Trên mặt Minh Hà từ từ lộ ra vẻ xúc động. Trăn Mạc anh quen biết lâu nay lúc nào cũng khiêm nhường, đối xử với mọi người như là bề trên. Có lẽ là vì yếu đuối hay là tự ti, nhưng chưa bao giờ cậu ấy kịch liệt như ngày hôm nay vậy!
Mới vừa rồi, phản ứng đầu tiên lúc nghe đến cái tên "Đường Lăng" là anh sợ cái tên ngu ngốc mới tới Tiểu Bạch Kiểm này sẽ bị thương. Là bạn bè với nhau, căn bản là anh quên mất Trăn Mạc còn có người em trai, mấy ngày trước cũng vào Thiên Diễm. Thiên Diễm là nơi nào chứ? Lò luyện kim, mài dũa anh hùng, chôn sống người đẹp.
Mạng người là cái gì? Người gọi là diễn viên bất quá cũng chỉ là đồ chơi của kẻ có tiền. Từ trước tới giờ, đều là những người có số mạng hèn hạ. Nhịn không được vuốt mặt mình, trong lòng Minh Hà cười mỉa mai, mặt đẹp thì sao chứ, nếu sau lưng mình không có… Sợ rằng sớm muộn gì mình cũng thay đổi mà ngay cả mình cũng không nhận ra.
Nhắm mắt để che dấu suy nghĩ của mình, khi Minh Hà mở mắt ra lại, chân mày kiên nghị, nhìn Trăn Mạc nói:
"Yên tâm, tớ sẽ bảo vệ Trăn Sanh."
Trăn Mạc giật mình, ngẩn người ra, rồi quay lại đằng sau quầy bar, kéo một cậu bé trông giống như trái banh bằng lông tơ hồng hào đang đứng lấp ló đi ra, khom người cung kính chào Minh Hà. Toàn bộ hành động đó chính là phương thức biểu đạt sự cảm kích không nói ra lời. Khóe mắt Minh Hà chợt nóng, nên anh dứt khoát quay đầu đi.
Tô Ca vốn không biết sóng ngầm mãnh liệt đang xảy ra giữa hai người này, cô nghĩ chắc mình bị cận thị. Trong khoảng thời gian này, nhất định Tần Mặc Nhiên sẽ khiến Đường Lăng từ bỏ ý niệm đối với cô. Không hiểu tại sao cô có loại dự cảm này. Thật ra thì mới bước vào phòng bao riêng, Tần Mặc Nhiên lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng, nhưng không phải đối với cô, mà là với cái tên biến thái Đường Lăng kia.
Trăn Mạc dẫn Trăn Sanh vào phòng rượu. Minh Hà đang ngồi trên ghế sa lon, toàn thân toát ra cảm giác chán chường. Đột nhiên giống như nhớ ra chuyện gì, lật đật lấy điện thoại ra, bấm số. Vừa bấm xong số điện thoại thì nghe được tiếng chuông quen thuộc vang lên bên tai. Anh ngẩng đầu lên thì thấy Hạnh Trạch, áo sơ mi trắng không nhiễm một hạt bụi, mái tóc dài màu bạch kim sáng như tơ lụa, bộ dáng thông thả. Hắn đang nhìn anh mỉm cười, giơ giơ điện thoại trong tay.
Minh Hà thoáng mừng rỡ, anh kéo Tô Ca tới, ngồi xuống đối diện với phòng số , rồi xoay người kéo luôn Hạnh Trạch. Không chút bận tâm, Hạnh Trạch nở một nụ cười thật tươi, lúc giơ tay giơ chân cũng mơ hồ lộ ra vẻ ung dung quý phái của quý tộc Tây Âu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, không chút áp lực.
"Hạnh Trạch!" Minh Hà kéo tay áo của hắn, ngửa đầu nghiêm túc nói:
"Anh ngồi bên cạnh Bạch Luyện đi, chờ đến khi cửa phòng số mở ra thì anh đè lên người Bạch Luyện" . Hạnh Trạch nghe vậy, mặt mày nhăn lại, thì nghe Minh Hà vội vàng giải thích:
"Em hiểu rõ anh thích sạch sẽ, không thích người khác lại gần. Anh yên tâm, chỉ là muốn anh giả đò mà thôi."
Nghe vậy, Hạnh Trạch cười thầm, lâu nay hắn tưởng rằng con cọp con này đã trưởng thành. Hóa ra vẫn còn ngây thơ lương thiện nha… Tóc bạch kim khẽ nhúc nhích, Hạnh Trạch nhìn Tô Ca như có điều suy nghĩ nói:
"Phòng số , người tối nay Đường Lăng nhìn trúng là cậu ta hả?"
