Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

chương 116: huyết thống

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Móa, tại sao Cửu Châu Vương lại tới đây?

Tạ Tri Vi ngạc nhiên nhìn về phía Mục Hạc, nhưng đôi mắt Mục Hạc chỉ hơi hơi trợn to, hiển nhiên là không hiểu rõ tình hình. Hắn quay người lại, cũng không nói tiếp, chỉ nheo mắt nhìn về hướng Đại Hùng Bảo Điện.

Một đám người đi ra từ trong điện, Cửu Châu Vương luôn luôn tiền hô hậu ủng lần này lại xen lẫn trong đám người. Nếu không phải trên người ông ta mặc áo bào rồng cuộn vô cùng bắt mắt, cái chỗ đứng kia so với diễn viên quần chúng không có gì khác nhau.

Tạ Tri Vi phiền muộn tới cực điểm, đậu xanh không phải ngươi nói đã thương lượng với cha ngươi xong rồi sao? Thương lượng cái gì vậy? Sao mặt của ông ta còn kéo dài hơn?

Nhưng khi Tạ Tri Vi nhìn về phía trước đám đông, phiền muộn nháy mắt biến thành kinh ngạc.

Người dẫn đầu vậy mà lại là Doãn Thương Sơn với ý cười dạt dào.

Tại sao là con hàng này? Gần đây ông ta diễn hơi bị nhiều, sao trong nguyên tác không thấy chạy ra nhảy nhót?

Hai tông phái Đạo Tông và Thiền Tông vừa mới thoát hiểm, còn đang ở trước điện kiểm kê nhân số, lúc này cũng đều sửng sốt. Độ Sinh nghi hoặc hỏi: “Vương gia?”

Cửu Châu Vương gật đầu với Độ Sinh: “Đại sư, có nhiều quấy rầy rồi.”

Mấy tên đệ tử cẩn thận từng li từng tí đặt Sở Tri Thị nằm dưới mái hiên, mà sắc mặt Sở Tri Thị trắng bệch, toàn thân đều là máu, sớm đã bất tỉnh nhân sự. Doãn Thương Sơn lập tức thu hồi ý cười trên mặt, giật mình hỏi: “Sở Thành chủ bị làm sao vậy?”

Không có người trả lời ông ta, Nhan Tri Phi chỉ trầm khuôn mặt cùng Hạ Tri Ỷ thay nhau độ linh lực cầm máu cho Sở Tri Thị. Lúc trước hắn ta bị thương, cho dù cánh tay bị treo cũng tỏ ra điềm nhiên không có việc gì tự cao tự đại trước mặt các đệ tử, người khác làm sao thấy được dáng vẻ tiều tụy này của hắn. Các đệ tử yên lặng đứng thành một vòng, trong đó mấy đệ tử Càn Dương Thành càng thêm đỏ mắt, nhưng bọn họ vẫn không phát ra một tia âm thanh nào, chỉ có nước mắt ngăn không được đảo quanh trong hốc mắt mà thôi.

Nhan Tri Phi thân là chưởng môn Đạo Tông, lần này dẫn dắt môn hạ đệ tử xuống núi, dọc theo đường đi khúc chiết gập ghềnh, gần như không gặp được chuyện gì hài lòng. Vẻ mặt hắn đối với những người tâm địa gian xảo trên triều đình này không hề dễ chịu: “Hôm nay Thiền Tông gặp cảnh tai bay vạ gió, Cửu Châu Vương giá lâm lúc này, có gì chỉ giáo?”

Cửu Châu Vương vốn đang mặt mũi âm trầm, một bộ dáng vẻ hùng hổ khí thế, nghe thấy câu chất vấn không mấy thiện cảm này của Nhan Tri Phi, sắc mặt liền ngưng trọng khác thường, trả lời quanh co: “Chính bởi vì Thiền Tông gặp nạn, bổn vương…… đặc biệt tới thăm hỏi.”

Những lời này trăm ngàn chỗ hở, Hạ Tri Ỷ cũng không bận tâm tới thể diện của ông ta, nói ngay tại trận: “Tuy kinh thành cách Thiền Tông không xa, nhưng vương gia tới không khỏi quá nhanh đi. Phải biết từ lúc chuyện xảy ra cho đến bây giờ, thời gian không quá hai nén hương.”

Hạ Tri Ỷ vừa vạch trần, tên ngốc cũng cảm thấy cổ quái. Thiền Tông lúc trước không phải chưa từng được thăm hỏi qua, nhưng khi đó tai họa truyền tới kinh thành, Cửu Châu Vương cách ngày mới cắt cử Mục Hạc đến đây. Mặc dù kinh thành chỉ cách Thiền Tông hơn mười dặm, ngựa xe lên đường cũng phải gần nửa ngày. Với năng lực của Cửu Châu Vương và Doãn Thương Sơn, sao có thể lập tức bay tới?

