Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

chương 80: giải thích khó hiểu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chỗ yếu nhất trên kết giới rốt cuộc xuất hiện một lỗ hổng.

Thế nhưng kim quang vẫn không ngừng cắn nuốt, Đạm Đài Mộng lau mồ hôi ướt đẫm trán, mi tâm giãn ra đôi chút. Nàng lấy bội kiếm tùy thân ra, điểm nhẹ mũi chân, ngự kiếm đi lên, cách lỗ hổng nhìn vào bên trong.

Mấy cây trúc trồng trong viện che kín cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy có bóng người thấp thoáng trong phòng.

Đạm Đài Mộng vội kêu thêm một tiếng: “Là ân công sao?”

Chung quanh yên tĩnh, không người trả lời.

Đạm Đài Mộng suy xét một hồi, lấy thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bên trong là Mục Hạc thế tử sao? Nghe nói vị ân công kia của ta đã bị thế tử mang đến nơi này, dân nữ bởi vì cứu người nên sốt ruột, lỗ mãng thất lễ, mong thế tử thứ lỗi.”

Vẫn không có người hồi đáp.

Người trong nhà dường như đang ngồi trên giường, tựa như một pho tượng đá, mắt điếc tai ngơ với các câu hỏi của nàng.

Đạm Đài Mộng nghi hoặc trong lòng, mắt thấy lỗ hổng do kim quang đánh ra đã đủ cho một người trưởng thành tiến vào, nàng không chần chờ nữa, nói một câu “Đắc tội”, chuẩn bị ngự kiếm đi vào.

Bỗng nhiên có một luồng gió lạnh ập vào trước mặt. Cuối thu trời trong, tuyệt đối sẽ có không đất bằng nổi gió, đây dường như là do thứ gì đó chuyển động nhanh gây ra.

Ngay sau đó, từ trong rừng trúc truyền đến một tiếng mèo kêu.

Đạm Đài Mộng theo bản năng nghiêng người né tránh, một cái bóng trắng đã bay lướt qua gương mặt nàng. Tuy nó chưa làm tổn thương đến da thịt nàng, nhưng lúc xẹt ngang qua đã đánh rớt một cây mộc trâm phía trên tóc mai.

Trong khoảnh khắc trở tay không kịp, Đạm Đài Mộng mất đi thăng bằng, nàng cuống quýt điều chỉnh dáng người mới vững vàng đáp xuống trước viện.

“Dung chi tục phấn, chẳng qua cũng chỉ có vậy.”

Nối tiếp theo một tiếng mỉa mai lạnh nhạt, một người áo trắng từ trong lỗ hổng phiêu nhiên lướt ra. Trong nháy mắt, quang ảnh ba đóa Hồng, Hắc, Bạch Liên phía sau lưng hắn không ngừng lấp lóe, hơn nữa vẻ mặt người áo trắng không buồn không vui, trông cứ như thần tiên hạ phàm.

Bởi vì bị nhốt ở Ma Tông đã mấy ngày, áo trắng trên người Đạm Đài Mộng chưa từng thay giặt, đã có chút bẩn thỉu. Nàng bất giác cúi đầu nhìn nhìn, chợt cảm thấy mình không bằng người. Nàng một lòng lo cho an nguy của ân công, cũng không đoái hoài tới thẹn thùng, gật đầu nói: “Thế tử, ngài rốt cuộc chịu hiện thân rồi.”

Ngờ đâu, vị Cửu Châu Vương thế tử từ trước đến nay trong mắt không nhiễm một hạt bụi, lạnh mặt lạnh tâm, trong ánh mắt nhìn nàng thế mà lộ rõ vẻ chán ghét.

Tuy rằng Đạm Đài Mộng khó hiểu, nhưng cũng không để ý lắm, tiếp tục nói: “Chắc hẳn thế tử đã biết, Xích Viêm đã chết, cái người bị ngài bắt kia chính là do ân công của ta cải trang, kính xin thế tử thả người.”

