dũng cảm' của Y Tiêu đến nghiến răng nghiến lợi.
"Chị nhìn ngón tay của chị ấy đang làm gì này?"