Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

chương 5: ảo thuật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời điểm phim nhựa đang sốt trên khắp nước, các loại quảng cáo cũng theo đó mà đến, Lăng Lang luôn không thích tham gia hoạt động tuyên truyền, nhưng có vài cái muốn thoát cũng không được, mỗi lần như vậy, anh đều yên lặng ở một bên làm phông nền, cũng may giới truyền thông cũng đã sớm tập mãi thành quen với việc này.

Lăng Lang ngồi trên ghế salon ba người ở sảnh tuyên truyền, dựa vào góc, Phong Hạo ngồi ghế giữa, ghế bên kia không có người, khoảng cách này đã lấn vào không gian cá nhân của Lăng Lang, anh không hiểu đối phương nghĩ gì, là một diễn viên chuyên nghiệp tất nhiên hiểu rõ làm vậy sẽ khiến màn hình TV trông rất không cân đối. Có thể Phong Hạo không hiểu loại chuyện thế này, nhưng đạo diễn cho chuyên mục cũng không nhắc nhở cậu ta.

Sau một loạt các câu hỏi theo thông lệ, trên màn hình lớn bắt đầu chiếu một đoạn phim ngắn được biên tập cắt nối, tất nhiên có cảnh hai người lần đầu đối mặt .

Lăng Lang lại bị cưỡng ép nhớ lại thêm một lần đoạn phim từng khiến anh mất khống chế, tuy xúc động lúc trước đã không còn, nhưng suy nghĩ vẫn không thể tránh khỏi lơ đãng, lúc sau người chủ trì cùng Phong Hạo nói gì, anh hoàn toàn không nghe, mãi đến khi Phong Hạo bên tai gọi anh.

“Học trưởng, học trưởng?”

Lăng Lang phục hồi tinh thần, lúc này mới ý thức được gương mặt Phong Hạo trong ảo tưởng vừa rồi đang thực sự xuất hiện trước mặt, mình lại có thể mơ hồ hão huyền như vậy, hoàn toàn quên là đang ghi hình.

Phong Hạo thấy anh một bộ dạng vừa mới tỉnh mộng, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Học trưởng, đang trong chương trình mà anh vẫn có thể thất thần.”

Lăng Lang che giấu bối rối ho một tiếng, khom người hỏi nhỏ hắn: “Đến đoạn nào rồi?”

Phong Hạo biểu tình thật bất đắc dĩ, “Học trưởng thì ra anh thật sự một chút cũng không để tâm.”

“Tôi nhớ rõ sau khi phỏng vấn kết thúc thì không còn việc của tôi nữa.”

“Đoạn sau là đến phiên tôi thể hiện khả năng, có thể mạo muội mời học trưởng phối hợp diễn một chút không?”

Lăng Lang nhíu mày, cũng không phải chương trình tạp kỹ, khoe tài nghệ gì chứ.

“Sao lúc trước tôi không biết còn có tiết mục này?”

“Bộ phận kế hoạch vừa mới quyết định thêm vào”

“Phối hợp với cậu diễn cái gì?”

Đạo diễn chuyên mục tuyên bố chuẩn bị, Phong Hạo không có thời gian giải thích, đối diện màn ành chọn tư thế ngồi, hơi hơi nhấc đầu nghiêng đầu về phía Lăng Lang, thấp giọng nói: “Tí nữa anh sẽ biết.”

Người dẫn chương trình theo lệ thường giới thiệu, trêu chọc Phong Hạo vài câu, sau đó vào vấn đề chính.

“Phong Hạo.”

“Vâng?”

“Rất nhiều khán giả không quen thuộc với anh, dù sao anh cũng là một diễn viên mới.”

“Đúng vậy.”

“Anh có nghĩ đến việc mượn cơ hội này khiến mọi người hiểu rõ anh hơn một chút, ví dụ như anh có sở trường gì, hát một bài cho mọi người nghe chẳng hạn?”

“Thật ra tôi vốn muốn hát cho mọi người nghe một bài, nhưng tiếc là hôm nay cổ họng không được khỏe lắm.”

“Nhưng mà,” hắn rất nhanh đổi giọng, “Tôi có thể ngẫu hứng diễn một màn ảo thuật nhỏ.”

“A?” Người dẫn chương trình tỏ vẻ thật hứng thú, “Xin hỏi là ảo thuật gì đây? Cần tôi phối hợp với anh không?”

“Anh chủ động như vậy, khán giả nhất định sẽ cho là tôi nhờ anh.” Phong Hạo trêu đùa nói, dưới đài nhất thời một trận cười vang.

Đợi mọi người cười xong, Phong Hạo quay đầu nói với Lăng Lang: “ Nếu có thể đề xuất, tôi muốn nhờ thầy Lăng phối hợp với tôi.”

