Môi Lăng Lang nhẹ nhàng dừng trên mặt Phong Hạo một lát, lại lặng yên không một tiếng động rời đi, Phong Hạo ngay cả khi ngủ cũng chau mày, như thể thần kinh một khắc cũng không thả lỏng.
Từ đêm Phong Hạo muốn cậu kia, tựa như mở ra một cánh cửa cấm kỵ, cậu không còn nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu lên giường Phong Hạo, chỉ biết mỗi lần sau khi làm xong, vô luận cậu đau đớn mỏi mệt bao nhiêu, cũng sẽ gắng gượng lê thân thể trở lại gian phòng của mình.
Ban đầu cậu hoài nghi đối phương có hai nhân cách, nếu không sao có thể tồn tại tuyệt đối ôn nhu cùng lãnh khốc hai loại tính cách cực đoan trong một con người, nhưng dần dần cậu đã bỏ qua phán đoán này, vì vô luận ở trạng thái nào, Phong Hạo đều có đồng dạng ký ức.
Tâm tư Phong Hạo Lăng Lang đoán không ra, sự sùng bái của cậu với hắn ngày càng chuyển thành tình cảm mến mộ ai cũng có thể nhìn ra, dù không hề có một câu nói liên quan đến việc này, nhưng ánh mắt cùng hành động của Lăng Lang lại bán đứng tâm tư cậu.
Lại một nụ hôn nhẹ, Lăng Lang yên lặng nhìn chăm chú Phong Hạo trong chốc lát, sau đó mới nhặt lên áo tắm trên mặt đất khoác lên người, bước đi có chút tập tễnh rời khỏi phòng ngủ Phong Hạo.
Cửa phòng bị nhẹ nhàng khép lại phía sau Lăng Lang, sau khi một thanh âm khô khốc vang lên, Phong Hạo nằm trên giường vốn nên ngủ say đột nhiên mở mắt ra.
"OK!" Hai người quay phim độ ăn ý càng ngày càng tăng, số lần NG càng lúc càng ít, đạo diễn mừng rỡ một thân thoải mái, "Cảnh tiếp theo!"
"Màn quay này không có cảnh kế , " thư ký trường quay vội vàng nhắc nhở hắn.
"A, " đạo diễn còn có chút ý do vị tẫn (xúc động chưa nguôi), "Hay là đem đoạn lúc trước bỏ qua quay bổ sung?"
"Không cần, " Lăng Lang quyết đoán cự tuyệt, dưới yêu cầu mạnh mẽ của anh, mấy cảnh quay giường diễn đều bị cắt bỏ, biến thành một bộ phim trang nghiêm thích hợp với mọi lứa tuổi, dù có đưa đến tổng cục cũng sẽ không bị hài hòa .
Hài hòa: Ý chỉ bị che bằng những ô vuông để làm nhòa hình khu vực đó, thường thấy tại những chỗ nhạy cảm trên màn ảnh. Tiếng Anh là censored
Đạo diễn lập tức chạy tới góc tường khóc lóc kể lể, "Nhà đầu tư à qua thực xin lỗi nê! Lần này phòng bán vé không xong rồi! Nghệ thuật của qua đều bị cắt! Năm nay tiền của nê đành phải tặng cho lão hỗn đản a~ (ý là bị bỏ phí) !"
Lăng Lang mặc kệ hắn oán trời trách đất, chỉ làm như không nghe thấy, giám chế có chút khó xử trộm liếc nhìn Phong Hạo một cái, thấy hắn mỉm cười lắc lắc đầu.
Giám chế chạy đến bên cạnh đạo diễn thì thầm vài câu, đạo diễn tâm không cam lòng không nguyện chu mồm tuyên bố hôm nay quay phim đến đây chấm dứt, nhân viên công tác tự giác bắt đầu chuẩn bị dàn dựng cảnh tiếp theo.
“Tiếp theo có chương trình?” Sau khi xuống Phong Hạo hỏi Lăng Lang.
