Nhìn thấy động tác của hắn, ý nghĩ đầu tiên của Lăng Lang là lưu toan (acid sulfuric), nghệ sĩ kiếm cơm bằng gương mặt bị tạt lưu toan, Lăng Lang tuyệt đối không phải là người đầu tiên bị, cũng nhất định không phải người cuối cùng.
Anh phản xạ có điều kiện đưa tay chắn, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, một thân ảnh bay lại, che cả người Lăng Lang dưới thân, ngay sau đó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, khiến toàn bộ người nghe không rét mà run.
Đại sảnh nhất thời hỗn loạn, mọi người chạy trốn khắp nơi, tiếng thét chói tai vang lên hết đợt này đến đợt khác, sợ lây dính một giọt loại chất lỏng ăn mòn này.
Người đại diện chỉ dựa vào một loại bản năng mà che chắn cho Lăng Lang, đến khi đại não kịp phản ứng, tức thì một thứ cảm giác sợ hãi mãnh liệt sinh ra, hắn không thể khống chế liên tục kêu thảm thiết, nhìn Lăng Lang tháo xuống khẩu trang lo lắng hỏi han, thấy miệng đối phương cử động nhưng lại không thể nghe nửa âm tiết.
Người đại diện kêu nửa ngày, rốt cục dừng lại, cúi đầu nhìn nhìn bản thân bị lưu toan tạt trúng, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào.
Hắn đưa bàn tay dính chất lỏng đến trước mũi ngửi ngửi, lại liếm liếm, tức giận mắng, “Mẹ nó, là đường gluco!”
Lăng Lang thở dài một hơi nhẹ nhõm, vẻ lo lắng trên mặt trong nháy mắt tiêu thất, người đại diện nhất thời có chút hối hận, hắn khó có được chứng kiến Lăng Lang biểu lộ tình cảm thật, nhất là bộ dáng lo lắng, sớm biết thế đã giả bộ thêm một chốc.
Bảo an vừa rồi không biết trốn chỗ nào, lúc này nhìn thấy trong tay hung thủ không phải acid mới hùng hổ chạy tới, đem đối phương đang gắng đào tẩu chặt chẽ chế ngự.
Phong Hạo bước từng bước dài đến trước mặt hai người Lăng Lang, chuyện đầu tiên làm là vỗ vỗ vai người đại diện, “Tôi quả nhiên không nhìn lầm anh, tôi sẽ tăng lương cho anh”
Dứt lời hắn kéo Lăng Lang, “Đi mau, lát nữa đi không được bây giờ.”
Người đại diện ướt sũng ngây ngốc đứng tại chỗ, không hiểu nổi tiền lương của mình có liên quan quái gì tới Phong Hạo , phóng viên trơ mắt nhìn Phong Hạo lôi Lăng Lang đi, bỗng phản ứng kịp đành đem mục tiêu dồn lên người đại diện còn chưa kịp hoàn hồn.
Lúc này người đại diện mới ý thức mình lại bị bỏ rơi, trong vòng vây căm giận la mắng, “Mẹ nó, tốt xấu gì cũng phải mang tôi đi với chứ, tôi rốt cục vì ai mà bị ướt hả!”
Phong Hạo ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe, "Người vừa rồi kia, anh có quen không?"
Lăng Lang lắc đầu, "Chưa từng thấy qua."
“Coi bộ hắn rất hận anh, may là không phải lưu toan, nếu không…” Hắn liếc nhìn góc áo Lăng Lang, dù cho có người đại diện bảo hộ, cũng không thể tránh khỏi bị chất lỏng dính vào.
Sau khi về nhà việc đầu tiên Phong Hạo làm là vào phòng ngủ gọi điện thoại, Lăng Lang mở TV, gương mặt người đại diện và hung thủ quả nhiên luân phiên hiện ra trong màn ảnh, đối mặt vô số máy quay, hung thủ vẫn hồ ngôn loạn ngữ không chút e dè.
“Anh biết em đang xem, trước nay đều là anh nhìn em trên TV, rốt cục có một ngày đến phiên em nhìn anh, rốt cục có một ngày anh khiến em nghe được thanh âm của anh… Buông ra!”
