Cảm giác chênh vênh và chóng mặt vẫn đang diễn ra, Tạ Sở Toàn nắm chặt tay Y Tiêu như thể nếu không cẩn thận sẽ không còn gặp lại người này nữa, nhưng cơn địa chấn vẫn không hề biến mất, thậm chí còn có xu hướng dữ dội hơn.
Hai người đều nảy sinh dự cảm bất thường sợ là căn cứ sẽ sụp đổ. Quả nhiên không lâu sau, Tư Hàm và Trần Hoan đã chứng thực được sự phỏng đoán này.
"Chúng ta đã tấn công vào tất cả hệ thống điện tử ở đây, nhưng tôi không ngờ nó có tích hợp hệ thống tự hủy. Nếu hacker xâm nhập thành công thì nó sẽ tự kích hoạt hệ thống tự hủy, trong vòng chưa đến nửa tiếng, cả tòa căn cứ sẽ biến thành đống đổ nát, chúng ta phải ra ngoài càng sớm càng tốt!"
Tư Hàm nói xong khiến Trần Hoan hoang mang. Hai người kia đồng thời cũng đã chạy đến, trên mặt dính đầy vết máu trông vô cùng chật vật, nhìn thấy sẽ nghĩ họ đã trải qua một trận ác đấu.
"Y Tiêu, chúng ta đi như thế nào? Phía trước có người..."
Trần Hoan cố giữ thăng bằng, thở phì phò hỏi. Họ mới vừa trở lại mật thất liền nghe có tiếng bước chân dồn dập, hiển nhiên hành động đã bị báo động.
"Bây giờ chúng ta đi ra ngoài thì có khác gì chịu chết..."
"Không đi cũng chết, phải ra ngoài, chúng ta chia làm hai đường, thoát được người nào hay người đó!"
Y Tiêu nhìn nắp lỗ thông gió trên đỉnh đầu mà không khỏi cười khổ, chắc chắn không thể đi đường này, bây giờ chỉ còn một lối thoát duy nhất.
"Không được!" Trần Hoan và Tư Hàm hầu như trăm miệng một lời, "Bốn người chúng ta ít nhiều gì cũng đều đang bị thương, tách nhau ra còn chết nhanh hơn!"
"Tôi tán thành Y Tiêu, bốn người đi chung rất dễ bị tận diệt, lúc đó sẽ rất bất lợi!"
Trong lúc nguy cấp, Tạ Sở Toàn cũng lên tiếng đồng tình với Y Tiêu khiến cô nghĩ chỉ có Sở Toàn đứng về phía mình, nào ngờ người kia lại nói thêm một câu, "Vậy ba người đi bên trái, tôi đi bên phải, chúng ta tập hợp ở bên bờ biển, chúng ta..."
Trước khi Tạ Sở Toàn nói xong, cả ba đã nhất trí từ chối, "Không được!"
"Chị đây là muốn đi chịu chết chứ đâu phải tìm đường ra. Tạ Sở Toàn, đừng tưởng tôi không biết chị đang nghĩ gì, tôi tuyệt không cho phép chị làm như vậy!" Đây đâu phải là chia làm hai đường, rõ ràng là muốn làm mồi dẫn đám lính bên ngoài, "Chị không phải anh hùng cảm tử, chúng ta cũng không anh hùng như vậy được!"
"Y Tiêu, em có cách nào tốt hơn không? Hiện tại, có thể sống sót ra ngoài mới là điều quan trọng nhất, không phải sao?"
"Chúng tôi sống, còn chị chết, đây là cách tốt của chị sao?" Y Tiêu oán hận nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nắm tay mình, "Tạ Sở Toàn, tôi là chỉ huy, muốn hy sinh cũng không tới phiên chị, để tôi đi!"
"Sao hai người phụ nữ các cô lại tranh nhau làm gì, các cô cho đàn ông chúng tôi cơ hội thể hiện đi chứ!"
