“Hãy cho em lý do, để em có chết cũng cam lòng!”
Y Tiêu theo Sở Toàn xuống xe rồi nắm lấy cổ tay đối phương, nỗi sợ mất đi khiến cô mất hết lý trí, lực trên tay càng mạnh hơn, bỗng dưng một mưa lớn ập đến nhưng người kia vẫn không để ý tới cô.
Sở Toàn nhìn hàng mi dày đọng nước của Y Tiêu chất chứa đầy hy vọng lại cảm thấy thương tiếc.
“Chị không chỉ đang hành hạ em, mà còn đang tự dằn vặt chính mình. Chị tự hỏi lòng mình xem, nếu chị dám nói một câu không còn yêu em nữa thì Y Tiêu em sẽ không bao giờ làm phiền chị!”
Sở Toàn im lặng một lúc lâu, nước mưa đã thấm ướt quần áo, thời gian như ngừng trôi, khi cô mở miệng thì đã qua một năm ánh sáng.
“Y Tiêu, lẽ nào đến bây giờ em vẫn không biết vấn đề của chúng ta là ở đâu sao?”
Không phải vì tôi không yêu, ngược lại, tôi biết rằng tình yêu này không nên có, vì vậy tôi phải rời đi.
“Em nghĩ tôi nên đối xử với em như thế nào khi biết em là đạo tặc?”
Sở Toàn thoáng dừng một chút, cau mày vô tình để lộ ra vẻ đau lòng, “Nhất là khi biết em đã gϊếŧ nhiều người như vậy, nhưng tôi lại không hề nghi ngờ mà còn trở thành kẻ đồng lõa. Em bảo tôi nên đối mặt với em thế nào, đối mặt với bản thân ra sao?”
“Nhưng họ đều đáng chết!”
“Không có ai là đáng chết cả. Y Tiêu, em vẫn không hiểu mình sai ở đâu, em khiến tôi cảm thấy rất thất vọng!”
Ánh mắt thương tiếc của Sở Toàn thoáng chốc biến thành hận ý mà chỉ có với trọng phạm hung ác, nhưng lần này cô lại hận người mà bản thân yêu nhất.
“Nếu em không gϊếŧ họ thì họ sẽ gϊếŧ rất nhiều người vô tội và có thể làm chị bị thương.”
“Cho nên em xem bản thân là đấng cứu thế sao?”
Sở Toàn thì thào, giọng điệu đầy khinh thường, “Tội phạm nào cũng có quyền sống trước khi bị xét xử, và chỉ có pháp luật mới đủ tư cách trừng trị họ.”
“Vậy nên chị dùng tòa án tình yêu để xử tử em? Vì sao không cho chúng ta một cơ hội?”
Y Tiêu cúi đầu giữ chặt cổ tay người kia như thể nếu buông ra thì cả thế giới sẽ sụp đổ.
“Em không mong chị sẽ tha thứ nhưng xin chị hãy cho em một cơ hội, em sẽ thay đổi, em sẽ không bao giờ làm chuyện chị không thích, chúng ta có thể rời khỏi đây…”
Y Tiêu luôn kiêu ngạo lại cúi đầu trước ái tình, giọng điệu gần như cầu xin, hạ tôn nghiêm của bản thân để giữ lại người mình yêu nhất. Cô không muốn bản thân sẽ trở thành khách qua đường, cũng không muốn phải tiếc nuối cả đời. Nhưng cô lại vô lực phát hiện nếu mình càng giữ chặt thì người kia sẽ càng vùng vẫy.
“Chị đã nói sẽ cùng em rời khỏi nơi này, chị đã nói sẽ theo em trồng rau nuôi gà, chị đã nói chỉ cần em không buông tay thì chị cũng sẽ không bao giờ buông tay mà.”
Lời thề hẹn trở thành cọng rơm cứu mạng, Y Tiêu giữ chặt không nguyện ý buông ra, “Chúng ta trở lại như trước được không…”
“Tôi nuốt lời…”
Sở Toàn nhíu mày, giọng điệu yếu ớt không phân biệt được đang vui hay đang buồn, cô vừa nói vừa bẻ từng ngón tay cắm vào da thịt ra.
“Y Tiêu, chúng ta không thể quay lại như trước được…” Cô dứt khoát rời đi nhưng lúc vừa xoay người, giọt nước mắt chua xót kia đã phản bội cô.
“Tạ Sở Toàn, chị là một kẻ nói dối, chính chị mới là kẻ đánh cắp trái tim!”
“A!”
