Editor: Fino
Trần Nghiên nghe cô nói những điều này, cảm giác trái tim như tan chảy thành nước.
Anh tình nguyện để những chuyện tồi tệ đó xảy ra với mình, chứ không muốn để cô gái nhỏ của mình phải chịu nhiều uất ức như vậy.
Tóc cô ướt đẫm nước mắt, dính chặt vào khuôn mặt, Tống Tịnh Nguyên hít mũi. Trần Nghiên ôm cô, không tiện cử động, bèn từ bỏ việc lấy khăn giấy mà dùng ngay chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền của mình để lau nước mắt cho cô.
Tống Tịnh Nguyên cũng không biết hôm nay mình làm sao, có lẽ là nhớ lại những tháng năm u tối một mình cô đơn chiến đấu lúc trước, nằm gọn trong lòng Trần Nghiên mà chỉ muốn khóc. Khi mặt cô vùi vào vai anh, giữa chừng như nhận ra có gì đó không đúng, bèn đẩy Trần Nghiên ra, cố gắng quay đầu sang một bên.
Trần Nghiên không hiểu chuyện gì: "Sao thế?"
Giọng Tống Tịnh Nguyên như nghẹn lại: "Anh, áo của anh đắt lắm."
Giọng cô nghe không rõ, có chút nghẹn ngào, nghe rất dễ thương.
Trần Nghiên không nhịn được, khẽ cười hai tiếng, nắm lấy cằm cô, không quan tâm mà tiếp tục lau, anh dùng tay chạm nhẹ vào đầu mũi cô, như đang pha trò: "Được rồi vợ, đến lúc này rồi mà còn lo tiết kiệm cho anh."
Tống Tịnh Nguyên hít vài hơi, thu nước mắt lại: "Kiếm tiền đâu có dễ."
"Em quên rồi à? Bây giờ chồng em giàu lắm đấy."
Tống Tịnh Nguyên mở to hai mắt nhìn anh, nét mặt nghiêm túc, như đang dạy dỗ: "Dù có tiền cũng không được tùy tiện lãng phí."
"Được." Trần Nghiên cười tươi, "Đều nghe lời vợ hết, sau này tiền đưa cho em giữ được không?"
Anh càng nói càng hào hứng: "Nếu ngày nào đó anh chọc em giận, em cứ giữ hết tiền tiêu vặt của anh, sau đó anh chẳng có chỗ nào để đi, chỉ có thể ở nhà với em thôi."
"Chậc, tưởng tượng thôi đã thấy thích rồi."
Tống Tịnh Nguyên: "..."
"Em đâu có khó tính như anh nói."
"Đúng đúng, vợ anh hiền nhất."
Bị anh trêu ghẹo vài câu như vậy, tâm trạng Tống Tịnh Nguyên cũng tốt lên, trên môi nở nụ cười.
Trần Nghiên hôn nhẹ sau tai cô, rồi đến má, cuối cùng là môi, anh khẽ cắn lấy đôi môi mềm mại và ẩm ướt của cô.
Không giống những lần trước, lần này anh hôn rất nhẹ nhàng, ngón tay luồn qua mái tóc mượt mà của cô, như đang nâng niu bảo vật quý giá vừa tìm lại được, từ từ khám phá, cuối cùng khẽ tách đôi môi cô ra, chậm rãi tiến sâu vào.
Hoàng hôn buông xuống, ánh trăng dịu dàng rải khắp nơi, ôm lấy hai người. Trên tường trắng hiện lên hai bóng hình dán sát nhau.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, trong lòng hai người dường như cũng trở nên mềm mại vì trận tuyết này.
Hơi thở giao hòa, Tống Tịnh Nguyên nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang bên tai, như có dòng điện chạy qua.
"Cho dù em không đến tìm anh cũng không sao, bởi vì dù em ở đâu, anh cũng sẽ tìm thấy em."
Em là đích đến vĩnh viễn không thay đổi của anh.
–
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc càng dày.
Tống Tịnh Nguyên đã tiêu tốn không ít sức lực cả buổi chiều, khi Trần Nghiên đang đè cô trên ghế sofa và hôn sâu, bụng cô phát ra tiếng kêu ọc ọc không đúng lúc, phá vỡ khung cảnh lãng mạn này.
