Editor: Fino
Lá bạch dương xào xạc, xa xa tiếng nhạc dần dần tản đi, trên quảng trường người cũng ít đi nhiều, chung quanh trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa ở sâu trong ngõ nhỏ.
Trần Nghiên nắm tay cô, hai người lặng lẽ đi trên con đường nhỏ cạnh quảng trường, tuy không ai nói gì, nhưng lại có cảm giác hạnh phúc khó tả.
Rắc rắc —— bọn họ đang đi về phía trước, bỗng sau lưng truyền đến những tiếng động nhỏ, giống như có người giẫm lên cỏ dại hai bên, theo sau là vài tiếng bước chân có chút mất trật tự.
Trần Nghiên không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng trong lòng Tống Tịnh Nguyên căng thẳng, cô vô thức quay đầu lại.
Trên con đường tối đen không một bóng người.
"Làm sao vậy?" Trần Nghiên nghiêng đầu hỏi.
Trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không lành, Tống Tịnh Nguyên sững sờ vài giây, sau đó lắc đầu: "Không có việc gì."
Có lẽ cô quá nhạy cảm rồi.
Bóng dáng hai người biến mất ở trên đường nhỏ, cách đó mấy chục mét, mấy người mặc áo thun đen khom người trốn ở hai bên bụi cây, nhìn hướng bọn họ rời đi, thấp giọng thảo luận cái gì đó.
–
Tối thứ Hai.
Sáng sớm đã nghe Thẩm Duệ nói, trung tâm thành phố mới mở một nhà hàng lẩu rất ngon, Trần Nghiên đã đặt trước vị trí, chuẩn bị tan học sẽ đưa Tống Tịnh Nguyên qua.
Hai người vừa mới ra khỏi trường học, điện thoại di động trong túi rung lên, Trần Nghiên lấy điện thoại ra xem, không kiên nhẫn nhấn tắt, đầu dây bên kia vẫn kiên trì gọi lại.
Trần Nghiên nhận điện thoại, cười lạnh một tiếng: "Tìm tôi có chuyện?"
Đối phương không biết nên nói cái gì, lông mày anh cau lại, kích động dâng lên từ đáy lòng: "Biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Tống Tịnh Nguyên đứng ở bên cạnh nhẹ nhàng bóp ngón tay của anh "Làm sao vậy?"
"Xin lỗi Tịnh Nguyên." Trần Nghiên dùng lòng bàn tay sờ lên mặt cô, ấm áp, "Tối nay anh không thể cùng em ăn cơm rồi."
"Không có việc gì." Tống Tịnh Nguyên nở nụ cười, giọng nói nhu hòa, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Anh phải về nhà cũ một chuyến, ông nội hình như không được khỏe."
"Có cần em đi cùng anh không?"
"Không cần, bên kia nhiều người lộn xộn, anh không muốn em tiếp xúc với họ."
"Được rồi, vậy anh đi đường chú ý an toàn."
Trần Nghiên vẫn nhớ khoảng thời gian trước, tiết tự học buổi tối anh đến trung tâm thành phố mua bánh ngọt cho cô, để cô về nhà một mình, kết quả trên đường xảy ra sự cố, nghĩ như thế nào cũng không yên lòng, cho nên nhất quyết đưa cô về nhà trước, sau khi vào nhà còn kiểm tra an toàn của các cửa ra vào, cửa sổ, anh đặc biệt dặn dò: "Ngoan ngoãn ở nhà, không được mở cửa cho người lạ biết chưa?".
Tống Tịnh Nguyên phồng má, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em cũng không còn là trẻ con nữa..."
"Sao lại không?" Vẻ mặt Trần Nghiên nghiêm túc, "Có chuyện gì thì gọi cho anh biết không? Buồn ngủ thì đi ngủ trước đi, đêm nay anh nhất định sẽ về."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu, lúm đồng tiền bên má hiện lên: "Em biết rồi."
"Được rồi, vậy anh đi đây."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
Trong phòng vang lên tiếng đóng cửa, từ nhỏ Tống Tịnh Nguyên cũng từng sống một mình, cho nên căn bản không sợ hãi, cô mở đèn bàn, đặt cặp sách sang một bên, lấy ra một tờ bài tập toán. Chiếc đồng hồ treo tường kêu tích tắc, bóng dáng gầy yếu của cô bị ánh đèn chiếu lên bức tường trắng.
