Sáng sớm ngày hôm sau, Heather quyết là sẽ dạy dỗ lại cho tốt cái con nô lệ elf của mình.
Trước khi Mirabelle dậy, Heather đã đem cô để vào trong căn tối tăm này.
Cô chỉ nghe được Heather để lại một câu “Cho tới khi nào cô chịu phục tùng mệnh lệnh của ta từ tận đáy lòng, thì khi đó ta sẽ thả cô ra.”
Rồi sau đó Heather và Lucy rời đi, để Mirabelle lại trong căn phòng tối đen như mực này.
Mirabelle bị trói, nhốt và bị giam giữ một cách nhục nhã trong căn phòng tối tăm, chiếc vòng cổ nặng nề thì được nối với vách tường bằng một sợi xích dày cũng nặng nốt.
Mỗi lần cử động chân tay, cô đều có thể nghe thấy được tiếng dây xích lắc lư, miệng cô thậm chí còn bị nhét bởi một miếng vải mềm nào đó, mắt cô thì cũng bị vải đen che lại.
Sau khi nghe được tiếng bước chân nhỏ dần, Mirabelle không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Tại sao chuyện này lại xảy ra với mình?
Mirabelle bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối om, bị phạt không được ăn gì trong một ngày, không chỉ thế cô còn phải bị giữ nguyên tư thế không được động đậy như vậy nữa.
Ọttttttt~~
—Bao tử cô đã bắt đầu biểu tình đòi ăn.
Sao tự dưng mới sáng ra mà con nhỏ Heather nó lại lên cơn thế này, nhốt mình ở đây, rồi còn không cho mình đi vệ sinh nữa chứ?
Lúc này Mirabelle đang thực sự rất muốn đi vệ sinh, cặp đùi trắng trẻo mịn màn của cô thì không ngừng chà xát vào nhau.
“Wahh...”
Trong khi cặp đùi kia đang không ngừng cọ xát vào nhau, cô cũng có thể nghe được tiếng leng keng của những sợi xích trên chân mình.
—Ồn quá đi.
Đối với một elf với thính giác cực mạnh như Mirabelle mà nói, mấy loại tiếng ồn này chẳng khác nào một cực hình đối với cô.
Bởi vậy, Mirabelle chỉ có thể cố gắng giữ nguyên tư thế, không cử động càng nhiều càng tốt để tránh không cho dây xích phát ra bất cứ tiếng ồn nào.
Thành thật mà nói, Mirabelle thậm chí còn không biết trong đầu của con nhỏ vampire tóc vàng khè dở hơi Heather đó đang nghĩ cái quái gì nữa.
Rõ ràng là tối hôm qua mình đã ngoan ngoãn để cho cô ta hút máu, mà thế quái nào đến sáng hôm nay cô ta lại đối xử với mình như thế này là sao chứ?
Chính vì vậy cô đã quyết tâm nếu sau khi trốn thoát được, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ trở lại bên cô ta nữa.[note26102]
Còn về phần làm thế nào để thoát khỏi đây...
Mirabelle thậm chí còn không có một chút manh mối nào cả.
Nếu như cô có thể gỡ bỏ được cái vòng cổ đã hạn chế khả năng(cheat) của cô, thì cô còn có thể lập được một sách lược kỹ càng để chạy trốn.
Thế nhưng, chiếc vòng cổ bao trọn trên cổ cô thậm chí còn không có khóa hoặc mối nối, cứ như thể là nó được làm riêng rồi hàn vào cổ cô vậy.
Nhục nhã, Mirabelle càng ngày càng cảm thấy nhục nhã.
Dù sao thì trong lúc còn đang ngủ, cô đã bị đem đến đây.
Cái con quỷ cái đó – nó đã bắt cô phải gọi nó là Chủ Nhân.
Thế nhưng con nhỏ Heather đó lại gọi Mirabelle là Công Chúa điện hạ, cứ như thể cô ta đang muốn cố ý chế giễu thân phận hiện tại của Mirabelle vậy.
Khốn nạn thật mà—
Cô không có bất kỳ cách thức nào để trốn thoát khỏi đây cả.
Mirabelle đã từng cố gắng sử dụng một con dao bếp sắc bén để thử cắt cái vòng cổ đeo trên cổ cô.
Nhưng đến ngay cả con dao bếp sắc bén cũng vô dụng, cái vòng cổ thực sự là quá cứng, đến độ khiến cô không khỏi thắc mắc rốt cuộc là nó được làm từ chất liệu gì nữa kìa.
Lúc đó đúng là toang thật... còn bị Heather phát hiện nữa chứ.
Khi bị hỏi là đang làm gì, nội tâm lúc đó Mirabelle vô cùng hoảng loạn.
“Tôi đang định dùng con dao bếp để thử cắt cái vòng trên cổ.” Làm như cô có thể nói ra câu đó được ấy.
Vì vậy cuối cùng Mirabelle lại lấy lý do là muốn nấu một món gì đó cho chủ nhân của mình ăn.
“Wah...”
Vừa nghĩ tới những gì đã xảy ra lúc đó, cảm giác muốn đi “hái hoa bắt bướm” trong cô lại một lần nữa ập đến, khiến cô phải cố gắng mà kẹp chặt cặp đùi của mình để mà nhịn cái “cơn lũ sắp tràn bờ đê”.
Không được, không được, không được. Mình đã lớn rồi. Mình đã lớn tới từng này tuổi rồi mà còn đái ra quần thì còn cái thể thống gì nữa. Tuyệt đối không được.