Trần Nghiên chống tay bên cạnh cô, đầu gục vào vai cô, cười khẽ vài tiếng.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy hơi xấu hổ, mặt đỏ bừng.
"Đói rồi à?" Trần Nghiên đưa tay xoa bụng cô.
"Dạ, hơi đói." Tống Tịnh Nguyên bị anh kéo dậy, chỉnh lại vạt áo lộn xộn.
"Được rồi." Trần Nghiên xoa đầu cô, "Anh đi nấu cơm cho em."
Tống Tịnh Nguyên kéo tay anh: "Nhà còn đồ ăn không?"
Lần trước cô đến nhà Trần Nghiên, tiện tay mở tủ lạnh thì thấy gần như trống rỗng.
"Lúc trước anh ở đây một mình thì không có." Trần Nghiên cúi đầu, nhìn cô ngoan ngoãn dịu dàng mà muốn trêu chọc, tay bóp nhẹ phần thịt mềm sau cổ cô, cảm giác rất thích, anh cười hài lòng, "Nhưng không phải bây giờ đã khác rồi sao?"
Tống Tịnh Nguyên nghe mà mơ hồ: "Khác gì?"
"Bây giờ ở đây không chỉ là nhà của anh." Trần Nghiên nhướng mày, giọng điệu vẫn lười biếng, "Quan trọng nhất là anh phải luôn sẵn sàng đón vợ tới, không có đồ ăn thì không được."
Tống Tịnh Nguyên ngại ngùng, mặt nóng lên khi bị anh gọi là "vợ".
"Trần Nghiên, anh..." Nghĩ một lúc cũng không biết mở miệng thế nào, cuối cùng Tống Tịnh Nguyên vẫn từ bỏ thương lượng với anh, để anh gọi sao cũng được.
Nhưng Trần Nghiên như có thuật đọc tâm, bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên đầu cô: "Sao? Không thích được gọi là vợ?"
"Không phải vậy."
Thực ra rất thích, nghe rất thân mật, chỉ là họ chưa đến bước đó, luôn có cảm giác không chân thực.
"Nhưng anh chỉ muốn gọi em như vậy thôi." Trần Nghiên chậm rãi nói, giọng điệu có chút cuồng vọng, "Vợ anh sau này chỉ có thể là em."
Đó là điều anh đã nghĩ tới từ năm mười bảy tuổi.
Bảy năm đã qua, đời này sẽ không thay đổi nữa.
Trần Nghiên nheo mắt lại: "Chẳng lẽ em không muốn gả cho anh?"
"Không phải vậy." Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, ánh mắt sạch sẽ và kiên định.
"Vậy em phải vui lên chứ." Trần Nghiên nhẽo mũi cô, để ý thấy đôi tai nhỏ của cô đỏ ửng, anh cười, "Đừng để anh cưới một cô vợ suốt ngày khóc nhè."
Tống Tịnh Nguyên tưởng anh chê mình hay khóc, cảm thấy tủi thân, nhưng rồi lại nghe anh nói tiếp: "Nhưng hay khóc cũng không sao, con gái ai chẳng thế?"
"Anh muốn em làm cô gái nhỏ của anh cả đời, nên khóc là quyền của em, dỗ là kỹ năng của anh."
"Tất nhiên." Trần Nghiên nắm tay cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay, "Sau này có chuyện gì cũng có anh ở đây, anh sẽ không để em phải khóc nữa."
Anh sẽ gánh hết mọi khổ đau thay cô.
Trần Nghiên cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng đã bẩn trên người ra, thay bộ đồ ở nhà màu xám thoải mái rồi vào bếp nấu ăn cho Tống Tịnh Nguyên. Cô định vào giúp nhưng bị anh đẩy lại ghế sofa.
"Em ở đây ngoan ngoãn chờ là được, bếp không phải nơi em nên vào."
Nói xong, anh mang một đống đồ ăn vặt đến, để cô lót dạ, rồi lấy một con gấu bông lớn trong phòng ngủ ra đặt vào lòng cô, cuối cùng mở TV trong phòng khách.
