Người đàn ông kia nhìn thấy cô, giống như nhớ đến chuyện gì, con ngươi đen lánh kia sáng lên, nhưng lại phai nhạt rất nhanh.
"Mặc" Hiên Mộc đi tới bên Tần Mặc Nhiên, vỗ vai anh, ôn hòa nói:
"Vẫn không có tin tức của cô ấy sao?"
"Phải, tạm thời không có" Tần Mặc Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ảm đạm rồi chợt sáng lên. Môi hiện lên nụ cười trào phúng, nhìn Hiên Mộc nói:
"Nhưng lại có tin tức của Đường Lăng, tin tức của A Uy bên kia báo về là có người nhìn thấy anh ta ở Hồng Kông”.
Hồng Kông, hai ngày nữa mình sẽ đi tới đó, Đường Lăng có tính trước được là sẽ gặp mình ở đó? Đã như vậy, để cho anh ta sống thêm vài ngày nữa, chờ mình đến đó, sẽ nghĩ đến làm cách nào để giải quyết anh ta.
Nghĩ đến chỗ này, Tần Mặc Nhiên híp mắt, khuôn mặt lạnh lùng xa cách hiện ra nụ cười tàn nhẫn. Hiên Mộc thấy thế, biết Tần Mặc Nhiên đã có suy tính riêng. Hạ mi, anh kéo Trần Lê đến trước mặt Tần Mặc Nhiên, trịnh trọng nói:
"Mặc, đây là Trần Lê, vợ tôi."
Tần Mặc Nhiên bước lên trước đạp vào chân Hiên Mộc. Giọng nói có vị chua:
"Tên nhóc, cậu hành động cũng nhanh đấy!"
Nhìn hai người khóe mắt đều hiện lên ngọt ngào và ăn ý, đáy lòng của anh không phải là không ghen tỵ, nhưng nếu lúc ấy anh không mềm lòng nghe lời Tiểu Cách Cách cho cô trở về, giờ cô chắc vẫn ở bên cạnh anh, ánh mắt nhìn anh ngọt ngào như mật.
Nghĩ đến đây, Tần Mặc Nhiên vỗ vai Hiên Mộc, nói:
"Ngồi xe chắc mệt rồi, đợi lát nữa thì gọi điện báo cho lão Các tiến triển sự việc bên kia là được rồi. Hiện tại, cậu mang theo em dâu đi nghỉ ngơi trước đi!"
Nói thì nói thế, nhưng lực vỗ trên vai Hiên Mộc quả thật không hề nhẹ, hừ, thằng nhóc thối, ai bảo cậu ta đứng trước mặt mình mà ân ái! Hiên Mộc đau nhưng vẫn tươi cười, dắt tay Trần Lê đi về phòng của mình.
Bên trong phòng, Tần Mặc Nhiên trong tay cầm hồ sơ ghi chép về thế lực của Hắc bang Hồng Kông, nghiên cứu kỹ càng. Hiện giờ vẫn là thế lực của họ Hồng, nhưng Hội Tam Hợp hình như cũng có chút thành tựu. Thế thì Cửu Long ở bên đó không vội ra tay, chờ bọn họ đấu đá nhau, sau khi rắn lớn đấu nhau, thì khi ấy “Thí” mới xuất hiện. Dù sao Hồng Kông khác với Đại Lục, luôn là miếng thịt khó gặm nhất.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên tiếng di động vang lên. Anh nhận điện thoại:
"Ngài Tần" Đầu dây bên kia là một giọng nam quen thuộc. Là Vương Bác.
Tần Mặc Nhiên nói:
"Vương Bác có chuyện gì sao?" .
"Ngài Tần bảo chúng tôi sửa chữa Huyết Ngọc cảm ứng, cũng đã sửa chữa được. Lục Nghê báo là người đeo Huyết Ngọc đang ở Hồng Kông. Nhưng vì trước đây bị ném nên hư hại nặng, cho nên chúng tôi không có cách nào xác định được cô ấy đang ở nơi nào của Hồng Kông, phải sửa chữa, lập trình lại hệ trống GPRS đã bị dập nát trong đó, tiến hành định vị cặn kẽ lại một lần nữa. Nhưng kỹ thuật này tương đối tinh vi, phải cần đến tầm hai mươi ngày.
