“Xin người hãy bình tĩnh lại. Có vẻ như người sẽ không chịu lắng nghe lời khuyên của thần nếu thần không đưa cái này cho người trước...”
Erica, người tự xưng là phụ tá của mẹ Mirabelle, đã lấy ra một số miếng băng từ thắt lưng của mình. Rồi Erica dùng đôi bàn tay run rẩy của mình đưa miếng băng cho Mirabelle.
Mirabelle lo lắng nhận lấy miếng băng và sau đó—
“Đây là vật phẩm y tế có sẵn cho các thành viên đội cận vệ để dùng cho các trường hợp khẩn cấp. Bây giờ thần sẽ đưa nó lại cho người...”
“Nh-Nhưng nếu cô đưa cho tôi, vậy còn vết thương của cô thì sao?”
Bởi vì Erica trông không giống người xấu, nên Mirabelle cũng buông lỏng cảnh giác của mình.
“Không sao đâu, thần cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, thần sẽ đưa hết những thứ còn hữu dụng lại cho người. Cái áo choàng này đã được đính một lượng nhỏ tinh linh khoáng thạch cùng với tinh linh kết giới, có thể giúp ẩn giấu đi cơ thể của người không cho người khác nhìn thấy. Vì vậy nếu muốn đi ra ngoài, người hãy mang theo cái này. Hơn nữa, người cũng nên lấy theo bản đồ thành phố mà mẹ người đang giữ...”
Erica cởi áo choàng ra và đưa cho Mirabelle khi cô nói tất cả những điều này.
“Bản đồ? Đang ở trên người mẹ ta sao?”
Mirabelle chậm rãi bước đến bên mẹ, người vẫn đang nằm gục trong vũng máu. Cô bắt đầu tìm kiếm bản đồ trên người mẹ mình. Mặc dù Mirabelle thường xuyên tắm chung với mẹ, cô vẫn thấy khá xấu hổ khi chạm vào mẹ mình như thế này. Huống chi đây là mẹ nuôi chứ không phải mẹ ruột của cô.
Chỉ có điều nếu như mẹ nuôi mà xinh đẹp giống như mẹ ruột của cô, nói không chừng có khả năng cô sẽ đổ bà luôn ấy chứ. Dù sao đi nữa, Mirabelle cũng đã tự an ủi chính mình—
--'Mình chỉ đang tìm bản đồ thôi, mình chỉ đang tìm bản đồ thôi'[note25074]
Mirabelle dùng cái cớ này để tự an ủi và đáng lạc hướng bản thân.
Cuối cùng cô cũng tìm thấy một thứ giống như giấy da trong túi áo của mẹ.
Mirabelle sử dụng khả năng đặc biệt của mình - [Phân Tích Dữ Liệu]
Sau đó cô mở tấm giấy da ra. Trên tấm giấy da là bản vẻ bản đồ của toàn thành phố. Cô trực tiếp lưu lại toàn bộ bản đồ này vào khả năng phân tích dữ liệu của mình. Vì vậy cô chỉ cần nhắm mắt lại và suy nghĩ về tên địa điểm mà cô biết trong đầu. Thì toàn bộ bản đồ sẽ xuất hiện ra trước mắt cô.
Đây là một khả năng vô cùng tiện lợi. Nó giống như một mini map đã được lưu lại trong các game RPG.
Sau đó Mirabelle chuyển ánh mắt nhìn sang cái choàng rộng Erica đưa cho cô.
“Nhân tiện, thứ này có thể giúp ta không bị người khác nhìn thấy thật sao?”
Trên thực tế cô vẫn cảm thấy có chút bất an. Nếu khí tức của cô bị vampire phát hiện thì không còn nghi ngờ gì nữa, cô nhất định sẽ bị bắt.
“Ah, xin cứ yên tâm, mặc dù nó trông như thế này thôi, nhưng cái áo choàng này thực sự rất hữu ích. Vậy nên, xin cho phép thần giải thích lý do vì sao mẹ người lại bị thương nặng như vậy. Ban đầu, chúng thần tính đợi đến khi người tới tuổi trưởng thành rồi đưa người ra khỏi thành phố này. Rốt cuộc... với tốc độ tiêu thụ pha mê ma thuật hiện tại, kết giới ức chế này cùng lắm chỉ có thể duy trì được tầm 2-3 tháng nữa. Chúng thần quyết định phải đưa người - huyết mạch cuối cùng của hoàng thất Elf - rời khỏi đây trước khi vampire phát hiện ra nơi này. Còn về phần người - đội trưởng vốn không có ý định nói cho người biết, vì đội trưởng không muốn tạo thêm gánh nặng làm cho người cảm thấy phải có trách nhiệm cho những chuyện này. Nhưng mà, mạng sống của thần cũng sắp kết thúc rồi, nên thần dự định sẽ đem chuyện này nói cho người biết. Những thành viên còn lại của quân đội và đội cận vệ hoàng gia dự định mở một con đường máu cho người trốn thoát. Thế nhưng, tới cùng chúng thần tuyệt đối cũng không tài nào ngờ được rằng những thành viên còn lại của đội cận vệ, những người không bị vampire cắn sẽ bị bọn chúng phục kích. Sau đó, tổn thất về phía chúng thần là rất nghiêm trọng, ngay cả đội trưởng cũng...”