“Hình như cần bổ sung một cuộc phỏng vấn.” Lúc trước tạp chí đã lên kế hoạch phỏng vấn xong rồi nhưng lại bị hủy ngoài ý muốn, sáng nay người đại diện dặn anh sau khi kết thúc công việc thì đi phỏng vấn bổ sung.
“Người đại diện đưa anh đi?”
“Phải.”
“Tôi về nhà chờ anh.” Phong Hạo như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi anh.
Khi hai người ra ngoài thì người đại diện đã đứng ngoài cửa không kiên nhẫn xem giờ, từ sau khi nhị vị đại thần ở cùng một chỗ, hắn ngay cả quyền lợi đến phòng nghỉ của Lăng Lang cũng bị cướp đoạt, thường bị Phong Hạo ném ra.
Dù tốc độ hai người thay phục trang đã rất nhanh, người đại diện vẫn cứ cảm thấy bọn họ triền miên lâu thật là lâu, “Sao lâu quá vậy, đều lớn hết rồi mà còn phải lả lướt chào tạm biệt mới được hả?”
Lăng Lang lên xe của hắn, người đại diện tùy tay quăng cho anh một phần đại cương phỏng vấn, để tránh chương trình tẻ nhạt, chuẩn bị trước câu trả lời với người xem cho Lăng Lang luôn là một trong những công việc cố định nhiều năm qua của một người làm kế hoạch như hắn.
Lăng Lang nhanh chóng đọc lướt qua một lần đề cương, ngẩng đầu, liền qua kính chiếu hậu nhìn thấy phía sau có một chiếc xe màu đen có rèm che. Anh dù sao cũng là người hàng năm đều bị bọn chó săn theo dõi, tính cảnh giác so với người thường cao hơn, xe cùng hiệu cùng màu sắc anh gặp qua không chỉ một lần, có điều biển số có chút khác biệt, từ sau khi anh xảy ra sự cố liền thường thấy mấy chiếc như vậy theo đuôi mình.
Người đại diện so với anh kinh nghiệm càng phong phú hơn, theo lý mà nói không thể nào không phát hiện ra, thế nhưng lúc này không e dè mặc kệ nó đi theo, Lăng Lang trong lòng đã mơ hồ đoán được.
“Phía sau là người của Phong Hạo?”
Người đại diện cũng nhìn kính chiếu hậu, thoải mái thừa nhận, "Đúng vậy."
Lăng Lang cảm thấy thế này có chút chuyện bé xé ra to, "Có cần thiết phải vậy không?"
“Cần hay không?” Thanh âm người đại diện nâng lên một quãng tám, “Tôi còn hận không thể mướn vệ sĩ bảo hộ bên người cậu giờ, nếu không phải tên nhóc Phong Hạo đó thề son thề sắt tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện, tôi đã không dễ dàng để bọn họ theo đuôi y như bọn chó săn như vậy… Đừng quên cái tên biến thái đã thương tổn cậu kia còn đang lẩn trốn, đã nửa tháng rồi còn chưa bắt được, hiệu suất làm việc của cảnh sát thật quá kém cỏi mà!”
“Hắn sẽ không xuất hiện lại.” Lăng Lang nghĩ đến phản ứng của Phong Hạo khi chứng kiến tin tức sáng sớm hôm đó, buột miệng nói.
Người đại diện kinh ngạc xuyên qua kính chiếu hậu nhìn anh một cái, "Làm sao cậu biết?"
Lăng Lang lắc đầu, mặc cho người đại diện truy vấn thế nào cũng không nói thêm nửa câu.
Nhân viên tiếp tân ở bãi đỗ xe ngầm của khách sạn đưa Lăng Lang vào thang máy, không lâu sau chiếc xe của vệ sĩ cũng chậm rãi chạy đến, dừng cách xe anh không xa.
Người đại diện ngồi trong xe, càng nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lăng Lang càng cảm thấy trong đó có điểm kỳ quặc, tuy rằng Lăng Lang quả thật không thích nói chuyện, nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói dối, chẳng lẽ cậu ta biết được cái gì?
