Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên chưa từng nghĩ đến cảnh hai người gặp lại nhau.
Chính xác mà nói, cô không dám nghĩ tới.
Năm đó cô bị ông nội Trần chèn ép quá mức, vết thương của Trần Nghiên còn chưa hoàn toàn lành lại, cô đã phải rời đi, hơn nữa, để khiến Trần Nghiên hết hy vọng, cô đã nói rất nhiều điều khó nghe, cũng cắt đứt toàn bộ liên lạc. Đã bao nhiêu năm xa cách, cô chưa từng nghĩ tới còn có thể gặp nhau.
Chưa kể đến tình huống xấu hổ khi cô đi nhầm phòng.
Tay chân luống cuống đứng ở cửa, rất giống một chú hề.
Nhưng cô vẫn không nỡ rời đi như thế này.
Ánh đèn trong phòng rất tối, không ngừng thay đổi, khiến cô không mở mắt ra được.
Trần Nghiên đang uể oải dựa vào ghế sofa da, tóc dài hơn trong trí nhớ một chút, người đàn ông này vẫn giống như trước, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo tùy ý mở ra, để lộ xương quai xanh sắc bén, làn da dưới ánh đèn trắng lạnh.
Bảy năm đã trôi qua, khí chất thanh xuân trên người anh vẫn không hề giảm bớt, anh gầy đi rất nhiều, ngũ quan lạnh lùng tới cực điểm, vẫn là khuôn mặt chơi đùa thiên hạ, lưu manh lại phóng đãng, ở bất cứ đâu cũng thu hút sự chú ý, quai hàm căng cứng, ngón tay khớp xương rõ ràng kẹp điếu thuốc đang cháy, ánh lửa đỏ tươi đặc biệt chói mắt.
Ngồi bên cạnh anh là một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp, có mái tóc xoăn gợn sóng, trên người mặc một chiếc áo dây nhỏ màu đen, đôi môi đỏ rực, khuôn mặt tươi tắn và rực rỡ, dáng vẻ mà trước đây anh rất thích. Người phụ nữ nghiêng người nói gì đó với anh, anh thờ ơ cúi đầu, nhếch nhẹ đôi môi mỏng, hồi lâu mới thản nhiên qua loa vài câu.
Mọi thứ đều có cảm giác rất quen thuộc.
Tim Tống Tịnh Nguyên đập nhanh đến mức không thở được.
Chàng trai ngồi cạnh Trần Nghiên chú ý tới sự tồn tại của cô, giơ ngón tay lên, đôi mắt của Trần Nghiên đảo qua.
Hai người bất ngờ nhìn nhau.
Con ngươi đen nhánh tràn đầy bình tĩnh lãnh đạm, chỉ trong một giây anh đã nhìn đi chỗ khác.
Cứ như thể người ở cửa chỉ là một người xa lạ.
Gạch dưới chân như nóng lên, Tống Tịnh Nguyên vội vàng đóng cửa lại, quay người rời đi.
Cô chạy đến một góc vắng, đặt hai tay lên ngực đang lên xuống không ngừng, như có một đôi bàn tay vô hình nào đó đang giữ chặt cô trong nước không chịu buông ra, cô khó chịu đến mức không thể thở nổi.
Nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là bộ dạng lạnh lùng đến cực điểm của Trần Nghiên.
Tống Tịnh Nguyên dựa lưng vào tường, tim đập rất nhanh, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi, tay chân lạnh buốt, vài sợi tóc đen dính vào, dính dính khó chịu.
Điện thoại trong tay cô rung lên, là tin nhắn của chị Lý.
[Chị Lý: Chị vừa nhìn thấy điện thoại của em, chuyện gì xảy ra vậy? ]
Tống Tịnh Nguyên hít sâu vài hơi, đầu ngón tay vẫn run rẩy.
[y: Chị Lý, chị ở phòng nào vậy?]
[Chị Lý: 326]
[y: Được ạ, em sẽ đến ngay.]
Tống Tịnh Nguyên tắt màn hình điện thoại di động, giơ tay vén mái tóc gãy ra sau tai, xoay người đi vào nhà vệ sinh, đặt tay lên bồn rửa bằng đá cẩm thạch, vặn vòi, vỗ chút nước lên mặt.
Đột nhiên cô tỉnh táo không ít.