"Các người đừng tranh cãi nữa, tôi thấy chẳng ai thích hợp bằng tôi hết. Trần Hoan, anh quên vì sao năm đó Âu Dương Thần Thần đã hy sinh bản thân để bảo vệ anh rồi phải không? Anh là đàn ông duy nhất ở đây, hai cô gái này đều đang bị thương, anh phải đưa họ trở về an toàn. Tôi không làm được, chỉ có anh mới làm được!" Sở Toàn nhìn phía Y Tiêu, "Còn em nữa, em bị thương ra nông nổi như vậy thì còn có thể giữ chân họ bao lâu? Tuy lính đánh thuê ở đây rất lợi hại, nhưng cũng họ sẽ không dám bắn loạn trong căn cứ đầy thuốc hóa học này, chị tin với thực lực của chị sẽ giữ chân họ được nửa tiếng là không thành vấn đề. Y Tiêu, em có thể không?"
"Tạ Sở Toàn, tôi hỏi chị một câu, trước khi đến đây, chị đã hứa với tôi chuyện gì?"
Tạ Sở Toàn đương nhiên là nhớ kỹ, phải nghe theo tất cả mệnh lệnh của Y Tiêu, không được vi phạm, sao cô có thể quên được.
"Chỉ hôm nay thôi, chị không thể nghe em. Y Tiêu, bất kể em quyết định điều gì cũng đều vì lo lắng cho Tư Hàm và Trần Hoan, còn có Tư Vi đang nằm trên giường bệnh. Được rồi, chúng ta không nên mất thời gian tranh cãi ở đây nữa, quyết định vậy đi!"
Tạ Sở Toàn nói xong lập tức xoay người bỏ đi không đợi đối phương kịp phản ứng, nhưng khi sờ lên tay nắm cửa, cô chợt nhớ ra điều gì đó liền xoay người bước tới chỗ Y Tiêu.
"Y Tiêu, chị còn muốn làm một chuyện, chỉ là không biết em có đồng ý hay không..."
Y Tiêu hừ nhẹ một tiếng, "Chị là đồ khốn vô kỷ luật có tổ chức, tôi không đồng ý thì chị sẽ không làm sao?"
"Không, dù em có đồng ý hay không thì chị vẫn sẽ làm!"
Vừa dứt lời, Tạ Sở Toàn đã nắm lấy cằm Y Tiêu và hôn lên môi, tiến quân thần tốc câu dẫn ra chiếc lưỡi đỏ mọng quyến rũ, từ nhẹ nhàng mút cho tới mạnh mẽ gặm. Nụ hôn không liên quan gì đến du͙ƈ vọиɠ, chỉ là cô không muốn vài năm sau phải hối hận. Dù chỉ là thoáng chốc nhưng Tạ Sở Toàn vẫn cẩn thật giữ chặt khuôn mặt của đối phương thoả thích hôn hít. Cô không quan tâm người ngoài nhìn vào thế nào, giống như đóa hoa quỳnh đón ánh bình minh phải giải phóng cho bằng hết tất cả nhiệt huyết vào lúc này.
Tư Hàm cùng Trần Hoan đồng loạt quay lưng lại khi nhìn thấy cảnh say đắm này. Trong lòng họ có chút chua xót, còn cả một chặng đường dài phía trước, họ hiểu lời đề nghị của Tạ Sở Toàn có ý nghĩa gì, cũng rõ đôi tình nhân sắp sửa đối mặt với chuyện gì. Tuy hành động này không khiến Y Tiêu biến sắc nhưng cô vẫn để Sở Toàn giải quyết chuyện cấp bách, thấy cô ôm lấy thắt lưng Tạ Sở Toàn cũng biết thâm tâm có bao nhiêu không nỡ.
"Xin lỗi, chị lại phá luật rồi."
Hôn chẳng được bao lâu cho đến khi miệng đắng lưỡi khô hai người mới chậm rãi tách nhau ra. Nước mắt lạnh lẽo đã làm nhòe hai mắt đọng lại trên gò má, cũng không biết rốt cuộc ai đã rơi lệ. Tạ Sở Toàn vuốt ve làn da trắng nõn của Y Tiêu, hai trán kề nhau nhẹ nhàng thì thầm:
"Xin lỗi, chị biết em không thích nghe nhưng chị vẫn muốn nói là 'chị yêu em'!" Chị sợ nếu bây giờ không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa. Y Tiêu, chị không mong sẽ được em tha thứ, chỉ hy vọng lúc này em không cự tuyệt.
"Tạ Sở Toàn, chị phải sống sót đi ra ngoài, bằng không chị vĩnh viễn cũng đừng mong được tha thứ, tôi sẽ hận chị đến chết!"
