Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

chương 28

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hà Đồng cũng không nổi giận, chỉ giương mắt lên nhìn tôi với Tiểu Hắc song tấu, cuối cùng mới nói một câu: “Hai vị từ xa đến đây thì chính là khách, trước hết xin dời bước đến đại sảnh.”

Tôi còn chưa kịp trả lời, hắn đã thét lên một tiếng: “Nghiêm Trang.”

Một đệ tử trẻ tuổi lên tiếng, cúi người đáp lời: “Có, thưa môn chủ.”

“Dẫn các vị khách quý đây đến đại sảnh.” – Dứt lời, Hà Đồng liền quay đầu lại mỉm cười với tôi – “Đây là đại đệ tử của tôi, Nghiêm Trang.”

Cái cái mỏ đỏ chót của hắn ta vừa ngoác ra cười, tôi liền bị hù cho chết khiếp, ba chân bốn cẳng chạy trối chết theo sau lưng Nghiêm Trang, miệng lẩm bẩm: “Đệ tử phái Bế Phong các người, chắc chắn là những người có tố chất tâm lý tốt nhất trong các môn phái rồi.”

Nghiêm Trang tuy không hiểu lý do, nhưng vẫn liên tục gật đầu nói cảm ơn, làm tôi bực mình muốn chết luôn.

May thay Tiểu Hắc khẽ phì cười, điều đó khiến tôi lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui của việc thầy trò hiểu ý nhau.

.

.

Đại sảnh của phái Bế Phong, được xây theo phong cách hết sức tao nhã, cửa sổ sát đất, được chạm trổ tỉ mỉ, bên ngoài trồng những hàng trúc cao sặc sỡ, bên trong đại sảnh khói hương lượn lờ, chính giữa treo một tấm biển, nét chữ viết rất tháu, nên không biết là ghi những gì nữa.

Tôi ngồi ngay ngắn trên ghế đá, Tiểu Hắc đứng sau lưng, đệ tử phái Bế Phong nghiêm trang xếp thành bốn hàng, không dám nhìn thẳng vào tôi, trong căn phòng rộng lớn như vậy, chỉ nghe thấy tiếng Nghiêm Trang phân phó một tiểu đệ tử dâng trà.

Cậu đệ tử nhỏ tay bưng tách trà bằng sứ men xanh, tay chân run lẩy bẩy tiến lên phía trước, Nghiêm Trang mắng cậu ta một tiếng, rồi đưa tay giằng lấy tách trà, tạ tội với tôi: “Đệ tử của tệ phái còn khờ dại, nên mới bị khí chất bất phàm của chưởng môn doạ cho sợ, thành thật xin ngài thứ tội.”

Lời nói của cậu ta có muôn phần kính cẩn.

Đây mới đúng là loại đãi ngộ mà chưởng môn nên được hưởng nè! Chứ nào có như cái đám nhãi ranh trên Bình Tâm Nhai đâu!

Tôi xúc động nghẹn ngào!

Có điều ngay sau đó liền thấy sầu não không thôi!

Có ai ngờ lần đầu tiên Lý Sơ tôi đây được nếm trải cảm giác của một vị chưởng môn, lại là khi đang ở địa phận môn phái khác cơ chứ.

Nghiêm Trang dâng trà lên, tôi còn chưa kịp thò tay ra, Tiểu Hắc đã tự tiện nhận lấy giùm: “Sư phụ, mời dùng trà.”

Ngoan quá ta.

Tôi đỡ lấy tách trà, hớp một ngụm, là trà gì ấy nhỉ, sau khi uống lại cảm nhận được hương thơm vấn vít trong miệng, dư vị còn mãi.

Tôi tranh thủ lúc đang rảnh, liền quan sát và đánh giá cậu đệ tử tên Nghiêm Trang này.

Thái độ của cậu ta với tôi kính cẩn có thừa, thế nhưng lại không có tí gì là khiêm tốn cả, luôn duy trì giữa sự xa cách giữa các môn phái đối địch và sự tôn kính dành cho một vị chưởng môn.