Hắn ương ngạnh đấu tranh cùng cảnh sát phía sau, liều mạng dán mặt vào màn ảnh, “Anh muốn nói cho em biết, anh yêu em, anh muốn chiếm trọn con người em, khóa chặt em, hôn môi em, giữ lấy em…”
“Mày câm mồm cho ông!” Người đại diện chen lời với MC, muốn nhào lên lại bị cảnh sát ngăn lại, hung thủ thần tình hưng phấn, tươi cười dữ tợn, “Anh thậm chí muốn dùng roi quật em, muốn làm em nhũn cả hai chân, muốn nghe em khóc cầu xin anh tha thứ…”
Lăng Lang đến bồn rửa nôn khan nửa ngày, rõ ràng lời nói giống nhau như đúc, Phong Hạo nói ra, anh tiếp thu không hề kháng cự, từ miệng người khác nói ra, anh lại ghê tởm đến buồn nôn, chẳng lẽ là di chứng của bệnh dị ứng?
Hiệu suất phá án của giới truyền thông còn thần tốc hơn cảnh sát, không quá nửa ngày đã làm rõ chân tướng vụ việc, hung thủ từng là fan trung thành của Lăng Lang, thậm chí mê luyến đến biến thái.
Sau khi quan hệ giữa Lăng Lang và Phong Hạo bán công khai, hung thủ do yêu mà sinh hận, trà trộn vào đoàn phim, dự định hòa tan chocolate vào cà phê của Lăng Lang để khi anh vào viện thì mai phục hạ độc thủ, không ngờ trong bệnh viện rất nhiều chai giống nhau, trong lúc cấp bách đã cầm nhầm chai, vô tình cứu Lăng Lang một mạng.
Sau đó bệnh viện bị bắt kiểm tra toàn bộ bình truyền dịch, cuối cùng phát hiện lẫn trong đó là cái bình dùng để hại người chứa acid đặc nồng độ đến %.
Ngày hôm sau, truyền thông tiến thêm một bước đưa ra ánh sáng nơi ở của hung thủ, trên tường dày đặc hình chụp và áp phích của Lăng Lang, còn có lác đác hình vẽ, DVD và tạp chí, ngay cả gối đầu giường cũng là chân dung Lăng Lang.
Trong máy tính của hắn phát hiện số lượng lớn ảnh “vàng” (ý là ảnh +), toàn hình trai đẹp lõa thân PS (photoshop) ghép gương mặt của Lăng Lang vào, còn có vô số đồng nghiệp H văn, tên nhân vật chính đều bị đổi thành Lăng Lang.
Cuối cùng, cảnh sát còn tìm được trong nhà hắn một bộ tù phục rách nát (bộ mà bạn trợ lý bán ấy), trên tù phục tìm thấy DNA của hung thủ, khi tin tức này vừa ra, Lăng Lang suốt một ngày ăn không ngon.
Ngày kế tiếp Lăng Lang theo thói quen thức dậy rất sớm, lấy báo cơ hồ là việc nhà duy nhất ở nhà Phong Hạo cần Lăng Lang làm – nếu việc này cũng được coi là việc nhà.
Đáy ngăn tủ dưới cùng rất thấp, bình thường Lăng Lang khẽ vươn tay là có thể mở, nhưng hôm nay anh do dự một chút, cúi đầu, dùng răng cắn tay nắm kéo ra, lại ngậm miếng vải nhung to bằng bàn tay bên trong, sau đó đẩy ngăn kéo về.
Anh thuần thục đắp miếng vải nhung lên tờ báo, ngậm chặt, quay người lại, đôi chân Phong Hạo liền hiện ra trong tầm nhìn.
“Tôi lo lắng thân thể của anh nên mới ra xem một chút,” Phong Hạo ngồi xổm xuống vuốt ve đầu anh, không ngờ anh làm tốt như vậy.”
Lăng Lang miệng ngậm tờ báo không thể nói chuyện, chỉ nháy mắt hai cái.
“Nhưng mà anh vừa hồi phục, tôi rất lo lắng, mấy ngày này anh không cần lấy báo, rèn luyện cũng có thể tạm dừng.”
Lăng Lang cảm thấy nửa câu sau thật không tồi, anh đưa báo đến tay Phong Hạo, rồi theo Phong Hạo trở lại giường.
Phong Hạo giở ra trang giải trí, tên Lăng Lang không ngoài dự liệu nằm ngay trang nhất, nhưng nội dung hôm nay so với mấy hôm trước có bất đồng nho nhỏ.
Chễm chệ ngay vị trí lẽ ra là ảnh chụp nghệ sĩ là một bức chân dung, bên dưới in đậm hai chữ màu đỏ “Truy nã”.