Y Tiêu cầm nhuyễn kiếm đặt vào tay Sở Toàn.
"Chị sẽ...", có những lời này của em, chị chết cũng không tiếc nuối.
Tạ Sở Toàn hôn lên mặt Y Tiêu thêm lần cuối, hôn tới khi ướt đẫm nước mắt mới lưu luyến nhìn người trước mắt, sau đó cô khẽ vuốt mái tóc mềm mại, "Chị đi đây..."
"Tạ Sở Toàn, chờ một chút, cái này giao cho cô, có thể sẽ hữu dụng, "
Tư Hàm đưa một lọ thuốc thủy tinh cho Tạ Sở Toàn, "Đây là nước thuốc sinh hóa của , họ hẳn là sẽ kiêng kỵ ..."
"Tạ Sở Toàn, tôi đợi chị..."
Tạ Sở Toàn nắm chặt lọ thuốc, lần này cô không dám nhìn Y Tiêu nữa, cô sợ bản thân sẽ trầm luân trong thời khắc đẹp đẽ này nên đành phải dứt khoát rời đi để lại bóng lưng cô độc.
Sau khi Sở Toàn rời đi, Trần Hoan lập tức dán tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh. Mặc dù trên đầu lay động dữ dội, thỉnh thoảng còn có vài hòn đá rơi xuống nhưng họ vẫn đợi tiếng bước chân đi xa mới ra cửa.
Chẳng biết là do mọi người may mắn hay do Tạ Sở Toàn đã dẫn địch đi mất, tuy căn cứ gần như bị bạo tạc và đường hầm rung chuyển không ngừng nhưng mọi người tẩu thoát rất thuận lợi, không có ai ngăn cản. Thỉnh thoảng họ vẫn gặp vài nhân viên nghiên cứu đang hoảng loạn, Trần Hoan theo thường lệ sẽ cho những người này một đao. Sau khi ba người bình an chạy ra khỏi căn cứ cũng chẳng thấy vui vẻ gì sất, bởi vì họ càng dễ dàng trốn thoát đồng nghĩa với việc Tạ Sở Toàn càng nguy hiểm.
Ba người chỉ dám mang nỗi bất an này để ở trong lòng, nét mặt cũng không lộ rõ lo lắng. Họ cố gắng bình tĩnh chạy tới bên bờ sông, sau đó mặc đồ đã chuẩn bị để lặn xuống nước. Mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn thiếu Tạ Sở Toàn, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi lần kim giây chuyển một vòng thì nỗi sợ trong lòng lại nhiều hơn một chút.
Mắt thấy thời điểm bạo tạc đang tới gần, Y Tiêu vốn đang lo lắng bỗng dưng bình tĩnh trở lại, "Không cần đợi nữa, mọi người đi trước đi!"
"Cái gì mà đi trước? Phải đi cùng nhau, bốn người tới thì phải bốn người đi..."
"Không cần phải ở chỗ này chờ chết."
Không đợi Tư Hàm nói hết lời, Y Tiêu liền cắt đứt lời, "Em đã hứa sẽ đợi chị ấy rồi, dù là chết hay sống vẫn sẽ đợi. Bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện vị trí của chúng ta, nếu mọi người không đi sẽ không còn cơ hội nữa, huống chi em muốn đi cũng không được nữa, chân em đã không còn cử động được."
Y Tiêu nhíu mày vỗ vỗ cái chân nhỏ, lúc nãy bị Kiêu Ưng đá một cước vẫn chưa thấy đau đớn lắm nhưng bây giờ đã mất luôn cảm giác, sợ rằng tổn thương đến gân cốt.
Ngay lúc mọi người đang giằng co thì bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, bãi cát dưới chân cũng dao động theo. Y Tiêu mất thăng bằng ngã xuống đất, Tư Hàm cùng Trần Hoan cũng chật vật nằm úp sấp trên mặt đất, trong miệng ăn không ít cát đá, chấn động khoảng chừng phút mới dừng lại.
Cảm giác choáng váng vẫn chưa nguôi ngoai, Y Tiêu lập tức yếu ớt lê chân tàn đứng lên nhìn căn cứ bị thiêu hủy, khói lửa bốc cao đến tận trời, nước mắt tức thì lan tràn ra khỏi hốc mắt, đau đớn trên đùi chuyển hết sang tim gan, cơ thể cô như bị rút cạn sinh lực rồi kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất, tiếng nổ mạnh vẫn không thể lấn át được tiếng khóc thảm thiết.