Bảy năm đã trôi qua, sẽ không có ai một mực chờ đợi cô.
Cầm lên được thì buông xuống được, đó mới thật sự là Trần Nghiên.
...
Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng dặm lại lớp trang điểm trên mặt, sau khi xác nhận rằng không có vấn đề gì, cô mở cửa phòng 326, các đồng nghiệp cùng tổ đang hò hét ầm ĩ.
Khi thấy cô bước vào, mọi người ồn ào nói cô đến quá muộn, phải phạt ba ly rượu.
Chị Lý chơi không lại với những người trẻ tuổi này, ngồi sang một bên ăn hạt dưa, giống như một ông bố bà mẹ lớn, nói đỡ Tống Tịnh Nguyên: "Thôi được rồi, đừng làm khó cô gái nhỏ này nữa."
"Làm khó đâu mà làm khó?" Người nói chuyện là một chàng trai, tên Tang Lỗi, ngồi ở vị trí đối diện với Tống Tịnh Nguyên. Anh ta gia nhập công ty sớm hơn cô một năm. Bình thường vô tư, thân thiết với mọi người, mặc dù đã hai mươi lăm tuổi, vẫn mang theo tính trẻ con ham chơi, bưng một ly rượu tới, "Đây là tình yêu và lời thăm hỏi ân cần của chúng tôi đối với Tịnh Nguyên."
"Quên đi." Chị Lý trợn mắt nhìn anh ta, đẩy người ra, "Bớt chiếm tiện nghi của người ta đi."
Tống Tịnh Nguyên mỉm cười nhận lấy rượu trong tay anh ta: "Không sao, đến muộn quả thật nên bị phạt."
Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu uống hết rượu. Tang Lỗi cho cô loại nồng độ không cao, nhưng buổi tối cô chưa ăn gì, trong dạ dày nóng rát không thoải mái.
Tang Lỗi làm ầm lên, nói ca hát không thì quá nhàm chán, vừa lúc mọi người đều ở đây, sao không tìm chút hoạt động giải trí nào đó để giết thời gian, không biết ai nói ra muốn chơi Thật hay Thách, mọi người đều hô hào hưởng ứng.
Trên bàn rượu có sẵn đĩa xoay, mũi tên dừng lại trước mặt ai, người đó sẽ lắc xúc xắc, số lẻ là thật, số chẵn là thách.
Tang Lỗi không may trúng chiêu đầu tiên, xúc xắc lắc ra số 2, anh ta bị mọi người phạt gọi điện cho người đầu tiên trong danh bạ, nói lớn một câu "Anh yêu em".
Sẵn sàng thừa nhận thất bại, anh ta hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng.
Ván thứ hai bắt đầu, Tang Lỗi khoa trương liếc mắt quét qua đám người, sau đó mới quay đĩa.
Từ nhỏ, Tống Tịnh Nguyên chơi game đã không có vận khí tốt, người xui xẻo thứ hai là cô.
Cô vươn tay, dùng ngón tay thon thả nhẹ nhàng lắc xúc xắc, cuối cùng tung ra 3.
Nói thật.
Một nhóm người cầm ly rượu hai mắt nhìn nhau, không biết nên hỏi cái gì. Tống Tịnh Nguyên là một cô gái ngoan ngoãn, sạch sẽ như một tờ giấy trắng, không ai thật sự nghĩ rằng có thể moi ra được tin bát quái gì về cô.
Mọi người nghẹn nửa ngày, cuối cùng có một cô gái phá vỡ sự im lặng, hỏi cô: "Em có bao nhiêu bạn trai?"
Tống Tịnh Nguyên sững sờ, thản nhiên nói: "Một."
Mọi người tập trung vào vòng chơi tiếp, nhưng thời điểm vận khí không tốt chính là, uống nước lạnh cũng có thể đau răng, con trỏ màu đen nhỏ lại dừng lại trước mặt Tống Tịnh Nguyên.
Cô tung xúc xắc, lần này là 5.
Vẫn là nói thật.
Tang Lỗi tiếp tục chủ đề trước đó: "Lần cuối cùng em gặp bạn trai cũ là khi nào?"
Tống Tịnh Nguyên cười khổ, cầm ly rượu mạnh trước mặt uống một ngụm, giọng nói có vẻ khàn đi: "Hai mươi phút trước."
Vừa dứt lời, toàn trường im lặng.
