Lách cách, lách cách.
Nghe được những tiếng vọng ấy, tôi hạ người xuống hết mức có thể. May mắn thay, sau khi núp mình trong cái bóng của tảng đá và ghìm chặt hơi thở, âm thanh ấy dần trở nên nhạt nhòa đi.
Tôi thận trọng thò đầu ra và liếc nhìn xung quanh.
Trước mắt tôi là một con quái vật đang mò mẫm trong bóng đêm mù mịt.
Tôi không nắm rõ được từng chi tiết, nhưng nhìn vào 6 cái chân với bộ móng bọc sắt của nó, thì có vẻ là một con Chungwang.
Nếu không may bị phát hiện, chúng sẽ dùng chân chặt tôi thành từng khúc mà ngấu nghiến nhai.
Thảo nào xác chết của những thợ săn Chungwang xấu số không bao giờ được tìm thấy.
Những mảng da gà nổi lên khắp người tôi khi chứng kiến con quái vật quay người rời đi.
Trước mắt, tôi vẫn còn sống cho đến bây giờ.
Cho đến bây giờ thôi.
Dù hiện tại vẫn bảo toàn được mạng sống, nhưng sự thật là tôi đang trong tình huống tồi tệ nhất.
Thực lòng thì tôi còn không biết chuyện gì đang diễn ra nữa.
Cũng được một lúc từ khi tôi thức dậy ở chỗ quỷ tha ma bắt này rồi.
Nhưng tôi chưa tìm được lối thoát.
Phải làm gì đó để giải quyết thôi.
Dù là phía trước hay đằng sau, nơi này cũng không có một chút ánh sáng nào, tương lai tăm tối thế này thì phải làm cái quái gì bây giờ?
Có một điều tôi chắc chắn đó là tôi đang ở trong ngục tối của bọn chúng.
Nơi mà bao thợ săn đã bước vào tìm cách tấn công.
Nhưng tôi không phải thợ săn, tại sao tôi lại ở một cái ngục chứa đầy quái vật vậy chứ?
Dù vắt óc nhớ lại bao nhiêu chăng nữa, tôi chắc chắn chưa bao giờ bước chân vào một cái ngục như thế này cả.
Vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã không thể nào tiến vào hầm ngục được.
Công dân mà không phải thợ săn thì không được phép dấn thân vào hầm ngục.
Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng làm tại một trong mấy công ty môi giới thợ săn – công dân bắt đầu mọc lên kể từ vụ xâm nhập ngục quỷ.
Công việc của tôi chủ yếu là nịnh nọt bọn thợ săn vô liêm sỉ, hoặc là giải quyết mớ tài liệu phải nộp cho chính phủ.
‘Chúng tôi cũng đảm bảo đầy đủ cho những thợ săn có liên kết với công ty chúng tôi vào năm sau’, thường thì tôi sẽ nói vậy và mời bọn họ đi ăn để kéo dài hợp đồng.
Để mua vui cho bọn thợ săn, mua vui thôi, mua vui…
Nghĩ về công ty khiến tôi cảm thấy tệ hơn.
Tất nhiên, tôi hay kêu ca không muốn đi làm như một thói quen nhưng mà không phải như thế này!
Tôi làm đến gãy cả xương… không, cho dù phải đau lòng đến mấy khi phải mua vui cho bọn chúng và trả tiền nhà hàng tháng cho cái căn hầm đôi nhỏ bằng lỗ mũi ấy, tôi cũng không thê lương đến mức muốn tự tử.
Bất kể bao lần cố gắng lục lại kí ức của mình, tôi vẫn phải khẳng định rằng tôi đã trở về nhà và nằm lên giường.
Tôi không hề bị bắt cóc trên đường về rồi bị quẳng vào trong ngục.
Không thể phủ nhận được, tôi đã về nhà và nằm xuống.
“Mình nên đặt thêm 2 hay 1 lần báo thức nữa nhỉ?”
“Nếu mà mình ngủ thêm 10 phút nữa sau khi tỉnh, người sẽ mệt lử cho xem”, tôi cũng nhớ việc mình loay hoay với cái điện thoại trong lo lắng.
Rõ ràng là tôi đã ngủ quên trên chăn, nhưng lúc tỉnh thì lại ở trong ngục.
Thật sự thì lúc đầu tôi còn tưởng mình đang mơ, nhưng sau đó vài phút, thực tế tàn nhẫn dần trở nên rõ ràng hơn.