Trừ phi bọn họ biết trước sẽ xảy ra chuyện, mới đến đây từ sớm.

Nốt ruồi bên miệng Trần Đạo Viễn run lên một cái, hắn kích động nói: “Thật quá đáng! Sư tôn lão nhân gia người không chấp nhặt với các ngươi, các ngươi lại được đằng chân lên đằng đầu, cứ nhất định phải muốn cánh tay của sư tôn sao? Mạng của ta bồi thường cho các ngươi, đừng có hại sư tôn nữa!”

Lời vừa nói ra tức khắc có mấy đệ tử Đạo Tông hùa theo, sôi nổi khiển trách Cửu Châu Vương, thậm chí kéo theo Mục Hạc, nói Cửu Châu Vương “tâm địa độc ác”, nói Mục Hạc “tính toán chi li không phải là nam nhân”.

Đến lúc này, chẳng khác nào đem sự kiện Thiền Tông bị nổ tung gắn trên đầu Cửu Châu Vương và Mục Hạc. Ngay cả Tạ Tri Vi cũng nghi hoặc không thôi nhìn Mục Hạc, dùng khẩu hình hỏi hắn: “Có đúng không?”

Mục Hạc chỉ im lặng lắc đầu, buông ra ống tay áo đang nắm của Tạ Tri Vi.

Tạ Tri Vi cảm thấy cổ tay áo thả lỏng, trong lòng tức khắc sinh ra dự cảm không tốt…… vô cùng không tốt. Nhất định phải tìm hiểu rõ đoạn cốt truyện này, hỏi Thảo Mãng Anh Hùng một phen, lần này phải bắt cho được chỗ xảy ra bug.

Cửu Châu Vương trầm giọng nói: “Ý của các ngươi là…… Những gì xảy ra hôm nay là việc làm của cha con bổn vương? Nhưng lúc này bản thân vương nhi cũng bị trọng thương, ý đồ của nó là gì?”

“Nói không chừng……” Doãn Thương Sơn xen vào trả lời: “Ý đồ của hiền điệt chính là Kim Liên.”

Ánh mắt Cửu Châu Vương thay đổi ngay lập tức. Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước thái độ của Doãn Thương Sơn, không rõ vì sao hai vị bạn thân này lại đột nhiên xảy ra nội chiến, càng không rõ vì sao Doãn Thương Sơn lại gây khó dễ cho Mục Hạc trước mặt mọi người.

Tạ Tri Vi càng thêm cảm thấy tên Doãn Thương Sơn này có gì đó quái lạ, sao mà hắn luôn cảm thấy hôm nay cái bẫy này cùng với hắn thậm chí là Đạo Tông không có nửa xu quan hệ, càng giống như là hướng về phía nam chính?

…… Nói đùa sao, nam chính bật hack có biết không, nếu hắn ta xảy ra chuyện gì, thế giới này sẽ xong đời.

Cửu Châu Vương dùng ánh mắt âm trầm nhìn Doãn Thương Sơn, đang định nói gì đó. Doãn Thương Sơn lại thở dài, đi trước một bước nói: “Vương gia bớt giận, nhưng trừ việc đó ra thì không còn giải thích nào hợp lý.”

Ông ta dừng một chút, nghiêm mặt nói: “Ta cũng là kẻ làm cha, vô cùng thông cảm cho nỗi lòng của vương gia. Nhưng chuyện liên quan đến huyết thống hoàng thất, càng liên quan đến thể diện của vương gia, việc này không thể không nói rõ ràng.”

Tạ Tri Vi ngẩn ra, huyết thống?

…… Trong nguyên tác không có ai xoắn xuýt đối với huyết thống của nam chính. Lúc hắn đọc truyện cũng từng đậu đen rau muống, rõ ràng hoàng thất đặc biệt coi trọng huyết thống, thế mà trước nay không có ai đề cập tới vấn đề này. Có điều chửi bậy thì chửi bậy, đọc một bộ truyện sảng văn còn mang theo đầu óc làm gì. Thế nhưng vì sao trong cái cốt truyện này, logic lại online rồi?

Mục Hạc đột nhiên trầm giọng nói: “Sư tôn, có thể mang đệ tử rời khỏi nơi đây được không.”

Tạ Tri Vi lấy lại tinh thần, khe khẽ nói: “Được.”