Mọi người sững sờ nhìn cô, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Nửa ván sau cô không thua nữa, tự nhiên cũng tránh được trừng phạt, tuy nhiên, mọi người vẫn đang suy nghĩ về câu trả lời trước đó của cô, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ có một khả năng – cô vừa chia tay bạn trai.
Tang Lỗi đi tới an ủi cô: "Không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao? Tịnh Nguyên của chúng ta điều kiện tốt như vậy, còn lo không tìm được đối tượng à? Hôm nào anh sẽ giới thiệu cho em vài người ưu tú hơn."
Tống Tịnh Nguyên hiểu ý bọn họ, gõ ly rượu: "Cảm ơn."
Những người khác tiếp tục cầm micro ca hát, một mình Tống Tịnh Nguyên ngồi trên sô pha, không biết đã uống bao nhiêu ly rượu, lục phủ ngũ tạng đều khó chịu theo. Ánh sáng xanh trong phòng chiếu vào người cô, đĩa trái cây trước mặt sương trắng băng khô bốc hơi làm mờ tầm nhìn của cô.
Không biết là ai gọi "Hạnh phúc đã ước hẹn nay còn đâu" của Châu Kiệt Luân.
"Sao thế này? Anh mệt mỏi rồi. Hạnh phúc đã hẹn ước đâu mất rồi?
Anh hiểu rồi. Không nói nữa. Tình yêu nhạt rồi, giấc mơ xa rồi.
Vui và không vui, tỉ mỉ đếm từng chút một, em lại không nỡ?
Cảm giác yêu đều đã quá sâu, anh vẫn còn nhớ rất rõ."
...
Tống Tịnh Nguyên dựa lưng vào ghế sofa, chậm rãi lắc ly rượu trong tay, rượu vang đỏ nhạt phản chiếu khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi của cô, đôi mắt trống rỗng, không ai có thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Cô chớp mắt, một giọt pha lê rơi xuống.
Cô sẽ không bao giờ gặp được ai tốt hơn anh.
...
Có chị Lý ở đây, rốt cuộc mọi người cũng không chơi quá điên cuồng, hơn mười giờ đã giải tán.
Chị Lý bảo Tang Lỗi đưa Tống Tịnh Nguyên về nhà, Tống Tịnh Nguyên xua tay, nói không cần phiền phức như vậy, tự mình ở cửa bắt xe trở về.
Cô chưa bao giờ thích làm phiền người khác, sau nhiều năm như vậy cũng không thay đổi.
Chị Lý lo lắng nhìn cô: "Em thực sự không sao chứ?"
Tống Tịnh Nguyên cong môi: "Chị yên tâm."
"Vậy về đến nhà thì gọi cho chị nhé."
"Vâng ạ."
Từ phòng bao rời đi chưa được mấy bước, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy dạ dày cồn cào, cô bước vội vào toilet, khom lưng nôn mửa không ngừng. Dạ dày cô vốn đã trống rỗng, chẳng có gì để nôn, nước axit cứ dâng lên như muốn đốt cháy toàn bộ nội tạng của cô.
Đã lâu rồi cô không chật vật như vậy.
Nôn hết rượu ra ngoài, người lại tỉnh táo hơn một chút.
Cô sửa sang lại váy, bám vào tường loạng choạng bước ra, không khí hỗn tạp nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, nhạc trong đại sảnh được bật lên mức tối đa, gần như xuyên thủng màng nhĩ của cô, Tống Tịnh Nguyên nắm chặt tay bước ra ngoài, không để ý đến một bóng dáng cao lớn lịch lãm đang ở trong bóng tối trên hành lang.
Cô cảm thấy hơi choáng váng, đứng ở cửa quán bar muốn hóng gió lạnh, chờ dễ chịu một chút rồi mới đón xe về.
Làn váy trắng sữa bị gió nhẹ nhàng thổi bay, lộ ra mắt cá chân tinh tế, cô cau mày, cánh tay trắng nõn buông thõng bên hông, cô không thể nghi ngờ là tồn tại thuần khiết dễ thấy ở một nơi gợi cảm như vậy, khiến không ít ánh mắt đàn ông đảo qua trên người cô. Tống Tịnh Nguyên ấn mi tâm, cố gắng giảm bớt cảm giác khó chịu trên đầu.
