Khu phía Đông Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng.
Tại sân trường-
Không gian bao quanh tòa nhà tối đen như mực, đèn điện bên ngoài được bố trí cách đều nhau nhưng không khác gì mấy so với ánh sáng. Ở gốc sân, phía bên ngoài tháp đồng hồ - một cô gái đứng ở đó cô độc.
Cô nheo mắt lại, nhìn lên tháp đồng hồ ngay trước mắt mình.
“Sắp đến giờ rồi.” Cô ấy lẩm bẩm trong tĩnh lặng.
Thiếu nữ đứng đó, đang chờ đợi một ai đấy. Dù cho khi cô lần đầu tiên liên lạc với họ, họ vẫn đáp lại rằng “Chúng ta không cần thiết phải gặp mặt” – nên cô đã đề nghị trao đổi thông tin và rồi hai bên hẹn gặp nhau. Với một người hành nghề vạch lá tìm sâu, thì chuyện này vô cùng dễ dàng đối với cô. Còn với người mà cô ấy không hề quen biết, thì lại càng dễ dàng hơn để gặp thẳng mặt họ - Đó là quan điểm của cô.
Hám danh thật đáng sợ.
Dù là bất khả thi đi chăng nữa, thì người ta cũng vẫn quyết tâm để trở nên vĩ đại.
Vậy nên cô ấy đứng đây, chờ đợi một thành viên của Ban điều hành Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng. Dẫu sao thì cô cũng cần phải nói chuyện mặt đối mặt với họ. Cô cần phải nói về vấn đề che giấu ‘tin tức đó’ với-
Gần như là thầy hiệu trưởng – người thuê cô không hề biết gì về tin tức này. Đó là lý do tại sao cô càng phải hỏi thẳng mặt ngài.
Thậm chí còn chưa được vài ngày trôi qua kể từ lúc cô ấy bắt đầu điều tra, nhưng cũng có nguyên do để cô hành động vội vàng thế này.
Vì cô có một tài năng đáng kinh ngạc – đó là lý do tại sao.
Và tên của cô gái đó là – Kirigiri Kyouko.
Cô ấy thuộc khối 78 của Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng, tài năng của cô chính là ‘Siêu cấp Trung học Thám tử’.
Hiện tại thì cô gái này đang điều tra về ‘sự cố đó’ xảy ra bên trong Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng.
“Ông ấy trễ giờ….” Cô nhìn lên tháp đồng hồ lần nữa rồi lẩm bẩm.
Trễ năm phút.
Mình nên yêu cầu ông ấy đến đúng giờ hơn.
Cô cau mày, một đường ở mi tâm trở nên thêm phần rõ nét. Thế nhưng khi nhìn lên tháp đồng hồ một lần nữa, nếp nhăn đó liền tan biến. Cô trông thấy một hình bóng ở đằng xa. Hình dáng đó có vẻ như đang đề phòng xung quanh trong lúc chậm rãi tiến về phía cô. Nó dần trở nên rõ ràng hơn – đó là một người đàn ông lớn tuổi mặc một bộ côm lê đen thắt cà vạt, cứ như ông ta đang dự tang lễ vậy. Còn mái tóc thì được tạo kiểu bằng keo vuốt.
Khi người đàn ông đến gần, cảm xúc trên gương mặt của ông ta càng thêm rõ nét hơn. Những nếp nhăn trên trán trông như được khắc sâu vào xương sọ, và bên dưới chúng là đôi mắt sâu hoắm đang nhìn Kyouko.
Người đàn ông sớm cách Kyouko khoảng 3 mét.
Rồi ông ta dừng bước.
“….Có phải em là người gọi tôi ra đây không?” Khuôn miệng thẳng hàng trên gương mặt của ông mở ra hỏi Kyouko với một chất giọng gai góc.
“Cái quái-” Lời nói của người đàn ông đột ngột bị cắt ngang bởi một thứ gì đó rơi từ trên trời xuống và hạ cánh ngay trước mặt Kyouko.
Khiến cho người đàn ông, và cả lời nói của ông ta đều bị rụng rời.
Mọi thứ diễn ra như một cuốn phim quay chậm.
Hoặc có lẽ là từng khung hình trong một video, cùng một lúc hiện lên trước mắt.
Một chiếc bàn học rơi xuống đè nát người đàn ông đứng ở phía đối diện cô. Khi bị nó rơi trúng, cơ thể của ông ta dường như bị gập lại trong cú va chạm đó. Lúc mọi chuyện xảy ra, thì lại có thêm một chiếc bàn khác nữa rơi xuống. Nó đè lên phần eo khiến ông ta bị bẻ cong ra sau như một con rối. Sau đó lại thêm một cái khác rơi trúng cổ của người đàn ông, chiếc cổ đó liền bị bẻ sang một góc độ khó coi – Người đàn ông còn không có thời gian để tỏ ra kinh ngạc. Gương mặt của ông ta cứng lại khi hét về phía Kyouko. Những chiếc bàn rơi xuống tạo ra đám bụi che khuất hình dáng của ông ta.
