Hôm nay tâm trạng của Tô Ca cũng giống như thời tiết hôm nay, cực kì rạng rỡ. rưỡi tan làm cô chạy ngay tới phòng thay đồ thay quần áp buổi sáng đặc biệt chọn lựa. Trên người là váy tơ lụa dài màu xanh nhạt, vạt áo thêu dây hoa leo màu trắng, hết sức tươi mát lịch sự tao nhã.
Khi bắt taxi tới quán trà Tư Nguyên, đối tượng xem mắt hôm nay đã đến ròi, một thân quân trang thắng thắn, mặt mày kiên nghị. Dáng vẻ quân nhân cực kỳ nghiêm túc. Tô ca nhớ lại trong đầu một lượt tư liệu tóm tắt của anh ta.
Mục Dung Cẩm, năm nay tuổi,trung tá lục quân. Gia thế không tầm thường, cha là tham mưu trưởng quân khu Nam Kinh, mẹ là chủ nhiệm hội phụ nữ. Diện mạo anh tuấn, đối xử tốt với mọi người.Có thể nói là đối tượng có điều kiện tốt nhất trong một đống những đối tượng xem mắt mà mẹ Tô tìm tới. Cho nên mới sắp xếp là người gặp mặt đầu tiên, để cho Tô Ca có một khởi đầu tốt đẹp.
Tô Ca kéo ghế ngồi xuống, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng.
"Thật xin lỗi tôi tới muộn." Tô Ca khách sáo nói, thực tế lúc cô mới bước vào quán, Mục Dung Cẩm chẳng qua chỉ mới đến mà thôi.
Mục Dung Cẩm nhìn đồng hồ, cau mày nói:
"Hẹn đúng mười hai giờ gặp mặt,cô Tô mười hai giờ một phút mới đến."
Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn Tô Ca một cái, lại chậm rãi nói thêm một câu:
"Khái niệm thời gian của cô Tôkhông quá mạnh nhỉ!"
Tô Ca nhíu mày, hoàn toàn không biết nên nói như thế nào nữa. Nếu là những chàng trai bình thường gặp tình huống này, chắc phải sớm nói một câu: "Là tôi tới sớm" hoặc là " Được gặp mĩ nhân là vinh hạnh của tôi" chứ,vấn đề chính cũng bỏ qua rồi. Nhưng mà hiện tại....
Nhìn biểu hiện " Cô không đúng giờ " trên mặt Mục Dung Cẩm, Tô Ca cực kì im lặng. Chẳng lẽ đây là tính nghiêm khắc của quân nhân?Chẳng lẽ quân nhân đều sẽ đúng giờ như thế, không chấp nhận sai lệch một giây một phút sao?
Lại thấy Mục Dung Cẩm liếc mắt một cái, Tô Ca đỏ mặt nói:
"Thật ngại quá là tôi đến chậm. Lần sau tôi nhất định sẽ không đến muộn nữa."
Mục Dung Cẩm khoát tay áo,cười hào sảng. Anh ta lấy thực đơn ua, túy ý nhìn vài lần sau đó nhẹ nhàng viết xuống tên một vài món ăn rồi đưa cho phục vụ, sau đó nhìn Tô Ca nói:
"Cô Tô , đồ ăn đã gọi rồi,chúng ta vừa tán gẫu vừa đợi đi."
Tô Ca mỉm cười gật đầu,trong lòng nói thầm,người nay không phải là chủ nghĩa đàn ông mạnh quá chứ ~ hoàn toàn không hề hỏi cô muốn ăn gì. Hoặc có thể là làm trung tá đã lâu thói quen ra lệnh rồi. Tô Ca lắc đầu, đồ ăn gì đó cũng không cần quan tâm nữa. Dù sao hôm nay tới xem mắt, chính là nhìn người cũng không phải là đồ ăn.
Tô Ca cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng điều chỉnh cuộc nói chuyện về chủ đề xem mắt.
"Đây là lần đầu tiên anh Mục đi xem mắt?"
"Đúng vậy, không có cách nào, mẹ tôi giục nhiều quá"
Trong lòng Tô Ca âm thầm lau mồ hôi, người ta là bị bức bất đắc dĩ mới tới xem mắt, còn cô là chính mình chủ động yêu cầu với mẹ già. Sự chênh lệch này cũng không tránh khỏi quá xa.
"Cô Tô , thật ngại quá, tôi muốn cởi giầy"
Tô Ca ngạc nhiên,lúc này thức ăn đều dần dần được mang lên, thế mà anh ta lại muốn cởi giầy? Anh ta đang làm gì vậy? Ở quán Nhật sao?
"Anh cứ tự nhiên" nụ cười của Tô Ca đã có chút cứng ngắc. Mục Dung Cẩm nghe vậy, cực kì nhanh nhẹn bỏ giày dưới chân ra, nhất thời một luồng mùi chân hối tràn ngập trong không khí. Tô Ca nhíu nhíu mày, cô đột nhiên phát hiện có chút kì lạ, anh ta cởi giày, biểu hiện sẽ phải là rất thoải mái chứ, không nghĩ tới mày anh ta còn nhíu chặt hơn cả cô, chính mình còn không chịu nổi, vậy sao còn không đi giày vào?
