Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhHứa Dệt khóc không ra nước mắt, khóe mắt rũ xuống, ngũ quan ngây thơ nhăn thành một đoàn, cô cúi đầu, chưa từ bỏ ý định giúp anh lau quần áo, giống như chỉ có làm vậy trong lòng cô mới có thể đỡ áy náy hơn một chút.
Thương Ôn Hứa lúc này mới phát hiện trên đỉnh đầu cô gái còn có một chỏm tóc, gió thổi qua, lảo đảo như đang vẫy tay với anh.
Thương Ôn Hứa cũng không vội, lười biếng đứng ở đó, tùy ý để cô lau áo, lau đi lau lại mấy lần, Hứa Dệt bực bội nhìn dấu vết dơ phía trên, rốt cuộc tiếp nhận sự thật là “lau không sạch được”.
Cô nhìn vết bẩn, ngẩng đầu, ánh mắt đáng thương nhìn anh, sau đó lại cúi đầu, buồn bực gãi đầu.
Mái tóc dài trên đỉnh đầu cô, lắc lư trái phải theo động tác của cô, mà chủ nhân của nó còn không hề hay biết, nhìn dáng vẻ đáng thương lại bất lực đấy, khiến Thương Ôn Hứa không nhịn được quay đầu đi.
Anh giơ tay che giấu khóe môi hơi cong của mình.
Chàng trai vốn không muốn để cô bồi thường quần áo, nhưng trong lòng Hứa Dệt thật sự băn khoăn.
Cuối cùng, cô xin thông tin liên lạc của anh, hơn nữa còn nói muốn mời anh ăn một bữa.
Thương Ôn Hứa cũng không phải lần đầu tiên được các cô gái xin số điện thoại, mỗi lần như vậy, anh đều dùng các loại lý do để từ chối, nhưng đến lượt Hứa Dệt, anh nhìn chỏm tóc trên đỉnh đầu của cô, ma xui quỷ khiến mà đọc số điện thoại của mình ra.
Nói xong ngay cả anh cũng cảm thấy có chút khó hiểu, thật ra ngay từ đầu anh đã nghĩ, nếu áo bẩn thì giặt thôi, không cần phải so đo với cô, nhưng trong lòng cô gái nhỏ rõ ràng không nghĩ như vậy.
Hứa Dệt đang ghi số điện thoại của chàng trai lại, đột nhiên vỗ ót, giống như là nghĩ tới chuyện kinh thiên động địa gì đó, sắc mặt so với lúc đụng ngã coca của anh còn bi thương hơn.
Kết quả ngay cả tên của chàng trai còn chưa kịp hỏi, liền vội vàng bấm nút lưu rồi cúi đầu, nói tạm biệt: “Xin lỗi xin lỗi, đàn anh, em còn có tiết, em đi trước.
”
Dứt lời còn bỏ lại một câu: “Đàn anh yên tâm, em sẽ gọi điện thoại cho anh.
”
Hứa Dệt đã chạy một đoạn đường dài, hơn nữa vì không ăn sáng mà sức không đủ, sau khi chạy một lúc đã không còn sức nữa, dưới mí mắt của Thương Ôn Hứa, cô chạy so với đi cũng không khác nhau lắm.
Anh vốn muốn trở về ký túc xá thay áo, nhưng vừa nghĩ đến mục đích khi ra khỏi cửa của mình, cùng khoảng cách từ đây về phòng, anh “chậc”” một tiếng, cất bước về hướng Hứa Dệt vừa rời đi.
Anh đến gần tòa nhà dạy học, áo t-shirt màu trắng dính một lượng lớn chất lỏng màu nâu đen, khiến cho dọc đường đi anh nhận được không ít ánh mắt của người xung quanh, đôi mắt trĩu nặng, môi mỏng mím thành một đường thẳng, cả người tràn ngập hơi thở “người lạ chớ lại gần”.
Thương Ôn Hứa giơ tay xoa xoa trán, mùi coca nhàn nhạt trên người làm cho tâm trạng của anh không ngừng giảm xuống.
Anh rộng lượng không để cô gái nhỏ bồi thường áo là một chuyện, nhưng không có nghĩa là cái áo bẩn mặc trên người sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Thương đại thiếu gia lớn đến chừng này, cũng chưa bao giờ chật vật như vậy, may mà da mặt anh dày, tầm mắt người khác nhìn chằm chằm vào cái áo bẩn của anh, anh đều nhàn nhạt giương mắt nhìn lại, thậm chí còn cho đối phương một loại ảo giác là “Ông đây cho dù mặc bao tải trên người cũng là người đẹp trai nhất thế giới”.