Tống Tịnh Nguyên dở khóc dở cười, nhìn anh thực hiện bộ quy trình dỗ trẻ tiêu chuẩn, thậm chí còn nghi ngờ giây tiếp theo Trần Nghiên sẽ bật kênh thiếu nhi.
Nhưng Trần Nghiên không làm vậy, anh cho cô xem một bộ phim nước ngoài, hôn nhẹ lên trán cô, rồi mới vào bếp.
Mấy năm qua, kỹ năng nấu nướng của anh tiến bộ nhiều, cũng rất hiểu khẩu vị của Tống Tịnh Nguyên. Cô ăn bữa cơm này rất vui vẻ, miệng cười không ngớt, khen Trần Nghiên không ngừng.
Nhìn thấy cô vui, tâm tình Trần Nghiên cũng tốt lên, chưa nghiêm túc được bao lâu lại bắt đầu đùa: "Nấu cơm cho em, vậy em phải cảm ơn anh chứ?"
"Dạ," Tống Tịnh Nguyên không nhận ra bẫy của anh, "Cảm ơn anh đã chuẩn bị bữa tối cho em."
"Cảm ơn thế nào?"
"...?"
"Tối nay đừng về, ở lại đây với anh."
—
Tống Tịnh Nguyên cắn đũa: "Ngày mai em còn phải đi làm."
Đó là một lời nhắc nhở khéo léo.
"Không sao." Trần Nghiên giả vờ không hiểu, "Anh lái xe đưa em đi."
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Sau khi ăn xong, Trần Nghiên vào bếp rửa bát, cũng không cho Tống Tịnh Nguyên theo vào.
Tống Tịnh Nguyên ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, nhìn chằm chằm bóng dáng trong bếp, tay áo được xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay trắng lạnh, rắn chắc. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên người anh, trông ấm áp vô cùng.
Cô lặng lẽ mỉm cười.
Chỉ trong vòng một giờ, tuyết bên ngoài đã rơi nhiều hơn, trở thành bão tuyết.
Không biết năm nay Giang Bắc bị làm sao, đã gần giữa tháng ba rồi, tiết Kinh Trập cũng đã qua, nhưng thời tiết vẫn như giữa mùa đông giá rét.
Nhiều đoạn đường bị bão tuyết chặn lại, trung tâm thành phố xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn do vấn đề mặt đường, tin tức không ngừng được đẩy lên điện thoại, các xe taxi đều đồng loạt ngừng hoạt động.
Trần Nghiên không có ý định đưa cô về, đứng bên cạnh xem náo nhiệt: "Giờ thì em thật sự không thể về được rồi."
Tống Tịnh Nguyên phồng má, đành phải ở lại đây.
Trần Nghiên lấy cho cô một chiếc áo sơ mi sạch sẽ làm đồ ngủ, lại tìm khăn tắm và đồ vệ sinh cá nhân sạch sẽ, đặt vào tay cô: "Đi tắm đi."
Con gái tắm rửa luôn phiền phức hơn một chút, sau khi Tống Tịnh Nguyên tắm xong, cô mặc áo sơ mi của Trần Nghiên, gương đã bị hơi nước làm mờ. Cô dùng khăn giấy lau đi, nhìn mình trong gương, từ trước đến nay áo của Trần Nghiên luôn rộng, mặc trên người cô trông không khác gì một chiếc váy.
Những giọt nước trên tóc trượt xuống cổ, lạnh buốt, khiến cô rùng mình.
Tóc lau được một nửa thì cửa phòng tắm bị gõ vài cái, cô chưa kịp lên tiếng, cửa đã bị đẩy vào.
Cô ngạc nhiên: "Anh vào đây làm gì?"
Tóc Trần Nghiên cũng còn ướt, có lẽ anh vừa tắm xong trong phòng tắm của phòng ngủ.
"Đến giúp vợ sấy tóc."
Anh thật sự thích cách gọi này.
Tống Tịnh Nguyên chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Trần Nghiên ôm eo, cô quá gầy, chỉ cần dùng chút sức là có thể nhấc lên đặt trên bồn rửa.
Cô không mặc quần, cảm giác lạnh buốt từ bồn rửa khiến cô run rẩy.