Nhìn kỹ hơn thì, thì cậu đệ tử này thân hình cao ráo, thanh tao nho nhã, thần thái hết sức siêu phàm thoát tục. Loại người này thế mà lại cam chịu làm đệ tử cho Hà Đồng, ngoài trừ câu ông trời không có mắt ra, tôi chẳng còn biết nói gì hơn.

Tuy rằng rất muốn khuyên bảo cậu ta vài lời, thế nhưng thứ nhất tôi không có tài thuyết phục người khác, thứ hai, nếu khuyên cậu ta đầu quân vào Bình Tâm Nhai, còn chẳng phải sẽ khiến con người ta vừa tránh vỏ dưa đã gặp vỏ dừa hay sao.

Tôi thở dài ngao ngán, những lúc cảm thấy bất lực, tốt nhất là hãy uống trà!

.

.

Mặc dù Nghiêm Trang đứng ở trong sảnh, thế nhưng mắt cứ nhìn bọn tôi lom lom, lúc đầu tôi còn tưởng là cậu ta muốn giám thị tôi, song chưa được bao lâu, tôi liền phát hiện ra, người mà cậu ta để mắt tới vốn không phải tôi, mà là Tiểu Hắc.

Tôi nghiêng đầu dòm, hoá ra Tiểu Hắc cũng đang nhìn lại cậu ta, trong đôi mắt đen láy toả ra thứ ánh sáng không rõ là gì, ánh mắt hai người họ chỉ giao nhau trong tích tắc, liền ngó ngay ra chỗ khác, ai cũng tỏ ra ngờ vực, nói thiệt là cứ y như đang dò xét lẫn nhau bằng mắt ấy, nhìn gì mà nhìn dữ vậy, tôi thấy mà phát bực, hai cái đứa này, cứ làm như tôi đây là không khí ấy…

Đang tính mở miệng, liền nghe từ xa truyền tới âm thanh leng keng, lòng tôi chợt thấy trĩu nặng, lại nữa rồi.

Hà Đồng lúc này đã thay một bộ đầm dài màu hồng phấn, trang sức trân châu treo lủng lẳng, dây thắt lưng màu trắng, cộng thêm cái mặt bư và cặp mông uốn éo của hắn ta, càng nhìn càng thấy tởm. Hắn lết từng bước ra đại sảnh, Nghiêm Trang lập tức tiến lên, theo hầu bên cạnh hắn. Tôi trông thấy cảnh đó thì chỉ biết lắc đầu, rành rành một thanh niên có tiền đồ sáng lạn, lại cứ thế mà bị huỷ hoại trong tay hắn.

Tiểu Hắc cúi người thì thầm vào tai tôi: “Sư phụ, con thấy ta nên suy nghĩ lại thì hơn. Tốt nhất là đừng nhắc gì tới chuyện con tò he với hắn ta đi, như vậy cũng xem như trừ hại cho dân rồi.”

Một lời đề nghị cực kì hấp dẫn, thế là tôi bèn nghiêm túc cân nhắc lại. Nếu như mục tiêu là của con tò he là Hà Đồng, thế thì tôi sẵn sàng theo phe con tò he. Suy cho cùng nó cũng chỉ muốn hút lấy công lực người ta thôi mà, còn bộ dạng hắn ta lại quá sức nguy hại cho thần kinh người khác. Còn tò he mỗi lần chỉ hãm hại một hai người, chứ còn Hà Đồng ấy à, bất kì ai hễ nhìn thấy hắn đều bị đầu độc tinh thần cả.

Thế nhưng, vạn nhất con tò he không tập kích Hà Đồng mà đi tập kích người khác, thế thì tỉ lệ biến thái xuất hiện trên đời lại tăng cao rồi. (T/N: ý là không tấn công Hà Đồng thì hắn sẽ tiếp tục trưng ra cái vẻ ngoài hại não ấy, người ta nhìn nhiều thì thần kinh sẽ có vấn đề => biến thái sinh ra ngày một nhiều :)))

Hà Đồng hớp một ngụm trà, rồi mới đưa mắt nhìn tôi.