"Làm phiền Vương Bác tốn nhiều công sức" . Tần Mặc Nhiên trả lời khách khí
Cúp điện thoại, sắc mặt Tần Mặc Nhiên trầm xuống, trong mắt ngưng tụ cuồng phong. Thảo nào người của anh lật tung Dương Châu cũng không tìn được cô, hóa ra cô đã bị mang ra nước ngoài. Tiểu Cách Cách.....Tay Tần Mặc Nhiên nắm chặt thành quyền, trên cánh tay cũng hiện lên gân xanh. Lần này, dù lật tung trên trời dưới đất, đem Hồng Kông khuấy đảo lộn ngược lên trời, dù phải trả giá cao anh cũng phải tìm được cô.
Hơn nữa, tại sao lại ở Hồng Kông? Chẳng lẽ cô mất tích liên quan đến thế lực chưa rõ của nhà họ Đường ở Hồng Kông? Xem ra, phải nhanh chóng đi đên Hồng Kông rồi. Môi Tần Mặc Nhiên hiện lên nụ cười nồng nặc mùi máu tanh. Nếu ai dám cản trở anh đưa Tiểu Cách Cách về, thì anh sẽ gặp thần giết thần, gặp ma giết mà, bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì đều không thể ngăn cản được anh.
Cầm điện thoại di động trên tay, anh gọi cho một số điện thoại. Đầu dây có người trả lời, giọng nói anh thay đổi thành lạnh lùng nghiêm nghị đến đáng sợ:
"Phong Ảnh, bảo sát thủ ở Hồng Kông sẵn sàng toàn lức giúp tôi tìm được người phụ nữ tên là Tô Ca. Còn nữa, hãy chọn cho tôi mười người thân thủ tốt, tối nay theo tôi đến Hồng Kông."
Nghe được tiếng trả lời rõ ràng dứt khoát từ bên kia, Tần Mặc Nhiên quyết đoán cúp điện thoai. Tay lấy ra khẩu hãm thanh K_ ở bên hông, từ từ lau giống như là đối xử với người tình. Con ngươi tối đen như hắc thạch (ngọc đen) của Tần Mặc Nhiên phản chiếu lên K_, tất cả đều sáng chói. Lộ ra ý chí cao ngút trời.
Cửu Long, Hồng Kông. Tại nhà lớn họ Ân. Sáng sớm Tô Ca đã bị tiếng gõ cửa như sấm đánh thức, khoác khăn tắm, mắt buồn ngủ mơ màng ra mở cửa. Bị đưa đến một nơi xa lạ, mọi thứ đều xa lạ, nên cô cứ nằm trên giường lăn qua lăn lại, phải rất khuya mới ngủ được. Có khả năng là trước kia vẫn luôn được coi là gối ôm của Trăn Sinh, tối hôm qua cậu ấy bị chú Tứ mang đi, cho nên chính mình còn chưa quen mà thôi.
Ngáp một cái, hai mắt cô mở to, phát hiện ra đứng ở cửa là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mặc quần áo của người giúp việc. Chỉ là bà ta khi nhìn nàng, ánh mắt như đọng tụ lại một tầng băng, lạnh lẽo đến dọa người. Chỉ nghe được âm nhanh cứng nhắc như cọc gỗ của bà ta nói:
"Cô Tô, cô hãy đi rửa mắt, cậu chủ đã chờ dưới lầu từ lâu”
Người giúp việc này lúc mình vào cửa đã gặp qua, hình như chú Tứ gọi bà là vú Trương. Tô Ca khẽ cười:
"Làm phiền vú Trương rồi, tôi rửa mặt rồi xuống ngay" .