Trang giải trí đăng tin truy nã, loại chuyện này thực chưa từng nghe qua, huống chi còn tương liên chặt chẽ với tên Lăng Lang.
Lăng Lang lúc này mới lưu ý đến tiêu đề ——《hung phạm tập kích Lăng Lang đào thoát trên đường áp giải, tung tích không rõ 》.
Lăng Lang tưởng sau khi xem tin tức Phong Hạo sẽ có phản ứng nào đó, ví dụ cấm anh ra ngoài chẳng hạn, nhưng biểu hiện của Phong Hạo lại vô cùng hờ hững, hắn mặt không đổi sắc lật sang trang khác như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Dùng xong bữa sáng, hai người đi xe vào đoàn phim, khi Lăng Lang vừa lộ diện, mọi người trong đoàn đều vây quanh anh hỏi han ân cần, khiến anh cực không thích ứng.
“Í, tiểu Lang Lang thân ái của qua~” đạo diễn nhiệt tình nhào tới, Lăng Lang vội né, cả người hắn liền đụng vào cánh cửa phía sau Lăng Lang, “Nê khỏe rồi đi?” Hắn bưng mũi nước mắt lưng tròng hỏi.
Nhân viên phụ trách hậu cần của đoàn cũng ý vị đuổi theo Lăng Lang giải thích, “Người đó là nhân viên tạm thời, đều tại tôi kiểm tra không nghiêm, về sau khi nhận người nhất định phải phỏng vấn ba vòng, thà giết lầm ba ngàn cũng nhất định không bỏ sót một người nào.”
Cuối cùng là trợ lý đáng thương đã qua giáo huấn của người đại diện, “Tôi cam đoan sau này người ở cà phê ở, người đi cà phê đi, không để cho phần tử phạm pháp có cơ hội lợi dụng, còn nữa sau này tôi không bao giờ lên mạng bán đấu giá y phục của anh nữa oa oa oa…”
“Kim Mao đâu?” Lăng Lang quét mắt một vòng qua phim trường cũng không thấy thân ảnh vàng kim kia đâu cả.
“Bác sĩ thú y nói vì nó ăn ít nên không sao,” có người đáp, “Giai đoạn này nó chưa diễn nên chưa tới.”
Phong Hạo chờ đến khi xung quanh không còn ai, mới ghé vào tai anh trêu chọc, “Quan tâm đồng loại?”
Lăng Lang giả bộ nghe không hiểu, "Quan tâm bạn đồng hành."
《Prison Breakback Ocean II 》đi lộ tuyến thuần thương nghiệp, nội dung phim cẩu huyết (chỉ những tình tiết sáo mòn khuôn mẫu) hơn nhiều so với bộ đầu, Lăng Lang sắm vai một nhân vật hoàn toàn bất đồng với lần trước, có điểm khôn vặt, thích chiếm tiểu tiện nghi, mồm mép láu lỉnh, rất sợ chết nhưng lại ngoài ý muốn vô cùng trọng nghĩa khí.
Trước khi gặp được Phong Hạo, cậu là một tiểu nhân vật không có việc làm sống tạm bợ nơi đầu đường, dưới tay còn thu một nhóc tì yếu ớt làm em trai.
Lăng Lang cùng em trai đang mai phục trong kho hàng tại một bến tàu, trước đó cậu vô tình biết được đêm nay sẽ diễn ra một vụ giao dịch tại đây, cậu nghĩ bất quá là bọn buôn rượu và thuốc lá lậu, liền muốn nhân cơ hội nhìn xem có kiếm chác được gì không.
“Đại ca, em muốn đi tiểu,” em trai ngồi chờ lâu, rõ ràng đã có chút thiếu kiên nhẫn.
“Chịu đựng đi!” Lăng Lang mắng nó, “Mày như vậy làm sao thành việc lớn.”
Em trai thấp giọng lầm bầm vài câu, “Rình bọn buôn lậu đàm phán cũng gọi là việc lớn, có bản lĩnh thì tự mình buôn kiếm tiền xài đi a.”
Lăng Lang làm bộ muốn đánh nhóc, “Đã nói với mày bao nhiêu lần, mày mà dám đụng tới chuyện đó, anh mày sẽ… Suỵt —— "
Nghe được có người vào, cậu lập tức ra dấu bảo đối phương đừng lên tiếng, hai người nín thở tránh sau mấy cái thùng, từ tiếng bước chân có thể nhận thấy người tới không ít, tiếp theo một thanh âm do thùng rơi mạnh xuống đất vang lên, Lăng Lang bỗng thấy không ổn, trọng lượng thứ này không giống như rượu.