Hắn trước nghĩ sau nghĩ, cuối cùng mở cửa xuống xe, ra vẻ tự nhiên lẩn đến bên cạnh chiếc xe có rèm che, gõ gõ cửa kính chỗ ghế lái.
Cửa kính xe chậm rãi trượt xuống, một anh vệ sĩ mặc âu phục mang kính đen mặt không đổi sắc hỏi: “Có chuyện gì không?”
Người đại diện nghiêm mặt kiếm chuyện: “Lăng Lang đã lên nãy giờ, cậu còn ngồi trong xe nhàn hạ? Cẩn thận tôi mách ông chủ các cậu.”
“Tôi chỉ phụ trách lái xe, có người khác phụ trách đi theo Lăng tiên sinh, an toàn của ngài ấy anh không cần lo lắng.” Anh chàng vệ sĩ không thèm để ý uy hiếp của hắn.
"Khụ, " người đại diện che miệng ho khan một tiếng, "Là tôi hiểu lần, đại ca hút thuốc không?"
Hắn làm bộ mò mò trong người, chàng vệ sĩ động tác so với hắn nhanh hơn, đi trước một bước thò tay vào túi áo trước ngực, người đại diện vừa nhìn động tác này, cả người đều cứng lại rồi.
"Đại ca, bình tĩnh, tôi chỉ là muốn lấy thuốc mà thôi, " người đại diện thật cẩn thận mở miệng thương lượng, "Cậu xem trong chuyện này có khi nào có hiểu lầm gì không?"
Tay chàng vệ sĩ run lên, tiếp theo lấy ra một gói thuốc, “Tôi cũng vậy.”
Người đại diện thở dài một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Hút một điếu không?” Vệ sĩ còn rất khách khí.
Người đại diện run rẩy khóe miệng, “Tôi không hút thuốc, cám ơn.”
“Cái đó…” người đại diện làm bộ đang nói chuyện phiếm, “tên biến thái lần trước tập kích Lăng Lang ấy mà…”
“Ờ?”
Người đại diện khoác tay lên trần xe, cúi đầu, lặng lẽ hỏi: “Cậu biết hắn bị sao đúng hôn?”
“Ờ.”
Anh vệ sĩ trả lời rất rõ ràng, ngược lại khiến người đại diện choáng váng, trong phim khi bị hỏi những chuyện cơ mật kiểu này không phải là sẽ trả lời ‘đánh chết cũng không nói’ sao?”
“Hắn bị sao dzạ?” Người đại diện rốt cục kịp phản ứng, truy vấn.
"Đánh chết cũng không nói."
Người đại diện: "..."
Hắn nhất thời cảm thấy đối với người trước mặt này vẫn nên dùng chiêu ép hỏi sẽ hữu hiệu hơn.
“Cậu nếu không nói cho tôi, tôi sẽ nói với Phong Hạo cậu phi lễ (aka sàm sỡ) Lăng Lang.”
“Ngài ấy sẽ không tin.”
“Cậu nếu không nói cho tôi, tôi sẽ nói với Phong Hạo cậu phi lễ tôi.”
“Ngài ấy sẽ không để ý.”
Người đại diện: "..."
Người đại diện căm giận về lại trong xe, còn cố ý đem cửa xe đóng cái rầm, sau khi ngồi trong xe tĩnh tọa một lúc, khóe miệng đột nhiên nhếch lên một độ cong quỷ dị.
Hắn thần kỳ biến ra một máy tính bảng, điểm vài cái trên mặt, quả nhiên chính giữa màn hình có một điểm đỏ đang chớp tắt hiển thị vị trí của mình, đây là thành quả của công phu hắn thừa dịp nói chuyện phiếm với đối phương đính thiết bị phát tín hiệu lên mui xe.
Người đại diện đắc ý nói với cái màn hình: “Chỉ cho phép mấy người theo dõi, không cho tôi theo dõi ngược lại sao?”