Khi vẽ hình học ba chiều, Tống Tịnh Nguyên có thói quen vẽ trực tiếp trên giấy, vẽ được nửa đường, cô phát hiện ý tưởng ban đầu có chỗ không ổn, đương nhiên hình vẽ cũng cần chỉnh sửa lại, cô mở hộp bút tìm cục tẩy, nhưng không thấy.
Cô làm xong những câu hỏi còn lại trước, nhìn thời gian, mới hơn chín giờ, cửa hàng văn phòng phẩm dưới lầu chắc còn chưa đóng cửa.
Mặc dù trước khi đi Trần Nghiên đã dặn cô không được ra ngoài, nhưng cô chỉ đi mua một cục tẩy, nếu không có chuyện gì xảy ra, sau mười lăm phút là có thể trở về.
Huống chi, Tống Hồng Minh cũng tạm thời không có tới quấy rầy cô, hẳn là không có chuyện gì.
Nhiệt độ về đêm thấp hơn một chút, Tống Tịnh Nguyên mặc áo khoác đi xuống lầu, đáng tiếc cửa hàng văn phòng phẩm dưới lầu đóng cửa sớm, cô mơ hồ nhớ ra phía sau ngõ Vạn Bắc cũng có một cái, bèn rẽ vào phía bên kia.
Tống Tịnh Nguyên rất ít khi đến ngõ Vạn Bắc, hai bên ngõ là những ngôi nhà trệt thấp, đa số là những người từ quê lên đi làm hoặc bồi đọc, xung quanh các căn nhà trệt cỏ dại mọc um tùm, đèn đường cũng lụp xụp, lờ mờ, theo gió đêm phiêu động, thoạt nhìn có chút kinh dị.
Tống Tịnh Nguyên bước nhanh hơn, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng văn phòng phẩm, tiện tay lấy một cục tẩy, trả tiền, nhét vào túi rồi vội vã về nhà.
Lúc cách nhà một quãng, đèn đường dưới lầu đột nhiên tắt, cả khu phố tối đen, Tống Tịnh Nguyên bật đèn pin lên, chỉ thấy hai tên côn đồ bộ dạng nhếch nhác đang đi bộ cách đó không xa, phì phèo điếu thuốc, những ánh lửa đỏ tươi có chút chói mắt trong đêm.
Tống Tịnh Nguyên theo bản năng tắt đèn pin, nhưng hai tên côn đồ kia đã chú ý đến cô, họ nhìn nhau, nở một nụ cười nham hiểm.
Họ đồng loạt dập tắt điếu thuốc trong tay, Tống Tịnh Nguyên chỉ có thể mượn ánh trăng yết ớt thấy rõ mặt bọn họ, hai người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn, mái tóc cắt đầu đinh, nhìn qua đều ở độ tuổi đôi mươi, trên mặt tên cầm đầu kia còn có vết sẹo ngắn.
Nỗi sợ hãi giống như một con rắn tinh xảo và lạnh lẽo, chậm rãi quấn quanh mắt cá chân cuộn lên, hận không thể một giây sau có thể nuốt chửng cô.
Tống Tịnh Nguyên vô thức nắm chặt vạt áo, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lưng đầy mồ hôi lạnh, chỉ có thể hít sâu một hơi mới có thể giữ bình tĩnh.
Cô quay người định bỏ chạy, nhưng tên côn đồ ở đối diện đã phát hiện ra ý định của cô, bước tới một bước túm lấy cổ tay cô khiến cô không thể động đậy.
"Cô là con gái của Tống Hồng Minh?"
Nghe đến cái tên này, trong lòng Tống Tịnh Nguyên run lên.
Hàm răng bị cô cắn chặt, Tống Tịnh Nguyên kiên quyết: "Không phải."
Hai tên giang hồ cùng nhau cười một tiếng: "Cô gái nhỏ, nói dối không phải là thói quen tốt."
"Các người muốn làm gì?"
"Không làm gì cả." Người đàn ông đưa mắt nhìn cô, khiến người ta không ngừng buồn nôn, "Không ngờ con gái của thằng cha kia cũng rất xinh đẹp."
Người đàn ông có sẹo ngắn lỗ m ãng huýt sáo: "Chúng tôi chỉ muốn mời cô đến — Mẹ kiếp!"