Đôi bên giao dịch thật yên lặng, một câu nói dư thừa cũng không có, Lăng Lang nhìn không thấy tình huống bên ngoài, nhưng bên tai mơ hồ truyền đến từng trận thanh âm máy móc rất nhỏ khiến cậu càng khẩn trương, nhóc em dù không rõ nhưng nhìn vẻ mặt cậu cũng đoán ra tình hình không ổn, khẩn trương bịt miệng lại.
Lăng Lang nắm tay em trai, viết hai chữ “hủy bỏ” lên lòng bàn tay đối phương, nhóc con hiểu ý, liều mạng gật đầu, hai người bỏ kế hoạch đã định lúc trước, thành thật ẩn núp tại chỗ, chỉ chờ người bên ngoài đi sẽ nhanh chóng rút lui.
Giao dịch tựa hồ đã xong, tiếng bước chân càng lúc càng xa, cả kho hàng lại trở về sự yên lặng, em trai khoa tay múa chân với Lăng Lang ý nói mau ra ngoài, cậu ra dấu bảo nó chờ, rồi từ chỗ trốn lặng lẽ nhô đầu ra.
Vừa ló đầu ra Lăng Lang liền trợn tròn mắt, mấy cái họng súng đen thui nhắm thẳng ngay mình, tầm mắt cậu đảo qua khu trung tâm kho hàng, liền nhìn thấy Phong Hạo.
Lăng Lang cùng em trai song song bị áp giải đến trước mặt Phong Hạo, Lăng Lang rốt cục thấy rõ rồi, bọn họ đâu phải buôn lậu rượu hay thuốc lá gì, rõ ràng là buôn vũ khí đạn dược, em trai chưa từng gặp qua chuyện thế này, lập tức hai chân như nhũn ra quỳ xuống.
Một người Đông Nam Á nói tiếng phổ thông rất cứng nhắc mở miệng, “Cớm?” (ý chỉ cảnh sát)
Một người bên phía đối tác nói tiếp: “Xem ra không phải.”
“Mặc kệ phải hay không, thấy rồi thì phải chết.”
Hắn vừa dứt lời, nhất thời xung quanh vang lên tiếng súng lên đạn lách cách, đũng quần em trai lập tức ướt một mảnh.
Trong lòng Lăng Lang cũng khẩn trương muốn chết, chân cậu có chút phát run, nhưng vẫn cố ngẩng đầu, bày ra tư thế đàm phán, “Tôi thề chúng tôi sẽ không nói gì hết.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Em trai gật gật đầu giống như gà con mổ thóc.
“Người chết sẽ không nói.” Tên người Đông Nam Á quơ quơ, thủ hạ cùng giơ súng nhắm vào hai người.
Lăng Lang theo bản năng bước một bước chắn trước em trai, mặt cũng lộ vẻ sợ hãi, chẳng lẽ hôm nay thực sự phải bỏ mạng ở chỗ này?
"Chậm đã, " Phong Hạo luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên mở miệng, người ở đây đồng loạt nhìn về phía hắn.
Phong Hạo tầm mắt đối diện Lăng Lang, "Ngươi lại đây."
Lăng Lang đầu tiên nhìn nhìn hắn, lại khẩn trương nhìn trái nhìn phải, súng còn chưa có thu hồi, lỡ tên nào trái lời đột nhiên bóp cò, cái mạng nhỏ của cậu liền xong.
Phong Hạo nhìn ra băn khoăn của cậu, làm như không có việc gì vung tay lên, bọn thủ hạ chần chờ hạ súng.
"Đến!" hắn lại lặp lại một lần.
Lăng Lang lúc này mới chậm như rùa bước đến trước mặt hắn.
“Gần một chút.”
Khoảng cách hai người lúc này gần đến mức chỉ cần duỗi tay liền có thể đụng tới đối phương. Phong Hạo khêu cằm Lăng Lang, trái phải đánh giá gương mặt cậu.
“Tên.”
Phong Hạo lời nói cực ngắn gọn, mất một lúc Lăng Lang mới hiểu hắn là đang hỏi tên mình.
“Không có tên.”
Thấy Phong Hạo không lên tiếng, cậu lại bổ sung nói, "Tôi là cô nhi, không có ai đặt tên cho tôi."
"Vậy người khác gọi ngươi là gì?"