Trần Nghiên kéo khăn tắm lại, giữ chặt eo cô, nhấc người lên, đặt dưới người cô.
"Còn lạnh không?"
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu.
Trần Nghiên cắm máy sấy tóc, đẩy công tắc lên trên, dùng tay thử nhiệt độ, tiếng quạt phát ra tiếng ù ù.
Những ngón tay thon dài luồn qua tóc cô, vì sợ làm đau cô nên động tác rất nhẹ nhàng.
Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu nhìn cằm anh một lúc lâu, rồi đột nhiên vòng tay ôm lấy eo anh, tựa vào lồ ng ngực cứng rắn của anh.
Cảm nhận được sự mềm mại đó, yết hầu Trần Nghiên lăn lộn, anh mỉm cười: "Chủ động thế?"
Tống Tịnh Nguyên khép hờ mắt, động tác trên tay không buông lỏng chút nào: "Chỉ muốn ôm anh thôi."
"Được." Tâm tình của Trần Nghiên rất tốt, "Muốn ôm thế nào cũng được."
Tống Tịnh Nguyên không nhúc nhích nữa, cũng không nói gì, chỉ im lặng ôm anh thật chặt, ngoan ngoãn để anh sấy tóc cho mình. Cúc áo trên chiếc sơ mi cô mặc không được cài hết, phần ngực mở ra vài cúc, Trần Nghiên vô tình cúi xuống, thấy vùng da trắng mịn lộ ra ở xương quai xanh, như được phủ sữa, kéo dài xuống dưới, hai đường cong đầy đặn lấp ló.
Cổ họng trở nên khô khốc, hô hấp bắt đầu dồn dập, người cũng khô nóng cả lên.
Sấy xong tóc, Trần Nghiên tắt máy sấy, nâng cô lên, Tống Tịnh Nguyên nằm trên người anh, vừa vặn nhìn thấy một mảng da ở cổ áo anh đỏ bất thường. Đột nhiên nhớ lại, năm đó trong đám cháy, bả vai của Trần Nghiên đã bị bỏng một vết nhỏ.
Trước đây cô chưa từng để ý đến.
Vì vậy, cô cẩn thận kéo nhẹ mảnh vải để xem vết sẹo đó giờ trông thế nào.
Chưa kịp nhìn thấy, Trần Nghiên đã nắm lấy tay cô: "Làm gì vậy?"
Tống Tịnh Nguyên li3m môi, nhìn vào mắt anh: "Em muốn xem vết sẹo trên vai anh."
Trần Nghiên cười khẽ một tiếng: "Muốn cởi áo của anh thì cứ nói thẳng."
"..."
"Thôi." Tống Tịnh Nguyên rời mắt đi, "Em không xem nữa."
Chủ đề đã bị khơi lên, làm sao Trần Nghiên có thể buông tha cô dễ dàng như vậy. Anh ôm cô đặt lên giường trong phòng ngủ, ung dung ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt thản nhiên: "Cởi đi, bắt đầu từ đâu?"
"..."
Tống Tịnh Nguyên mím môi, lưỡng lự một lúc rồi chậm rãi di chuyển đến bên cạnh anh, dùng ngón tay kéo cổ áo anh ra.
Trên vai có một vết sẹo đỏ rõ ràng.
Sẹo do bỏng để lại thường không đẹp, trông như một con sâu đang bò rạp về phía trước.
Da anh trắng, bất kỳ vết thương nhỏ nào cũng đặc biệt rõ ràng, huống hồ đây còn là một vết sẹo dữ tợn.
Tống Tịnh Nguyên dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên vết sẹo, đau lòng đến mức lông mày nhíu chặt lại: "Có đau không?"
"Đau gì chứ." Trần Nghiên cười nhẹ, "Đã bao nhiêu năm rồi."
"Vậy lúc đó thì sao?"
"Lúc đó cũng không đau. Vì cứu em, chút đau này thì tính là gì, hơn nữa lúc đó không phải em luôn ở bệnh viện với anh sao, em có nghe anh kêu đau lần nào không?"
Nhưng Tống Tịnh Nguyên càng nhíu chặt mày hơn, cô nhìn vết sẹo đó thật lâu, cuối cùng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Đôi môi của cô rất mềm, như kẹo bông gòn dính vào.