Bóng trắng tập kích nàng lúc trước chợt nhảy dựng từ dưới mặt đất lên, rơi vào trong lòng ngực của Mục Hạc, thì ra là một con mèo toàn thân trắng như tuyết. Nghe nói thiên hạ còn sót lại một con Tuyết Ly Thú, bị Cửu Châu Vương nuôi, nói vậy chính là con này. Lúc này nó bị Mục Hạc ôm lộ dáng vẻ vô cùng dễ bảo, so với mèo nhà bình thường không khác bao nhiêu, thậm chí còn ngáp một cái.

Mục Hạc đưa tay sờ soạng đầu của nó, lơ đãng nói: “Vân di nói cho ngươi biết sao?”

Đạm Đài Mộng sửng sốt, ngay sau đó thản nhiên nói: “Không sai, thế tử là người thông minh, ta có che giấu ngài cũng không tin. Hơn nữa vị Thánh Nữ kia cũng không ngốc, nàng ấy làm như vậy nhất định là có dụng ý.”

Thì ra là, Đạm Đài Mộng bị nhốt mấy ngày nay, liên tục nghe thấy tiếng gió nói rằng Ma Tông đã trở trời, Xích Viêm đã bị Thu Trọng Vân và Mục Hạc liên thủ bắt lại, hình như là muốn đưa đi huyết tế Bích Hư chân nhân Tạ Tri Vi. Nàng lập tức muốn tìm Thu Trọng Vân để chất vấn, nhưng nàng chỉ là một tù nhân, không ai để ý tới, đành phải lo lắng suông, yên lặng khẩn cầu mong cho ân công đừng có gặp chuyện gì.

Nàng như ngồi trên bàn chông đợi suốt mấy ngày, Thu Trọng Vân bỗng nhiên xuất hiện ở đại lao. Nàng ta thần thần bí bí nói cho nàng biết ân công vẫn chưa chết, muốn nàng đi tìm Mục Hạc để đòi người, hơn nữa còn cho biết vị trí tòa biệt viện này một cách kỹ càng tỉ mỉ.

—— kỳ thật Thu Trọng Vân cũng là chó ngáp phải ruồi. Ngày ấy nàng cảm thấy chuyện giấu trời qua biển sắp bị bại lộ, bèn kiếm cớ thoát thân. Thế nhưng, nàng căn bản không biết thân phận thật sự của Tạ Tri Vi, cũng không dám kết luận là rốt cuộc Mục Hạc có giết người hay không. Nàng chỉ cần một người cản đường Mục Hạc, kéo dài thời gian một lát mà thôi.

Đạm Đài Mộng biết rõ mình đã bị lợi dụng, nhưng miễn là cứu được ân công, chuyện còn lại tạm thời không tính toán.

Nàng bước về phía trước một bước: “Kính xin thế tử thả ân công ra, đừng nên bắt nhầm người tốt.”

Đôi mắt Mục Hạc hơi híp lại, buông tay ra, để Tuyết Ly Thú nhảy xuống đất.

“Hắn quả thật là người tốt, một người rất rất tốt……” Mục Hạc chậm rãi nói, còn không đợi trong mắt Đạm Đài Mộng cháy lên tia hi vọng, hắn đã từ từ hạ xuống, “Nhưng bắt được hắn, là chuyện đúng đắn nhất mà ta làm trong cuộc đời này.”

Đạm Đài Mộng thấy hắn bỗng nhiên cong lên khóe môi, lắp bắp kinh hãi: “Cho nên ngài……”

“Cho nên, ta làm sao có thể buông hắn ra một lần nữa.”

Mục Hạc nhẹ nhàng đáp xuống đất, bốn bề có gió man mát thổi cuốn bụi đất và lá trúc tung bay, nhưng y phục của hắn vẫn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Hắn rũ mắt, tựa như không muốn nhìn Đạm Đài Mộng thêm nữa, “Không những thế, ta còn muốn đem những kẻ chướng mắt ra giết sạch, chẳng hạn như, ngươi.”

Đạm Đài Mộng không thể nhìn ra chút cảm xúc nào trên gương mặt hắn, nhưng sát khí xung quanh người hắn trong nháy mắt đã phát tán ra.

Cùng lúc đó, quang hoa của Hắc Liên và Bạch Liên hóa thành mấy chục luồng, tựa như rắn đánh về phía nàng. Đạm Đài Mộng nhíu mày, cắn môi né tránh ra phía sau, nàng có chút không vui: “Ngài biết rõ ân công vốn không phải là Xích Viêm, vẫn còn khư khư cố chấp sao?”

