Junko Enoshima cảm thấy tuyệt vọng.
Vì mọi thứ đều kết thúc theo cách mà cô ta muốn.
Tất cả đều kết thúc đúng như cô ta đã mong đợi, khiến cô ta thất vọng
Tại sao mọi việc luôn suôn sẻ đến vậy?
Một dòng máu nóng sôi sục nơi lồng ngực, tràn ngập từ trái tim rồi lan ra từng ngóc ngách của cơ thể. Nước đang dần bao lấy chân, cô ta có thể nghe thấy âm thanh bắn lên khi những giọt nước nhảy múa xung quanh mình.
Nhìn kỹ hơn, bạn còn thấy được giọt nước nhỏ xuống có màu đỏ tươi.
Bước lên một bước, dòng nước đỏ tươi chạm đến chân và tắm mình khắp người cô ta.
Bộ đồ được nhuộm màu máu,
Mái tóc được nhuộm màu máu,
Gương mặt nhuốm trong màu máu đỏ tươi.
Nhưng thiếu nữ cũng chẳng thèm quan tâm. Vì cô ta chỉ định giẫm lên mặt đất mà thôi.
Và rồi, với toàn bộ vẻ ngoài đó cùng linh hồn lẫn thể xác, với tất cả mọi thứ mà cô ta có. Junko dồn toàn lực dậm chân xuống đất như thể mình là một con ma thú đang nổi cơn thịnh nộ. Sau đó, cô ta hét lên lời nguyền rủa chính mình.
“Vẫn chưa đủ!”
Tiếng thét vang vọng quanh cô ta, như những viên sỏi nhỏ vỡ ra từ một hòn đá. Nhưng cô ta vẫn còn làm tiếp, “Nữa! Thêm Nữa!” Cô ta hét “Nhiều hơn nữa! Ta muốn trải qua một nổi tuyệt vọng chồng chất tuyệt vọng lớn hơn thế!” rồi tiếp tục dậm chân xuống mặt sàn.
Một nổi tuyệt vọng chồng chất tuyệt vọng lớn hơn.... đúng vậy, đó là điều mà cô ta ao ước. Cô ta muốn toàn bộ thế giới nhấn chìm trong sự tuyệt vọng, và cô ta muốn bản thân được tuyệt vọng cướp đi.
“Nữa, nhiều hơn nữa đi! Một nổi tuyệt vọng chồng chất tuyệt-” Cô ta đột ngột dừng lại giữa chừng.
Một ý tưởng loé lên làm gián đoạn lời nguyền rủa của cô ta. Vẻ kinh ngạc vẫn nằm trên gương mặt, còn cơ thể nhuốm đỏ thì đứng yên bất động.
“.....Đúng rồi.” Cô ta thì thầm với chính mình.
Có một cú vổ nhẹ bên trong hộp sọ, như có ai đó nhấn nút và toàn bộ trí óc của cô ta chậm rãi hiện lên một khái niệm. Một vài gương mặt xuất hiện, đương nhiên đó là những gương mặt mà cô ta biết... Gương mặt của những người bạn cùng lớp tại Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng.
“.......Upupu.”
Sự run rẩy lan khắp cơ thể cùng với bờ moi cong thành một nụ cười, cô ta dậm chân xuống đất lần nữa trong khi run rẩy cười khúc khích.
"Upu…. upupupupupupupupupupupupu."
Những cú giẫm chân điên cuồng của cô ta trở thành một điệu nhảy. Niềm vui và sự hưng phấn lan toả khắp người khi Junko nhảy và cô ta nhận ra mình không thể dừng lại được nữa.
“Tuyệt vời! Thật là tuyệt vời làm sao!”
Nhớ về gương mặt của những người sẽ mang đến cho cô ta nổi tuyệt vọng đó, khiến Junko cảm thấy như đang yêu vậy. Rồi cô ta nhảy theo nhịp điệu của tuyệt vọng.
“Nó đây rồi, nổi tuyệt vọng vô cùng tuyệt vời!”
Siêu Cấp Trung Học Tuyệt Vọng, Junko Enoshima vui sướng trong nổi tuyệt vọng, mỉm cười và nhảy múa như một kẻ điên.
Đây là điểm khởi đầu.
Là điểm khởi đầu của một câu chuyện kết thúc trong sự tuyệt vọng.