Lăng Lang trong mắt rõ ràng lộ ra kinh ngạc.

“Cậu đang làm gì?” Thừa dịp nhân viên công tác lấy đạo cụ, anh len lén chất vấn Phong Hạo.

“Chỉ là biểu diễn một màn ảo thuật nhỏ thôi, không khó.” Phong Hạo nhẹ giọng nói.

“Căn bản tôi không biết nên làm gì.”

“Học trưởng không cần làm gì cả, chỉ cần phối hợp với tôi là được.”

Nhân viên công tác đem đạo cụ đã được chuẩn bị tốt lên, không ngờ là một bó dây thừng. Phong Hạo tiếp nhận dây thừng cười nói: “Phiền thầy đứng lên một chút được không?”

Lăng Lang tuy không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì (ý là không hiểu ý đồ đối phương), nhưng loại thời điểm này cũng không thể cự tuyệt, đành phải rời khỏi chỗ, đến đứng chính giữa, chờ xem Phong Hạo muốn làm gì.

“Trên tay tôi là một cuộn dây thừng thông thường,” Phong Hạo đưa đạo cụ về phía khán giả ý bảo họ xem xét, còn đưa người dẫn chương trình kéo kéo, tỏ vẻ không có động tay động chân.

Sau khi kiểm tra xong, Phong Hạo đến bên người Lăng Lang, “ Giờ tôi muốn trói thầy lại.”

Nhân viên công tác dưới đài một đầu mồ hôi lạnh, hành nghề ba mươi năm, bọn họ chưa từng gặp qua người lá gan lớn như vậy.

Động tác tay Phong Hạo vô cùng thuần thục, không khỏi khiến người khác hoài nghi hắn đã từng khổ luyện qua. Hắn đem dây thừng tròng vào cổ Lăng Lang, đan chéo thành một nút buộc trước ngực, sau đó quấn quanh vài vòng trên tay Lăng Lang, cuối cùng cố định hai tay sau lưng, kết một nút thắt phức tạp.

“Có thể xoay qua chỗ khác cho khán giả nhìn một chút không?”

Lăng Lang xoay người, từ camera quay cận cảnh có thể thấy tay anh bị trói rất chặt.

“Có thể tự cởi ra không?”

Tay Lăng Lang giật giật, tỏ vẻ không thể.

Phong Hạo ra hiệu bảo anh quay lại, lại cầm một đoạn dây thừng khác, trước màn hình đem Lăng Lang toàn thân đều trói lại, ở mắt cá chân cũng kết một nút thắt.

“Thầy Lăng thử xem bây giờ anh có thể cử động không?”

Lăng Lang lắc đầu.

“Anh cần kiểm tra một chút không?” Phong Hạo hỏi người dẫn chương trình.

“Ách…” có lẽ người dẫn chương trình sợ bị hàn khí quanh Lăng Lang đóng băng, “Tôi tin là thầy Lăng không nói dối.”

“Được, tiếp theo,” Phong Hạo cầm lấy một tấm màn sân khấu màu đen, che trước mặt Lăng Lang, “Mọi người đếm ngược theo tôi, ba-“

Khán giả trăm miệng một lời đếm tiếp: “Hai-“

“Một!“

Phong Hạo giơ tay xốc màn sân khấu lên, Lăng Lang còn đứng nguyên, bên chân rơi rụng hai đoạn dây thừng, toàn trường lập tức vang lên một tràng tiếng kinh than.

Phong Hạo nhặt dây thừng lên, không hề có dấu hiệu đứt đoạn, nhất thời toàn trường vỗ tay như sấm dậy.

Người dẫn chương trình tò mò đem dây thừng lật qua lật lại xem xét, không nhịn được hỏi Lăng Lang: “Anh thật sự không phải do anh ấy nhờ?”

Lăng Lang chắc là người bình tĩnh nhất trong tất cả mọi người: “Tôi cũng không biết cậu ta làm thế nào.”

“Anh làm thế nào vậy?” Người dẫn chương trình tò mò hỏi.

Phong Hạo đưa ngón trỏ đến bên miệng: “Đây là bí mật nghề nghiệp.”

Người dẫn chương trình hoảng sợ hít khí nửa ngày, “Tôi thấy anh không nên đóng phim, nên làm ảo thuật gia thì hơn.”

“Kỳ thật tôi chỉ biết mỗi màn này thôi. “ Phong Hạo khiêm tốn nói.

“Vì sao lại học màn này?”

Phong Hạo cười liếc nhìn về phía Lăng Lang, một câu hai nghĩa, “Vì tôi cảm thấy hẳn là sẽ có người thích.”

