Đăng Phong Thành Thần

chương 40: sứ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Cố gắng đợi ta một chút nữa " Lệnh Hồ Xung mồ hôi ướt cả trán gượng gạo nói với Võ Thần

Võ Thần im lặng, tập trung vào trận chiến trước mắt, hắn luôn co cảm giác bản thân đang bị chơi đùa, địch nhân kia như xem hắn là một món đồ chơi, khi nghịch chán rồi thì sẽ đem vứt vậy. Đúng như bản thân nghĩ, lần này người kia đích thân xong tới, tay hắn giơ chưởng đánh về phía Võ Thần.

Triệt Quyền Đạo - Triệt Phá

Võ Thân lách người, tốc độ bùng nổ mà ngăn lại một chưởng kia, trước khi đánh đến thì hắn đã móc vào cánh tay của người kia, đánh lệch quỹ đạo của chưởng. Thừa thắng xông lên, hắn áp sát lại, chân dậm xuống đất một luồng khí chấn xuống làm vũng máu đen bị hở một khoảng trống.

Triệt Quyền Đạo - Áp Đảo

Từng quyền liên tiếp được tung ra, quyền sau nói quyền trước nhanh và mạnh, đấm liên tiếp vào mặt người kia, khiến cho hắn không kịp phản khán. Chỉ trong nháy mắt Võ Thần đã tung ra hơn trăm quyền, kình lực vô song, nhưng không ngờ nam tử kia không bị gì trái lại Võ Thần như bị dính hơn trăm quyền, cơ thể bị lõm vào, bắn ngược về phía sau.

Người kia tiến đến, trên không hiện ra một thanh đao lớn bổ xuống, cắt trời mà tới. Võ Thần lùi lại, tay vận kình định đón đỡ thì một thanh huyết kiếm bay đến đâm xuyen thân thể hắn. Như diều đứt dây, một lần nữa Võ Thần bị bắn ngược về phía sau, máu trong miệng trào ra.

Đao trên trời vẫn tiếp tục bổ xuống thì một luồng thánh quang xuất hiện cuốn lấy thanh đao, hai thứ va chạm tạo ra một vụ nổ, không khí xung quanh chấn động liên hồi. Người kia nhìn về nơi luồng thánh quang đó xuất hiện, khẽ cười, rồi vô số hình người từ trong vũng máu xuất hiện lao đến ba người Lệnh Hồ Xung, Dạ Du và Võ Thần.

Thánh Quang - Thanh Tẩy

Ánh sáng từ trên không chiếu xuống, vô số hình người trúng phải liền bị hóa thành một luồng khí đen mà tiêu tán, vũng máu cũng theo đó từ từ thu hẹp lại phạm vi bao phủ. Rồi ánh sáng trên bầu trời tụ lại thành vô số thanh kiếm, từ trên không đâm xuống, hướng về phía người kia.

Thánh Quang - Kiếm Ánh Sáng

Kiếm chuẩn bị đâm đến thì liền có một tầng huyết dịch ngưng kết thành một quả cầu bao phủ người kia vào bên trong cản lại, cứ như mưa phùn rơi xuống được chiếc ô ngăn trở, kêu lên răng rắc vỡ vụn.

Thánh Quang - Thiên Địa Soi Sáng

Một cột sáng từ trên không lại bắn xuống người kia, thiêu đốt quả cầu huyết dịch từng chút từng chút một, chỉ trong chớp mắt quả cầu sắp bị phá nát, thì người kia phun ra một thanh kiếm nhỏ, vừa bay ra thì nó hóa thành một đạo huyết quang đâm xuyên cột sáng lao lên không trung

Ầm

Một thân ảnh từ trên cao rớt xuống, Sứ lúc này đã bị trúng kiếm, trên cơ thể trắng như ngọc của hắn xuất hiện một luồng khí đen liên tục cắn nuốt vào trong miệng vết thương mà kiếm kia vừa gây ra, khiến sứ phải nhăn nhó dùng thánh quang trừ đi từng chút từng chút, không cho nó xâm nhập vào cơ thể.