Thiệt tình là tôi hết chịu nổi tay môn chủ này nữa rồi, đành phải mở miệng trước: “Hôm nay đến đây, cũng chỉ vì một chuyện, trên núi Bình Tâm có một con tò he thành tinh, nó bị (môn phái của) tôi đuổi đi, sau đó hình như đã trốn về hướng của phái Bế Phong. Con tò he này rất nguy hiểm, nên môn phái tôi muốn bắt nó về, hy vọng môn phái các vị sẽ phối hợp…”

Hà Đồng một tay chống cằm, mắt nhìn chăm chú vào bộ móng trên bàn tay còn lại, nhìn từ trái qua phải, rồi lại từ phải sang trái, tôi nói hết cả buổi trời, đồng thời tự mình trải nghiệm cái cảm giác bất đắc dĩ của tình cảnh đàn gảy tai trâu.

Cuối cùng, tôi đành ráng nói tiếp: “Chẳng hay môn chủ Hà Đồng có cao kiến gì chăng?”

Nghe thấy tên của mình, rốt cục hắn cũng đã có chút phản ứng, nhướng mày lên gọi: “Nghiêm Trang.”

Nghiêm Trang lên tiếng đáp lời: “Có đệ tử.”

“Nếu chưởng môn Bình Tâm Nhai đã hạ cố đến phái chúng ta để nhờ vả, thế thì việc này giao cho con phụ trách vậy, phải cố gắng hợp tác với kế hoạch của chưởng môn Lý đấy.” – Trong lúc Hà Đồng nói chuyện, đôi mắt hắn cứ quét lia người tôi từ trên xuống dưới – “Tôi đi dặm lại phấn một tí, chưởng môn Lý cứ tự nhiên.”

Ngay khi bóng dáng cái đầm hồng của hắn khuất hẳn sau cánh cửa, tôi liền đứng dậy, nhìn về phía Nghiêm Trang: “Sư điệt, tôi hỏi cậu chuyện này.”

Nghiêm Trang lễ phép lui về phía sau nửa bước: “Chưởng môn Lý có gì chỉ giáo?”

“Cậu thực sự chưa từng có ý định khởi nghĩa vũ trang hay sao?”

.

.

.

Chúng tôi theo chân Nghiêm Trang đi đến toà lầu ở cạnh cái hồ cạn queo nơi môn chủ cư trú, mùi nhang thơm thoang thoảng đâu đây, rất thoải mái dễ chịu, cung cách trang hoàng nơi này hệt như khuê phòng của thiếu nữ vậy. Sau khi tụi tôi ngồi xuống, mới bắt đầu chính thức thảo luận chuyện này.

Tuy rằng không dám nói chắc, nhưng theo nguyên tắc, nếu con tò he ấy đã chạy đi theo hướng này, thì mục tiêu của nó nhất định sẽ là phái Bế Phong. Cứ thế mà suy ra, mấy ngày sắp tới đây nó sẽ bị công lực thu hút mà chạy qua đây.

Còn về ý kiến của tôi ấy à, nếu xét theo mức độ cao thấp của công lực mà nghĩ, thì tôi, Tiểu Hắc, Hà Đồng và Nghiêm Trang, hẳn sẽ trở thành mục tiêu tấn công chủ yếu của nó, nên cần phải phòng bị cẩn thận, Nghiêm Trang cũng đồng ý với điều đó.

Phái Bế Phong có một điểm tốt, đó là đệ tử trong phái không chỉ ít đến thấy thương, có chưa tới hai mươi đứa nữa, mà hơn nữa khuôn viên cũng nhỏ thảm hại luôn, nên rất dễ để canh phòng bảo vệ. Nghiêm Trang nghe xong đề nghị của tôi, liền ra lệnh đột xuất triệu tập các đệ tử về toà nhà này. Theo sự sắp xếp của cậu ta, môn chủ và Nghiêm Trang sẽ ở lầu ba, tôi với Tiểu Hắc thì ở phía đông lầu hai, còn các đệ tử khác thì ở phía tây lầu hai.

“Ngoài ra thì, ở bốn mặt của toà nhà này phải chôn xuống mấy lá bùa, con tò he kia hãy còn chưa bay được, các cơ quan này hễ chạm vào là sẽ khởi động ngay, nó tuyệt đối sẽ không trốn nổi đâu.”