Bên tai vang lên tiếng la thảm thiết, trái tim bỗng run lên từng hồi... Nhiều năm sau đó, mỗi khi Sở Toàn nhìn thấy cơn mưa xối xả, tiếng hét tuyệt vọng vẫn còn văng vẳng bên tai, và từ đó trở thành điều cấm kỵ cô không muốn nhắc tới.
Nhưng hiện tại nó không phải là cái cớ để ở lại, nếu đã không thể quay về lúc ban đầu thì hãy buông đôi tay nhau ra, hãy để cô làm đao phủ tàn nhẫn vung dao chặt đứt sợ tơ này.
Khi Tư Vi tìm được Y Tiêu thì người kia đang nằm trong vũng nước, trên người không có hơi thở của người sống, đêm đó Y Tiêu sốt cao nhưng vẫn mơ màng gọi tên người nọ.
“Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, em ấy sẽ chết mất!”
Tư Vi cau mày, cảm xúc bị ức chế, “Em phải đưa em ấy đến bệnh viện!”
Tư Vi đặt đứa bé đang cắn ngón tay xuống rồi vươn tay muốn ôm người đang mê man trên giường nhưng lại bị Tư Hàm ở phía sau ngăn lại.
“Không được, vết thương trên tay em ấy là do súng bắn đấy!”
Mặc dù vụ án đấu súng đã được dập tắt, song không có nghĩa là sự việc đã trôi qua. Cảnh sát đã bao vây bên ngoài chặt chẽ, đến bệnh viện lúc này chẳng khác nào tự thú.
Tư Hàm ra ngoài gọi điện thoại rồi quay trở vào, hai người im lặng chờ đợi thời gian trôi đi, khoảng nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa vang lên, Tư Vi vội vàng ra mở cửa thì trong thấy một ông lão với mái tóc hoa râm đang cầm ô đứng ngoài cửa, nửa vai đã bị mưa làm ướt.
“Ở đây có người bệnh phải không?”
Vị khách không nói câu thứ hai mà chỉ nhấc một hộp thuốc có dấu thập đỏ sau lưng đưa lên trước ngực. Tư Vi thấy vậy lập tức nép sang một bên mời người kia vào phòng, nhưng cô chưa kịp bước vào nhà thì tiếng chuông lại vang lên khiến Tư Vi phải ra mở cửa lần nữa.
Khách đến thêm hai người, cô nhận ra người trước mắt nhưng người theo sau vẫn khiến cô sửng sờ ba giây, sau đó nở nụ cười mời hai vị khách vào cửa.
Cổ Tư Thần không để ý nụ cười đầy ác ý của chủ nhà, thậm chí còn bỏ qua cảm xúc của những người khó xử phía sau mà đi về phía cầu thang dẫn lên tầng hai. Mà hiển nhiên ‘bình giấm chua’ danh bất hư truyền, mùi axit axetic nồng nặc trong không khí làm Hạng Tư Vi phải xoa xoa chóp mũi.
Cũng không thể trách Mạc Tử Ngôn lòng dạ hẹp hòi, ai mà chịu nổi khi mình đang ân ái lại bị quấy rối, báo hại cô bị đối phương tàn nhẫn đá xuống giường để tiếp điện thoại. Quá đáng hơn là người kia sau khi nghe xong điện thoại lại vội vàng xuống giường bỏ mặc cô đang kẹt trong lưng chừng du͙ƈ vọиɠ. May mà cô không phải đàn ông, không thôi chỉ sợ nửa đời sau sẽ có bóng ma đeo bám.
Càng làm cho Mạc Tử Ngôn khó có thể chấp nhận chính là Cổ Tư Thần lại hiển nhiên đi gặp gái đẹp giữ đêm hôm khuya khoắt, không, tính luôn người đang nằm trên giường là ba. Mạc tiểu thư không khỏi oán thầm Cổ Tư Thần to gan dám bao nuôi cả một hậu cung sau lưng cô.
“Bác sĩ Vương, bạn của tôi thế nào rồi?”
Cổ Tư Thần vừa bước vào cửa liền liếc nhìn người trên giường. Ông Vương này là bác sĩ riêng của nhà Mạc Tử Ngôn, nghe nói ông ta như cuốn Bách khoa toàn thư y học, nội khoa, phụ khoa, tâm thần, phẫu thuật não… đều tinh thông.
“Không chết là may rồi! Đúng là tệ mà, ai quấn băng gạc cho cô ấy vậy? Các cô có biết đây là vết thương do súng bắn không? Các cô dùng vải bó chân cẩu thả như vầy mà coi được sao?”
Ông già trợn mắt đằng đằng sát khí, không tự nhiên nhất chính là Tư Vi, bởi vì cô là người đã ‘bó chân’ cho bệnh nhân.