Một khối đá vụn từ bên cạnh bay ra, vô tư đập vào vai của người có vết sẹo ngắn, hắn đau đớn buông tay ra, Tống Tịnh Nguyên nhân cơ hội lui về phía sau một bước, cổ tay lập tức được bao phủ bởi hơi ấm. Sau đó, cô nghe thấy giọng nói không thể quen thuộc hơn kia.
"Có làm em bị thương không?"
Giọng nói thiếu niên không còn ngả ngớn như thường ngày, nhiều hơn vài phần trầm thấp cùng ổn trọng, khiến cho trái tim treo lơ lửng của cô bấy giờ trở về chỗ cũ.
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu.
"Khuyên mày mẹ nó đừng xen vào việc của người khác." Tên mặt sẹo hung hăng nói: "Nếu không cả mày cũng bị dọn sạch đấy."
"Ồ?" Trần Nghiên hừ lạnh một tiếng, cúc áo sơ mi trắng, nới lỏng cổ áo ra, cả người thoạt nhìn cao ngạo lại tản mạn, anh một tay ôm lấy Tống Tịnh Nguyên, tay kia nhặt mấy tảng đá ven đường.
Kẹo bạc hà trong miệng bị anh cắn vỡ vụn.
"Nếu tao nhất định xen vào thì sao?"
Bọn côn đồ hiển nhiên cũng không quá sợ hãi anh, vẻ mặt không vui: "Bọn tao tìm cô ta có chuyện, mày đừng tới đây gây sự."
"Có chuyện gì cứ nói với tao." Trần Nghiên nhướng mi, sắc mặt cực kỳ âm trầm, mạnh mẽ ném đá xuống đất, "bang bang" vài tiếng, "Tao là bạn trai cô ấy."
Hai tên côn đồ không có ý định để họ đi, chúng nhổ nước bọt xuống đất, vung nắm đấm đánh vào thái dương của Trần Nghiên. Trần Nghiên nghiêng người tránh đi, thuận thế đẩy Tống Tịnh Nguyên sang bên cạnh, bỏ lại một câu "Em về nhà trước đi."
Làm sao Tống Tịnh Nguyên có thể để anh ở đây một mình. Cô run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng gọi 110, dùng đầu ngón tay nhéo mạnh vào lòng bàn tay, bức ra một vết máu, cố gắng duy trì sự tỉnh táo nói rõ tình huống bên này cho đối phương.
Trần Nghiên đã đánh nhau với hai người đó, hai tên này không giống với những tên côn đồ bước ra từ trường học, chúng là những tên vô lại lăn lộn trong xã hội, chiêu bài âm hiểm, Trần Nghiên không chiếm thế thượng phong, trên trán đã thấy vết máu, đầu óc Tống Tịnh Nguyên rối bời, cô nhặt một hòn đá to bằng nắm tay bên đường, dùng sức ném mạnh vào người đàn ông mặt sẹo ngắn bên cạnh Trần Nghiên.
Ngay giữa xương quai xanh.
Những giọt máu tiếp tục rỉ ra.
Đôi mắt của người đàn ông mở to, không thể tin được cô gái thoạt nhìn yếu ớt này sẽ tấn công mình, hắn ta buông lỏng Trần Nghiên ra, lao về phía cô một cách tức giận.
Trần Nghiên trở tay trói cánh tay hắn lại, gân trên trán nổi lên, dùng hết sức đấm vào gò má của hắn, một tên côn đồ khác bị đánh ngã trên đất loạng choạng đứng dậy đi về phía sau lưng Trần Nghiên, thò tay vào túi lấy ra một thứ gì đó.
Một tia sáng lóe lên trong mắt cô.
Tống Tịnh Nguyên nhìn rõ đó là một con dao găm.
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu cô vào lúc này, toàn thân dựng tóc gáy, cô không thể kiểm soát được hét lên: "Trần Nghiên!"
Trần Nghiên quay đầu lại, thoáng thấy tia sáng lóe lên, ánh mắt rùng mình, giơ chân muốn đá bay, nhưng đối phương vẫn theo quán tính lao tới, mất lý trí vung vẩy.