Tiết mục thu xong, Phong Hạo theo Lăng Lang về tới phòng nghỉ, chủ động nói: “Nếu học trưởng muốn biết nguyên lý của màn ảo thuật kia, tôi không ngại nói cho anh.”

Lăng Lang đối với việc này tựa hồ không một chút hứng thú: “Ảo thuật nếu bị bóc trần, vậy còn ý tứ gì nữa.”

“Aizz,” Phong Hạo khoa trương thở dài, “Còn tưởng có thể nhân cơ hội này theo anh luyện diễn vài lần, đây là tuyệt học sở trường của tôi nha, phải trông cậy vào đó để hấp dẫn fan đó.”

Lăng Lang thu dọn đồ đạc đâu vào đấy, lời Phong Hạo tựa như gió thoảng bên tai.

Đột nhiên gương mặt Phong Hạo chắn ngang trước mặt Lăng Lang, khiến anh sửng sốt: “Cậu muốn làm gì?”

“Học trưởng không hổ là ảnh đế.” Phong Hạo hé miệng cười nói.

Lăng Lang nhíu mày: “Có ý gì?”

“Kỹ thuật diễn thật tốt.” Phong Hạo lui trở về, biểu tình tự nhiên như chưa từng đề cập chuyện vừa rồi, “Học trưởng vẫn không chịu cho tôi số điện thoại sao?”

“Có việc cứ tìm…”

“Người đại diện của anh phải không?” Phong Hạo cắt ngang, “Tôi biết ngay anh sẽ nói vậy, nếu học trưởng kiên trì như thế, tôi sau này sẽ không hỏi lại nữa.”

Hắn giơ giơ chìa khóa xe trong tay: “Tôi đưa anh về nhé?”

Lăng Lang từ chối luôn: “Không cần, tôi có lái xe đến.”

Lăng Lang ngồi ở ghế lái, nhưng không khởi động xe, mà nhắm mắt tựa vào lưng ghế. Xao động vừa sinh ra tại sảnh tuyên truyền đã dịu đi nhiều, chỉ còn trong trí nhớ những phấn khởi khi bị Phong Hạo trêu chọc.

Lăng Lang không thể kìm lòng sờ lên cổ tay mình, ở đó không có dấu vết bị dây thừng trói, nhưng tựa như lưu lại tổn thương vô hình, làn da thoáng nóng lên.

Chỉ có bản thân anh biết, vừa rồi khi Phong Hạo trói anh, ngón trỏ cọ vào lòng bàn tay anh một chút, động tác bí mật này giấu được camera, giấu được người dẫn chương trình, thậm chí chính anh cũng bị che đậy, không biết đối phương là cố ý hay không cẩn thận chạm vào.

Nếu nói những hành động của Phong Hạo trước đó là thêm củi, vậy động tác này chính là châm lửa, trong nháy mắt châm lên dục hỏa của anh, nguyện vọng từ lúc trưởng thành liền có thể trước mặt công chúng thuận lý thành chương trở thành sự thật.

Anh không thể hình dung cảm thụ lúc dây thừng trói trên thân đó, chỉ nhớ rõ mình đã dùng khí lực thật lớn mới trụ vững thân thể khỏi run rẩy vì hưng phấn, may là trang phục hôm nay không để anh bị mất mặt trước đám đông.

Mười năm kinh nghiệm diễn xuất đã cứu anh, câu nói Phong Hạo khen ngợi anh kia, có lẽ là ám chỉ anh không muốn thừa nhận. Người này giống như nắm toàn bộ tử huyệt của anh, anh có trực giác Phong Hạo hình như đã nhận ra điều gì, nhưng anh theo bản năng trốn tránh sự thật.

Lăng Lang còn đang giãy dụa trong mâu thuẫn , chợt nghe có người gõ nhẹ trên cửa kính vài cái, anh mở mắt, chỉ thấy người trong lòng đang nghĩ đến đứng ngoài cửa xe, cười hì hì nhìn anh, hoàn toàn không giống một người có tâm cơ.

Anh hạ cửa kính xuống, thanh âm Phong Hạo từ bên ngoài truyền vào: “Thật may quá, học trưởng anh vẫn chưa đi.”

“Có việc?” – Lăng Lang lời ít ý nhiều hỏi.

Phong Hạo biểu tình buồn rầu, “Tôi vốn muốn đưa anh một đoạn đường, kết quả xe tôi không nổ máy, có thể nhờ học trưởng cho tôi đi nhờ một đoạn không?”

“… Vậy xe cậu phải làm sao?”

“Người đại diện sẽ giúp tôi.”