Thế tấn công của Mục Hạc vẫn không giảm chút nào “Vậy thì sao?”

Tấm chắn của Bạch Liên bao vây từng tầng từng lớp khiến cho Đạm Đài Mộng không thể nhúc nhích, mà Hắc Liên đang không ngừng làm tan rã phòng ngự của Kim Liên, trong lúc nhất thời sóng khí khổng lồ cuồn cuộn trong rừng trúc.

Chỉ trong nháy mắt, Mục Hạc với sắc mặt lạnh băng đã dịch chuyển đến trước mặt nàng: “Ta gặp khổ nạn cả đời, chính là để được gặp gỡ hắn. Ngươi nói đi, ta sao có thể lại để cho hắn rời đi?”

Hắn vừa nói xong, quang hoa của Bạch Liên cuối cùng cũng phá vỡ kim quang, mạnh mẽ quấn lên cổ Đạm Đài Mộng.

Cổ Đạm Đài Mộng gần như bị cắt đứt, gương mặt nàng nghẹn đến đỏ bừng, mắt nổ đom đóm. Thế nhưng trong thời khắc sống chết, nàng vẫn không quên cố gắng nhắc nhở vị thế tử nhìn như cao quý xuất trần, lại có khả năng bị điên này: “Mặc dù không biết ngài đang nói cái gì…… Nhưng cầu…… cầu xin ngài, ân công…… còn…… chưa nhìn thấy được…… người kia……”

Mục Hạc sầm mặt lại, ngữ khí lạnh tới cực điểm: “Người nào?”

Sư tôn vậy mà còn muốn gặp người khác? Người rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật?

…… Người tình nguyện nói với nữ nhân này, cũng không muốn thổ lộ với hắn sao?

Nhưng mà Đạm Đài Mộng đã thoi thóp, nàng dùng hết toàn lực há miệng thở dốc, sao có thể phát ra âm thanh.

Mục Hạc hít sâu một cái, chậm rãi thở ra. Sau đó hắn vung tay lên, quang hoa Hắc Liên Bạch Liên tan đi, Đạm Đài Mộng ngã ầm ầm trên mặt đất.

“Nói.”

“Đây là việc riêng của ân công, ta vốn không nên nói ra……” Đạm Đài Mộng há to miệng thở hổn hển một hồi lâu, nhịn đau ngẩng đầu lên, trông thấy đôi mắt Mục Hạc lúc này đã đỏ bừng, giống như Tu la, lại liên tưởng hắn có khả năng cũng sẽ đối đãi với Tạ Tri Vi như vậy. Vì thế chẳng quan tâm có phải là việc riêng hay không, nhìn thẳng vào hắn, nói: “Được, ta nói, nhưng ngài phải đồng ý trước với ta, không được làm tổn thương ân công, càng không được giết hắn.”

Mục Hạc lộ vẻ mặt châm chọc, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm.”

Đạm Đài Mộng nhắm mắt lại, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Ân công xin chớ có trách ta, ta làm tất cả đều vì cứu ngài.” Sau đó mở mắt ra nói, “Ân công nói, người kia giống như là thân nhân của hắn, hắn sở dĩ đối xử tốt với ta, là bởi vì ta khiến cho hắn nhớ tới người kia.”

Sắc mặt Mục Hạc càng thêm khó coi, khớp xương trên tay bị hắn siết chặt kêu răng rắc: “Người kia…… Rốt cuộc là ai?”

Đạm Đài Mộng thấy hắn như vậy, có chút khinh thường ở trong lòng. Nàng sẽ không tùy tiện sinh ra thành kiến với một người nào đó, nhưng không biết vì sao vị thế tử này ngày thường hoàn mỹ tựa như tiên nhân, lúc này lại chênh lệch lớn như vậy, nàng ma xui quỷ khiến nghĩ: Vẫn là ân công trước sau như một, không giả dối không làm ra vẻ.