" Một tiểu thiên sứ dám trước mặt ta mà múa may, tự tìm đường chết " người kia tiến lại gần, ánh mắt nhìn Sứ lạnh lẽo

" Thánh Quang " Sứ đưa tay lên trời hét lớn

Ánh sáng từ cửa thiên chiếu xuống cơ thể Sứ, tóc hắn dựng ngược ra đằng sau, khuôn mặt từng đường hoa văng màu bạc xuất hiện, phía sau lưng mọc ra hai cánh nhỏ, lấp lánh hào quang. Cũng lúc đó người kia bị ánh sáng chiếu đến làm cho lùi lại, hắn nhìn Sứ mà tựa cười mà không cười, đưa tay lên, một bàn tay to lớn bằng máu xuất hiện, chụp về phía Sứ

Thánh Ngân

Sứ miệng há to, từng đợt sóng âm nhả ra chấn nát bàn tay máu, rồi hắn lướt đến người kia, chiếc nhẫn trên ngón trỏ phát sáng, hóa thành một thanh kiếm ngắn, lưỡi dài khoản hơn một gang tay, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Kiếm trong tay Sứ đâm đến, người kia tránh né rồi công kích ngược lại, hai người giao chiến kịch liệt, đất trời rung động dữ dội.

Người kia phòng má, phun ra một ngọn lửa đen, thiêu đốt ánh sáng phát ra. Sứ bay lên tránh đi ngọn lửa, từ trên cao phóng ra vô số kiếm quang đâm xuống, người kia tay tụ lại một quả cầu máu, ném về phía sứ, quả cầu bay đi cuốn hết kiếm quang vào trong, rồi cứ thế bay về phía Sứ. Ánh sáng tụ vào thân kiếm, Sứ giơ kiếm lên, chém xuống, một đạo kiếm quang lần bổ tới quả cầu, cắt nó làm hai nữa.

Hai nữa quả cầu bị cắt đôi bắn về hai hướng, tạo ra một vụ nổ lớn, xóa sổ sinh vật thể chục dặm, đất đábvăng ra tứ phía. Trong phạm vi vụ nổ, khói bụi phủ lấy bầu trời, che hết tầm nhìn, thị lực của mắt người chỉ còn lại khoản vài chục mét quan sát.

Lúc này không còn thấy Sứ và người kia nữa, chỉ thấy từng đợt rung động trên trời dưới đất, ánh sáng chớp tắt khắp nơi. Rồi một cột sáng trắng phóng lên cửu thiên, soi sáng khắp một vùng trời, khoản vài giây sau thì lụi tắt, ngọn gió nhè nhẹ thổi bay dần khối bụi. Tiếng bước chân chậm rãi đi đến, thân ảnh mờ nhạt dần dần hiện ra.

Bịch

Thân thể của Sứ bị ném về phía đám người Võ Thần, lúc này tứ chi hắn đã bị xé rách, thất khiếu huyết dịch trào ra, hai mắt Sứ mở to, cứ như vậy một Sát Thần cấp SS đã chết. Võ Thần nhìn thế thì há hóc, hai mắt đứng tròng, lặng đi không còn phản ứng gì nữa.

" Một tiểu thiên sứ mà dám đối đầu với ta, không tự lượng sức " người kia nhe hàm răng nanh nhọn hoắt, nụ cười tà dị của hắn làm cho đám người Võ Thần sau gáy lạnh toát

Lý Mạc Sầu ngồi trên lưng lừa di chuyển trên con đường mòn, trong lòng nàng là Bông Bông đang cầm theo chiếc nhẫn mà sứ đã tặng mân mê ngắm nhìn nó thì bỗng nhiên chức nhẫn sáng lên rồi vỡ vụn, Bông Bông thấy thế thì khóc mếu máo, đưa cho Lý Mạc Sầu xem, nàng thở dài nhìn Bông Bông

" Hắn lành ít dữ nhiều rồi "

Trở lại với đám người Võ Thần, lúc này như ngàn cân treo sợi tóc, uy áp người kia tỏa ra khiến hắn khụy xuống không đứng dậy được, toàn thân mồ hôi nhễ nhại. Lệnh Hồ Xung và Dạ Du cũng không thoải mái hơn gì, một người bất tỉnh dưới đất, một người dựa vào một mô đất, nhận được uy áp thì như một con kiến bị đè bẹp, máu từ miệng vết thương đang hồi phục bắt đầu chảy ra lại.

" Cảm xúc tuyệt vọng, đúng chính là nó, các ngươi cảm nhận nó đi khà khà khà " người kia cười lên man rợ

Ngón trỏ giơ cao, một quả cầu xuất hiện lao xuống, kèm theo là sự tức giận của đám người Võ Thần, cứ như thế những người lừng danh ở đa thế giới, sở hữu thực lực bậc nhất cứ thế bất lực, không còn một chút sức cuối cùng để phản kháng.

Truyện Chữ Hay