Ngay khi vừa bước chân vào phòng, Mirabelle liền thấy ngay một cô gái tóc vàng đang đứng bên cửa sổ nhìn ra cảnh vật bên ngoài.
Cô nhìn ra ngoài khung cửa về một nơi xa xăm với vẻ mặt lơ đãng khác thường.
Tựa như thân thể cô đang ở đây, nhưng tâm trí cô đã phiêu dạt về một nơi nào đó rất xa...
Lúc này, hình bóng đó như trùng lặp với một hình bóng của một người khác trong tâm trí Mirabelle.[note26782]
“Này, m—”
Vừa mới định kêu lên như vậy, song Mirabelle đã kịp lập tức bịt miệng mình lại.
May mắn là cô đã không có quên cái quy tắc cực kỳ nghiêm khắc mà Heather đã giao cho cô ngày hôm qua.
Chỉ cần xưng hô sai một câu, cô sẽ bị ném vào trong cái căn phòng nhỏ hẹp tối tăm đó trong suốt 1 giờ.
Bởi vậy, Mirabelle đã kịp mà ngưng miệng lại.
—Thật nguy hiểm, quá là nguy hiểm, xém chút nữa là bị cái con quỷ cái đó quẳng vô trỏng luôn rồi.
“Chủ... Chủ nhân...”
Tuy thâm tâm Mirabelle cực kỳ căm ghét Heather, nhưng cô không thể nói không với cái cách xưng hô đầy nhục nhã như gọi cô ta hai tiếng [Chủ Nhân] được.
Cô thực sự không cam tâm.
Rốt cuộc Heather đã bắt cô làm như vậy, cô cảm thấy hơi quá đáng.
Nhất là ngày hôm qua, mới không vừa ý một lời liền đem nhốt cô trong đó.
Làm Mirabelle sợ quá mà cả đêm qua chẳng ngủ được miếng nào.
Nghĩ tới chuyện này, lửa hận trong lòng cô như muốn bùng lên.
“Mira, tới rồi đấy à...”
Bây giờ, Heather thân mật gọi Mirabelle bằng cái [pet name] – Mira, trong khi Mirabelle chỉ có thể gọi Heather là Chủ Nhân.
—Mira, Mira, cái đách á, ai cho cô gọi tôi kiểu đó hả! Ta đếch muốn nghe mấy từ đó được phun ra từ miệng mi chút nào đâu!
Mặc dù trong lòng Mirabelle đang ra sức chửi rủa người chủ này của mình, song trên mặc vẫn nở một nụ cười rất chi là rạng rỡ khi cô bước đến gần Heather.
(Này là mặt cười, dạ chửi đây sao?)[note26779]
“Chủ Nhân, Ngài đang nhìn cái gì vậy ạ?”
“Ta đang nhìn cái gì? Ai cha... Cô nghĩ mình có tư cách gì mà hỏi ta câu đó không? Cô Mirabelle...”
Heather bước tới từ bệ cửa sổ, tiến đến bên cạnh Mirabelle.
Khiến cô kinh hãi lùi lại một hai bước.
Kể từ sự việc ngày hôm qua đã khiến Mirabelle sinh ra một nỗi sợ cùng cực đối với cái người gọi là Chủ Nhân này.
“Err...”
Dẫu chiều cao của hai người chả có khác nhau là mấy (Heather là 1m5, còn Mirabelle là 1m4), song Mirabelle lại thực sự rất sợ cô gái này.
Heather ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn và đáng yêu ấy với một chút cảm giác như là muốn dựa dẫm vào người Mirabelle.
Hai tay ôm quanh vòng eo thon thả, cằm thì áp vào chiếc cổ mảnh mai kia.
Chẳng lẽ mình sắp bị hút máu đấy à?
Mirabelle thấy xấu hổ cùng cực, không ngờ chỉ vì hỏi một câu như vậy—
—mà sắp bị cô ta hút máu lần nữa?
Sợ hãi, thân thể nhỏ nhắn của cô run lên cầm cập.
Khi hơi thở của Heather phả vào phần xương đòn thanh tú kia—
Mirabelle lo lắng đến cực điểm, toàn thân cô run rẩy không ngừng, chỉ sợ con hấp huyết quỷ khốn nạn này một lời không hợp liền cắn lên bờ vai nhỏ bé của cô thôi.