Người đại diện an bài phỏng vấn cho Lăng Lang là một tạp chí thời thượng, loại tạp chí này hướng đến tầng lớp thượng lưu, đưa tin cũng có chiều sâu hơn, thường sẽ không đuổi theo người nhận phỏng vấn hỏi những chuyện bát quái không tha, cho nên người đại diện mới có thể yên tâm để Lăng Lang nhận phỏng vấn của bọn họ.
Có lẽ do người đại diện đã can thiệp nói chuyện trước với đối phương, nội dung phỏng vấn thật xảo diệu tránh khỏi vấn đề tình cảm của Lăng Lang.
“Xin hỏi ngài lúc trước vì sao ghi danh vào học viện điện ảnh, từ đó bước lên con đường làm diễn viên này?”
Phản ứng đầu tiên trong đầu Lăng Lang là nghĩ đến 《dũng giả vĩnh sinh 》, kịch bản của vở diễn này đã hoàn toàn nói lên động cơ anh thi vào học viện điện ảnh, nhưng anh vẫn theo đáp án chuẩn người đại diện chuẩn bị cho anh trả lời: “Vì tôi rất có hứng thú với việc diễn xuất.”
“Bộ phim ngài thích nhất là?”
Lăng Lang nói ra vài cái tên.
Phóng viên cân nhắc một chút, "Hình như đều là đề tài chiến tranh? Ngài đặc biệt thích thể loại này?"
Lăng Lang ngắn gọn đồng ý.
“Nhưng hình như những phim ngài đã đóng không có đề tài này.”
“Chưa gặp được kịch bản thích hợp.”
“Vậy nếu gặp được…?”
“Tôi sẽ suy xét.”
Phóng viên hiểu chuyện gật gật đầu, “Bộ phim cuối cùng ngài đề cập đến tôi cũng rất thích, cũng đã xem đi xem lại rất nhiều lần, nếu hiện tại có đạo diễn muốn dựng lại, mời ngài nhận một vai trong đó, ngài sẽ chọn nhân vật nào?”
Không đợi Lăng Lang trả lời, phóng viên đã giành nói tiếp, "Để tôi đoán xem, là vai nam chính phải không?"
Lăng Lang lắc đầu, "Là địch nhân của anh ta."
Phóng viên sửng sốt, "Nhưng đó là một hình tượng phản diện." Cuối bộ phim, nhân vật phản diện này còn bị nam chính bắt được, cầm tù rồi gia hình, cực kỳ thê thảm.
Lăng Lang mặt không đổi sắc, "Nhân vật phản diện càng có thể khảo nghiệm kỹ năng biểu diễn của một diễn viên."
Phóng viên nghiêm nghị nâng kính mắt.
Hắn cúi đầu nhìn những đề cương phỏng vấn, ý thức được vừa rồi hai người toàn là ngẫu hứng phát huy, vội vàng lái đề tài nói chuyện về.
"Có thể đơn giản giới thiệu về bộ phim nhựa ngài đang quay không?"
Lăng Lang tiếp lời, "Đó là một bộ phim hài."
Phóng viên kinh ngạc, "Ngài còn có thể đóng phim hài?"
"Hi vọng là bộ duy nhất."
Phóng viên không biết anh là nghiêm túc hay nói giỡn, nhưng nhìn biểu tình của Lăng Lang vừa rồi ngay cả một chút biến hóa cũng không có, đành xấu hổ cười ha ha.
“Ngài đối với kịch bản lần này cảm thấy thế nào?”
“Nhị.” (khờ khạo, ngốc nghếch)
Phóng viên đổ mồ hôi, "Với đạo diễn?"
"Càng nhị."
Phóng viên đổ càng nhiều mồ hôi, "Nhưng bộ đầu tiên đã bán ra hơn mười tỷ vé…"
"Khán giả xem xong đều cầu trả vé ."
Phóng viên mồ hôi tuôn như thác, "... Ở hải ngoại hưởng ứng không tồi, nghe nói còn được vào danh sách đề cử giải Oscar cho Phim nước ngoài hay nhất."