"Trên đường mọi người gọi tôi Lang ca (anh Lang), " Lăng Lang cố ý ra vẻ cường ngạnh, cậu đã nhận ra, yếu thế cầu xin tha thứ đối với người này tuyệt đối vô dụng, chi bằng tìm con đường khác mà liều một phen.
"Lớn mật! Dám ở trước mặt Phong gia tự xưng anh!" Một tên thủ hạ khiển trách.
Phong Hạo lắc lắc đầu, ý bảo không sao.
"Muốn chết không?" Hắn hỏi Lăng Lang.
"Đương nhiên không muốn, " cậu thành thật trả lời.
“Vậy sau này theo ta.” Phong Hạo lời nói khinh miêu đạm tả, người ở hiện trường bao gồm cả Lăng Lang đều sửng sốt.
"Chờ một chút!" tên người Đông Nam Á lên tiếng ngăn cản.
Phong Hạo giơ tay, hắn liền không tiếp tục lên tiếng.
Lăng Lang bị lời của hắn hù sợ, nửa ngày cũng không tỏ thái độ, Phong Hạo khó được kiên nhẫn hỏi lại một lần, "Thế nào?"
"Nó thì sao?" Lăng Lang chỉ vào em trai trên đất.
Phong Hạo lắc đầu, "Nó không thể."
Em trai nháy mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
"Tôi đây cũng không thể. " Lăng Lang quyết đoán từ chối, ở đây không ít người đều hít sâu một hơi, trên mặt em trai buồn vui cùng đến, như thể một giây sau liền khóc lên.
Phong Hạo nhìn chằm chằm cậu mấy giây, đột nhiên gục đầu xuống, khóe miệng khơi lên nụ cười mỉm như có như không, bọn thủ hạ đưa mắt nhìn nhau, từ lúc theo Phong Hạo, chưa bao giờ thấy hắn cười qua.
Hắn ngẩng đầu, nói chuyện với đối tác cũng chính là người Đông Nam Á kia, "Hai người kia tôi muốn ."
Đối phương nghiến răng nghiến lợi, "Không thể, người ngoài không đáng tin."
"Nếu tôi mở miệng, bọn họ sẽ không còn là người ngoài."
“Thân phận tụi nó anh cũng không rõ, làm sao biết không phải cảnh sát nằm vùng?”
"Tôi thề tôi không phải!" Em trai hốt ha hốt hoảng nói leo, "Việc đêm nay tôi sẽ không nói với bất cứ ai!”
"Tôi cũng thề, " Lăng Lang tiếp theo một câu, "Nếu nó nói, tôi sẽ, tôi sẽ giết nó sau đó tự sát."
Phong Hạo mâu sắc (màu sắc con ngươi) đột nhiên trầm xuống, "Ngươi dám nhắc lại hai chữ tự sát, ta sẽ giết ngươi trước."
Lăng Lang bị hỉ nộ vô thường (vui buồn thất thường) của hắn kinh sợ, nửa ngày không dám nói nữa.
“Tôi không đồng…” chữ ‘ý’ cuối cùng tên người Đông Nam Á vĩnh viễn không nói được nữa, bởi vì lúc này giữa mi tâm hắn đã nhiều thêm một vết đạn, hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Phong Hạo, sau đó chậm rãi ngã xuống, nửa câu nói kia đã trở thành di ngôn cuối cùng của hắn.
Lăng Lang cũng chết trân tại chỗ, cậu đứng đối diện Phong Hạo, ngay cả hắn rút súng ra thế nào cũng chưa thấy rõ, tay đối phương giờ vẫn còn đặt lên bả vai cậu, giống như coi cậu là một cái báng súng thiên nhiên.
Thủ hạ của tên kia lúc này mới kịp phản ứng, muốn phản kháng thì đã muộn, em trai lần đầu nhìn thấy xã hội đen sống mái với nhau, sợ tới mức ôm đầu la hét, chờ nhóc kêu xong thì tiếng súng cũng ngưng, trên đất nhiều thêm vài thi thể.
Lăng Lang khiếp sợ nhìn Phong Hạo, cậu lúc này mới ý thức, hôm nay gặp gỡ người này, căn bản không cùng đẳng cấp với cái gọi là ‘đại ca đường phố’ ngày trước, hắn có thể lấy đi sinh mạng một người không chớp mắt, tựa như giết chết một con kiến.
Phong Hạo như không có việc gì thu hồi súng, "Từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là Tiểu Lăng.”