Trong tích tắc, nỗi đau thương đều đổ dồn vào lồng ngực làm Y Tiêu không thở nổi.
"Tạ Sở Toàn, chị là đồ nói dối, đồ dối trá. Chị đã hứa sẽ trở về, chị đã hứa sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa em, tại sao chị không giữ lời... tại sao! Tại sao!"
Y Tiêu nắm chặt tay nện liên tục xuống nền cát đá, máu sẫm nhuộm đỏ cát vàng, nền cát xốp bị đấm tạo ra một cái lỗ lớn rỗng tuếch hệt như trái tim bị khoét sâu của cô lúc này.
"Đừng như vậy Y Tiêu, chúng ta đi thôi, dùng có dùng lạc đà tôi cũng sẽ mang cô về nhà."
Trần Hoan từ phía sau ôm lấy Y Tiêu, dùng hết toàn lực kéo cô xuống biển, "Nếu chúng tôi không mang cô đi thì sẽ khiến Tạ Sở Toàn thất vọng. Nghe lời đi, điều cô ấy mong muốn nhất chính là cô an toàn rời đi, coi như là vì cô ấy, cô phải trở về..."
"Tôi không, anh buông ra."
Nỗi bi thương vô hạn khiến lý trí của Y Tiêu suy sụp hoàn toàn. Cô giãy giụa cố thoát khỏi vòng tay của gã đàn ông, ngay cả khi Tư Hàm và Trần Hoan hợp lực cũng không thể áp chế hoàn toàn con người đang tan vỡ kia, huống chi là ép đối phương lặn xuống nước.
"Chị ấy không tuân thủ lời hứa, tôi cũng sẽ không. Chị ấy là đồ lừa gạt, tôi không phải. Tôi đã hứa thì nhất định sẽ chờ chị ấy!"
Gió biển ướŧ áŧ mang theo tiếng gào thét thổi đến phương xa, một bóng người mơ hồ ở đằng xa từ từ tiến lại, âm thanh yếu ớt khẽ vang lên, "Chị lần này không có lừa em..."
Khi Tạ Sở Toàn xuất hiện tại thị trước mắt, Y Tiêu hoàn toàn không thể tin dụi dụi hai mắt của mình nhìn bóng người đang lung lay kia, "Sở Toàn, là chị sao?"
"Là chị đây!"
Tạ Sở Toàn ngồi chồm hỗm trước người Y Tiêu, cô run run vuốt ve gương mặt của người kia, mệt mỏi và sợ hãi bỗng nhiên biến mất, "Chị đã trở lại, lần này không có nuốt lời..."
Tạ Sở Toàn lau nước mắt cho người kia nhưng lau thế nào cũng không hết, "Đúng là phụ nữ làm từ nước mà, em muốn hóa thành biển Thái Bình Dương sao?"
"Tạ Sở Toàn, chị là đồn khốn kiếp!"
Nghe Tạ Sở Toàn nói như vậy, Y Tiêu lập tức ngưng khóc, sau đó như nhớ ra điều gì liền đẩy người đang ôm lấy mình ra xa, nghiêm mặt nói, "Em vẫn chưa tha thứ cho chị đâu, tránh xa em một chút..."
"Nhưng em đã nói chỉ cần chị sống sót trở về thì em sẽ tha thứ mà ..."
"Em có nói như vậy sao? Em chỉ nói nếu chị không trở lại thì đời này cũng sẽ tha thứ, cũng không có nói chị trở về thì em sẽ tha thứ!"
Y Tiêu nghiêm trang nói, Tạ Sở Toàn muốn phản bác nhưng người kia nói cũng "Có lý" không thể làm gì khác hơn là nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
"Được rồi, hai người các cô còn muốn nán lại bao lâu? Kẻ thù đuổi tới rồi!" Màn liếc mắt đưa tình của hai người rốt cuộc cũng khiến người khác tức giận, "Các cô không đi thì chúng tôi đi à!"
"Ai thèm ở lại với chị ấy chứ." Y Tiêu ngượng ngùng đứng lên rồi ném đồ lặn đã chuẩn bị cho Tạ Sở Toàn, "Còn không mau thay đi!"