“Tôi đã kê cho cô ấy thuốc kháng sinh, uống loại này trước. Tôi đã xử lý miệng vết thương rồi, da thịt bị súng đạn bắn phải gấp rút sơ cứu. Các cô nên chuẩn bị phòng cô ấy sốt quá cao sẽ dễ khiến vết thương bị nhiễm trùng. Cũng may bệnh nhân có thể trạng khỏe mạnh nên có thể chống chịu được. Đêm nay phải canh chừng hạ nhiệt, nếu ngày mai vẫn chưa hết sốt thì phải đưa cô ấy đến bệnh viện.” Lúc này ông già đã lịch sự hơn vài phần, ông vẫn ý thức được khách hàng là thượng đế.
Sau khi tiễn ông Vương đi, Tư Hàm vội vàng giúp Y Tiêu lau người để Tư Vi tiếp đãi hai vị khách quý, phòng khách nhất thời tràn ngập bầu không khí quỷ dị. Tư Vi bồi hồi ngồi đối diện hai người phụ nữ kia, Cổ Tư Thần bắt chéo chân, hai tay ôm đùi, thẳng lưng dựa vào sofa, dáng ngồi vô cùng tao nhã nhưng đôi mắt trông có vẻ bất cần. Mạc Tử Ngôn bên cạnh hiển nhiên không được thân thiện cho lắm, ánh mắt chứa đầy địch ý giống như hai mũi tên sắc nhọn khiến Tư Vi có cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm.
Suy cho cùng thì Hạng Tư Vi cũng không phải ăn chay lớn lên, cô nhanh chóng thích nghi với cái nhìn sắc lẹm này. Cô lấy ra một cái bật lửa xoay xoay trong tay khiến người ta giận mà không có chỗ xả. Ba người lặng im hồi lâu, cho đến khi một tiếng kêu thảm thiết phá vỡ sự yên bình kỳ lạ.
“Mẹ!”
Ở chỗ rẽ cầu thang, Tiểu Đô Đô đứng ôm lan can, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ đáng thương, nó đã từng bước bò xuống hơn bậc thang.
“Này, sao con lại chạy xuống đây?”
Tư Vi không đứng lên ôm con mà vẫn thản nhiên ngồi trên sofa hỏi. Cổ Tư Thần thấy vậy lập tức bước tới bế đứa nhỏ xuống, “Cô không sợ nó té sao?” Cô vừa nói vừa vuốt ve mái tóc đen dày của đứa nhỏ, giọng nói đầy thương xót.
“Không sao đâu, con nhóc này là quán quân olympic đó, khả năng chịu đau rất giỏi, một ngày không té sẽ ăn không ngon.”
Tư Vi tỏ vẻ thờ ơ làm Mạc Tử Ngôn còn tưởng cô là mẹ kế, có mẹ ruột nào đối xử với con mình như thế!
“Đô Đô, con nhận ra dì không?”
Cổ Tư Thần ôm lấy đứa bé rồi hôn gò má phúng phính của nó, “Dì đẹp!”, con oắt này đã học được cách lấy lòng mọi người của bà mẹ lưu manh - Tư Vi. Biểu hiện cụ thể chính là nhìn thấy gái sẽ tự động thêm chữ ‘đẹp’ vào để xưng hô, thậm chí khi nó nhìn thấy một ông già đẹp cũng sẽ ngọt ngào gọi “ông nội đẹp trai!”
“Đô Đô, con phải gọi cô ấy là chị đẹp mới đúng!”
Tư Vi cười xấu xa nhìn con gái nhỏ ngây thơ. Đô Đô bị mẹ Vi làm cho bối rối, không biết nên gọi chị hay dì.
“Đúng là đồ nít ranh!”
So với mẹ ghẻ đáng ghét kia, Cổ Tư Thần càng thích đứa bé này, cô vô thức bóp chặt cái mũi nhỏ, cả người toát ra tình mẹ bao la. Cảnh này khiến Mạc Tử Ngôn ở bên cạnh cực kỳ khó chịu, bị người ta tranh ‘sủng’ thì sao mà thoải mái được, ngay cả khi nó chỉ là một đứa con nít cũng không được!
Trẻ con vốn là thiên thần nhỏ, nó sẽ không bao giờ biết được tâm tư của người khác, quá nhiều người lạ sẽ khiến nó có hơi bối rối. Thừa dịp ‘dì đẹp’ không chú ý, Tiểu Đô Đô bỗng dưng nhảy ra trước mặt Mạc Tử Ngôn, sau đó giơ cái tay béo ú lên chọc chọc vào chân mày đang nhíu chặt của Mạc Tử Ngôn rồi cau mày mè nheo, “Cười một cái!”