"Đúng vậy, Hạnh Trạch, anh phải giúp cậu ấy!" Giọng nói của Minh Hà càng ngày càng gấp gáp... Ánh mắt Hạnh Trạch chuyển lạnh, lơ đãng nói:
"Tại sao em muốn che chở cậu nhóc này, cậu ta cho em lợi ích gì?"
Nghe vậy, sắc mặt Minh Hà u ám. Anh cúi đầu, có chút trầm lặng nói:
"Bạch Luyện rất trong sạch, khiến cho người ta không nỡ lòng nhìn sự trong trắng đó bị hủy diệt."
Hạnh Trạch ngẩng đầu, liếc nhìn bọn Bạch Luyện đang ngồi trên ghế sa lon một cách lạnh lùng, chán ngán. Khóe môi từ từ hiện ra vẻ mỉa mai. Trong sạch ư? Phải biết rằng, cho tới bây giờ, sự trong sạch nào cũng sẽ bị người ta làm hoen ố.
Trong mắt của Hạnh Trạch hiện ra cảm xúc bất đắc dĩ. Hắn vốn không muốn xảy ra sự cố gì vì những chuyện không đâu, nhưng lúc nào cũng chịu không nổi mỗi khi Minh Hà mềm giọng năn nỉ. Đi về phía Tô Ca một cách miễn cưỡng, nhưng mới vừa ngồi xuống bên cạnh cô thì thấy cửa phòng khẽ nhúc nhích, nhanh như một con báo, hắn chồm qua người Tô Ca, đè cô dưới người của mình. Một nữa mái tóc bạch kim rũ xuống, bềnh bồng trên ngực của Tô Ca. Áo trắng, tóc bạch kim, hài hòa một cách sáng chói. Người ở phía dưới trợn tròn hai mắt một cách kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng hé mở. Không biết nói sao cho hết hàm ý gian tà!
Người đi ra đầu tiên chính là Tần Mạc Nhiên, khóe miệng còn có chút vết máu. Mới vừa đánh nhau trong phòng với Đường Lăng, anh thắng, nhưng phải trả giá bằng vài vết thương trên người. Mà Đường Lăng cũng bị vài đấm thật mạnh lên bụng, e rằng sắp tới đi đứng cũng phải rất khó khăn. So với thương tích ngoài da, tổn thương bên trong còn nguy hiểm hơn nhiều.
Vốn là anh nghĩ sẽ không ra tay với hắn. Lần nay Đường Lăng hẹn anh ra gặp mặt, chẳng qua là muốn cùng anh bàn bạc nghi thức kế vị Tông chủ sẽ diễn trong ra mấy ngày sau. Xích Diễm và Vô Ảnh tranh đấu đã lâu, đương nhiên khi có cơ hội, anh cũng muốn ngồi xuống bàn bạc rõ ràng. Huống chi thắng bằng quyền cước không có ý nghĩa gì. Tần Mặc Nhiên anh luôn muốn là người chiến thắng cuối cùng.
Nhưng mới vừa rồi, ở trong phòng, ngàn vạn lần Đường Lăng không nên đem Hiên Mộc ra để mà so sánh với Tô Ca, lại còn nói ra nhiều từ ngữ bỉ ổi như vậy. Nổi khổ riêng tư lâu nay của anh là lúc trước không bảo vệ được Hiên Mộc. Lần này, anh không thể khiến Tô Ca gặp phải những chuyện giống vậy!
Lúc nãy, anh đặc biệt đá một cú vào chổ hiểm của Đường Lăng. Anh bảo đảm tối nay Đường Lăng không thể động dục với bất kỳ ai. Có lẽ vẫn còn ham muốn, nhưng không thể làm được cái gì mà thôi.
Bên trong phòng, Đường Lăng ôm bụng nằm dài trên ghế sa lon, nụ cười trên môi càng sâu. Quả nhiên, muốn đánh thắng Tần Mặc Nhiên xuất thân từ lính đặc chủng của quốc gia, thật là một hành động ấu trĩ. Nhưng vậy thì sao chứ. Đường Lăng hắn lâu nay bởi vì muốn đạt được mục đích mà không từ bỏ thủ đoạn nào. Nói về thủ đoạn, Tần Mặc Nhiên không phải là đối thủ của hắn!
Mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau.