Tạ Sở Toàn cầm đồ Y Tiêu đưa qua nhưng không lập tức thay ngay mà ôm đồ đi vào trong bụi cỏ bên cạnh, Y Tiêu thấy vậy cũng có chút hiếu kỳ.
"Thế nào, lo lắng?"
Tư Hàm liếc nhìn Y Tiêu đang ngó nghiêng rồi cười tủm tỉm, "Lo lắng thì đi xem đi, dù sao cũng không phải chưa thấy qua, bọn chị xem không tiện đâu, chị nghĩ em nên đi..."
Có thể nghe ra lời trêu chọc của Tư Hàm, Y Tiêu nhếch miệng cười rồi đi tới bụi cỏ, nhìn thấy thân người bê bết máu của Tạ Sở Toàn liền có chút lo lắng, "Chị không sao chứ?"
"Không sao, những ... cái này đều là máu của người khác, nhìn hơi ghê nhưng không sao đâu."
Để chứng minh bản thân không nói dối, Tạ Sở Toàn nở nụ cười, chỉ là không ai thấy cô đang ôm thắt lưng trong bóng tối, "Nhưng thật ra chân của em..., lát nữa em cố gắng giữ cơ thể cân bằng, chị và Trần Hoan sẽ dìu em bơi, không sao đâu."
Bốn người chuẩn bị xong xuôi, trước khi lặn, Sở Toàn đổ nước trong ống nghiệm xuống biển rộng. Nếu không nhờ dung dịch này, cô không thể toàn thân trở ra, nhưng nếu để loại thuốc ấy tiếp tục tồn tại nhất định sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, đổ vào biển rộng mới là cách tốt nhất.
Nước biển lạnh băng thẩm thấu vào xương, len lỏi đến từng tế bào trong cơ thể khiến chân Y Tiêu vô cùng đau đớn. Dọc theo đường đi, Trần Hoan và Tạ Sở Toàn mỗi người một bên ôm lấy Y Tiêu. Lúc đầu họ vẫn chưa thấm mệt, nhưng càng ra xa dòng nước càng chảy xiết phải cần dưỡng khí rất lớn để duy trì hô hấp. Tạ Sở Toàn chỉ có thể tận lực mới có thể đuổi kịp Trần Hoan giữ thân thể Y Tiêu được cân bằng. May mà Y Tiêu có thể lực tốt và mức tiêu hao oxi ít nên có thể thể luân phiên sử dụng mặt nạ dưỡng khí. Khi họ gần lên đến bờ thì gặp phải một dòng đối lưu mạnh, trong lúc hỗn loạn bốn người bị tách ra. Dòng nước này mang đến nhiều rác dơ bẩn làm mờ hai mắt, dù kề mặt cũng rất khó thấy rõ khuôn mặt của người đối diện.
Tạ Sở Toàn dựa vào bản năng nắm chặt tay người bên cạnh, dẫu có sóng gió ập đến cô vẫn nhất quyết không buông tay, lúc này cô sẽ không bao giờ... buông tay nữa, dù có chết cũng phải nắm tay đối phương thật chặt.
Thế nhưng bàn tay kia lại không muốn phối hợp và luôn giãy ra. Tạ Sở Toàn mơ hồ nhìn thấy hai gò má phồng lên của người kia, trong lòng đã hiểu rõ. Cô không suy nghĩ nhiều, cố sức kéo người kia vào lòng, một tay nâng sau ót, một tay ôm thắt lưng, sau đó áp môi lên môi đối phương rồi chậm rãi thổi khí vào miệng.
Lúc đầu Y Tiêu còn giãy dụa, cô biết rõ dưới tình huống như vậy nếu không có dưỡng khí sẽ bị ngạt nước, nhưng khi nhìn thấy người kia là Tạ Sở Toàn thì không chống cự nữa, trái lại còn ôm eo đối phương rồi nhẹ nhàng nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn mềm mại, dù có chết thì các cô cũng sẽ chết chung một chỗ.