Khi đến nơi, đập vào tầm nhìn của anh là cơ thể lảo đảo của cô gái nhỏ, lúc này cô đang đứng trước lớp khom lưng nhận sai với giáo viên.
Hứa Dệt cúi đầu, đứng theo quy củ, cố hết sức biểu hiện bản thân đang sám hối, hơn nữa còn nói lần sau cũng không dám như vậy nữa.
Diệt Tuyệt Sư Thái hôm nay tâm trạng cũng không tệ, coi như thấu tình đạt lý, để cho cô nói ra nguyên nhân đến trễ.
Truyện Sủng
Hứa Dệt khẽ cắn môi, tròng mắt dưới lông mi khẽ xoay tròn.
Cô cũng không thể nói là ngủ nướng trên giường, sau đó trên đường đi đụng đổ đồ uống của người khác được.
Trong đầu cô nhanh chóng tìm ra đủ lý do, không giống như là lý do bịa đặt lung tung.
Cuối cùng, cô linh hoạt chọn một cái lý do phổ biến nhất, hơi đứng dậy: “Cô, em…”
“Xin lỗi, trên đường đến đây, em vô tình đụng phải em ấy.
Em ấy ngã không nhẹ, nên em đưa em ấy tới phòng y tế ạ.
”
Hả?
Hứa Dệt đang có ý định giả bộ đau bụng, ý định lừa gạt cho qua cửa ải liền.
Mười phút trước mới làm đổ coca của người ta khiến áo của người ta bị dơ, ai ngờ mười phút sau cô đang vắt hết óc nghĩ biện lý do, thì chàng trai này giống như “từ trên trời rơi xuống”, còn đem phân cảnh của hai người đổi cho nhau.
Hứa Dệt quay đầu lại vụng trộm nhìn anh, dường như chàng trai cảm nhận được cô đang nhìn anh, anh chỉ nhàn nhạt nhìn cô.
Tầm mắt hai người giao nhau trong không khí, anh vẫn lạnh nhạt với mọi thứ, ánh mắt thờ ơ lạnh lùng.
Không biết là ai đột nhiên lắc cái gương, tia sáng phản chiếu dưới ánh mặt trời xẹt qua mặt, chàng trai vừa vặn nhếch môi cười.
Đúng là một thoáng kinh hồng, trái tim Hứa Dệt lệch một nhịp.
(Một thoáng kinh hồng ý chỉ người/sự vật chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ khó phai.
)
Sợ lý do thuyết phục không đủ, Thương Ôn Hứa tiến lên một bước đứng sóng vai Hứa Dệt để cho cô giáo trước bục giảng thấy rõ dơ trên áo anh: “Cô xem, đồ uống buổi sáng của em ấy bị em làm đổ hết rồi ạ.
”
Tầm mắt của Diệt Tuyệt Sư Thái bán tín bán nghi quét hai vòng trên người Thương Ôn Hứa và Hứa Dệt, hai tay Hứa Dệt lúc này ôm bụng cũng không được, bỏ xuống cũng không được, cô xấu hổ giơ tay nắm dây đeo balo.
Khi các nữ sinh trong lớp, thì thầm bàn tán rằng chàng trai trước mặt cho dù áo bị dơ nhưng cũng rất đẹp trai, cùng với các nam sinh nín thở thay Hứa Dệt lau mồ hôi, thì Diệt Tuyệt Sư Thái rốt cục cũng nói: “Được rồi, lần sau trên đường cẩn thận một chút, vào đi.
”
Hả? Chuyện gì vậy?
Đàn anh đàn chị không phải nói Diệt Tuyệt Sư Thái rất khó sao, chỉ cần đến trễ, cho dù là Thiên Vương cũng không thể may mắn thoát khỏi à?
Hứa Dệt từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, cô nghiêng người nói một tiếng cảm ơn với Thương Ôn Hứa rồi xoay người vội vàng nhìn lướt qua các bạn học đang ngồi ở đây.
Cho tới khi nhìn thấy Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát đang vẫy tay, cô mới thay đổi dáng vẻ đại nạn sắp tới vừa rồi, khóe môi nhịn không được nhếch lên, chân lướt như bay chạy về phía chỗ ngồi mà bạn cùng phòng giữ cho.
“Còn cậu nữa, sao mà không cẩn thận vậy? Không làm người ta khóc chứ?” Diệt Tuyệt Sư Thái cũng không dạy học liền, ngược lại mở miệng trách móc chàng trai đứng ở cửa.
“A… Tình huống gì vậy?”
Các bạn học phía dưới nghe thấy lời của Diệt Tuyệt Sư Thái liền bắt đầu hào hứng.