Tống Tịnh Nguyên đang định rời đi thì một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đột nhiên đi tới phía sau, hắn ta mặc áo polo màu đen, bụng bia nhô ra, đôi mắt nhờn bóng đến ghê tởm, hắn ta ở gần đó, đã nhìn chằm chằm vào Tống Tịnh Nguyên một lúc lâu, xác định cô chỉ đi một mình, bèn cất bước tới.
Đôi tay không an phận kia đột nhiên ôm lấy eo cô, Tống Tịnh Nguyên giật mình, theo bản năng muốn nới rộng khoảng cách với hắn ta, nhưng lại bị hắn ta gắt gao ôm chặt, mùi thuốc lá kém chất lượng trên người hắn ta khiến Tống Tịnh Nguyên cảm thấy buồn nôn.
"Thả tôi ra, tôi không quen ông." Tống Tịnh Nguyên đẩy tay hắn ta ra.
"Cô bé." Người đàn ông nở nụ cười âm trầm, "Đã trễ thế này, em ở một mình không an toàn, anh đưa em về."
"Không cần."
Trong mắt Tống Tịnh Nguyên hiện rõ sự phản kháng, chùm chìa khóa đeo trên lưng quần người đàn ông cọ xát trên đùi cô, cảm giác lạnh lẽo cách một lớp vải truyền đến, làm cho người ta khó chịu, "Nếu ông còn tiếp tục, tôi sẽ gọi người đến."
"Gọi người?" Người đàn ông lại đặt tay lên vai cô, "Đêm hôm khuya khoắt mặc ít như vậy không phải là vì muốn dụ dỗ đàn ông sao? Giả bộ thanh thuần cái gì?"
Cửa quán bar nhiều người hỗn tạp, mọi người thấy cũng không thể trách đối với loại chuyện này, cũng ít có người nguyện ý rước họa vào thân, bọn họ chỉ ở một bên xem náo nhiệt.
Tống Tịnh Nguyên giơ chân đá vào bắp chân hắn ta, cô đi một đôi giày cao gót màu đen, cú đá rất mạnh, người đàn ông sửng sốt mấy giây, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nắm chặt cánh tay cô: "Mẹ kiếp, sao mày dám–"
Lúc này, một bóng người nhanh chóng vụt qua. Mặt mày của Trần Nghiên thô bạo, túm lấy cổ người đàn ông, kéo đi như thể đang kéo một xác chết thối rữa. Anh ấn người đàn ông xuống sàn bê tông, đánh một quyền vào huyệt thái dương của hắn ta, người đàn ông phát ra một tiếng kêu thảm thiết, vẻ mặt dữ tợn.
Trần Nghiên hừ nhẹ một tiếng: "Ông đây còn tưởng mày có bao nhiêu năng lực."
Người đàn ông kia căn bản không phải là đối thủ của Trần Nghiên, ngay cả sức lực phản kháng cũng không có, Trần Nghiên dùng tay không nện liên tục lên người hắn ta, như thể anh muốn đánh chết hắn ta, khuôn mặt của người đàn ông đó nhanh chóng xuất hiện vết máu.
"Trần Nghiên!!"
Tống Tịnh Nguyên bị dọa không nhẹ, run rẩy đi qua kéo Trần Nghiên, nhưng Trần Nghiên hoàn toàn không để ý tới cô, nắm cằm người đàn ông, gần như muốn bóp nát xương cốt, dùng giọng điệu hung bạo nói: "Muốn đưa cô ấy về nhà? Mày còn muốn thử không?"
Người đàn ông không ngừng cầu xin tha thứ, luôn miệng nhận sai.
Cho đến khi có vài người đi cùng Trần Nghiên từ bên trong đi ra, Trịnh Thần tách hai người ra: "Anh Nghiên!"
Trần Nghiên cuối cùng cũng buông tay, đá người đàn ông sang một bên, nói với Trịnh Thần: "Đưa hắn ta đi bệnh viên, nói với bác sĩ, trị đến chết, bao nhiêu tiền ông đây cũng trả."
Trịnh Thần dẫn người kéo người đàn ông đó đi, người vây xem cũng rất thức thời, nhao nhao rời đi.
Trong lúc nhất thời chỉ còn lại Trần Nghiên và Tống Tịnh Nguyên.
Tống Tịnh Nguyên cúi đầu xuống, cổ họng như bị nghẹn lại, nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn".