Như thế không biết qua bao lâu, giữa lúc không khí trong miệng hai người đã cạn kiệt, lồng ngực đau nhói, những đợt sóng trên đầu tựa hồ đã biến mất. Ngoài khơi xuất hiện tiếng gọi ầm ĩ, sau đó Tạ Sở Toàn liền mất đi tri giác rơi vào hôn mê. Nhiều năm sau đó, sự xuất sắc này của cảnh sát Tạ vẫn là chủ đề tán gẫu của mấy chị em phụ nữ.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
"Dấu yêu ơi, theo chị thì Tiêu Tiêu nhà chúng ta sao lại phải khó xử như vậy? Ngày đêm cực nhọc, không chịu an ổn nghỉ ngơi mà lại đi chăm sóc người ta như vậy, rồi đợi người ta xuất viện xong lại quay về nhà mẹ đẻ."
Sau khi bốn người Tư Hàm trở về, Tư Vi chưa từng thấy Y Tiêu lộ diện. Câu nói "trọng sắc khinh bạn" được họ Y kia phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Cô vốn tưởng cặp kia cuối cùng cũng đã có kết quả tốt, nào ngờ Y Tiêu không ra bài theo lẽ thường, đợi Tạ Sở Toàn lành bệnh xuất viện, Y Tiêu vẫn chạy về nhà mẹ đẻ. Cả hai dường như đã trở lại vị trí ban đầu, không có giao điểm.
"Em tự lo cho bản thân đi, Tạ Sở Toàn bị thương nặng như vậy cũng đã xuất viện, còn em ở đây bao lâu rồi, thật sự coi phòng bệnh là nhà hả?!"
Mỗi khi nói đến chỗ này, Tư Hàm sẽ tức giận, cây củ cải lớn có trái tim đào hoa này thấy mấy cô y tá trẻ trung sẽ ngắm nhìn đắm đuối, mồm mép cũng ngọt như mật dường. Cô chỉ cần vừa nghĩ đến đã không muốn nói chuyện rồi, nhưng cái đứa này thật sự rất lanh lợi, vừa thấy người yêu tức giận bèn năn nỉ.
"A Hàm, A Hàm, người ta đâu phải không muốn về nhà, ở nhà có vợ tốt biết bao, lại có con gái làm lò sưởi. Tại bác sĩ không chịu cho em về, em cũng không có cách nào khác!" Tên lưu manh vừa ôm vợ nhà mình vừa lay qua lay lại.
"Đúng vậy, em là người gặp người thích, xe gặp xe tông nên người ta đâu có muốn thả em ra, đúng không?" Tư Hàm điểm nhẹ lên trán 'cây củ cải lớn'.
"Em chỉ yêu cọp mẹ nhà em thôi!"
Chữ 'cọp' vừa được thốt ra, môi của Tư Vi đã đặt lên miệng 'cọp', không phải là cô không muốn về nhà với nữ vương, cô chần chừ là bởi muốn nếm thử tư vị 'nói gì nghe nấy' của nữ vương.
Một đôi tình nhân nhỏ hôn nhau đắm đuối từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trăng lên, hoàn toàn không để ý có ngươi trong phòng cho đến khi có tiếng trẻ em vang lên.
"Mẹ mẹ xấu hổ xấu hổ!"
Đứa nhỏ trong lòng Y Tiêu đưa hai tay che mắt của mình để lộ ra một khe nhỏ nhìn trộm hai mẹ hôn nhau.
Bị nhìn trộm, Tư Hàm, Tư Vi cũng không thấy có chút ngượng ngùng, họ bình tĩnh lùi lại, sau đó nhìn hai đứa lớn - nhỏ từ trên trời rơi xuống.
"A, hóa ra là Đại bảo bối và Tiểu bảo bối nhà chúng ta, lại đây cho mẹ Vi hôn một cái."
Tư Vi vừa chu miệng lên liền bị con gái tát cho một cái, "Không hôn mẹ Vi, mẹ cả sẽ thành giấm chua!" Không biết oắt con này học theo ai nói chuyện càng lúc càng giống người lớn.
"Được rồi, không hôn, lại đây mẹ ôm một cái nha."
Tư Vi vốn là một tên cướp đầu thai, tuy là hỏi nhưng mặc kệ người ta có vui hay không đã ôm con gái vào lòng,
"Tiểu Mập Mạp, con có biết nếu con cứ chiếm lấy mẹ Tiêu thì Mèo Mèo cũng sẽ thành giấm chua không?"