Cô đang nghĩ điều này mặc dù trên người cô không mặc gì ngoài mỗi cái quần lót.
Còn lại thì cơ thể cô hoàn toàn khỏa thân với làn da trắng nõn toàn bộ đều được phơi bày ra hết bên ngoài.
Nhưng mà, dù sao đi nữa Mirabelle vẫn kiên quyết là không được “tự xử” trong quần(quần lót).
Không được “tự xử” ở một nơi nào khác ngoài toilet.
Chờ đã, nếu xét về mặt tinh thần thì mình cũng đã là một thằng đàn ông hơn 30 tuổi rồi, đến tuổi này rồi mà vẫn còn đái ra quần... Nếu chuyện này mà lọt vào tai của lũ vampire và con nhỏ Heather đó, thì bọn nó sẽ đem mình ra làm trò cười mất.
Bởi vậy, Mirabelle chỉ có thể tuyệt vọng mà kìm lại.
Cô ta không thể cứ nhốt mình cả ngày ở đây mà không thả mình ra đúng không? Không phải ban đêm cô ta vẫn phải cần hút máu mình sao? Nếu không thả mình ra thì sao hút máu được? Chắc cái cớ này sẽ giúp mình được thả ra ngoài đây.
Tuy nhiên, muốn thoát khỏi đây là cô phải dâng máu của mình cho cô ta.
Nghĩ đến điều này liền khiến Mirabelle cảm thấy vô cùng khổ sở.
Nhưng mọi thứ đã đi ngược lại với mong muốn của cô, tâm nguyện của cô cũng không được truyền đến tai Heather.
Chẳng mấy chốc, trời đã về đêm, nhưng Mirabelle vẫn còn bị nhốt trong căn phòng tối tăm mù tịt này.
Ở đây cả ngày mà không làm gì cả.
Không được ăn hay uống.
Chỉ có mỗi cảm giác lạnh buốt của dây xích đọng lại ở tay và chân cô.
Đói khát và lạnh lẽo.
Cô cũng rất muốn đi “giải bày tâm sự”.
Cảm giác đói và lạnh cứ thế không ngừng ập đến.
Lúc này Mirabelle đã chợt nghĩ mông lung rằng giá như mà mình ngoan ngoãn hơn một chút, chắc có lẽ mình sẽ không bị đối xử như thế này? Nếu đúng như vậy, mọi chuyện tiếp theo cứ mặc kệ, chỉ cần nghe lời cô ta là mình sẽ không bị nhốt vào đây nữa, đúng không?
—Chỉ có điều cúi đầu và bò sát dưới chân để lấy lòng kẻ thù của cả tộc đã sát hại cha mẹ cô, là điều mà cô không thể nào làm được...[note26103]
Đúng lúc này, Mirabelle cảm thấy một cảm giác khác nổi lên trong tim cô—
Sợ hãi tột độ.
Cô không quen với bóng tối.
Không, nói chính xác hơn là—
Cô rất sợ bóng tối.
Kiếp trước khi còn là đàn ông, cô đã có một nỗi ám ảnh rất lớn với bóng tối.
Nếu đi làm về muộn, cô thà ở lại công ty còn hơn là về nhà.
So với việc phải đi trên những con phố tối om vào đêm khuya thì việc ở lại công ty sẽ ít có khả năng hội chứng sợ bóng tối của cô bị bộc phát hơn.
Nikaido Yuuki đã mắc phải hội chứng sợ bóng tối này.
Cậu đã từng tìm đến một bác sĩ tâm lý để điều trị và cuối cùng cậu cũng đã chữa khỏi căn bệnh sợ bóng tối của mình.
Nhưng kể từ khi ở tiền kiếp Nikaido Yuuki bị chính em gái của mình cầm dao tấn công trong căn bếp âm u đó, thì chứng sợ bóng tối này đã trở lại với Mirabelle Brillana.[note26105]
Nếu là ban ngày, vẫn có những tia sáng lọt qua khe cửa sổ chiếu vào đôi mắt đang bị bịt kín, nên cô mới không cảm thấy sợ hãi như vậy.
Thế nhưng bây giờ là ban đêm, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy một chút ánh sáng nào cả.
Mirabelle run rẩy rùng mình vì sợ hãi, cô có ảo giác cứ như thể đang có cái gì đang tóm lấy bắp chân mình.
“Wahh!”
Miếng vải trong miệng cô phát huy công dụng cách âm quá hoàn hảo, khiến không một ai có thể nghe được là cô đang nói cái gì.
---------
Tên: Mirabelle Brillana
Giới tính: Nữ
Tuổi: 15
Chủng tộc: Elf (Huyết Nô: Nếu một ngày không bị hút máu, sẽ xuất hiện các phản ứng lên cơn nghiện)
Cấp độ: Lv. 0
Máu(HP): 30/100→100/100 (khôi phục vào ngày hôm sau)
Mana(MP): 50/50
Sức mạnh: 10
Nhanh nhẹn: 20
Thể lực: 20
Trí lực: 400
Công kích vật lý: 2
Chính xác: 10
Né tránh: 20%
Bạo kích: 0%
Kỹ Năng: Phân Tích Dữ Liệu(phong ấn), Sửa Đổi Dữ Liệu(phong ấn)
--------------
Lua: 4 chap mà chỉ nói mỗi về vụ hút máu và bị nhốt, lão tác giả câu giờ quá, mà tự dưng lại thấy lão tác giả ác với thanh niên main ghê.