Bà ta nghe thấy vậy hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu rời đi, kiêu ngạo như Khổng Tước. Tô Ca hạ mi, cảm giấy dở khóc dở cười, hóa ra trong gia tộc lớn này, đến một người giúp việc cũng thấy mình cao quý hơn em gái ở Đại Lục này rất nhiều.
Lắc đầu, cô nhanh chóng rửa mắt rồi xuống lầu, đã thấy Trăn Sinh ngồi ở trên bàn ăn rồi. Chú Tứ đang ngồi đối diện với cậu ấy, may mà Hạnh Trạch ngồi ở bên cạnh chú Tứ, tao nhã cầm nĩa ăn. Tô Ca đi tới ngồi bên cạnh Trăn Sinh, thấy hai con mắt Trăn Sinh đơn thuần nhìn mình, cô theo thói quen giơ tay muốn xoa tóc cậu.
"Láo xược!" Nghe thấy chú Tứ gắt lên, Tô Ca nhìn sang ông ta, chỉ thấy sắc mặt ông ta khó coi, ánh mắt lạnh lùng trừng mình. Âm thanh ông ta lạnh lẽo như đao:
"Láo xược, đầu của cậu chủ Ân sao cô có thể động vào!"
Tô Ca tự nhiên buông tay xuống, cô làm sao lại quên mất, cô vẫn nhớ Trăn Sinh vẫn là Trăn Sinh mà cô biết, nhưng thân phận hôm nay là trên trời và dưới đất. Bữa ăn sáng yên tĩnh như vậy trôi qua, Tô Ca cẩn thận dùng dao nĩa, cố gắng không phát ra tiếng vang chói tai. Cô cảm thấy được bàn tay Trăn Sinh giấu ở dưới bàn ăn đặt lên đùi mình, nhẹ vỗ vỗ, có ý trấn an mình. Tô Ca hơi mỉm cười.
Cơm xong. Trăn Sinh cùng Tô Ca cứ đi theo sau chú Tứ, nhưng cũng chưa thấy ông ta nói gì. Hạnh Trạch cũng thế. Ra khỏi cửa lớn, lượn sóng vòng quanh qua khu vườn điển hình kiểu Trung Quốc, cuối cùng mới đi đấy một cánh cửa dán đầy giấy, thoạt nhìn có vẻ đã rất cũ. Tô Ca tưởng bên trong là thư phòng....Các vùng dù sao cũng trang trí khá giống nhau, nhuwnng khi tiến vào bên trong mới phát hiện đây là một vùng trời riêng.
Một dãy màu đen các dụng cụ như đao, dao tạo hình vô cùng cổ nhưng lại hết sức sắc bén, còn có một hàng là các khẩu súng lạnh lẽo màu đen. Ở trong mắt người thường, nhìn sẽ thấy toàn là hung khí.
"Hai người mỗi người chọn một thứ đi." .
Vừa dứt lời, Trăn Sinh liền bỏ bàn tay của Tô Ca đang dắt ra, nhìn đông nhìn tây những dãy khẩu súng lạnh lẽo, lưu luyến quên về. Tô Ca do dự mấy giây mới tiến lên phía trước. Nhìn qua một lần, cuối cùng dừng lại ở một con dao có hình hoa Tường Vi ở chuôi. Súng cô không biết dùng, binh khí đối với bác sĩ ngoại khoa là đạo cụ quen tay nhất.
Cô tiến tới cầm con dao kia, nhìn thì nhỏ nhưng cũng không nhẹ. Tô Ca cầm lấy vỏ đen, rút ra con dao kia thì sắc dao màu đỏ làm cô hoảng hốt. Người như nào vũ khí như vậy.
Cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, lại thấy dao có ánh đỏ, giống như đã cô quạnh từ rất lâu. Tô Ca không nhịn được khẽ run, nếu như có thể, trừ ở trên bàn phẫu thuật, cô cũng không muốn chạm phải vật này. Nhưng mà ở trong bóng tối như là cung điện dưới lòng đất muốn đem mọi người nuốt chửng, khi Trăn Mặc kiên quyết muốn đưa cô ra khỏi chỗ chết, thì cuộc đời cô từ giờ cũng không có quyền nói “Không”. Trên tay cô dính đầy màu cửa Trăn Mặc, nên vì em trai của cậu, dù cho tay mình có dính thêm máu tanh thì sao?