"Anh Mục, đối vớ lần xem mặt này, anh..."
Tô Cô vừa định uyển chuyện lộ ý cự tuyệt, không nghĩ tới Mục Dung Cẩm vậy mà lại cắt ngang lời cô, tiếp lời nói:
"Lần xem mắt này, tôi cực kì hài lòng với cô Tô! Chúng ta liền chọn ngày đi lấy giấy chứng nhận kết hôn đi."
Hai chữ kết hôn giống như sấm nổ bên tai Tô Ca! Bọn cô mới là lần gặp mặt đầu tiên, ngay cả nói chuyện cũng chưa tới năm câu, tại sao lại tới mức bàn chuyện kết hôn rồi hả?
Tô Ca tức cười,trong đầu thoáng qua hình ảnh Tần Mặc Nhiên dùng dao tài như thế, thân thể cường tráng như vậy, đột nhiên cảm thấy cực kỳ chua xót, cô hiện tại, thật sự nên vì kết hôn mà kết hôn sao?
Tô Ca vừa định từ chối, lại thấy Mục Dung Cẩm nhanh nhẹn đi giầy vào, bỏ lại một câu đi toilet,liền chạy vội ra ngoài. Tô Ca híp mắt, thân thủ của Mục Dung Cẩm này thế nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn, xỏ giầy, đứng dậy, chạy ra ngoài, một loạt hành động như nước chảy mây trôi.
Dạ dày có chút đau, Tô Ca cầm túi cũng vội vàng đi toilet. Toilet quán trà Tư Nguyên ở tầng hai. Mà lại cực kỳ nhỏ, nam nữ hai phòng khác nhau. Tô Ca vừa mới đi tới, liền nghe từ toilet nam bên cạnh truyền tới tiếng rống to của Mục Dung Cẩm:
"Cái tên vô lại Biện Đình này! Cậu chính là muốn đùa giỡn tôi đúng không! Cái gì mà giầy mới một tuần chưa giặt? Tôi thấy chính là cũng phải một năm không giặt còn ngắn ý! Mới vừa cởi giầy, mùi vị kia, quả thực khiến ông đây cũng muốn ngất rồi?!"
Cái gì? Giầy kia không phải của anh ta? Tô Ca nhịn không được căng lỗ tai lên, bắt đầu chuyên tâm nghe lén. Dường như Mục Dung Cẩm đang gọi điện với người nào đó. Câu đứt quãng, chỉ chốc lát sau lại nghe anh ta lớn tiếng nói:
"Xem mắt? Kế hoạch dĩ nhiên là cực kì thuận lợi! Tôi đảm bảo cô gái này sau khi trở về sẽ lập tức cho tôi vào sổ đen, tuyện đối không gặp lại lần thứ hai!
Tổn thương? Tên nhóc cậu nghĩ tôi muốn như vậy à? Cô gái nhỏ người ta trắng nõn nà, tôi thật sự còn sợ khiến cô ấy hoảng sợ ý.
Ừ, không có việc gì, tôi đã cầu hôn rồi, đoán chắc đợi chút nữa ra ngoài cô ấy sẽ trả tôi về địa phương.
Được,cứ như vậy! Mấy tân binh các cậu cứ luyện tập trước, vài ngày nữa tôi sẽ quay lại đơn vị!
Còn có Biện Đình này, cậu nói cho Tiểu Nghiêm, nói rằng anh ta đưa đôi giày này cho tôi, khi anh ta trở về phải trả giặt tất thối cho ông đây một tháng!"
Rồi sau đó chỉ nghe lạch cạch một tiếng, Mục Dung Cẩm tắt điện thoại. Tô Ca mỉm cười, thì ra là như vậy. Thì ra là ngàn vạn lần không tình nguyện đi xem mắt. Cô cực kì chờ mong những biểu hiện phía sau của anh chàng trung ta này.
Ở lại trong toilet vài phút, xác định anh ta đã quay lại chỗ ngồi, Tô Ca mới từ từ trở lại. Mục Dung Cẩm đang ngồi trên ghế, nhìn cô ngồi xuống,hào sảng cười nói:
"Tôi còn cho rằng cô Tô đã đi trước chứ"
"Sao lại thế được?" Tô Ca nhe răng cười, sau đó nháy mắt, vô tội nhìn anh ta nói:
"Anh Mục, tôi mới đi toilet về!" Mục Dung Cẩm nhíu mày, mặt hiện vẻ khó hiểu. Tô Ca lại nói:
"Hiệu quả cách âm không tốt lắm" anh ta nhìn cô, vẫn là vẻ khó hiểu. Tô Ca hạ quyết tâm nói:
"Cho nên tôi quyết định nhận lời cầu hôn của anh."
Mục Dung Cẩm nghe vậy, liên tưởng trước sau mới biết được chuyện gì xảy ra, Đột nhiên mặt anh ta đỏ lên, ấp úng nói:
"Cô Tô. Tôi ...Tôi"
Tô Ca nhìn vẻ khẩn trương của anh ta, "phốc" cười ra tiếng. Rồi sau đó làm vẻ mặt nghiêm nghị đứng đắn nói: "Anh Mục, vừa rồi tôi chỉ đùa một chút thôi. Còn có,xem mắt cũng không phải là chuyện để mang ra đùa cợt."