Trần Nghiên dùng một tay đè lên tên mặt sẹo, kéo hắn ta đến trước mặt mình, cố gắng dùng hắn để cản lại, nhưng trên cánh tay anh vẫn bị một vết cắt.
Bộ đồng phục học sinh trắng tinh bị phun lên một màu đỏ sẫm.
Giống như hoa anh túc sắp nở rộ.
Không để ý đến đau đớn, Trần Nghiên kéo tóc tên mặt sẹo mạnh mẽ đẩy về phía trước, hai người va vào nhau, ngay sau đó, tiếng còi chói tai vang lên trong tiểu khu, sắc mặt của hai tên xã hội đen đột ngột thay đổi, nhìn nhau một cái rồi xoay người bỏ chạy.
Hai mắt Tống Tịnh Nguyên đỏ hoe, từng giọt nước mắt rơi xuống, cô chạy tới bên cạnh Trần Nghiên, nức nử nói: "Trần Nghiên, anh có đau không?"
Trần Nghiên dùng cánh tay không nhuốm máu vỗ vỗ đầu của cô, trên môi vẫn là nụ cười thản nhiên, không chút để ý nói: "Chỉ trầy da thôi, thoạt nhìn có hơi đáng sợ, nhưng thật ra không có việc gì."
"Anh nói bậy." Tống Tịnh Nguyên nắm lấy cánh tay bị thương của anh, nhưng cô không dám động lung tung, sợ làm anh đau, "Chảy máu rồi."
"Thật sự không có việc gì." Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, Trần Nghiên khẽ cười nói: "Không phải chứ? Sợ đến mức khóc nhè rồi."
"Để anh xem một chút nào." Trần Nghiên nhéo cằm của cô, nâng cằm cô lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má của cô, "Ài, bảo bối, đừng khóc, khóc trông khó coi lắm đấy."
Trần Nghiên lấy hai viên kẹo sữa vị dâu trong túi, bóc ra nhét vào miệng cô: "Ăn kẹo xong có thể đừng khóc nữa không?"
Tống Tịnh Nguyên sửng sờ: "Anh, anh lấy kẹo ở đâu vậy?"
"Trên đường mua cho em."
Xe cảnh sát dừng trước mặt bọn họ, đưa hai người đến bệnh viện, Trần Nghiên được y tá đưa đi xử lý vết thương, Tống Tịnh Nguyên ở bên cạnh ghi khẩu cung.
Trong tiểu khu cũ nơi họ sống không có camera giám sát, Tống Tịnh Nguyên chỉ có thể dựa vào trí nhớ mô tả vẻ ngoài của hai tên côn đồ kia, cũng như kể lại đơn giản chuyện đã trải qua.
Viên cảnh sát gập cuốn sổ lại: "Chuyện này tương đối khó giải quyết, nhưng nếu có gì chuyển biến tôi sẽ liên lạc với cháu."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu cảm ơn cảnh sát.
Sau khi cảnh sát rời đi, Tống Tịnh Nguyên quay lại bên cạnh Trần Nghiên, y tá đang tiêm thuốc chống viêm cho anh, trên miếng băng trắng vẫn còn vết máu.
Thấy cô sắp cau mày, Trần Nghiên giơ tay vuốt v e cô, giọng vẫn uể oải nói: "Bạn nhỏ à, em làm sao vậy? Anh đang sống rất tốt, sao lại khóc tang sớm thế?"
"Anh không được phép nói những lời xui xẻo như vậy!"
"Được, được, anh không nói gì nữa." Trần Nghiên một tay ôm cô vào lòng, lau nước mắt cho cô: "Vậy hứa với anh, đừng khóc nữa."
"Thực xin lỗi." Tống Tịnh Nguyên tràn đầy áy náy.
Trần Nghiên sững sờ: "Như thế nào lại xin lỗi anh?"
"Tối nay em nên nghe lời anh." Tống Tịnh Nguyên sụt sịt, "Em không tìm được cục tẩy, chỉ muốn ra ngoài mua một cái, không ngờ lại gặp phải những người đó..."
"Lần này em không có lừa anh, em thật sự không biết mấy người bọn họ, cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở nơi đó."
"Anh biết." Trần Nghiên kiên nhẫn nghe cô nói, cũng không nổi nóng, "Những chuyện này không phải lỗi của em, anh cũng không trách em."
Ngược lại, anh thấy rất may mắn.