Lúc này sóng ngầm mãnh liệt, lỡ như thực sự có gì bất trắc xảy ra, lấy tình trạng hiện giờ của Mục Hạc tuyệt đối không thể ứng phó được.

Cốt truyện tuy rất quan trọng, nhưng nếu nó bất lợi với nam chính, vậy chi bằng không cần. Hắn cũng mặc kệ hiện tại nam chính đang là tiêu điểm của toàn cảnh, dù sao có năm ngôi sao tồn tại cảm, hắn không sợ gây náo động dẫn tới OOC. Hắn ở trước mắt bao người lấy ra Thanh Bình Kiếm, trước tiên nhảy lên, sau đó kéo Mục Hạc: “Đưa tay cho ta.”

Việc này rơi vào trong mắt người khác nói rõ chính là không biết phân biệt thị phi, bênh vực người mình.

Nhan Tri Phi tức khắc đứng thẳng người: “Tri Vi!” Tuy rằng hắn không có cảm tình gì với Cửu Châu Vương, đối với chuyện không biết rõ ràng tiền căn hậu quả, hắn tuyệt không sẽ bỏ đá xuống giếng. Nhưng mà, Tạ Tri Vi làm ra hành động kinh người này, đúng là thật sự không thích hợp, quá không thích hợp.

Một khi liên lụy đến hoàng thất, việc này đã là việc nhà của người khác, hắn là một người ngoài, sao có thể dễ dàng mang Mục Hạc rời đi?

Mục Hạc vươn tay về phía Tạ Tri Vi đồng thời liếc mắt nhìn Cửu Châu Vương một cái, Cửu Châu Vương bỗng nhiên quay người đi. Ánh mắt Mục Hạc chợt lóe, đang định cất bước lên kiếm, bỗng nhiên có một cỗ linh lực từ đâu đánh tới, giống y hệt cỗ linh lực vừa mới gây ra vụ nổ mạnh ở sau núi. Bạch Liên theo bản năng duỗi ra ngoài cơ thể, miễn cưỡng thay chủ nhân chặn lại một kích này.

Tạ Tri Vi chỉ cảm thấy hư không trước mặt bị chấn động đến vặn vẹo, thân ảnh Mục Hạc trong tầm mắt cũng bị dao động trở nên mơ hồ. Ngay sau đó, linh lực đỏ sậm nổ tung ở đầu ngón tay Mục Hạc, mấy cánh Bạch Liên tựa như lá cây mắc cỡ bị kích thích, nhanh chóng rũ xuống thu vào lòng bàn tay Mục Hạc.

Mục Hạc lảo đảo lùi về phía sau một bước, quang hoa đỏ sậm lượn lờ quanh thân hắn, dần dần dày đặc lên, thật giống như vây quanh hắn chính là máu của ác quỷ trong luyện ngục. Sau trưởng thành hắn chưa bao giờ nếm qua loại thua thiệt này, cho dù bây giờ rơi vào tình thế bất lợi hiếm thấy, hắn vẫn giữ dáng vẻ mây trôi nước chảy như bình thường. Sau khi đứng vững, hắn thậm chí còn sắp xếp lại chân tướng ở trong lòng cực nhanh, chỉ là hắn không sao ngờ tới, vậy mà lại là người này.

Tạ Tri Vi hành động không thành, sắc mặt ngưng trọng đáp xuống đất, thu Thanh Bình Kiếm vào trong tay áo. Nhan Tri Phi kéo hắn tách khỏi Mục Hạc, mà Tạ Tri Vi cũng đờ đẫn đi theo, ánh mắt vẫn một mực dán trên người Mục Hạc, không biết đang suy ngẫm cái gì.

Cửu Châu Vương chỉ hơi quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt. Ông ta đứng trong góc khuất của đại điện nơi ánh nến không thể chiếu tới, không ai có thể nhìn ra sắc mặt của ông ta lúc này.

Nhan Tri Phi kéo Tạ Tri Vi đi thẳng đến dưới mái hiên, nghiêm nghị nói: “Tri Vi, đệ vừa rồi đã đi quá giới hạn.”

Tạ Tri Vi không có tâm tư nghe Nhan Tri Phi nói gì, hắn đã bị một màn trước mắt dọa sợ đến ngây người —— đậu xanh đây là thứ đồ chơi quái quỷ gì, vậy mà có thể sánh ngang với Bạch Liên trên người nam chính? Nếu như nam chính có linh lực dồi dào còn có thể liều mạng, nhưng cố tình mới vừa rồi bởi vì cứu hắn mà thân đã bị trọng thương, không còn bao nhiêu linh lực!