Cái không khí ẩm ướt, bí bách này.
Mọi thứ quá thực so với một giấc mơ. Cuối cùng, chỉ có một kết luận hợp lý.
Bằng một cách nào đó, tôi bị mang đến cái ngục này trong lúc đang ngủ.
Tôi có xét đến giả thuyết tôi bị bắt cóc vì có người muốn giết tôi, nhưng dường như không phải vậy.
Tại thứ nhất, làm vậy quá cồng kềnh.
Nếu muốn sát hại tôi thì thà đem ra chỗ nào đó quẳng xuống biển còn đỡ tốn sức và dễ dàng hơn.
Vào ngục quái vật làm gì cho tốn công?
Thêm nữa, tôi không nghĩ tôi gây thù chuốc oán với ai đến mức họ muốn giết tôi bằng cách này.
Tôi chỉ là một người mới gia nhập xã hội với lịch biểu quá bận rộn để có thể gây thù với ai.
Tôi sống tử tế đến nỗi tôi sẽ xin lỗi một cái cột điện thoại nếu tôi có va phải nó.
“Xin lỗi, tôi bị gió to đẩy lúc đang đi”, vừa nói tôi sẽ vừa cúi mình xin lỗi.
Thật lòng thì đó là một câu chuyện có thật.
Hôm đó tôi uống quá chén ở chỗ hẹn.
Dù gì đi nữa.
Tất cả lối vào ngục ở Cộng hoà Hàn Quốc đều được cai quản bởi chính phủ, số lượng người ra vào cũng bị thắt chặt.
Nếu có người bắt cóc và lén đưa tôi vào ngục, không đời nào chúng không bị bắt gặp.
Và nếu không phải là một vụ bắt cóc, thì những khả năng còn lại là…
Ah, tôi thực sự mong là không phải vậy nhưng có lẽ mọi chuyện đã xảy ra như thế.
Nhưng có khả năng vậy ư?
Chưa bao giờ có trường hợp có người bị dính phải.
Những ‘mối tuyệt giao ngoại lệ’
Vừa nghĩ tới những từ ấy, tôi suýt đã khóc trong tuyệt vọng.
Tôi không được phép.
Kìm nén lại, nếu phát ra tiếng động, tôi sẽ chết.
Nhưng mà, ha.
Quá đáng thật, tôi bị dính vào một ‘mối tuyệt giao ngoại lệ’ trong giấc ngủ.
“Ngục quái vật” vượt xa các chiều không gian và xâm phạm vào thế giới của chúng tôi.
Vì vậy, những ẩn số không thể lường trước thỉnh thoảng được hình thành từ những luồng sóng nhỏ nhất hoặc những lần giao động.
Những ‘mối tuyệt giao ngoại lệ’ là một trong những ẩn số ấy.
Trong một khu vực ngoài cổng vào ngục, một mối tuyệt giao nhỏ sẽ hình thành trong một khoảng thời gian ngắn.
Đa phần thì chúng chỉ gây ra các sóng năng lượng bất thường và biến mất không gây ra hậu quả gì.
Nhưng thi thoảng, những vật xung quanh sẽ bị hút vào ngục.
Cho đến nay, trên thế giới chỉ có 2 trường hợp đã xảy ra.
Tôi nghe nói cả hai lần đều chỉ là những cái ống nước bị “tuyệt giao”.
Thật không may, tôi lại là trường hợp đầu tiên là con người bị hút vào.
Đáng ra mình không nên thuê căn hầm đôi đó để tiết kiệm tiền mới phải.
Cho dù tôi có hối hận thì cũng quá muộn rồi.
Tôi đang ở trong một cái ngục. Có đủ may mắn để tránh khỏi con mắt của bọn quái vật một vài lần, nhưng tất cả chỉ là vấn đề thời gian.
Công dân không biết đấm đá + Bơ vơ + Ngục = Chết
Một công thức đầy lý lẽ và thuyết phục.
Mặc xác cái công thức chết tiệt đó, tôi vẫn cố gắng sinh tồn được kha khá lâu rồi.
Tôi không biết chính xác nhưng có vẻ lũ Chungwang là thể loại không hay để ý tiếng động xung quanh khi di chuyển qua lại.
Và mỗi bước chân của chúng phát ra những âm thanh vang trời.
Nhất là khi đang cảnh giác thì khó có thể bỏ ngoài tai cái thứ âm thanh ghê rợn ấy.
Tuy vậy, sự thật thì tôi vẫn có thể bị mất mạng như chơi bất cứ lúc nào.