Mới vừa ra khỏi cửa phòng, đối diện mình, Tần Mặc Nhiên nhìn thấy Hạnh Trạch đang đè Tô Ca ở phía dưới. Mặc dù hành động của hai người rất mờ ám, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Tần Mặc Nhiên có thể nhìn ra tay chân Tô Ca đã sớm cứng đờ, còn có vẻ mặt đang ráng đè nén của Hạnh Trạch.
Nhịn không được, anh bật cười. Thấy vậy mà mạng số của cô ngốc này lại tốt ghê, tùy tiện cũng có thể gặp được một người bằng lòng ra tay bảo vệ cho cô ấy. Vừa rồi anh lo lắng, thật đúng là vô ích. Mím môi lại, anh làm như không thấy hai người, quay người bỏ đi.
Tô Ca nghiêng đầu nhìn theo hướng bộ quần áo màu đen kia rời đi, mơ hồ mang theo một luồng khí lạnh tiêu điều, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, giống như là cảm giác của chú chó con bị chủ nhân bỏ rơi.
"Anh làm gì đè lên người của tôi!"
Đang khó chịu trong lòng nên phải tìm người để trút giận, Tô Ca trừng mắt một cách hung dữ, quay đầu nhìn anh chàng đẹp trai đang cúi đầu hô hấp nhè nhẹ trên người mình. Dùng hết sức, cô lấy tay đấm mạnh lồng ngực của anh ta, muốn đẩy anh ta đứng dậy. Tuy rằng cô luôn có hứng thú đối với trai đẹp, nhưng chuyện đó không bao gồm chấp nhận bị trai đẹp sàm sỡ. Hạnh Trạch nghe vậy, bật cười ra tiếng. Vốn tưởng cậu ta là một con thỏ trắng hiền lành, hóa ra là một con mèo có móng vuốt bén nhọn. Xem ra lo lắng của Minh Hà có chút dư thừa rồi.
Anh lật người muốn ngồi dậy, ai ngờ vừa mới nhúc nhích lại nghe tiếng mở cửa vang lên, quay đầu thì thấy Đường Lăng. Hắn đang nghiêng người, dựa vào khung cửa, thờ ơ nhìn bọn họ. Chỉ là so với ngày thường, sắc mặt tái nhợt hơn nhiều.
"Hạnh Trạch đại nhân thật đúng là hăng hái!" Đường Lăng tà khí cười nói. Hắn nhíu mày, ngả ngớn nói:
"Chúc hai người một đêm vui vẻ."
Rồi sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Một cái liếc mắt cũng không nhìn Tô Ca, khiến Tô Ca mơ hồ tưởng là ảo giác, giống như không lâu trước đó, cái tên khốn kiếp nào vuốt ve cằm của cô nói “Tối nay theo tôi”, không phải là hắn.
Làm thế nào Tô Ca biết được có một trận chiến vừa mới xảy ra trong phòng bao riêng, Đường Lăng thiếu chút nữa là bị Tần Mặc Nhiên đánh cho không thể động dục được nữa. Bước chân của Đường Lăng có hơi lảo đảo, giống như là đi không nổi.
Hạnh Trạch đứng dậy, nhìn bộ dáng bỏ đi của Đường Lăng, như suy nghĩ ra được điều gì, nụ cười trên môi càng lúc càng lớn. Nếu như anh không lầm, Đường Lăng đang bị nội thương rất nặng, mà Tần Mặc Nhiên thì chỉ bị thương nhẹ ngoài da mà thôi.
Xuất thân từ lính đặc chủng đội Phi Hổ, Tần Mặc Nhiên quả nhiên là một kỳ tài đánh cận chiến. Về phần Đường Lăng, anh đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh của hắn, nhưng có thể dễ dàng đánh cho Đường Lăng trở thành như vậy, lại không gây ra nhiều tiếng động quá lớn làm kinh động mọi người, có thể nói kỹ năng cận chiến im hơi lặng tiếng như vậy là hoàn mỹ. Không uổng công năm đó lão Các tốn bao nhiêu tiền, gài bao nhiêu cái bẫy mới dụ được một người như hắn tới đây.
Có thể nắm vững tương lai rộng mỡ, còn có thể thăng cấp làm tướng quân, nhưng lại được sàn lọc qua ở “Sát”, trở thành lão đại của Vô Ảnh, từ đó về sau đi theo con đường Hắc đạo, Tần Mặc Nhiên vẫn luôn là tạo phẩm đắc ý của lão Các.