Thế giới này rốt cuộc còn có đồ vật gì chưa biết mà lợi hại như thế? Trong nguyên tác có viết ư, sao không có ấn tượng!

Mục Hạc…… Lần này có ổn không?

Nhan Tri Phi thấy Tạ Tri Vi không nói một lời ánh mắt lơ lửng, vì thế nói bổ sung thêm: “Mạng sống của Tri Thị như chuông treo chỉ mành, lỡ như…… Dù sao cũng phải đòi lại công đạo cho đệ ấy, đệ có hiểu không?”

Tạ Tri Vi rốt cuộc nhìn về phía hắn ta, lắc đầu nói: “Đại sư huynh, họa của hôm nay không phải do đồ đệ của đệ gây ra.”

Giọng của hắn vô cùng kiên định, Nhan Tri Phi trước nay chưa từng thấy qua Tạ Tri Vi cố chấp như vậy, dù là năm đó từ chối các loại công việc cũng chỉ trả lời hàm hồ và lảng tránh, sẽ không cứng rắn nói ra thế này.

Sau một lúc lâu, Nhan Tri Phi nhìn về phía bậc thang ở trung tâm Đại Hùng Bảo Điện nói: “Xem tình hình này, coi như không phải, cũng nhất định là phải.”

Tạ Tri Vi cũng đi theo nhìn về phía đó, ánh mắt trầm đi mấy phần.

Doãn Thương Sơn từ trên bậc thang trung tâm chậm rãi đi xuống, theo sau ông ta có rất nhiều đại thần trong triều đình. Ông ta một bên lộ vẻ mặt không đành lòng, một bên nói: “Mục Hạc hiền điệt, ngươi nhìn ta như thế…… Ta không đành lòng đâu, nhưng đại họa hôm nay của Thiền Tông ngươi cứ một mực trốn tránh, cũng không phải là cách.”

Đây là đang đánh lừa dư luận.

Mục Hạc mới vừa rồi né tránh chuyện huyết thống, bây giờ lại cứng rắn muốn chụp cái nồi Thiền Tông bị nổ mạnh lên trên đầu hắn, ghép nối không có kẽ hở…… Doãn Thương Sơn thật không hổ là lão hồ ly, làm sao mà trong nguyên tác ông ta lại phục tùng Mục Hạc đến như vậy nhỉ?

Tạ Tri Vi lo lắng nhìn về phía Mục Hạc, mà Mục Hạc lại cụp mi rũ mắt, cứ như mọi chuyện ở bên ngoài không có liên quan gì với hắn.

Đạm Đài Mộng nhìn Đàm Đạo Dao vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hắn muốn đoạt Kim Liên……để làm gì?”

Doãn Thương Sơn thở dài: “Việc này phải nói từ thân thế của Mục Hạc hiền điệt nói lên.” Ông ta hướng về phía Cửu Châu Vương đang đứng lẻ loi trước đại điện, nói: “Vương gia, đắc tội rồi, vừa nãy ta đã thông qua với ngài.”

Ông ta dứt lời thì giơ tay lên, một vị quan văn lập tức đứng dậy, lấy từ trong tay áo ra một quyển sách hơi mỏng, lớn tiếng đọc: “Bổn Tông có hai Thánh Nữ, phân làm tả giai và hữu giai, nay lấy tội phản bội chạy trốn để luận tội hữu giai Thu Chiếu Thủy. Do bổn đại Thánh Quân Xích Viêm tước đi tu vi, không biết tung tích —— câu này là xuất phát từ ghi chép của Ma Tông.”

Vị quan văn này đọc xong, lui về trong đám người. Trước sảnh Đại Hùng Bảo Điện một mảnh yên tĩnh, trong đêm tối chỉ có bụi mù sau vụ nổ là chìm chìm nổi nổi. Hầu hết mọi người đều không hiểu vì sao lại đưa ra đồ vật của Ma Tông vốn không có liên quan gì ở đây, chỉ có Cửu Châu Vương là nhắm nghiền đôi mắt, nhíu chặt đôi mày.

Mà Doãn Thương Sơn không có quấy rầy Cửu Châu Vương, ngược lại nhìn về phía Độ Sinh đang đứng ở một bên: “Độ Sinh đại sư, vương gia thời trẻ đi du lịch tứ phương, từng kết giao cùng một nữ đào hát, có việc này không?”

Độ Sinh làm người trước sau như một, đang né ở một bên trốn tránh thị phi, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hỏi câu này, ông ta muốn nhìn xem Cửu Châu Vương có ý tứ gì, nhưng từ phía sau lưng của Cửu Châu Vương thì không thể nhìn ra cái gì. Trước mặt mọi người, ông ta đành phải cẩn thận nói: “Vương gia hình như có…… khen ngợi qua một nữ đào hát tài sắc vẹn toàn.”