Trăn Sinh tự mình chọn, đứng trước một khẩu súng ngắn đơn giản, lại bắn xa nhất, cần dùng sức ít nhất, lại tiện nghi nhất khi mang theo người là khẩu K_. Thấy thế, chú Tứ cười thõa mãn, thì ra cậu chủ cũng không nhu nhược như mình nghĩ, ít nhất ánh mắt cực tốt.
Nhưng chỉ một giây sau, ông ta lại hoài nghi quyết định của mình có chính xác hay không. Chỉ vì sau khi cầm lấy khẩu súng, Trăn Sinh liền mang vật quý đi tới trước mặt Tô Ca:
"Bạch Luyện, cái này như thế nào?"
Tô ca mỉm cười gật đầu, nhìn nụ cười hồn nhiên rực rỡ trên mặt Trăn Sinh, cô rất không thích trong tay cậu cầm khẩu súng dính đầy máu tanh. Thấy vậy, nụ cười Trăn Sinh càng tươi, cậu lấy con dao trên tay Tô Ca đặt lại trên kệ, ngẩng mặt, rõ ràng là khuôn mặt trẻ con ngây thơ, nhưng lại có sắc mặt nặng nề, chỉ thấy cậu ngẩng đầu, không suy nghĩ mà nói:
"Bạch Luyện không cần cầm cái này, Trăn Sinh sẽ giống anh trai bảo vệ Bạch Luyện thật tốt”
Một giây đó, lời nói ngây thơ của Trăn Sinh khiến Tô Ca nhớ đến Trăn Mặc lạnh lùng, sống lưng thẳng tắp. Bóng dáng của hai người giống nhau, tự nhiên làm cô khóc.
Giơ tay lên, sờ đầu Trăn Sinh. Tô Ca nghiêng người cầm lấy con dao kia, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp, nhìn Trăn Sinh, từng chữ từng chữ mà nói:
"Nhưng Bạch Luyện cũng muốn bảo vệ Trăn Sinh, Bạch Luyện cũng không muốn Trăn Sinh bị tổn thương."
Như vậy, giống như ngôi sao trên trời rơi vào nụ cười của cô, đọng lại trong mắt Trăn Sinh, trở thành hình ảnh đẹp nhất trong trái tim. Ngàn năm qua đi, cũng sẽ không bao giờ làm nhạt đi ánh mặt trời.
Phía sau nhà chính họ Ân có một mảnh đất trồng sau, ra vườn hoa bên cạnh đó lại có một khối đất trống. Ở đó vẫn truyền đến tiếng “Bành bạch” của vật nặng rơi xuống. Lần thứ mười chín, lại là hình ảnh cả thân thể Tô Ca một lần nữa bị miếng gỗ đập vào người ngã xuống đất. Cô cứ thể nằm thẳng xuống đất giống như là chó đã hết sức thở hồng hộc.
Buổi sang đó sau khi chọn vũ khí xong, chú Tứ cố ý tránh Trăn Mặc nói chuyện riêng với cô. Nội dung cô đều không chú ý, chỉ có hai điểm.
Một: vì cái chết của Trăn Mặc, Ân lão thái gia rất không muốn nhìn thấy cô. Cho nên ông ta sắp xếp ổn thỏa ở nhà họ Ân hết rồi, mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, tóm lại không được chạm mặt chủ nhân.
Hai: Thời điểm Trăn Mặc đưa vòng tay cho cô, ý định thoát khỏi bế tắc, nhưng khi đó, cô tự nhiên đã được chọn làm người trợ giúp cho cậu chủ, cũng chính là “Hộ” của Trăn Sinh. Trăn Sinh sống thì cô sống, còn Trăn Sinh chết thì cô cũng chết.