Đồng tử Trần Nghiên co rút lại, dây thần kinh nào đó trong đầu bị đứt.
Anh đã nín nhịn Tống Tịnh Nguyên quá lâu, ngọn lửa trong cơ thể bị cảm giác mềm mại trên vai k1ch thích hoàn toàn, anh nắm lấy gáy cô hôn tới, đè người lên giường. Tống Tịnh Nguyên ngượng ngùng đáp lại anh, bầu không khí trở nên mờ ám.
Trần Nghiên hôn từ cổ xuống xương quai xanh của cô, Tống Tịnh Nguyên không kìm được phát ra chút âm thanh, mặt đỏ bừng như nhỏ máu.
Ngón tay Trần Nghiên vén vạt áo cô lên, nhiệt độ nóng bỏng chạm vào, Tống Tịnh Nguyên lập tức căng thẳng, nhưng cô không đẩy Trần Nghiên ra mà cố gắng thả lỏng.
Mọi chuyện diễn ra tự nhiên.
Trần Nghiên giơ tay tắt đèn, trong phòng chỉ còn tiếng xé bao bì nhựa.
Tống Tịnh Nguyên xấu hổ vùi mặt vào ga giường.
Trần Nghiên hôn lên cằm cô, làn tóc đen trước trán bị mồ hôi làm ướt, giọng khàn khàn gọi tên cô liên tục, nói những lời ngọt ngào bên tai, tay anh đặt lên bụng cô, gọi cô là cục cưng, lại khen cô mềm mại, ngoan ngoãn.
Tống Tịnh Nguyên như bị anh kéo vào trong sóng gió, ý thức lần lượt trở nên mơ hồ, âm thanh nhiễm tiếng khóc nức nở.
Cô cắn vào vai anh, nghĩ đến vết sẹo mà không nỡ, cuối cùng biến thành những nụ hôn ướt át, rơi rải rác trên đó.
Cô ôm cổ Trần Nghiên, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt mờ mịt, ngập ngừng hỏi: "Trần Nghiên, nếu ông nội anh không đồng ý cho chúng ta..."
Trần Nghiên dùng nụ hôn ngăn chặn nửa câu sau của cô, như cho cô một liều thuốc an thần: "Yên tâm, không ai có thể ngăn cản chúng ta."
Anh nói vậy, Tống Tịnh Nguyên cũng thực sự yên tâm, để anh kéo vào cuộc yêu lần nữa.
Cuối cùng, Tống Tịnh Nguyên bị hành hạ đến mức nhỏ giọng thút thít, Trần Nghiên đan tay vào tay cô, hơi nước ẩm ướt rơi xuống xương quai xanh của cô, giọng anh khàn khàn: "Bảo bối, em yêu anh không?"
Tống Tịnh Nguyên khó khăn mở mắt, nhìn vào mắt anh: "Em yêu anh, vẫn luôn yêu anh."
Người ta thường nói trong mắt người yêu có cả trời sao và biển cả.
Nhưng lúc này, trong mắt họ chỉ có nhau.
...
Ban đêm luôn yên tĩnh đến lạ.
Tống Tịnh Nguyên mệt mỏi đến không còn chút sức lực, như búp bê vải được Trần Nghiên ôm đi tắm, dựa vào lòng anh, chóp mũi ngập tràn mùi hương của anh.
Tối nay hình như cô đặc biệt dính người, ôm chặt cánh tay Trần Nghiên không chịu buông.
Trần Nghiên gãi cằm cô, giống như trêu mèo: "Chưa đủ à?"
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, hai cánh tay nhỏ như cây trúc lại không nhúc nhích.
Trần Nghiên cũng không làm khó cô nữa, ôm chặt hơn, ngực kề sát ngực, cúi đầu hôn lên trán cô.
Cô mệt mỏi khép hờ mắt, như nghĩ đến điều gì đó: "Trần Nghiên, sao anh lại học lại?"
Trần Nghiên không nghĩ tới cô sẽ hỏi cái này, nhất thời không biết trả lời sao.
"Nghe Thẩm Duệ nói anh chỉ đăng ký vào trường bọn em, là muốn tới tìm em sao?"
