Đăng Phong Thành Thần

chương 36: bỏ chạy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chớp thiêu đốt năng lượng, vận tốc ngày một nhanh, hắn nhanh đến nổi lúc chạy qua ma thú bọn chúng chỉ thấy một bóng mờ bị ánh sáng màu đỏ đuổi theo. Cứ tiếp tục chạy như này không phải là cách, bỗng trong đầu chớp lóe lên một ý tưởng, rồi hắn nhắm một hướng mà tiến tới.

Lệnh Hồ Xung đang nằm ngủ trên một thân cây cổ thụ, mùi rựu nồng nặc tưởng chừng đã say đến mức không biết trời trăng gì thì một bóng mờ chạy qua hắn, kèm theo đó là một tia sáng đỏ bắn theo. Như người vừa tỉnh mộng kiếm trong tay hắn chém tới tia sáng, Hắc Kiếm chém vào thì bị bật ra, hất văng Lệnh Hồ Xung ra mấy mét, chấn cho tay hắn tê buốt run lên bần bật.

Nhìn bóng mờ kia Lệnh Hồ Xung tức giận quát " Con mẹ ngươi dám quấy rối lúc lão tử ngủ, có tin lão tử chém chết ngươi không "

Tuy miệng chửi là thế nhưng ánh mắt Lệnh Hồ Xuân nhìn tia sáng đó lại vô cùng nghiêm trọng, cảm giác sóng lưng truyền đến một hồi lạnh buốt miệng lẩm nhẩm " Lần này họa đến rồi "

Chớp nghe bản thân bị mắng chửi chỉ cười trừ, không biết nên nói thế nào nữa, lúc này bản thân chỉ biết cắm đầu chạy, liên tục thiêu đốt năng lượng để duy trì khoảng cách nhất định với tia sáng kia. Không biết bản thân nên làm cách nào để thoát khỏi tia sáng đó thì hắn chợt nhận ra điều gì khác ở tia sáng, màu nó nhạt đi một ít mà nếu không chú ý sẽ không phát hiện được. Như mở cờ trong bụng, Chớp lại cắm đầu chạy trối chết, nhưng lần này hắn đã có kế hoạch nhất định trong đầu

Cứ như thế Chớp lao đi, lách qua từng chướng ngại vật trên đường chạy, bẻ hướng liên tục, tiếng ma thú và đất đá nổ tung vang dội khắp núi rừng, màu sắc của tia sáng không giảm đi làm Chớp trong lòng kinh hãi. Chợt thấy bóng một người mờ ảo quen thuộc từ xa, hắn liền mừng thầm mà chạy đến, lách qua rồi tăng tốc độ.

Dạ Du cảm giác có khí tức quen thuộc thoáng qua, kèm theo lực lượng dao động dữ dội thì gậy trúc trong tay vung lên. Cũng như Lệnh Hồ Xung lần này bản thân Dạ Du củng bị chấn lùi lại, có điều hắn không thất thế như Lệnh Hồ Xung mà vẫn đứng vững, gậy trúc gãy làm hai đoạn, tay run run.

Chân mày Dạ Du nhíu lại, hắn không chửi mắng như Lệnh Hồ Xung mà chỉ thở dài " Tên hay gây sự này lại làm loạn lên nữa rồi "

Chớp vừa chạy vừa quan sát tia sáng thì đã thấy tia sáng mờ đi một chút liền mừng rỡ, biết bản thân đã phán đoán đúng thì lại càng chạy nhanh hơn, chạy một mạch về phía tửu lâu lúc trước.

Trở lại lúc Rum đang nói, từ bên trong rừng rậm Chớp lao ra hướng về phía hắn, không như hai người trước, Rum túm áo hắn kéo lại làm Chớp ngã lăn trên mặt đất, không cho tên gia hỏa này vòng ra sau mình. Nhìn thân ảnh nằm dưới đất, rồi lại thấy một tia sáng đang lao đến gần mình thì Rum đưa rìu thánh mà bổ tới, ánh sáng nhận lấy một rìu liện nhạt đi một nửa, thoáng ngừng lại rồi trong nháy mắt lao đến người Rum

Ầm

Một tiếng nổ lớn, thân thể Rum hiện một vết xước nhỏ, hắn phủi phủi bụi bặm quanh người rồi nhấc Chớp lên bằng một tay, giọng băng lãnh " Nói hết sự việc đang diễn ra cho ta nghe "

Chớp cười hì hì bắt đầu kể ngọn ngành câu chuyện, khi hắn cảm nhận được một phong ấn lớn được khai mở thì chạy đến, lúc hắn đến liền nhìn thấy vô số thi thể người ma yêu chất thành đống, bị hút hết máu, khô quắp lại như cành củi khô. Hãi hùng trước cảnh tượng đó thì Chớp thấy một vị thần ma thượng cổ đi ra từ trong đám xác chết, trên tay hắn đang cầm một thi thể nam nhân.

Người này là người đã từng đụng độ Lệnh Hồ Xung cùng hai thuộc hạ, trái lại đang vẻ ung dung lúc trước, khuôn mặt hắn lúc này vô cùng hoảng sợ, khí huyết trên người hắn đang bị rút dần, thoáng chốc đã thành thay khô, mất đi sinh cơ.

Chớp thấy một cảnh tượng trước mắt thì kinh hãi, biết là bản thân không phải đối thủ của người này liền xoay người bỏ chạy, chớp mắt đã mất dạng, Thần Ma thượng cổ không đuổi theo, chỉ đọc chú ngữ rồi nhả ra một đạo tia sáng, đuổi theo Chớp, phần còn lại là lúc hắn gặp Lệnh Hồ Xung và Dạ Du.

Rum nghe xong liền nhíu mày, nhả ra một ngụm khí, quát lớn " Sát Lệnh xuất ra triệu tập quần hào cùng nhau Thần Sát "

Bầu trời hiện lên hai chữ sát thần, mang đầy ngạo khí lan ra bốn phương, hóa từng mảng nhỏ mà biến mất. Chớp thấy tình cảnh này thì nghiến răng, nghĩ thầm trong bụng " Chuyện lớn rồi "

Truyện Chữ Hay