Chú Tứ có nói còn có một cách để làm cô thoát ra khỏi tình huống làm người chết thay khó xử này, đó là chặt đứt cánh tay trái của cô, gỡ xuống vòng tay Ngưng Bích này. Bởi vì nhà họ Ân tự mình bồi dưỡng được rất nhiều người có thể thay thế cô trở thành “Hộ”. Một cánh tay này có thể đổi lại cuộc đời yên ổn, để cô trở lại Dương Châu, cách xa những ân oán rắc rối này, từ đó trở về sau sẽ không còn quan hệ gì với họ Ân nữa.
Giao dịch như thế nhìn qua rất xứng đáng, nhưng Tô Ca nghe thấy chú Tứ nói câu sau thì nổi giận. Chỉ vì ông ta nói, Tô Ca không có tư cách đứng ở trước mặt Trăn Sinh. Ha, đúng là chuyện cười, Trăn Sinh là do Trăn Mặc giao phó cho cô, cô không có tư cách, thì ai có tư cách?
Cho nên Tô Ca lạnh lùng từ chối đề xuất của chú Tứ. Chú Tứ thấy thế thì hài lòng vỗ tay, rồi nói với cô, nếu lựa chọn ở lại, thì phải trả giá tương ứng, bọn họ cũng không nuôi người rảnh rỗi. Bọn họ cho cô thời gian một tháng để luyện tập, so với huấn luyện lính đặc chủng để lựa chọn xung kích còn khó hơn. Nếu cô có thể kiên trì được trong một tháng, thành tích có thể làm hài lòng Ân lão thái gia, cô sẽ được giữ lại. Nhưng nếu không được thì chỉ có thể như cũ, cắt đứt một tay rồi rời đi.
Nếu cuối cùng cô không thông qua đợt huấn luyện, thì coi như sẽ bị mất một cánh tay, rồi cứ thế để Trăn Sinh một mình giữa những rắc rối của Ân gia, chỉ nghĩ đến thôi mà lương tâm của cô cũng không cho phép.
Bàn tay mảnh khảnh của Tô Ca nắm chặt thành quyền, mặt đầy mồ hôi, lại vùng vẫy muốn đứng lên. Hạnh Trạch đứng một bên, mái tóc bạch kim dài hàng ngày xõa ra, giờ đã dùng sợi dây trắng buộc lại. Anh ta đứng một bên nhìn cô, có cảm giác được như là từ trên cao nhìn xuống.
Nhìn thân hình lảo đảo bò dậy của Tô Ca, anh ta khinh bỉ cười. Ngay lúc Tô Ca vừa mới làm xong động tác quyền đạo theo đúng tiêu chuẩn thì chân dài mặc quần vàng nhạt cố ý đưa ra. Vì thế Tô Ca vốn đang lảo đảo cứ như thế “Bàng” một cái, lại ngã xuống đất, nhưng lần này là mặt cắm xuống đấy, hàm răng trắng cũng ăn được vài miếng đất.
Trong tai lại vang lên tiếng nói châm chọc:
"Tôi đã nói với cô từ trước rồi, muốn bày ra tư thế xinh đẹp thì có ích gì? Cô bây giờ học là vì bảo vệ tính mạng, mà không phải đùa giỡn như cái trò khiêu vũ bịp bợm kia. Giết người đánh lén một cách nhanh gọn nhất, hành động trí mạng nhất, không phải Taekwondo của Hàn Quốc, cũng không phải Karate của Nhật Bản, cũng không phải đấu vật của châu Âu, mà chính là kỹ năng đánh nhau cổ xưa của Trung Quốc.
Cái gọi là quyết chiến, sống chết cũng chỉ là một lần sai sót, súng rất nhanh, rất chính xác, nhưng chỉ dùng trong đánh nhau ở khoảng cách xa, nếu cố thật sự muốn lấy mạng của một người thì hất, gập, vòng, lách ở một góc độ bất kỳ nào, khi cô ra tay cũng sẽ có được hiệu quả ngoài ý muốn.