"Tôi hiềm nghi Ban giám khảo có hành động gì mờ ám." (ý ảnh là BGK nhận hối lộ, dàn xếp kết quả…)
Phóng viên Thành Cát Tư Hãn, "Nghe ngài nói như vậy, tôi càng chờ mong ở bộ phim này , hy vọng có thể sớm nhìn thấy hình dáng nó trong rạp."
Chỗ này tác giả chơi chữ rất thần thánh, từ “hãn” nghĩa là “đổ mồ hôi”, tác giả viết cấp độ tăng dần của bạn phóng viên là hãn à đại hãnà bộc bố hãn (mồ hôi như thác) à cuối cùng là Thành Cát Tư Hãn (dịch kiểu gì đây?!)
“Nếu được tặng vé mà lại không biết làm sao giết thời gian, có thể đến xem.”
Phóng viên vội vàng xua tay, "Không không, tôi nhất định sẽ tự mình mua vé vào xem."
Lăng Lang từ túi áo khoác rút ra một tờ giấy không nói lời nào đưa qua.
Phóng viên lơ mơ luôn: “Ngài làm gì vậy?”
“ Tránh cho anh đến lúc đó lại hối hận.” (ảnh muốn bạn phóng viên ký tên đóng dấu làm chứng!)
Phóng viên: "..."
Phần phỏng vấn khiến phóng viên lo lắng đề phòng cuối cùng cũng kết thúc, kế đó Lăng Lang thay bộ trang phục đã được phía tòa soạn chuẩn bị, để nhiếp ảnh gia chụp vài tấm ảnh, lúc này buổi phỏng vấn mới chính thức xong.
Phóng viên đưa Lăng Lang đến thang máy, lúc cửa thang máy mở ra, đã có người bên trong .
Lăng Lang rất ít khi sinh ra hứng thú với người lạ, nhưng khống chế không được nhìn người trong thang máy vài cái, cảm thấy người này rất quen mắt, lại không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.
Người đó hình như cũng muốn đến tầng này, sau khi bước ra khỏi thang máy, thấy Lăng Lang luôn đánh giá mình, liền không hề động mà trấn định nhìn thẳng anh.
“Tôi có quen biết anh không?” Lăng Lang vừa hỏi ra khỏi miệng liền hối hận, nghe thật giống những phương thức bắt chuyện cũ rích, huống chi không tương xứng với thân phận của anh chút nào.
Không ngờ đối phương trả lời rõ ràng: “Quen.”
Phóng viên không biết lúc này nên xem mồm vào giới thiệu hai người với nhau hay không, đứng bối rối một bên.
Người đó lại nói tiếp: “Ngay cả nhà sản xuất bộ phim của mình cũng không nhận ra, mắt cậu có vấn đề nghiêm trọng rồi nhỉ?”
Lăng Lang nhớ ra rồi, mấy bộ phim gần đây mình đóng hình như cùng một nhà sản xuất, bất quá nhà sản xuất cũng có loại sẽ lên kế hoạch tổng quát, có loại chỉ bỏ vốn hữu danh vô thực, người trước mắt này thuộc loại sau, anh chỉ nhìn thấy sơ qua bộ mặt anh ta vài lần trong những buổi nghi thức khởi quay.
Nhưng mà mắt có vấn đề… Đánh giá của người khác với anh đều là tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì, nhưng những điều này cũng chỉ dám nói sau lưng anh, chưa từng có ai dám giáp mặt nói thẳng với anh như vậy.
Vài lần chạm mắt ngắn ngủi lúc trước cũng không để lại ấn tượng gì cho Lăng Lang, nhưng sau khi biết thân phận đối phương, Lăng Lang rốt cục nhớ ra vì sao anh ta lại trông quen mắt đến thế, vì anh ta với người kia bộ dáng thật sự tương tự, gương mặt như đúc từ một khuôn.
Khác biệt chính là bình thường khi đối mặt anh, gương mặt kia luôn mang ý cười ôn hòa, còn người này lại bất cẩu ngôn tiếu (tính cách nghiêm túc, không nói cười linh tinh).
“Anh là anh trai Phong Hạo.”