Doãn Thương Sơn gật đầu nói: “Ngày xưa hữu giai Thánh Nữ Thu Chiếu Thủy của Ma Tông cũng là giọng hát động lòng người, dung mạo tuyệt mỹ.”

Phía dưới một mảnh ồ lên, mọi người lúc này mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của Doãn Thương Sơn. Tức là nói, Cửu Châu Vương và Ma Tông Thánh Nữ có quan hệ bất chính, sinh ra thế tử hiện giờ…… Đương kim thánh thượng không có người nối dõi, Cửu Châu Vương cũng chỉ có người này là người thừa kế, ngôi vị hoàng đế cuối cùng sẽ thuộc về ai, người trong thiên hạ sớm đã hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.

Vậy mà trên người người thừa kế này, lại có trộn lẫn máu của Ma Tông.

Mục Hạc đứng yên giữa tầng tầng vây quanh, dáng người bất động như núi. Nhưng tất cả ánh mắt quái dị rơi trên người hắn ta, Tạ Tri Vi phảng phất như cách bụi mù chìm nổi trong bóng đêm, thấy được thiếu niên gầy yếu bị người ta khinh nhục của năm đó.

Hắn không tự chủ tiến về phía Mục Hạc một bước, Nhan Tri Phi lập tức đưa tay ra cản hắn: “Tri Vi, đệ lúc này càng không thể qua đó.”

Không chỉ là triều đình, Ma Tông và Đạo Tông cũng có nợ máu. Năm đó tổ sư khai sơn đúng là bị Ma Tông làm trọng thương, không đầy hai trăm tuổi đã cưỡi hạc đi tây phương. Thế nhưng phóng tầm mắt khắp thiên hạ này, có tông phái hàng đầu nào mà không có đụng chạm với Ma Tông?

Nhan Tri Phi vì tiến thêm một bước xua tan đi ý niệm của Tạ Tri Vi, lại nói: “Giờ phút này ngay cả cha ruột của hắn cũng thờ ơ mặc kệ, đệ chọn đứng ngoài cuộc cũng không cần tự trách.”

Không biết như thế nào, nghe thấy những lời này trong lòng Tạ Tri Vi bỗng nhiên nhói đau. Không phải là loại đau rõ ràng, chỉ là trong thoáng chốc nhưng lại vứt đi không được.

Nhan Tri Phi thấy Tạ Tri Vi vẫn đang nhìn Mục Hạc chăm chú mà không hề hé răng, cho rằng hắn đã nghe lọt tai. Hắn ta liền ấn hắn ngồi xuống ghế dài dưới mái hiên, lại nói tiếp: “Nếu như đệ không muốn nhìn, cũng có thể vào trong điện nghỉ ngơi.”

Tạ Tri Vi mím môi, vẫn như cũ không nói gì.

Có kẻ lúc trước thuộc vây cánh của Mục Hạc vẫn không bị dao động, lúc này nghi ngờ nói: “Chưa từng có ai trông thấy dáng vẻ Thu Chiếu Thủy như thế nào, lẽ nào chỉ dựa vào lời nói từ một phía của Doãn vương gia là có thể hoài nghi thế tử.”

Doãn Thương Sơn rất tán thành mà gật đầu: “Việc này trong lòng vương gia tất nhiên nắm rõ, nhưng hôm nay các vị đều ở đây, chỉ có đôi câu vài lời quả thật là không đủ.” Ông ta ngẩng đầu lên, nói với không trung: “Xin mời Ma Tông tả giai Thánh Nữ hiện thân cho ý kiến.”

Không đợi mọi người kịp phản ứng, không trung truyền đến một tiếng chim hót réo rắt cắt qua bầu trời đêm nặng nề. Trong rừng, từng đàn chim chóc vỗ cánh phành phạch tung bay tán loạn, ngay cả vụ nổ mạnh lúc trước cũng không có động tĩnh lớn như vậy.

Ngay sau đó, một con chim đỏ cực lớn xuyên qua đàn chim, xuất hiện trên bầu trời đêm. Trên lưng nó có một bóng hình xinh đẹp đang đứng, nàng một thân váy áo đỏ như lửa phối hợp với lông chim đỏ rực, tựa như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt giữa không trung.

Tạ Tri Vi ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải đôi mắt long lanh của nàng.

“Ma Tông Thu Trọng Vân, bái kiến các vị.”

.

Truyện Chữ Hay