Lập tức ngay sau đó, có một âm thanh bị trì hoãn phát ra.
Một âm thanh vô cùng lớn.
Lúc đó, một chiếc bàn bỗng dưng bay ra khỏi đám bụi và chỉ trượt qua Kirigiri một vài xen ti mét ít ỏi, nó quay tròn như một con quay ở sau lưng cô.
Đó là một cảnh tượng điên rồ diễn ra ngay trước mắt cô.
Một cảnh tượng hết sức điên rồ.
Cái khoảnh khắc người đàn ông đứng đối diện Kyoko mở miệng ra, thì một chiếc bàn lớn rơi từ trên trời xuống và đè nát ông ta trong vòng một phần tỷ giây.
Điều đó đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô trong một lúc – nhưng chỉ trong một lúc mà thôi. Trong khi bụi cát vẫn còn đang lơ lững, cô chạy về phía những chiếc bàn nằm chồng chất lên nhau thành một ngọn núi và bắt đầu di chuyển chúng. Thứ chất lỏng màu đỏ tươi đã sớm lan rộng ra khắp những chiếc bàn. Và một thứ chất lỏng đặc sệt chảy ra từ, mắt, tai, mũi cùng những bộ phận khác của ông ta.
Thay vì tiếp tục quan sát cảnh tượng, Kyouko quyết đoán nhìn lên trên cao. Cô trông thấy một bóng người trên nóc nhà trường. Cô tập trung nhìn kỹ. Đằng sau hình bóng đó là vầng trăng sáng chói. Hình dáng trông như đang cầm một thứ gì đấy – rồi hắn ta ném nó xuống.
Một chiếc ghế gấp đang lao thẳng về phía Kyouko.
Cô tránh khỏi nó rồi chạy về phía tòa nhà trường học.
Khiến cho nó rơi xuống phát ra một âm thanh va chạm mạnh.
Kyouko chạy vào tòa nhà, cúi thấp người hết sức có thể và phóng lên cầu thang. Vào lúc ấy, dù bản thân có trở thành mục tiêu hay không thì đã không còn quan trọng nữa rồi. Giờ đây cô chỉ đơn giản là chạy để truy tìm đầu mối, ngay cả khi gặp nguy hiểm thì cô ấy vẫn nhiệt huyết như vậy. Cô nhanh chóng đến nơi và tìm thấy phần còn lại của ổ khóa trên cánh cửa dẫn đến nóc nhà.
Cái trường này nên để ý đến vấn đề phòng chống tội phạm nhiều hơn.
Cô mỉa mai suy nghĩ trong khi nắm lấy tay nắm cửa. Kyouko có thể cảm nhận được cái lạnh của kim loại trên các đầu ngón tay của mình. Cô vặn tay nắm cửa, và rồi cánh cửa lặng lẽ mở ra. Ngay vào lúc nó được mở, thì một cơn gió mạnh mẽ thổi qua người Kyouko.
Tiến lên một bước, cô nhìn quanh sân thượng được chiếu sáng bởi bầu trời đêm sâu thẳm. Tuy vậy, ở đây lại không có thứ gì cả. Cô bước lên nền đất bê tông và nhìn ở đằng sau cánh cửa, mọi ngóc ngách, mọi góc tối mà Kyouko có thể nhìn thấy thì cô đều tìm qua.
Nhưng cô thật sự chẳng tìm ra bất cứ thứ gì.
Mình đến quá muộn rồi.
Kiềm nén cảm xúc bực bội trong lòng, cô dựa vào hàng rào sân thượng. Rồi nhìn lên bầu trời đêm và thì thầm.
“Đây là lý do tại sao… tôi ghét công việc của mình….”
Đột nhiên một sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Cô ấy có một dự cảm không tốt.
Kyouko lập tức quay đầu lại nhìn sân trường qua chiếc hàng rào sắt.
Một cơn gió lạnh tát vào mặt cô và vào khoảnh khắc đó mọi thứ trở nên u ám. Cô có thể nhìn thấy tàn dư của những chiếc bàn cùng ghế gập xung quanh tháp đồng hồ.
Đương nhiên là chúng ở đó rồi.
Tuy nhiên cái xác thì lại… biến mất.
Kyouko nghiến răng nghiến lợi trong khi lấy điện thoại từ trong túi áo đồng phục của mình ra. Ngón tay di chuyển xuống nút gọi điện nhưng cô lại ngập ngừng trong giây lát.
Dù vậy, cô vẫn bấm nút gọi.
Qua chiếc điện thoại, cô nghe thấy giọng của một người đàn ông.
“Chúng ta có nên gặp mặt sớm hơn không?” Bỏ qua việc giới thiệu bản thân, Kyouko nói “Tôi có chuyện cần phải thông báo. Tôi
sẽ đến đó sớm.”