Nghe đến đây, đứa nhỏ nghiêng đầu hỏi, "Cái gì là chiếm lấy?"
"Chiếm lấy..."
Tư Vi nheo mắt suy tư một lát rồi đáp, "Chiếm lấy chính là Mèo Mèo và mẹ Tiêu muốn hôn nhau, nhưng Tiểu Mập Mập lại ôm mẹ mà không cho Mèo hôn."
"Hạng Tư Vi, em có thể dạy con cái gì đứng đắn không?"
"Thì em đang dạy đó, em dạy môn trẻ nhỏ phải biết bao dung, rộng lượng, đừng có lúc nào cũng bắt lỗi người khác, đúng không bé ngoan."
Tư Vi ôm đứa trẻ vào lòng rồi quay sang nói với người bên cạnh, "Tiêu Tiêu, đúng không, tại sao em cứ luôn bắt lỗi người ta? Người ta đã bị đâm hai nhát suýt chút mất mạng đó, chết rồi... để xem em lại chạy đến chỗ nào khóc?"
Khi nhắc đến vết thương của Tạ Sở Toàn, Y Tiêu ít nhiều cũng có chút động dung, may mắn là con dao đã đâm vào vị trí giữa gan và túi mật, không tổn thương đến tính mạng. Không phải ai bị thương nặng cũng có thể đi được một quãng đường dài như vậy, mặc dù bác sĩ cứu được đã là kỳ tích, nhưng Y Tiêu hiểu Tạ Sở Toàn có thể sống sót đều là vì mình. Nếu cô cứ thờ ơ như vậy thì đúng là ý chí sắt đá quá, khổ nỗi lúc đó cô không hiểu sao lại do dự không chịu làm lành.
"Em và chị ấy không đơn giản như chị nghĩ ..."
"Khó lắm sao? Ái tình không phải là ngươi tình ta nguyện, ngươi yêu ta, ta yêu ngươi sao? Tiêu Tiêu đừng vì một vết thương mà đánh mất lòng tin vào chính mình và người khác! Nếu em nghĩ..."
Lời vừa nói ra đã bị tiếng đập cửa ngăn lại, đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Tư Vi nhìn bó hoa trên tay cảnh sát Tạ, cười xấu xa.
"Cảnh sát Tạ, cô theo đuổi sát sao quá , Tiêu Tiêu chân trước vừa bước vào, cô chân sau đã theo tới rồi."
Sở Toàn cũng không phủ nhận điều này, cô đặt giỏ hoa quả xuống nói chuyện với hai chị em họ Hạng và con gái. Tư Vi thấy hai người không được tự nhiên liền tà ác nói với Đô Đô.
"Đô Đô, con có nhớ ông chú bên cạnh ngâm nga bài hát cả buổi chiều không? Hát cho mẹ nghe, được không?"
Đứa nhỏ khó hiểu mở to hai mắt nhìn mẹ Vi, vẻ mặt nghi hoặc, ba người còn lại hiển nhiên bị lời nói của Tư Vi hấp dẫn đều dựng tai lên chờ.
"Đó là bài hát 'Phản bội tình yêu của tôi'..."
Tư Vi gợi ý, thấy đôi mắt của con gái sáng lên, hiển nhiên là nhớ rồi, sau đó giọng nói trẻ con vang lên.
"Lúc trước là anh muốn xa nhau, bây giờ lại muốn dùng chân tình để dỗ dành em quay lại, tình yêu đâu phải muốn bán thì bán, muốn mua là mua..."
"Hạng Tư Vi, tại sao chị luôn dạy con mấy thứ này hả?"
Y Tiêu không nghe được nữa, nghiêm mặt xách túi đi ra khỏi phòng.
"A, không ngờ cô bé này lại hát đoạn này."
Tư Vi nhìn bộ dạng ngơ ngác của Tạ Sở Toàn lập tức nắm lấy tay áo cô, "Xin lỗi, Sở Toàn, tôi không nghĩ đứa nhỏ lại hát đoạn này ... cô còn không mau đuổi theo đi."
Sau lời nhắc nhở của Tư Vi, Tạ Sở Toàn mới sực tỉnh vội vàng đuổi theo nhưng đi một vòng quanh bệnh viện vẫn không tìm thấy Y Tiêu khiến cô không khỏi thất vọng.