Đương nhiên, Heather cũng nhận thấy Mirabelle đang run rẩy như thế nào, cho nên cô chỉ cười nhẹ một thoáng.
“Được rồi, không cần phải sợ, ta cũng chẳng phải loại người không biết chú ý tới tới thời gian, ngoại trừ thời điểm cần hút, chủ nhân chắc chắn sẽ không hút máu cô đâu...”
Song, Heather không làm điều đó mà lại an ủi Mirabelle bằng những lời lẽ nhẹ nhàng.
Hả, mình có nghe nhầm không thế? Bộ tai mình có vấn đề rồi đấy à?
Cái con quỷ nhỏ Vampire chà đạp mình chẳng gớm tay mà lại đang an ủi mình với giọng nhẹ nhàng thế ư?
“Cô muốn nói gì đó!? Bộ Chủ Nhân đáng sợ đến thế sao!”[note26780]
Trong cơn hoảng loạn, Mirabelle thực sự đã quên luôn rằng Heather có thể đọc được suy nghĩ của cô, mà cô thì dĩ nhiên là không thể đọc được suy nghĩ của Heather.
Cái khế ước máu này đúng là bất công thật mà.
“Mira, về chuyện cô nói, chủ nhân đã cử người đi điều tra, quả nhiên là đã tìm thấy người đó ở đó, chưa kể người chủ nhân từ này cũng đã hào phóng mà giúp cô chữa trị người đó cho tốt rồi. Cô định trả ơn chủ nhân thế nào đây?”
“!?”
Hôm trước, Mirabelle đã quỳ gối cầu xin Heather hãy đến nhà cô và tìm mẹ cô.
Chỉ là, Mirabelle không ngờ Heather sẽ nói chuyện đó với cô vào lúc này.
Cô thực sự rất lo lắng cho mẹ mình.
May thay, mẹ cô đã được cứu.
Mirabelle tin, Heather nhất định sẽ không lừa dối mình.[note26781]
Dẫu sao, chả có lợi lộc gì khi lừa Mirabelle cả.
“Mẹ tôi, bà ấy ở đâu? Tôi muốn gặp bà ấy, có được không?”
“Mira, giờ cô không có quyền gì để đi gặp bà ta cả. Khi nào có tâm trạng tốt, ta sẽ dẫn cô đi. Yên tâm, chủ nhân đã giấu bà ta ở một nơi cực kỳ an toàn rồi. Nói chung, việc chữa trị cho bà ta hiện giờ vẫn rất tốt.”
Nghe cô nói xong, Mirabelle liền thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều, giọng điệu, lời nói của Heather đột nhiên thay đổi khi cô lườm thẳng vào mắt Mirabelle với ánh mắt đầy vẻ hăm dọa.
“Có điều, nếu Mira muốn bỏ trốn, thì tính mạng của bà ta... cô biết sao rồi đấy...”
“Cô... đang uy hiếp tôi sao?”
“Chủ nhân mô làm thế? Ta chỉ là muốn có một cái 'bảo hiểm' thôi mà. Nếu Mira muốn chạy trốn, mẹ cô sẽ không toàn mạng đâu. Cô thừa biết,
nếu chủ nhân muốn giết một con elf ti tiện nào, thì cũng chẳng có tốn sức là bao đâu...”
“Cô...”
Mặc dầu Mirabelle nghiến răng căm phẫn, song trên mặt cô lại đầy vẻ bất lực.
Nếu cô không nói cho Heather nơi đó, mẹ cô sẽ chết.
Cho nên vì mẹ—
Mirabelle đã nói cho Heather biết nơi bọn họ ẩn náu trong suốt nhiều năm.
Cô không ngờ, cô ta sẽ dùng chính mẹ mình để uy hiếp ngược lại mình.
“Chủ nhân tin là cô sẽ ngoan ngoãn mà vâng lời chủ nhân, đúng không nào?”
Mặc dù khóe mắt Mirabelle đầy vẻ không cam, song cô vẫn như trước, hoàn toàn bất lực, không làm được gì.
------------
Lua: xin nói thẳng, tau ghét Heather...