Thêm vào đó, có lẽ do quá lo lắng mà quần áo tôi thấm đẫm mồ hôi lạnh, cổ thì khát khô.
Không thể tin được là mình lại cảm thấy đói.
Đói đúng vào lúc đang lo sợ phát chết thế này.
Con quái vật Chungwang mà đi ngang qua thì…
Dù sao chăng nữa, việc tôi chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đến nước này, đành phải đặt hy vọng vào mấy lời đồn thổi mù quáng vậy.
Các ngục quái vật mới chỉ bắt đầu xuất hiện 5 năm về trước, đã có nhiều thông tin về chúng.
Hệ thống này mới chỉ ngừng hoạt động được 2 năm và thành thực thì vẫn còn rất nhiều khu vực vô danh và lỗ hổng mà ngay cả pháp luật cũng không thể với tới.
Những tin đồn vô căn cứ lan truyền như nấm.
Từ những điều kì quái như nếu bạn chơi nhạc cho hồ nước nghe, một đồ vật sẽ nổi lên cho đến việc bạn sẽ thức tỉnh thành thợ săn nếu như đang trong giai đoạn khủng hoảng cuộc sống.
Vô vàn những điều như vậy có khả năng có thể xảy ra, nhưng khó để thực hiện.
Hiển nhiên, đồn nhảm vẫn là đồn nhảm.
Nếu mà tất cả những người tự tử để thành thợ săn thật sự sống dậy, điều này sẽ là một lý thuyết ư?
Những thứ như vậy không phải là tin đồn nhảm nhí.
Dĩ nhiên, tỷ lệ thợ săn thức tỉnh trong tình thế khủng hoảng là khá cao.
Nhưng không có vẻ gì là liên quan đến nhau cả.
Tuy vậy, mạo hiểm tính mạng cho mấy cơ hội mỏng manh như vậy thì thật ngu ngốc.
Nếu không ở trong hoàn cảnh này, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ làm việc đó.
Tiếng bước chân của Chungwang vang đến từ xa lọt vào tai tôi.
Lạch cạch, lạch cạch, tiếng sắt mài vào đá.
Âm thanh phát ra đều đều, có vẻ con quái vật đang đi rình mồi.
Tôi nín hơi thở và chuẩn bị tinh thần.
Khi con Chungwang đến gần, tôi sẽ nhào ra khỏi tảng đá này và tấn công nó.
Nếu tôi thoát được nạn này, tôi sẽ được thức tỉnh thành thợ săn và sống sót.
Lạch cạch, lạch cạch.
Tiếng động đang tiến lại gần.
Khoảng cách giữa con quái vật và tôi đang rút ngắn lại.
Từng chút, từng chút,…
Tôi ngưng thở và ngó ti hí từ sau tảng đá.
Hai chân trước sắc nhọn khiến tôi liên tưởng đến hình dạng bọ ngựa.
Phần bụng phình ra như bụng kiến và những cái chân thép sắc như lưỡi kiếm.
Có cơ hội được quan sát gần như vậy, tôi mới nhận ra nó to gấp đôi cỡ mình.
Sáu chân nó di chuyển đều, tăm tắp theo nhịp và có những đốt bóng loáng.
Ánh sáng phản chiếu từ những lưỡi dao sắc nhọn ấy nhấp nháy trong làn sương mờ, khiến tôi đứng hình.
Mình đang run sợ.
Quá sợ hãi để có thể cử động.
Cảm giác nếu tôi thở thì đầusẽ lìa khỏi cổ ngay.
Đánh bại thứ đó ư? Bằng cách nào?
Chạy thoát khỏi nó thôi là tôi mừng hết nước mắt rồi.
Cuối cùng, tôi đứng im và đợi con Chungwang đi qua.
Có mơ cũng không dám lộ diện trước mặt nó, huống hồ gì đấm đá.
Chỉ tưởng tượng ra cảnh đó cũng làm tôi muốn xỉu.
Đúng vậy, khủng hoảng cuộc đời sẽ tự động tìm đến mình dù có không muốn đi chăng nữa.
Xong mình sẽ thức tỉnh thành thợ săn hay gì đó.
Tôi suy nghĩ về chuyện đó liên tục nhưng vẫn không thể mường tượng ra cảnh mình thức tỉnh thành thợ săn và triệt hạ con quái thú Chungwang đáng sợ đó một cách kiêu hãnh.