"Cô gái đó tội quá, còn trẻ đẹp như vậy, hai chân bị dập nát ..."
"Cô gái? Cô gái nào, cô gái mà dì nhìn thấy ở đâu?"
Tạ Sở Toàn ngăn hai người phụ nữ trung niên lại, trong lòng tràn đầy lo lắng.
"Ngay tại ngã tư phía trước..."
Người phụ nữ chưa kịp nói xong, Sở Toàn đã bay về phương hướng mà hai người chỉ, nhưng khi cô đến nơi chỉ còn lại một vũng máu đỏ tươi, bàn chân lảo đảo suýt nữa ngã xuống, lúc này một tiếng khóc quen thuộc vang lên, ngoảnh đầu lại mới thấy người kia đang khóc như mưa.
"Y Tiêu?"
"Đồ khốn nạn ... đồ khốn kiếp ... sao ... sao lần nào cũng làm em lo lắng như vậy?"
Sở Toàn chưa kịp đến gần đã bị người phụ nữ đang khóc lóc ôm chặt cứng, hơn nữa người ta còn đánh lên người cô thùm thụp.
"Em... em nghe nói có một cô gái... mặc áo sơ mi đen... bị xe tông... Em tưởng... Tạ Sở Toàn, chị là đồ khốn!"
"Được được được, chị là đồ khốn, đồ xấu xa... Thế nhưng đồ khốn đã biết sai rồi, em có thể cho... chị một cơ hội nữa không?"
"Có thiên tài mới cho chị cơ hội!"
Người vốn đang khóc rất thương tâm lại đẩy người trong lòng ra rồi xoay người bỏ đi, nào ngờ người sau lưng lại thét to.
"Y Tiêu, em đừng như vậy, chị thực sự biết sai rồi, kỳ thực... Kỳ thực chị cũng có một bài muốn hát cho em nghe."
Tạ Sở Toàn nói xong cũng không để ý xung quanh có người lập tức cất giọng.
"Phản bội tình yêu của em, buộc em phải rời xa, thấy em đau khổ, nước mắt của tôi đã rơi xuống, phản bội tình yêu của em, tôi đã mang một món nợ lương tâm..."
"Im đi, đừng hát nữa, khó nghe muốn chết..."
"Em không tha thứ thì chị vẫn sẽ hát..."
Tạ Sở Toàn tiến lên muốn nắm tay Y Tiêu lại bị đối phương hất ra, một lần lại một lần không biết mệt cứ lẽo đão theo phía sau.
"... phản bội tình yêu của em, tôi đã mang một món nợ lương tâm..."
"Y Tiêu, hôm qua chị đã từ chức, hôm nay chị đã bán nhà, hiện giờ chị là người vô gia cư, cuộc sống rất bấp bênh, nếu em không giữ chị lại, chị chỉ có thể đến nhà em mỗi ngày để hát cho em nghe thôi..."
"Tạ Sở Toàn, chị học theo Tư Vi giở trò xấu xa từ khi nào vậy?"
Y Tiêu đột ngột dừng lại, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tạ Sở Toàn, "Chị nói thật? Chị từ chức?"
"Còn thật hơn cả trân châu! Hiện tại chị nghèo rớt mồng tơi, chỉ có em mới có thể giúp chị..."
"Chị rất có chí hướng làm Tiểu Bạch Kiểm nhưng Y Tiêu em cũng không bao dưỡng ác thú..."
Lời còn chưa dứt liền xoay người đi về phía trước, người nọ vừa muốn mở miệng hát thì Y Tiêu lại nói, "Bất quá trong nhà còn thiếu một bảo mẫu, giặt quần áo, nấu cơm, trông em bé, bao ăn bao ở, không có tiền lương, thử việc năm, có thể làm nhân viên chính thức hay không thì phải xem biểu hiện, chị có nguyện ý hay không?"
"Nguyện ý, nguyện ý! Bồi ngủ cũng nguyện ý!"
Tạ Sở Toàn gật đầu như giã tỏi, cuối cùng cũng nắm được tay Y Tiêu.
Chúng ta còn một chặng đường dài phía trước, một năm, chúng ta có thể đợi!
Ánh chiều tà làm bóng của hai người kéo thật dài, cuối cùng hòa vào làm một...
Hết.
Editor: còn chương ngoại truyện nữa là xong truyện rồi.