Trần Nghiên véo má cô: "Không thì tìm ai."
"Vậy tại sao sau đó anh không đến?"
Không biết tại sao, Trần Nghiên nghe thấy trong giọng nói của cô có chút uất ức, cõi lòng anh tan chảy, anh vuốt tóc cô: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
Nhưng chuyện ngoài ý muốn rốt cuộc là gì, anh lại không nói, Tống Tịnh Nguyên cũng không hỏi thêm.
Trong cơn mơ màng, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy tay mình bị anh nắm lấy và đeo thứ gì đó, một cảm giác lạnh buốt tiếp xúc với khớp ngón tay.
Cô mở to mắt, thấy trên ngón áp út có một chiếc nhẫn trơn, lập tức sững sờ.
"Đừng nghĩ nhiều." Trần Nghiên đan tay vào tay cô, "Mua về cho em đeo chơi thôi."
Tống Tịnh Nguyên nâng tay lên, ngắm nhìn chiếc nhẫn, kích cỡ vừa vặn với ngón tay cô, dù kiểu dáng đơn giản nhưng đeo lên rất đẹp.
Cô thu hồi ánh nhìn, nghiêng đầu nhìn Trần Nghiên: "Anh mua cái này từ khi nào vậy?"
Trần Nghiên nghịch tóc cô, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Mùa hè năm em rời đi, vào ngày sinh nhật thứ mười tám của anh."
Tống Tĩnh Nguyên ngỡ ngàng.
Sáng sớm hôm đó, khi anh còn chưa tỉnh dậy, Thẩm Duệ và đám hồ bằng cẩu hữu đã thay nhau gọi điện thoại cho anh, nói muốn ra ngoài tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho anh thật hoành tráng. Cứ như thể họ đang tổ chức mừng thọ tám mươi tuổi cho anh vậy.
Trần Nghiên bực mình từ chối tất cả các hoạt động, anh rời giường và lấy chiếc bánh kem dâu tây đã mua sẵn trong tủ lạnh ra, ngồi ở bàn ăn, đặt một con thỏ bông trên chiếc ghế đối diện.
Con thỏ này giống hệt con thỏ mà trước đây anh đã thắng được cho Tống Tịnh Nguyên, nhưng con thỏ đó đã bị cô mang đi. Sau đó, anh phải cố sức tìm lại quầy trò chơi lúc ấy và kiếm được một con giống vậy, để tự an ủi bản thân rằng cô vẫn ở bên.
Trước đây anh không thích ăn bánh kem, nhưng hôm đó không hiểu sao, anh cố nuốt hết chiếc bánh kem vào bụng, chịu đựng cảm giác chua xót tràn đầy hốc mắt.
Như thể anh đang nhớ nhung một ai đó.
Sau khi ăn xong bánh kem, anh theo thói quen gọi vào dãy số kia, nhưng giọng nói lạnh lùng của máy móc vẫn nhắc nhở anh rằng số điện thoại đó không còn tồn tại.
Trong lòng Trần Nghiên trống rỗng, điện thoại không ngừng vang lên, đều là những tin nhắn chúc mừng từ mọi người, nhưng anh không đọc một tin nào, chỉ lang thang vô định trên phố, từ ban ngày đến đêm tối, đi qua tất cả những nơi mà họ từng đến cùng nhau, cuối cùng dừng chân trước cửa hàng DR.
Trước đây anh từng nghe người ta nói về ý nghĩa của nhẫn DR.
Chỉ khi đủ tuổi trưởng thành mới có thể mua.
Vì vậy, vào ngày đầu tiên của tuổi mười tám, anh đã đặt mua chiếc nhẫn mà cả đời này chỉ có thể mua một lần cho cô gái mình yêu.
Lúc đó, nhân viên bán hàng còn cười đùa, nói rằng anh còn trẻ thế này, loại chuyện này cần phải suy nghĩ cho thật kỹ, sau này nếu chia tay thì không dễ xử lý đâu.
Trần Nghiên vuốt v e chiếc hộp nhung đen vuông vắn vài cái, rồi cuối cùng cất vào túi, nụ cười lười biếng thêm phần cay đắng: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi."
Cả đời này của tôi chỉ thuộc về cô ấy mà thôi.