Bạch Luyện, cô học là bảo vệ tính mạng, giết người không phải biểu diễn, cần gì đẹp mắt. Giết người là động tác xử lý nhanh gọn nhất, nguyên thủy nhất, chỉ cần cô tìm đúng điểm yếu của đối phương, như thế tính mạng sẽ ở trong bàn tay cô, hiểu không?"
Nói đến đây, khuôn mặt ngày thường cao quý như người trời của Hạnh Trạch liền thay đổi trở nên lạnh thấu xương. Cô gái trước mặt này có thể nói là ngu đần đến cực điểm. Khi mình dạy Minh Hà, cũng không cần thời gian nói năng dài dòng như thế này, chỉ cần trực tiếp biểu diễn ra vài động tác là được rồi.
Nghe được giọng nói Hạnh Trạch không có kiên nhẫn, Tô Ca hạ mi cúi đầu nói:
"Đã hiểu, tôi sẽ cố gắng" .
Cố gắng, chỉ cần cố gắng mà vượt qua được sao? Hạnh Trạch muốn nói thêm vài câu lạnh lùng nữa, nhưng khi anh ta nhìn thấy Tô Ca dù bị ngã xuống đất vẫn thẳng lưng đứng dậy, thì anh ta liền thôi không nói nữa. Miễn cưỡng không thể không nhận học trò nữ, nhưng sau này có thể đem lại cho anh ta chút vui mừng.
Hạnh Trạch híp mắt, hờ hững, có vẻ tâm tình rất tốt. Mà thật sự trong vòng mấy tháng cũng chứng minh được ánh mắt nhìn người của anh ta vô cùng chuẩn. Cô gái đó giống như Ám Dạ Tường Vi, chỉ cần ra trận là đã khiến đối thủ nhộn nhạo.
Khẽ nâng lên lông mày, anh ta nói với Tô Ca:
"Tôi sẽ bảo người đưa tới phòng cô một bộ sơ đồ huyệt vị trong cơ thể người được mô tả mạch lạc tường tận, cô là bác sĩ, chắc xem trong hôm nay cũng sẽ không quá sức chứ?"
"Vâng " Tô Ca hạ mày lớn tiếng nói, cô đã mơ hồ hiểu được ý của Hạnh Trạch, một là không ra tay, hai ra vừa ra tay thì phải chọn người mình có thể khống chế được. Chẳng qua cũng chỉ là ba chữ “ Nhanh, Ác, Chính xác” mà thôi.
"Đi rửa mặt đi, rồi thay quần áo sạch sẽ, nhớ đừng để cậu chủ nhìn ra được điểm khác thường!"
"Vâng" Tô Ca thanh thúy đáp. Nghe vậy, Hạnh Trạch chắp tay, ung dung đi ra.
Sau đi thay quần áo, nhờ người giúp việc trong nhà chỉ đường mà Tô Ca tìm thấy Trăn Sinh, cậu đang ở trong bãi bắn bia của Ân thị. lúc đó là ở Ân thị của mình bắn bãi bắn bia bên trong. Trong tay cầm khẩu súng, sau một động tác nổ súng, tầm mắt cậu vẫn nhìn về phía trước. Tô Ca cũng đứng tại chỗ, không quấy rầy cậu.
Nhưng cô lại bị cái người đứng ở bên cạnh Trăn Sinh làm kinh ngạc. Bên cạnh Trăn Sinh, dạy cậu ấy cầm súng bắn người, không phải là Minh Hà sao? Đúng là Minh Hà, con người thư sinh nhất Thiên Diễm, chàng trai có một loại kiều diễm như hoa hồng.
Cô đứng ở xa, không làm phiền đến hai người kia. Nhưng lời nói của Minh Hà vẫn truyền vào tai cô. Cô nghe cậu ta nói:
"Súng, là bạn tốt nhất của chúng ta, chủ nhân cùng súng thực ra là có tồn tại cảm giác. Trăn Sinh, cậu có biết có một loại người được gọi là “Thiên thư thủ” không?” Khi bọn họ cầm súng thì súng luôn tồn tại dọc theo thân thể bọn họ.