Tôi nghe nói rằng thợ săn trinh chiến đánh nhau với quái vật theo bản tính khi họ chạm trán với chúng, rồi sau đó họ thức tỉnh.
Mình phải làm thế nào mới được?
Bằng cách nào mà người ta dám đối mặt với con quái vật như vậy?
Đánh nhau với một cái máy xúc bằng tay không thì sẽ dễ thắng hơn nhiều.
Có lẽ nguyên nhân là do tôi đang mang tư tưởng tìm đến chỗ chết, nhưng mỗi khi con Chungwang đi qua, cơ thể tôi lại mềm như bún.
Sau một hồi, hai tay và quần áo tôi thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Vẫn còn nhiều mồ hôi để chảy lắm.
Yeah, không cần vội vàng làm gì, đằng nào mình chả chết.
Tôi chấp nhận rằng mình không có đủ can đảm để nhảy ra trước mặt con quái vật.
Vậy thì, chỉ còn một lựa chọn cuối cùng.
Tôi không biết mình còn sống được bao lâu, nên thôi thì đi tìm đồ ăn nào.
Có rất nhiều những cái cây lạ phát sáng ở xung quanh.
Nhờ chúng, tôi có thể nhận diện được hình dạng con Chungwang trong cái ngục tối như hang, không có chút ánh sáng này.
Lúc nãy, tôi trông thấy một con Chungwang nhai mấy thứ cây này.
Có vẻ như là ăn được.
Tất nhiên, Chungwang ăn được không có nghĩa là tôi ăn được, nhưng dù gì cũng phải có cách sử dụng khác chứ.
Giờ nghĩ lại, những cái cây này là do trong ngục tạo thành.
Chúng khá đắt.
Khi tôi có ý định hái lượm vài cây, tôi nhận ra kha khá trong số chúng.
Nhìn chúng mọc loang lổ khắp nơi cảm giác cứ là lạ vì trước đây tôi mới chỉ nhìn những cây mà thợ săn rao bán trên chợ.
Dù vậy, cây trong ngục không quá khó để phân loại nhờ đặc điểm ngoại hình độc đáo của chúng.
May mắn thay, đa phần cây ở đây đều không có độc.
Tôi nghĩ chúng được dùng làm nguyên liệu chế thuốc.
Tên chúng là… Evitanis phải không ta?
Cánh hoa nối liền như hoa chuông và dáng cây giống dáng loài cánh hợp.
Màu sắc của chúng đa dạng từ trắng đến đa sắc xanh nhạt cho đến hồng.
Trông giống loại cây mà tôi từng nhìn thấy, nên chắc là đúng loài cây đó rồi.
Tôi nhớ là đã thấy 1 cánh hoa của chúng được bán với giá 100,000 won tại chợ thợ săn.
Giá tương đương với nấm matsutake.
Nở nhiều tại chốn như vậy bảo sao bọn thợ săn lại giàu nứt đổ vách.
Nếu tôi bứt vài cây và sống sót trở về, tôi có thể bỏ quách cái công ty đó ngay.
Trong tâm trạng cay đắng, tôi nắm lấy một ngọn evitanis.
Tôi định sẽ ngắt chúng ra, đan lại và làm thức ăn.
Nhưng đúng thời điểm tôi ngắt 1 nhánh, một âm thanh thông báo vang nhẹ bên tai tôi.
[Đồ vật đặc biệt đã được thu thập bởi một kẻ chưa thức tỉnh.]
[Đã đạt được Chứng nhận: ‘Kẻ chưa thức tỉnh duy nhất trong ngục tối’!]
[Đã đạt được Chứng nhận: ‘Thực thể sống của thế giới bên ngoài đơn độc vào ngục tối’!]
[Đã đạt được Chứng nhận: ‘Khởi đầu cho một ngục tối chưa hoàn thiện’!]
[Đã đạt được Chứng nhận: ‘Thu thập đồ vật đặc biệt’!]
[Đã đạt được Chứng nhận Đặc biệt: ‘Sự việc tình cờ bất khả thi’!]
Cái gì vậy?
[Đã đạt được các chứng nhận thức tỉnh đặc biệt!]
[Hệ thống đang nhập tài nguyên thức tỉnh đặc biệt.]
[Kỹ năng ẩn, đã được mở khóa.]
Có vẻ không có chuyện tôi bỏ mạng ở đây rồi.
Ôi mẹ ơi, tôi đã thức tỉnh rồi.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trans: @dL0wo
Beta: Sinon
For more information: