Editor: Fino
Vào thứ Sáu trước cuộc thi, Tống Tịnh Nguyên được giáo viên tiếng Anh gọi vào văn phòng, tất nhiên Lộ Từ cũng ở đó, giữa hai người có một sự ngầm hiểu đáng kinh ngạc, không ai để ý đến đối phương.
"Thứ Hai tuần sau sẽ đến Thịnh Dương tham gia cuộc thi." Thầy giáo an ủi tâm lý bọn họ, "Các em đừng quá áp lực, chuẩn bị thời gian dài như vậy, cứ phát huy như bình thường là tốt rồi."
"Nhà trường sẽ bố trí xe chuyên dụng đưa chúng ta đến đó vào chiều Chủ nhật. Các em nhớ thu dọn hành lý trước. 8h sáng thứ Hai bắt đầu thi, 11h30 chúng ta mới về. Sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian đâu.''
Cả ba gật đầu đồng ý.
"Mấy ngày nay nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, không được xảy ra sai sót gì"
Buổi tối lúc ăn cơm, Tống Tịnh Nguyên nói chuyện này với Trần Nghiên, anh vẫn khăng khăng muốn đi cùng cô, Tống Tịnh Nguyên trước sau rời đi còn chưa tới một ngày, hơn nữa toàn bộ quá trình luôn có giáo viên đi cùng, hẳn là không có vấn đề gì xảy ra, để anh ngoan ngoãn học tập ở trường, không nên đi qua đi lại.
"Lần này anh nghe em, được không?" Tống Tịnh Nguyên nghiêng đầu nhìn anh, "Lúc trở về, sẽ bồi thường cho anh một chút, đi mà?"
Trần Nghiên nhướng mày: "Bồi thường thế nào?"
"Mời anh ăn cơm?"
Nếu phát huy như bình thường, hẳn là cô có thể lấy được giải Nhất, vừa vặn có thể dùng tiền thưởng mời anh ăn chút đồ ăn ngon.
"Không ăn."
Ai ngờ người này rất không nể tình.
"Vậy cùng anh ra ngoài chơi?"
"Không chơi."
...
Nhiều lần Tống Tịnh Nguyên thật sự cảm thấy, Trần Nghiên còn khó dỗ hơn cả trẻ con.
Trẻ con ít nhất còn có thể dùng đồ chơi hay bánh kẹo dỗ, nhưng vị trước mặt cô đây, tính tình nóng nảy, nói cái gì cũng không nghe, cứ khoanh tay, miệng mím thành một đường thẳng.
Bộ dạng còn rất đáng yêu.
Tất nhiên, những lời này cô chỉ dám giấu ở trong lòng.
"Vậy anh muốn em bồi thường như thế nào?" Tống Tịnh Nguyên buông tay ra, có chút bất lực.
Trần Nghiên thuần thục lấy cuốn nhật ký mang theo bên mình ra, mở ra, chỉ vào những dòng chữ sáng sủa trên đó, nhàn nhã ném ra hai chữ.
"Trả nợ."
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Trong hai tháng qua, Trần Nghiên cực kỳ vô lại, không có việc gì cũng tìm đủ lý do để "ghi sổ", cũng không biết anh đã tích góp được bao nhiêu cái "nợ" rồi.
Nếu thật sự phải trả...
Ngẫm lại, mặt đỏ tía tai.
Tống Tịnh Nguyên xấu hổ cùng phẫn nộ vươn tay, đặt sổ ở trên bàn: "Không được."
"Vậy anh cùng em đi Thịnh Dương."
...
"Cũng không phải lần đầu tiên hôn?" vẻ mặt Trần Nghiên ngả ngớn, dùng ngón tay nhéo làn da trắng nõn mềm mại sau gáy cô, "Sao em còn ngại ngùng như vậy?"
"Trần Nghiên!"
"Vậy như vậy đi."
Anh "tốt bụng'' thỏa hiệp.
"Anh lại giúp em ghi nợ, giữ lại lần sau từ từ trả."
Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay, Trần Nghiên ung dung nhìn phản ứng của cô, không đợi cô đồng ý, anh cầm bút máy viết lên sổ.
"Được rồi, hiện tại anh đồng ý để em đi Thịnh Dương một mình."
...
Cô thực sự cảm thấy Trần Nghiên chỉ muốn tìm lý do để lừa cô.
Xế chiều thứ Bảy, Tống Tịnh Nguyên đến nhà Trần Nghiên ôn bài, trước mặt Trần Nghiên là tài liệu ôn tập Tống Tịnh Nguyên tìm cho anh, hai người yên lặng học bài, có vẻ hài hòa.
Gần đây cô thức khuya không ít, trạng thái ngủ lại không được tốt, cả người thoạt nhìn có chút không có tinh thần, dưới mắt có quầng thâm, bài tập mới làm được một nửa, cơn buồn ngủ đã ập tới, cô chống cằm gật gù.
Trần Nghiên ôn tập xong một văn bản, anh giương mắt nhìn, cằm của cô gái nhỏ sắp đập vào bàn.
Anh vội đưa tay đỡ lấy cô, nhéo má cô: "Mệt rồi?"
Tống Tịnh Nguyên sực tỉnh, dụi mắt: "Có chút."
"Vậy thì đi ngủ."
"Không được." Tống Tịnh Nguyên ngáp một cái, "Em còn chưa làm xong bài tập."
"Với trạng thái này của em." Trần Nghiên rút đồ vật trong tay cô ra, "Có thể ôn tập tốt sao?"
Tống Tịnh Nguyên xấu hổ sờ tóc, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, ép mình tỉnh táo lại một chút.
"Bây giờ em không buồn ngủ nữa."
Trần Nghiên "Chậc" một tiếng, đẩy sách sang một bên, đi tới kéo cô lên: "Vậy cũng đừng học nữa."
"Ah?"
"Đi ra ngoài, dẫn em thư giãn một chút."
"Nhưng mà......"
"Không nhưng gì hết." Trần Nghiên ngắt lời cô: "Ôn tập lâu như vậy rồi, nghỉ một buổi chiều cũng không sao."
Tháng Ba, gió xuân ấm áp, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cành lá, lần lượt chiếu xuống mặt đất những quầng sáng vàng, không khí tràn ngập mùi cỏ cây tươi mát.
Tống Tịnh Nguyên nhìn bộ dạng xuân ý dạt dào trước mắt, áp lực trong lòng đột nhiên giảm xuống, lông mày hơi nhướng lên.
Trần Nghiên mặc một chiếc áo phông trắng, mái tóc lòa xòa trước trán bị gió nhẹ tung bay, trông cực kỳ ôn nhuận.
Tống Tịnh Nguyên nghiêng đầu nhìn anh, trên môi vô thức nở nụ cười.
"Lại nhìn lén?" Trần Nghiên đã sớm bắt được ánh mắt của cô.
Tống Tịnh Nguyên hào phóng thừa nhận: "Không thể sao?"
"Đương nhiên có thể." Trần Nghiên nắm ngón tay của cô, lại bắt đầu dùng lời lẽ không đứng đắn trêu chọc, "Còn muốn xem chỗ nào? Có cần c ởi quần áo cho em xem không?"
...
Tống Tịnh Nguyên lựa chọn không trả lời.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Trần Nghiên mở phần mềm định vị trong điện thoại, lướt vài cái rồi đưa cho Tống Tịnh Nguyên: "Đi đây?"
Tống Tịnh Nguyên liếc mắt: "Chùa Thanh Vân? Đến đây làm gì?"
"Không phải em chuẩn bị thi sao?"
"?"
"Đi cầu may cho em."
...
Tống Tịnh Nguyên nhịn không được nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn sườn mặt anh: "Anh còn tin cái này sao?"
"Đương nhiên là không tin." Trần Nghiên hừ một tiếng, "Chỉ có đám Thẩm Duệ mê tín mà thôi."
Trong khuôn viên trường trung học Khi Nguyên có một bức tượng Khổng Tử do cựu học sinh tặng, mỗi khi có kỳ thi lớn, không ít học sinh đều thành tâm thăm viếng một phen, Thẩm Duệ mấy lần lôi kéo Trần Nghiên đi qua, Trần Nghiên ở một bên tỏ vẻ khinh thường, Thẩm Duệ còn trách anh không thành tâm.
"Có linh nghiệm không?" Tống Tịnh Nguyên hỏi.
"Đi thử xem, anh nghe Thẩm Duệ nói mấy lần, nghe nói linh nghiệm." Trần Nghiên nói, "Dù sao cũng không lỗ."
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy anh nói có lý.
Hai người bắt taxi đến chùa Thanh Vân.
Ngôi chùa ẩn mình trên những ngọn đồi xanh, xung quanh là cây cối xanh tươi, những chiếc chuông cổ kính kéo dài xuyên qua sảnh đường, những bức tường sơn màu vàng và những đường gờ màu xám của sảnh đường đang đắm chìm trong ánh sáng mờ ảo.
Trong chùa rất đông người, ngoài những người lớn tuổi đến dâng hương cầu nguyện, còn có rất nhiều du khách.
Trần Nghiên nắm tay Tống Tịnh Nguyên, đi qua hàng chục bậc đá đến trước sảnh, cầu nguyện theo chỉ dẫn của trụ trì bên cạnh, lần này anh không còn ngả ngớn như trước nữa, mà nghiêm túc cầu nguyện, hy vọng Tống Tịnh Nguyên có thể đạt được thành tích tốt trở về.
Phong cảnh bên trong chùa rất đẹp, hai bên là hoa mai vừa chớm nở, khi gió thổi, khoang mũi tràn ngập mùi thơm ngát. Tống Tịnh Nguyên lớn lên ở Khi Nguyên, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến đây, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy lạ lẫm.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ một lúc lâu, chợt nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một cái đình nghỉ mát màu đỏ, xung quanh tụ tập rất nhiều người.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Tống Tịnh Nguyên hỏi một đôi tình nhân vừa đi ra từ bên đó.
"Họ bán dây nhân duyên." Cô gái giơ tay lên, trong chiếc túi trong suốt có một sợi chỉ đỏ bắt mắt, "Nhà sư bên trong nói, chỉ cần thành tâm đem sợi dây này cùng tóc của hai người đan chung một chỗ, sau đó treo khóa vàng nhỏ này ở chính giữa, tình nhân có thể mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ chia xa!"
Tống Tịnh Nguyên ngạc nhiên, nhịn không được hỏi: "Thật sự linh nghiệm như vậy?"
"Tôi cũng không biết." Cô gái nghịch ngợm cười với cô, "Nhưng Phật tổ phù hộ, biết đâu linh nghiệm thì sao?"
"Thế nào?" Trần Nghiên chọc vào cánh tay cô, "Muốn qua đó không?"
Tống Tịnh Nguyên thành thật nói: "Có chút muốn."
"Nhưng mà không phải anh không tin cái này sao?''
Trần Nghiên nghiêng đầu lười biếng cười: "Đi cùng em."
Bọn họ chen lấn qua đám đông, hôm nay ánh nắng có chút độc, Tống Tịnh Nguyên mặc một chiếc áo len màu trắng, tóc đuôi ngựa buộc cao dán vào gáy, trán lấm tấm mồ hôi, hai gò má ửng hồng.
Trần Nghiên bước sang một bên để che nắng cho cô.
Đáng tiếc, trước khi hai người xếp hàng, nhà sư đã thông báo dây nhân duyên hôm nay đã được bán hết, hẹn mọi người ngày khác quay lại.
Tống Tịnh Nguyên mím môi, nói không mất mát là nói dối.
Trần Nghiên cúi đầu, thoáng thấy cô gái nhỏ đang cau mày, mặc dù không nói gì, nhưng hiển nhiên là không vui, anh nhéo mặt cô: "Rất muốn sao?"
"Cũng không hẳn." Tống Tịnh Nguyên miễn cưỡng mỉm cười, "Chúng ta trở về đi."
Khi ra khỏi chùa, trời vừa chạng vạng tối, mặt trời lặn miễn cưỡng ló đầu ra khỏi mây, toàn bộ thành phố nhuộm màu hoàng hôn hòa vào ánh nắng chiều.
Ven đường có một chiếc xe đẩy nhỏ bán kem, Trần Nghiên nhéo lòng bàn tay cô: "Muốn ăn không?"
Đi cả buổi chiều, đúng lúc cô cũng cảm thấy hơi khát, nên gật đầu nói muốn.
Trần Nghiên đi tới trả tiền, cầm một cây kem dâu đưa cho cô.
Tống Tịnh Nguyên cắn một miếng nhỏ, hương dâu tây mát lạnh lan tỏa trong miệng, hơi nóng trên người cô dịu đi không ít, tâm trạng cũng tốt lên, cắn hai ba miếng mới nhớ tới Trần Nghiên bên cạnh, cô nghiêng người, ngẩng đầu hỏi: "Anh không mua một cái ăn sao?"
Kem tan chảy dính vào môi cô, thêm một vệt nước, yết hầu của Trần Nghiên lăn lộn, ánh mắt anh sâu thẳm: "Ngọt không?"
"Ngọt."
Tống Tịnh Nguyên khó hiểu chớp mắt, đột nhiên, đôi tay khớp xương rõ ràng kia nhéo cằm cô, khẽ nâng lên, khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn, Trần Nghiên hôn lên môi cô.
Răng môi bị anh cạy mở, mùi dâu tây lan tỏa nơi đầu lưỡi, hơi thở đan xen lẫn nhau, không phân biệt được là của ai. Tống Tịnh Nguyên cảm thấy ngón tay của anh lùi về phía sau, ấn vào làn da sau tai cô, như có một luồng điện chạy dọc cơ thể, cô rùng mình một cái, cây kem trên tay rơi xuống đất, biến thành một vũng nước.
Tống Tịnh Nguyên giãy giụa muốn đẩy anh, nhưng cỗ ý tứ xấu xa kia của Trần Nghiên nổi lên, sao anh có thể dễ dàng buông tha cô như vậy, anh giữ gáy cô, nghiêng đầu hôn lên vành tai cô lần nữa, giọng nói khàn khàn đầy từ tính, càng làm bầu không khí thêm mập mờ...
"Bảo bối, có thể tập trung một chút được không?"
Cuối cùng, Tống Tịnh Nguyên bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, thân thể nhũn ra, Trần Nghiên ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt v e lưng cô.
Hình bóng của hai người hòa vào ánh sáng hồng tím.
"Trần Nghiên!" Tống Tịnh Nguyên còn đang thương tiếc cây kem bị mất của mình, "Kem của em rơi hết rồi!"
Trần Nghiên nhìn cô đỏ mặt xấu hổ, không hiểu sao lại thấy đáng yêu, nhếch môi lười biếng cười rộ lên, bả vai cũng run theo.
"Còn nghĩ tới đồ ăn—" Trần Nghiên bóp mặt cô vài cái, "Không phải chỉ là kem thôi sao, anh mua cho em cái khác."
"Đây." Trần Nghiên nhanh chóng mua một cái mới đưa cho cô, nụ cười trên môi không giảm.
Tống Tịnh Nguyên không nhận, phồng má trừng mắt nhìn anh.
"Đã mua cho em rồi,'' Trần Nghiên cao giọng nói, "Sao còn trừng anh?"
"Vừa rồi nhiều người như vậy." Tống Tịnh Nguyên nóng mặt, "Anh, sao anh lại hôn em chứ?"
Trần Nghiên không cho là đúng, tức giận ghé vào tai cô: "Bạn gái của ông đây, muốn hôn thì hôn thôi."
...
"Hơn nữa." Anh hừ cười một tiếng, vẻ mặt đắc ý, "Đây không phải là em nợ anh sao?"
...
Tống Tịnh Nguyên trừng mắt, quay người đi thẳng về phía trước.
Không muốn để ý đến anh nữa.
Người này thật sự quá vô sỉ.
"Tịnh Nguyên à." Trần Nghiên lấy lòng đuổi theo bước chân cô, khép hờ hai mắt, nghiêng người tiến đến trước mặt cô, "Em tức giận sao?"
"Không."
"Anh không tin."
"Nếu không anh hôn em một cái, coi như xin lỗi nhé?"
"..."
"Trần Nghiên!"
"Đùa thôi."
"Anh nói xem ——" Lông mi Tống Tịnh Nguyên rũ xuống, còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, "Dây nhân duyên đó, thực sự linh nghiệm sao?"
Trần Nghiên móc một điếu thuốc trong túi ra, cắn trong miệng, không nói gì, hai mắt uể oải rũ xuống, vẻ mặt tản mạn nhìn chằm chằm cô.
Tống Tịnh Nguyên có chút không biết làm sao: "Làm sao vậy?"
"Em thực sự tin sợi dây đó có thể quyết định tương lai chúng ta sao?"
Thấy Tống Tịnh Nguyên không nói gì, Trần Nghiên lại cười nhạo một tiếng: "Ngốc."
Tống Tịnh Nguyên khó hiểu nhìn anh.
"Tương lai của anh và em." Trần Nghiên nắm tay cô, "Là do chúng ta nắm giữ."
"Cho dù tất cả mọi người đều nói anh và em không có khả năng, ông đây vẫn có thể vì em mà tạo ra kỳ tích."
"Biết cái gì là kỳ tích không?"
"Quên đi." Trần Nghiên giật giật tóc đuôi ngựa của cô, "Sau này em sẽ hiểu."
Trong những năm sau đó, mỗi khi Tống Tịnh Nguyên nhớ tới khoảng thời gian cô và Trần Nghiên ở bên nhau, sẽ luôn nhớ tới ngày này.
Thiếu niên đứng dưới ánh hoàng hôn, dáng người cao ngất lỗi lạc, phóng khoáng lại khoa trương, mặt mày sắc bén được bao phủ một tầng ánh sáng.
Anh không bao giờ hứa hẹn tương lai với bất kỳ ai, nhưng anh kiên quyết nói với cô rằng tương lai nằm trong tay chúng ta.
Nhưng lúc đó cô còn quá ngây thơ, quá hèn nhát.
Rốt cuộc, vẫn phụ lòng anh.
–
Chiều chủ nhật, Tống Tịnh Nguyên thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường.
Trước khi đi, bà nội nấu cho cô một bát mì, bỏ vào đó hai quả trứng luộc, ngụ ý rằng cô sẽ đạt điểm cao trong kỳ thi.
"Bà nội yên tâm đi." Tống Tịnh Nguyên cong mắt, ăn hết mì, "Chắc chắn không có vấn đề gì."
"Đương nhiên rồi." Bà cười xoa đầu cô, "Tịnh Nguyên của chúng ta là giỏi nhất."
Vì chỉ ở lại Thịnh Dương một đêm nên Tống Tịnh Nguyên không mang theo hành lý, cô chỉ đem sách tham khảo cơ bản và đồ vệ sinh cá nhân đơn giản bỏ vào cặp sách.
Xuống lầu, Trần Nghiên đang ở dưới chờ cô.
"Sao anh lại tới đây?"
"Đưa em đến trường."
Giáo viên tiếng Anh cùng xe chuyên dụng đã đợi sẵn ở cổng trường, Lộ Từ cũng đến cùng lúc với họ.
Trần Nghiên căn bản không để ý đến cậu ta, đeo cặp sách lên người Tống Tịnh Nguyên, giơ tay ôm lấy cô, mùi bạc hà trên người anh khiến cô cảm thấy an tâm.
"Chúc bạn gái thi tốt."
Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu cười với anh, bên môi lộ ra hai lúm đồng tiền: "Cám ơn bạn trai."
"Đi đi, chú ý an toàn."
Hai giờ sau, cả nhóm đến Thịnh Dương.
Trường học đã đặt trước khách sạn cho bọn họ, sau khi nhận phòng xong, Tống Tịnh Nguyên cầm thẻ phòng đi về phòng, sau khi báo cáo hành trình với Trần Nghiên, cô yên tâm chuẩn bị ôn tập.
–
Sáng thứ Hai, trong sân trường đúng giờ truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh.
Trần Nghiên ngáp dài một cái tiến vào tòa nhà dạy học, đến muộn không may gặp phải giáo viên chủ nhiệm, vinh dự được đứng bên ngoài cửa lớp.
Thẩm Duệ bởi vì mẹ nhớ nhầm thời gian, không kịp gọi cậu rời giường, đồng dạng bị phạt ở ngoài cửa, nhìn thấy Trần Nghiên một vai đeo cặp sách đứng dựa vào tường, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, đi qua nói chuyên với anh: "Yo, hôm nay anh Nghiên cũng đến muộn à?"
Trần Nghiên nhướng mi, sắc mặt lạnh đến dọa người: "Sống đủ rồi thì nói thẳng."
"Sao tính tình vẫn bốc mùi như vậy chứ." Thẩm Duệ tặc lưỡi, "Học kỳ này không phải cậu luôn đóng vai bạn trai kiểu mẫu đưa đón người ta đi học sao? Sao hôm nay lại đi muộn?"
"Cô ấy đi Thịnh Dương thi rồi."
"Trách không được."
Tiết đầu tiên là tiết Ngữ văn, giáo viên dạy lớp Chín là một người đàn ông lớn tuổi, giọng nói chậm rãi, phối với ngôn từ cổ điển nhàm chán khô khan càng giống như một bài hát ru, Thẩm Duệ nghe xong vài câu cảm thấy vô vị, cậu lấy bài tập đêm qua chưa làm xong trong cặp sách ra, ghé vào ban công bổ sung.
Nửa tiết học trôi qua, bài tập cũng hoàn thành, Thẩm Duệ vươn vai, nhưng lại nghe thấy Trần Nghiên bên cạnh thấp giọng chửi rủa.
"Cái quái gì thế này, sao mà khó vậy?"
Thẩm Duệ quay đầu lại, sau khi nhìn rõ ràng động tác của Trần Nghiên, cậu kinh ngạc đến mức có thể nhét cả quả trứng vào miệng.
Trần Nghiên ngồi trên bệ cửa sổ, trước mặt anh trải ra thứ gì đó tương tự như sách hướng dẫn, tay trái cầm hai đoạn dây thừng màu đỏ, tay phải cầm hai sợi tóc đen, đan vào nhau và đan lại, mặt mày sắc bén tràn đầy thiếu kiên nhẫn, thoạt nhìn giây tiếp theo sẽ bộc phát.
"Anh Nghiên,"
Thẩm Duệ chậm rãi đi đến bên cạnh anh, nuốt nước miếng, ngập ngừng nói: "Cậu đây là ——"
Cậu nuốt xuống hai từ "đan vòng tay", đổi thành câu nói uyên chuyển hơn: "Cậu bị đam mê một loại hình nghệ thuật trình diễn nào sao?"
"Lăn đi."
...
"Không phải chứ." Thẩm Duệ thực sự tò mò, "Cậu đan cái gì vậy?"
"Dây nhân duyên, chưa từng nghe qua?" Trần Nghiên nhướng mày nhìn cậu, giọng điệu tràn đầy châm chọc, "Cũng đúng, loại người chưa có bạn gái như cậu, làm sao có thể nghe qua."
Thẩm Duệ: "..."
"Cái gì mà dây nhân duyên chứ?" Cậu ngoáy lỗ tai, có chút hoài nghi không biết người trước mắt có phải là Trần Nghiên hay không, "Làm gì?"
Trần Nghiên lười giải thích với cậu: "Khóa nhân duyên."
"Tóc này—"
"Tôi và bạn gái của tôi."
Thẩm Duệ không nói nên lời trong ba giây, giơ ngón tay cái lên: "Vì yêu mà đan vòng, đủ khoe mẽ."
"Đừng nói nhảm nữa." Trần Nghiên bị mấy sợi dây làm cho tâm phiền ý loạn, "Lại đây giúp tôi xem nên làm như thế nào."
"Ông đây có thể làm gì chứ?" Thẩm Duệ cam chịu đi tới, sau đó ở cửa lớp Chín diễn ra một màn như này ——
Hai chàng trai to con, đều cao 1m85, tranh cãi không ngừng về hai đoạn dây đỏ, suýt chút nữa trở mặt thành thù.
"Phải vòng từ bên trái sang bên phải."
"Cút, rõ ràng là vòng từ phải sang trái."
"Cậu không tin tôi?"
"Tôi mù mới tin cậu."
...
Một buổi sáng trôi qua, "chiếc vòng tay nhân duyên" không dễ có được cuối cùng cũng được hoàn thành.
"Tôi thực sự phục rồi." Thẩm Duệ trợn tròn mắt, "Cái thứ đồ chơi này, lãng phí cả buổi sáng của tôi sao?"
"Lặp lại lần nữa?" Bàn tay Trần Nghiên đặt ở trên vai cậu, "Đồ chơi gì?"
"..."
"Em sai rồi, em sai rồi, vòng tay bảo bối của anh được chưa?"
Trần Nghiên bỏ chiếc vòng tay vào túi, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, cuộc thi bên Tống Tịnh Nguyên vừa kết thúc.
Anh lấy điện thoại ra gửi cho cô một tin nhắn.
[Nghiên: Sao rồi?]
[Y: Mọi thứ đều ổn( ̄︶ ̄*))]
[Y: Buổi chiều có thể về trường rồi.]
Trần Nghiên âm thầm nhếch môi: [Ở trường chờ em.]
Ba giờ chiều, Tống Tịnh Nguyên trở lại Khi Nguyên, sau khi học xong hai tiết tự học, ra khỏi lớp đã nhìn thấy Trần Nghiên.
"Vất vả cho cô giáo tiểu Tống rồi." Trần Nghiên dựa vào cửa, lười nhác cười.
Tống Tịnh Nguyên ngượng ngùng: "Chỉ là đi thi thôi mà."
"Vậy cũng phải đi ăn chút gì đó ngon chứ." Trần Nghiên không coi ai ra gì nắm tay cô, "Hôm nay chúng ta đến căn tin nhỏ đi."
Tống Tịnh Nguyên nói được.
Người đến căn tin nhỏ không nhiều, lầu hai có một tiệm mì Ý mới mở, nghe nói hương vị rất ngon, Trần Nghiên dẫn cô đến đó.
Trần Nghiên lấy thực đơn gọi hai món ăn chiêu bài, đồng thời yêu cầu người phục vụ không cho hành.
Cả anh và Tống Tịnh Nguyên đều không ăn.
"Đề hôm nay có khó không?"
"Cũng tạm, về cơ bản đều là dạng câu hỏi mà em đã từng gặp qua."
Trần Nghiên nhướng mày: "Nắm chắc phần thưởng không?"
Tống Tịnh Nguyên cũng không giấu giếm: "Đại khái là có á."
"Bạn gái của anh thật lợi hại."
"Vì em đã làm rất tốt trong kỳ thi—" Trần Nghiên kéo dài âm cuối, "Vậy tặng em một món quà nhé?''
"Quà gì?"
"Nhắm mắt lại, sau đó đưa tay ra."
Tống Tịnh Nguyên có chút chờ mong nhắm mắt lại, vươn tay đưa tới trước mặt anh, một xúc cảm rất nhẹ đáp xuống lòng bàn tay, có chút ngứa.
"Mở ra đi."
Tống Tịnh Nguyên mở mắt, há hốc mồm, nhất thời cảm thấy có chút khó tin. Trong lòng bàn tay cô là một chiếc vòng tay màu đỏ đã đan xong, bên trong lẫn vài sợi tóc đen, ở giữa có một chiếc khóa vàng nhỏ sáng lấp lánh.
Cảm giác kinh ngạc từ đáy lòng lan tràn, như mật ong trộn lẫn, Tống Tịnh Nguyên vẫn là không thể tin được: "Anh đan nó sao?"
Trần Nghiên: "Nếu không thì sao?"
"Nhưng ngày đó rõ ràng chúng ta không mua được mà."
Trần Nghiên cầm chiếc vòng lên, kiên nhẫn quấn nó quanh cổ tay mảnh khảnh và trắng trẻo của cô: "Chiều hôm sau anh lại đến đó một chuyến."
"Mặc dù nói anh không tin, nhưng không phải em muốn sao?"
"Còn tóc này thì sao? Làm sao anh có nó?"
Trần Nghiên vuốt má cô: "Lén lút kéo vài sợi."
"Có mất nhiều thời gian không?"
"Không sao." Trần Nghiên cười khẽ: "Cũng chỉ có một buổi sáng, quả thực có chút khó, nhưng vẫn bị anh thu phục."
Anh nắm chặt tay cô: "Giờ thì không ai có thể chia cắt chúng ta."
Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, vui vẻ không nói nên lời.
Anh không tin vào thần linh, nhưng vẫn nguyện ý vì giấc mộng thiếu nữ của cô gái nhỏ, sẵn sàng dành cả buổi sáng để dệt nên cái gọi là sợi dây có thể khóa chặt nhân duyên.
Còn chưa hết vui sướng, Tống Tịnh Nguyên đột nhiên cảm thấy điện thoại rung lên vài cái.
Cô lấy từ trong túi ra, vừa nhìn thấy tin nhắn, ngón tay cầm điện thoại khựng lại, cả người cứng đờ.
Là Tống Hồng Minh.