“—!?”
Mirabelle lặng lẽ cúi đầu sau khi nghe được những thông tin đáng kinh ngạc. Cô cảm thấy như thể mình là người ngoài cuộc. Cô sống bên trong một căn nhà kính an toàn, mà trong khi đó mẹ cô và các elf khác lại đang làm hết sức mình. Các elf thậm chí còn mạo hiểm cả mạng sống của mình.
Chẳng lẽ mình chỉ là gánh nặng cho mọi người thôi sao?
Mirabelle tự nhiên có chút tức giận với mẹ cô và những elf khác, khi đối xử với cô như người ngoài cuộc và tự quyết định làm những mà họ muốn. Nhưng đồng thời trong lòng Mirabelle vẫn cảm thấy khá hạnh phúc. Khi mà cô biết ở cái thành phố đầy hiểm nguy này.
--Cô vẫn không đơn độc.
“Tại sao không có ai nói với ta về tình hình hiện tại! Ta cũng có thể có ích! Đừng có đối xử với ta như một đứa con nít nữa!”
“Xi... Xin lỗi công chúa... đó là quyến định của đội trưởng. Cô ấy không muốn người gặp nguy hiểm, cho nên— khục khục khục khục!”
“Này... Này, cô bị sao vậy!?”
Mirabelle liền sử dụng khả năng đặc biệt của mình một lần nữa khi nhìn thấy Erica liên tục ho ra máu. Cô phân tích thông tin cơ thể của Erica. Chỉ thấy rằng tỉ lệ quỷ hóa đằng sau thanh HP đang không ngừng tăng lên.
Từ 50%→60%→70%, cứ sau mỗi 10 giây nó lại tăng thêm 10%.
“Đội cận vệ hoàng gia chúng thần, mỗi người đều thề trung thành với người, Công chúa điện hạ. Bất luận thế nào, thần cũng sẽ không trở thành nô lệ cho lũ vampire. Cho nên—”
Erica đứng lên, dựa cơ thể mình vào bức tường căn nhà. Những giọt máu đỏ tươi từ từ rỉ xuống vách tường khi Erica chậm rãi đi về phía sau căn nhà. Mirabelle đuổi theo bóng lưng của cô.
“Cô... Cô định làm gì đó?”
“Kế tiếp, thần sẽ thực hiện lòng trung thành của thần với người, Công chúa điện hạ. Đây là muốn tốt cho người, người không nên đi theo thần nữa.”
Mirabelle nhìn về phía mà Erica đang hướng tới.
Có một ngôi mộ nhỏ ở đó.
Lần đầu tiên Mirabelle biết được điều này.
Erica Felim.
Mục đích của cô khi hướng đến đó—
Không cần nói cũng biết.
“Cầu chúc cho cô sớm được an nghỉ--”
Sau khi biết được quyết định của Erika, Mirabelle không còn cố gắng ngăn cô lại nữa.
Tính 15 năm sống ở thế giới này, cộng với hơn 15 năm sống ở thế giới trước. Tổng cộng hơn 30 năm cuộc đời.
Đây là đầu tiên cô nhìn thấy một người sẵn sàng từ bỏ mạng sống của họ vì lời thề, vì vinh quang và vì lòng trung thành.[note25075]
Mặc dù đây chỉ là một game RPG do cô đã thiết kế nhưng nó đã bộc lộ được một cảm giác nặng nề sâu sắc.
Chỉ Mirabelle Brillana mới có thể cảm nhận được điều này khi cô là người đang có mặt ở đây trong tình huống hiện tại.
--Đây có lẽ chính là cái gọi là cố chấp.
Ngay khi Mirabelle chắp tay trước ngực và cầu nguyện cho Erica. Mirabelle mới nhận thấy rằng cô vẫn đang giữ miếng băng mà Erica đã đưa cho cô.
“Phải rồi, mẹ bà ấy—”
Mirabelle lo lắng chạy về nhà. Cô nhìn mẹ mình đang nằm hấp hối trên sàn nhà. May mắn thay, cô đã quay về đúng lúc để kiểm tra mẹ mình. Nếu không mẹ cô suýt nữa cũng đã mất mạng vì lý do trung thành.