Nếu anh trở lại muộn hơn một chút, anh không dám tưởng tượng Tống Tịnh Nguyên sẽ phải chịu đựng những gì.
"Lại khiến anh bị thương vì em." Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm vết thương của anh, thật lâu cũng không muốn dời mắt, "Những gì em nợ anh, em đều sẽ trả hết."
"Cái gì mà nợ với không nợ?" Trần Nghiên cúi đầu nhìn cô, ôm chặt lấy cô, "Cùng bạn trai còn khách khí như vậy à?'
"Hơn nữa." Trần Nghiên vuốt chóp mũi cô, "Em không phải cũng rất dũng cảm sao? Còn biết dùng đá ném kẻ xấu cơ đấy."
"Anh đừng chọc em."
"Anh đâu có chọc em?" Trần Nghiên khóe miệng giật giật, "Anh đang khen em."
"Được rồi, em đừng khóc, bác sĩ nói anh đây chỉ là vết thương ngoài da, mấy ngày nữa sẽ khỏi, em đừng sợ hãi như vậy."
"Hơn nữa, bảo vệ bạn gái là trách nhiệm của một người bạn trai, anh vô cùng vinh hạnh."
Nửa đêm, phòng cấp cứu dần yên tĩnh lại.
Thấy Tống Tịnh Nguyên bình tĩnh lại, Trần Nghiên hỏi cô: "Em nói, em căn bản không quen biết những người kia?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu: "Không biết."
"Được." Trần Nghiên như có điều suy nghĩ gật gật đầu, "Anh biết rồi."
Truyền dịch xong cũng đã gần sáng sớm, bác sĩ kê cho anh một ít thuốc, dặn dò anh phải chú ý thực hiện, sau đó hai người mới rời đi.
Trần Nghiên dẫn Tống Tịnh Nguyên về nhà, trên đường thấy một cửa hàng tiện lợi, còn đi vào mua cho cô một phần oden.
Tống Tịnh Nguyên chọc miếng thịt viên giòn thở dài: "Trần Nghiên."
"Hả? Có chuyện gì vậy?"
"Anh có cảm thấy hối hận không?"
"Cái gì?"
"Ở bên em."
Trần Nghiên búng trán cô: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Em cảm thấy từ sau khi quen biết em, hình như anh luôn bị em liên lụy."
Từ lúc bắt đầu giúp cô ở quán trà sữa, đến việc giúp cô tìm xe đạp, nửa đêm theo cô đến bệnh viện, giúp cô lo tang lễ, còn có ngày hôm nay.
Từng chuyện từng chuyện chồng lên nhau, cô không biết mình nợ anh bao nhiêu.
Cô đã từng nhìn thấy bộ dạng anh đi cùng với những cô gái khác trước đây, có vui hay không cô không rõ lắm, nhưng ít nhất so với hiện tại anh tự do phóng khoáng hơn rất nhiều.
"Đừng nghĩ lung tung nữa được không?" Trần Nghiên đánh gãy ký ức của cô, "Anh nói hối hận lúc nào?"
"Cao hứng còn không kịp, em biết không? Đám Thẩm Duệ đều ghen tị với anh, có một cô bạn gái vừa học giỏi, vừa xinh đẹp, tính cách lại càng tốt."
"Bọn họ đều quỳ xuống cầu xin anh mở lớp học, dạy họ cách tìm một người bạn đời tốt như vậy."
Tống Tịnh Nguyên bị anh chọc cười, cảm thấy lời nói này tuyệt đối có phần khoa trương.
"Đoán xem anh đã nói gì?" Trần Nghiên hỏi.
Tống Tịnh Nguyên tiếp lời anh: "Anh nói cái gì?"
"Anh nói—" Anh cố ý kéo âm cuối thật dài, giọng điệu không chút để ý kia thực sự làm rung động lòng người, đút tay cô vào trong túi áo, "Học thế nào cũng vô dụng, bởi vì người tốt nhất đã bị ông đây lừa tới tay rồi, bọn họ đều không có cơ hội."
Tống Tịnh Nguyên bị anh nói có chút ngượng ngùng.
Hai người trở về nhà, Tống Tịnh Nguyên nhớ tối nay anh trở về nhà cũ, hỏi: "Ông nội thế nào rồi?"