Thấy Trần Nghiên không có phản ứng gì, cô quay người chuẩn bị rời đi, chưa kịp bước thì cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy, Trần Nghiên nóng nảy kéo cô vào con hẻm bên cạnh.
Ngọn đèn đường trong ngõ bị hỏng, lúc sáng lúc tối, bóng dáng hai người bị kéo dài.
Sức lực Trần Nghiên không nhỏ, Tống Tịnh Nguyên vốn tưởng rằng vai cô sẽ đập vào tường, nhưng không phải vậy.
Sau vai là một mảnh ấm áp.
Bàn tay của Trần Nghiên ngăn cách giữa cô với bức tường.
Cơ thể anh không hề dính mùi thuốc lá hay mùi rượu bên trong, vẫn là mùi bạc hà vừa quen thuộc vừa lạnh lẽo. Trần Nghiên giơ tay giam cầm người vào trong ngực, môi mím chặt, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm vào cô.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở nóng bỏng đan xen vào nhau, Trần Nghiên nhéo cằm cô, nhiệt độ đầu ngón tay anh rất thấp, lạnh đến mức gần như khiến người ta run rẩy.
Anh áp đầu lưỡi vào má, hừ cười một tiếng: "Vừa rồi thà bị bắt nạt còn hơn là nhờ anh giúp đỡ phải không?"
Năm đó chính cô cũng như vậy, chuyện gì cũng tự mình đối mặt.
Tống Tịnh Nguyên ngạc nhiên.
Cô thực sự không nhìn thấy Trần Nghiên.
Còn chưa kịp nói ra từ "không", Trần Nghiên bỗng nhiên nâng cằm cô lên, cổ cúi thẳng xuống, mùi vị chỉ thuộc về anh đập vào mặt, một cái bóng cao lớn đè xuống, thô bạo nuốt chửng chữ cuối cùng, hôn lên môi cô.
Đầu lưỡi vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, cùng với không khí mát lạnh cuốn quanh môi lưỡi cô, khí lạnh bị dập tắt, hóa thành một cỗ nóng bỏng.
Không phải nụ hôn triền miên, mà là phát tiết bất mãn.
Tay Tống Tịnh Nguyên bị anh ấn vào tường, không còn chút sức lực nào, chỉ có thể phát ra mấy tiếng nức nở từ cổ họng, giống như mèo kêu, khiến trái tim Trần Nghiên càng thêm ngứa ngáy. Mọi giác quan đều hỗn loạn, Tống Tịnh Nguyên bị nụ hôn của anh làm cho khó thở, mùi bạc hà ngột ngạt bao trùm lấy cô, như muốn nuốt chửng chút lý trí cuối cùng của cô.
Gió đêm thổi qua, nhiệt độ cơ thể của hai người tăng lên nhanh chóng.
Đèn đường phát ra tiếng điện xèo xèo, dòng điện như chạy xuyên qua cơ thể Tống Tịnh Nguyên, cảm giác tê dại dày đặc khiến cô run lên, lòng bàn tay bị ấn vào xuất hiện một vết đỏ đậm, nhưng Trần Nghiên vẫn không chịu buông cô ra.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân lác đác, Tống Tịnh Nguyên lo lắng có người tới, cố gắng đẩy Trần Nghiên ra, nhưng Trần Nghiên càng ép chặt hơn, như muốn nuốt chửng cả người cô.
Tống Tịnh Nguyên không còn cách nào khác, đành phải tuyệt vọng cắn một cái lên môi thịt anh, mùi máu tươi nhàn nhạt lan tràn trong miệng.
Trần Nghiên cuối cùng cũng chịu buông cô ra, lồng ngực Tống Tịnh Nguyên không ngừng phập phồng, cô dùng mu bàn tay lau môi dưới, nhưng lại dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nhắc nhở anh: "Trần Nghiên, chúng ta đã chia tay rồi. "
Đôi mắt của Trần Nghiên đỏ ngầu, ngọn lửa giấu trong lòng suốt bảy năm nay bốc cháy, nghiến răng nghiến lợi tố cáo cô: "Tống Tịnh Nguyên, rốt cuộc em coi anh là cái gì? Muốn thì giữ lại, không muốn thì vứt sang một bên. Rõ ràng ngay từ đầu em đến khiêu khích anh trước."
Em không có tư cách rời đi trước.