“Sao dễ khóc như vậy được ạ.
” Thương Ôn Hứa cười khẽ, đôi chân dài bước vào cửa, mắt không chớp, nhìn lên bục giảng.
Hứa Dệt ngồi giữa các bạn, cùng nhau nhìn nhất cử nhất động của chàng trai, khi anh giơ tay lên, cô mới phát hiện trong tay anh còn cầm một xấp tài liệu, lúc nãy dưới tình thế cấp bách cô không phát hiện.
Cô chợt thở ra, lòng bàn tay bé nhỏ còn sợ hãi vuốt ngực.
Cũng may lon coca kia không làm “dơ” tập tài liệu trong tay anh, nếu không thì cô thật sự đã làm hư chuyện lớn rồi.
Hôm nay anh mặc đồ giản dị, ngoại trừ vết dơ trên áo làm phá vỡ hình ảnh ra, thì mỗi cái giơ tay nhấc chân đều làm cho tâm tình của nữ sinh ngồi ở đây nhộn nhạo, hàng ghế sau đã có nữ sinh vụng trộm lấy điện thoại chụp lén anh.
“Tài liệu mang của cô đây ạ, em phải về phòng thay áo ạ.
” Sắc mặt anh bởi vì cái áo trên người mà có chút khó chịu.
Thương Ôn Hứa nói xong, Diệt Tuyệt Sư Thái cầm tài liệu trên bàn, nhìn lướt qua anh vài lần, vừa nghe anh muốn đi ngay thì lẩm bẩm: “Lần sau đi đường đừng có chơi điện thoại, ngày nào đó em không để ý, mà rớt xuống cống, rồi đứng đó kêu trời kêu đất cũng chẳng ai hay…”
Thương Ôn Hứa cười trừ, lúc xoay người vừa vặn thấy cô gái nhỏ đang trông mong nhìn anh, anh gật đầu với cô xem như chào tạm biệt, không cùng các học học sinh ở đây trao đổi nhiều, liền vội vàng ra khỏi phòng học, xem ra thật sự sốt ruột muốn quay về ký túc xá thay áo.
Hứa Dệt nhìn cánh cửa tới mức thất thần, các nữ sinh vừa thấy soái ca rời đi thì hứng thú lập tức biến mất.
Vừa rồi Thương Ôn Hứa giúp cô, lòng áy náy của cô đối với việc làm bẩn áo của anh tăng thêm một phần, thừa dịp Diệt Tuyệt Sư Thái đang xem giáo trình, cô hơi dựa lưng vào ghế, cơ thể lặng lẽ trượt xuống bàn.
Dáng người cô vốn nhỏ nhắn, người phía trước vừa vặn có thể chắn hết cho cô.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Thương Ôn Hứa ——
【 Vừa rồi thật sự cảm ơn anh nha.
Nếu được, thì em mời đàn anh đi ăn một bữa nhé ^o^ 】
Nhưng sau khi gửi tin nhắn thành công, cô nhìn dãy số trên cùng của hộp thư thoại liền rơi vào trầm tư.
Cô…dường như…quên hỏi người ta tên gì rồi QAQ
Nếu hỏi lại, thì có khiến người ta nghĩ là cô cố ý không?
Điện thoại trong tay bỗng dưng rung lên, đối phương gửi tin nhắn, vẫn là lời khách sáo không thay đổi kia ——
【 Khách sáo rồi! 】
Tuy là Hứa Dệt không rõ vì sao người ta lại tốt bụng giúp đỡ cô như vậy, nhưng vừa rồi anh bất chấp hiềm khích trước kia mà “cứu” cô một mạng, cô cảm thấy đàn anh này thật sự là người tốt.
Lập tức, cô đổi danh bạ của anh thành “Đàn anh tốt bụng”, sau đó cất điện thoại, khi cô chuẩn bị nghiêm túc nghe giảng, không phụ lòng tốt của anh vì cô mà nói dối.
Kết quả cô không nghe thấy tiếng giảng bài của Diệt Tuyệt Sư Thái, ngược lại nghe thấy tiếng cô ấy nói.
Đại khái là mọi người đối với soái ca vừa rời đi cứ thì thầm to nhỏ, bị cô ấy nghe thấy, Diệt Tuyệt Sư Thái liền thay đổi thái độ, nghiêm túc như thường ngày, nói một câu khiến người ta ngạc nhiên.
“Đừng mơ nữa, vị đàn anh vừa rồi thích tình chị em.
”
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Đàn anh tốt bụng???
Tôi không biết, tôi không có, tôi không phải.
.