"Không sao." Trần Nghiên lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn viết: "Vấn đề nhỏ, em yên tâm."
"Muộn như vậy rồi." Tống Tịnh Nguyên ngăn cản anh, "Đừng làm bài tập nữa, anh đi nghỉ ngơi đi."
"Không được đâu, không làm bài tập thì không phải thành học sinh hư sao?"
Tống Tịnh Nguyên: "..."
"Em sẽ không oán thầm anh, nói anh vốn là học sinh hư chứ?" Trần Nghiên gõ đầu cô.
"Không có, không có." Tống Tịnh Nguyên lúng túng xua tay, "Hôm nay không phải tình huống đặc biệt sao? Anh bị thương, bệnh nhân nên nghỉ ngơi thật tốt."
"Thầy cô nhất định sẽ hiểu cho anh, sẽ không mắng anh đâu."
Cô suy nghĩ hồi lâu, lại bổ sung: "Thật sự cũng không có gì, em có thể giúp anh làm chứng."
Trần Nghiên nhìn bộ dạng này của cô, không khỏi nở nụ cười: "Có ngốc hay không, vết thương của anh bày ở chỗ này, còn làm chứng cái gì?"
"Được rồi, không còn sớm nữa, em cũng đi ngủ đi."
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.
"Đúng rồi, vết thương kia của anh gần đây đừng đụng nước, ăn uống cũng nên nhạt một chút."
Trần Nghiên sờ sờ đầu cô: "Đã biết."
Quay người đi vài bước, Tống Tịnh Nguyên lại gọi anh: "Trần Nghiên."
"Chuyện gì vậy?"
Tống Tịnh Nguyên đi tới bên cạnh anh, sờ vết thương nhỏ phía trên trán anh, lại lo lắng nhìn cánh tay của anh: "Còn đau không?"
"Không đau nữa." Anh cười cười.
"Vậy lúc ngủ, anh cẩn thận một chút, đừng đè lên vết thương."
Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại, khiến lòng người ngứa ngáy, như thể có lông vũ đang cào vào anh, ý đồ xấu xa của Trần Nghiên lại trỗi dậy, anh trở tay giữ cánh tay cô: "Cái này anh không đảm bảo được."
"Hả?"
"Nếu không em ngủ với anh?"
...
Tống Tịnh Nguyên thật sự bội phục người này, dưới tình huống như vậy, còn có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời bậy bạ này.
Cô quay đầu, cố ý phớt lờ anh: "Em không muốn."
"Vậy để anh hôn em một cái."
Lại bắt đầu được voi đòi tiên.
"Không phải chớ? Anh đây vinh dự bị thương, hôn một cái cũng không cho à?"
Tống Tịnh Nguyên bị anh trêu chọc đỏ mặt, giọng nói cực nhỏ "Cho... "
Trần Nghiên cúi xuống, cũng không bắt nạt quá nhiều, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi cô, cười đắc thắng: "Được rồi, mau trở về ngủ đi."
Tống Tịnh Nguyên trở về phòng, sửa xong câu hỏi lớn còn lại, tắm rửa sơ qua rồi chui vào chăn.
Nhưng cô có tâm sự, làm sao cũng không ngủ được.
Câu hỏi "Cô có phải là con gái của Tống Hồng Minh không?" khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Buổi tối lúc Trần Nghiên đi tiêm, cô kiếm cớ vào nhà vệ sinh để gọi cho Tống Hồng Minh, nhưng không gọi được, điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy.
Kể từ lần cuối cùng ông ta lấy nhân dân tệ từ chỗ cô thì không có tin tức gì.
Ngay cả khi bà nội xảy ra chuyện, cô cũng không thể liên lạc với ông ta.
Hồi ức tuôn ra như suối, cô nhớ rất lâu trước đây, vào mùa đông, cô tình cờ gặp Tống Hồng Minh ở cùng mấy tên xã hội đen trên phố Lai Hà.
Những manh mối rời rạc này giống như những mảnh ghép của trò chơi xếp hình, dần dần tạo thành một câu chuyện có phần đáng sợ trong tâm trí cô.
Cô lắc đầu tự nhủ số phận không nghiệt ngã như vậy, sẽ không hết lần này đến lần khác chơi loại trò đùa này với cô.
Có lẽ những gì xảy ra tối nay chỉ là một tai nạn.