Đạm Đài Mộng nhanh chóng dời ánh mắt khỏi người Mục Hạc, nói: “Ân công không chịu nói, có điều nhìn dáng vẻ hắn cực kỳ phiền muộn, có lẽ người kia rất quan trọng đối với hắn. Thế nhưng ân công lại nói, nếu như người kia nhìn thấy hắn, chắc là sẽ không vui.”

Mục Hạc gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Kẻ nào, dám không biết tốt xấu như vậy.”

Nhìn hắn thế này, Đạm Đài Mộng bỗng nhiên nhớ tới một chút chuyện ngày xưa, không khỏi cảm thấy bất bình thay cho Tạ Tri Vi, “Ta không biết, có điều, ngài đừng trách ta nói chuyện ngay thẳng, kỳ thật ta cảm thấy thế tử ngài cũng vô cùng không biết tốt xấu.”

Ánh mắt Mục Hạc lẫm liệt, bỗng nhiên vung tay áo: “Hỗn xược!”

Đạm Đài Mộng bị linh lực hùng hậu va chạm kịch liệt, tức khắc bay ra phía sau, cũng may phía sau là một hàng trúc thanh mảnh, miễn cưỡng tiếp được nàng, không đến nỗi gặp phải sứt đầu mẻ trán.

Nhưng nhờ vậy, đã kích thích tính tình quật cường của Đạm Đài Mộng, nàng đỡ cây trúc đứng lên, ngạo nghễ nói: “Ngài có biết lúc ân công ngầm nhắc tới ngài, có thái độ thế nào hay không?”

Mục Hạc bị Tạ Tri Vi lạnh nhạt nửa ngày, lại miên man suy nghĩ nửa ngày, lúc này có chút được sủng mà kinh sợ: “Hắn…… Hắn nhắc tới ta?”

“Không sai.”

Mục Hạc tiến về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Đạm Đài Mộng: “Hắn nói cái gì?”

Vị thế tử này hình như rất…… khẩn trương?

Đạm Đài Mộng cảm thấy không thể hiểu thấu, nhưng vẫn là một năm một mười nói: “Hắn khen ngài nhận được chân truyền của Tạ chân nhân, tiền đồ không thể đo lường. Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng ân công nói ngài là nhân tài hiếm có…… Còn muốn ta buông xuống thành kiến đối với ngài, có điều đó cũng chỉ là chuyện của trước đây, ta đã nghe lời hắn buông xuống, ngài tuyệt đối đừng để ý.”

Mục Hạc nói: “Đừng nói nhảm, nói tiếp.”

“Người đời đều nói ngài bốn năm không trở về Tạo Cực Thành, là ngài vong ân phụ nghĩa. Nhưng ân công lại nói không phải như vậy, còn nhớ lúc trước Doãn quận chúa đoạt đường nhân tôm hùm của hắn không, hắn nói bởi vì mẫu thân của ngài và Tạ chân nhân đều từng mua cho ngài, cho nên ngài luôn luôn nhớ kỹ. Hắn nói ngài thường xuyên mặc áo trắng, là bởi vì lúc Tạ chân nhân cưỡi hạc về tây, ngài đúng lúc cũng mặc áo trắng.”

Đạm Đài Mộng nói một tràng, ngừng một chút, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ, hắn cảm thấy ngài mặc áo trắng đẹp, cho nên cũng mua áo trắng cho ta?”

“Đường nhân tôm hùm…… áo trắng……” Mục Hạc bất giác lùi lại một bước, toàn thân giống như bị hóa đá.

Đạm Đài Mộng nói: “Có điều ngài cũng đừng nên nghĩ nhiều, có lẽ ân công đối với ngài chỉ là khách sáo. Hắn hình như không muốn gặp ngài, nếu không, hắn cũng sẽ không nhảy vào vũng bùn để tránh phải đối mặt với ngài. Ngài còn nhớ rõ ngày đó hắn nói lời thô tục không, hắn là một người có phong độ như vậy, nhất định là do tình thế cấp bách buộc phải nói ra, sau đó hắn vô cùng ăn năn tự trách. Chỉ vì trót nói một câu thô tục, hắn đã nhốt mình trong phòng không ăn không uống, suốt một ngày không chịu mở miệng dù chỉ một lời.”

Lời tác giả: Chương này, nam nữ chính rốt cuộc đối đầu chính diện rồi~

Truyện Chữ Hay