Khi Phong Hạo ngồi vào ghế lái phụ rồi, Lăng Lang khởi động xe vẫn còn miên man nghĩ, khu này náo nhiệt như vậy, đón xe rất tiện, nếu đổi lại là người khác mình có hảo tâm cho đi nhờ không?

Ý nghĩ này không thể nghiệm chứng, vì ngoài Phong Hạo, có lẽ không có người nào dám đưa ra yêu cầu này với anh.

Lăng Lang xem giờ, người đại diện vừa ra lệnh vừa năn nỉ anh hôm nay đi đo âu phục, còn giúp anh hẹn trước, theo lời hắn nói, chưa từng gặp qua nghệ sĩ nào mặc cùng một bộ đồ những vài lần trong những dịp trọng yếu, quả thực có thể trao giải Oscar về khó khăn gian khổ mộc mạc luôn rồi.

Nhà Phong Hạo và tiệm may lại nằm ở hai hướng, đưa đối phương về rồi mới đến không biết kịp giờ không.

Lúc này Phong Hạo đột nhiên mở miệng: “Ngại quá, có thể nhờ anh chở tôi đến một chỗ khác không?”

Hắn đọc tên hiệu may kia lên, Lăng Lang kinh ngạc quay đầu, người này có thuật đọc tâm sao?

“Là vầy, tôi đã hẹn trước hôm nay sẽ đến đó chọn trang phục, giờ họ sắp đóng cửa mất rồi… Không phiền anh chứ?”

Lăng Lang hồ nghi nhìn hắn một lúc lâu, mới lắc lắc đầu.

“Vậy tốt quá rồi,” Phong Hạo cười nói, “Hay là học trưởng cùng tôi đi xem luôn đi, trang phục trong cửa hàng này may rất không tồi, nhưng không biết có vừa mắt anh…”

Lăng Lang cắt ngang, “Tôi vừa lúc cũng đến đó.”

“Thật không?” Phong Hạo ngoài ý muốn cao hứng nói: “Vậy thì thật trùng hợp.”

Một lúc sau, hai người xuất hiện trong cửa hàng. Nhân viên ở đây đều được huấn luyện, nhìn thấy ngôi sao lớn như vậy vẫn dùng lễ đối đãi.

Lăng Lang đơn giản chọn hai kiểu, có nhân viên lên đo cho anh, Phong Hạo đứng một bên khoanh tay cười mỉm nhìn anh, Lăng Lang cảm giác ánh mắt kia nhìn xuyên thấu anh cứ như mình không có mặc quần áo, khiến anh rất không thoải mái.

“Sao cậu không đo?” Lăng Lang hỏi.

Phong Hạo không nói gì, nhân viên cửa hàng thay hắn trả lời: “Phong tiên sinh là khách quen của chúng tôi, số đo của anh ấy đều được lưu lại rồi.”

Nhân viên cửa hàng vừa nói vừa nhanh nhẹn dùng thước đo trên người anh, số liệu ghi chép trên giấy càng lúc càng nhiều, đến khi chỉ còn một hạng mục cuối cùng, Phong Hạo đã đi tới, tùy tay lấy thước dây trong tay người nhân viên kia, lúc Lăng Lang đang còn buồn bực thì cái thước mềm đã quấn lên cổ anh.

Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức chỉ cần bước thêm nửa bước là dán vào thân thể đối phương, Phong Hạo hạ mắt liếc một cái, hắn so với Lăng Lang chỉ cao hơn một chút, nhưng động tác này lại khiến Lăng Lang có ảo giác hắn so với mình rất cao lớn, cao đến đủ để nhìn xuống mình, hơn nữa khóe miệng hắn còn treo ý cười nhìn thế nào cũng giống như đang trêu chọc.

“Ba mươi tám.” Phong Hạo đọc số, nhân viên cửa hàng lập tức viết lên sổ, Lăng Lang đợi thước dây vừa buông ra liền nhanh chóng lui về sau một bước, tựa như khoảng cách này mới có cảm giác an toàn. Phong Hạo thấy thế chỉ cười cười, đem thước dây trả lại cho nhân viên cửa hàng.

Sau khi rời khỏi đó, Phong Hạo tự giác ngồi vào ghế phụ, Lăng Lang khởi động xe, trực tiếp chạy hướng nhà Phong Hạo, người đại diện mà thấy cảnh này chắc sẽ kinh hoảng tới rớt cả hàm.

Chạy được một đoạn, Lăng Lang đột nhiên bẻ tay lái, chiếc xe hướng về hướng ngược lại chạy nhanh.

“Làm sao vậy?” Phong Hạo ý thức được có chuyện xảy ra.

Lăng Lang thản nhiên nhìn lướt qua kính chiếu hậu, “Chó săn”.

Truyện Chữ Hay