Nghiêm Trang lôi bản đồ ra, chọn ra bốn hướng, rồi giao nhiệm vụ cho đệ tử đi làm.

Cái cậu Nghiêm Trang này đầu óc sáng suốt, làm việc lại nhanh gọn lẹ, quả thật rất có tài, xem ra Hà Đồng giao trách nhiệm cho cậu ta, cũng có lý lẽ của hắn. Tôi hầu như không có gì phải phàn nàn cả, có điều cậu ta cũng thật là khách khí quá đi, sau khi sắp đặt đâu vào đấy rồi còn không quên hỏi tôi một câu: “Chưởng môn Lý thấy còn thiếu gì xin cứ bổ sung.”

Lần nào tôi cũng đều lắc đầu đáp: “Thế này là tốt lắm rồi, thế này là rất tốt rồi.”

Sau khi mọi chuyện an bài xong cả rồi, Nghiêm Trang lại đến xác nhận vài chuyện vụn vặt với tôi.

Trong lòng tôi đánh giá rất cao anh chàng này, làm việc cẩn thận, nghiêm chỉnh, tốt hơn cái thằng nhóc đệ tử cả ngày chỉ biết tựa cửa sổ giết thời gian của tôi nhiều. Thế quái nào mà Hà Đồng lại tốt số tới mức vớ được một đứa đệ tử như vầy ấy nhỉ.

Sau khi ba lần bốn lượt xác nhận lại kỹ càng rồi, Nghiêm Trang mới cáo từ: “Hai vị là khách quý đường xa đến đây, cứ từ từ nghỉ ngơi đi, tại hạ cáo từ.”

Cửa nhẹ nhàng khép lại.

Lúc này tôi mới phát hiện ra ngày hôm nay yên tĩnh đến lạ thường.

Tiểu Hắc đứng trước song cửa sổ nãy giờ bỗng quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn vào tôi, trầm ngâm một hồi, mới ngáp một cái rồi trèo lên giường.

“Tiểu Hắc, cậu làm sao thế?” Tôi lo lắng đi tới cạnh cậu ta.

Tiểu Hắc chậm rãi vùi đầu vào lòng tôi, dụi dụi đầy quyến luyến, hai tay cũng rất tự nhiên mà vòng qua eo tôi, nói: “Con không sao hết, chỉ là thấy hơi mệt thôi.”

Khó có được một bữa cậu nhỏ lại tỏ ra ngoan hiền đáng yêu như vậy.

Cơ mà cũng ngộ thiệt, sao cậu ta lại thấy mệt trước cả tôi ấy nhỉ.

Hẳn là đi đường xa nên mệt nhọc đây mà. Huống chi độc chất trong người cậu ta vừa mới được giải xong, có lẽ còn chưa kịp bình phục hoàn toàn đã phải theo tôi bôn ba khắp nơi. Nghĩ như vậy, tôi liền thấy hơi áy náy trong lòng, vội vàng đắp mền cho cậu ta, song Tiểu Hắc vẫn cứ níu chặt lấy tay tôi, không chịu buông: “Sư phụ ơi…”

Thế là tôi lại “Hửm?” một tiếng, vừa tính xoa đầu cậu ta, rồi sẽ ôn tồn trấn an như một người thầy đích thực, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Ngủ rồi à?

Tôi ngắm nghía một hồi, quả thật cậu ta đang ngủ.

Vẻ mặt của Tiểu Hắc trong lúc say ngủ mới yên bình làm sao. Cái khoé miệng lúc nào cũng nhếch lên hòng cười nhạo người ta giờ đây cũng được thả lỏng, cái vẻ ngông nghênh thích coi trời bằng vung cũng không thấy đâu nữa, hàng lông mày xếch lên, đôi bờ mi khép chặt, cái sống mũi dọc dừa, đôi môi với những đường cong quyến rũ, trước giờ tôi chưa thấy người nào hoàn hảo như vậy cả.

Mấy người nói Vu Kính ấy à?

Hờ, cái ngữ như Vu Kính mà cũng xem là người được sao?

Tôi ghé sát vào đầu giường, vươn tay nghịch tóc Tiểu Hắc, cầm đuôi tóc lên khều khều mặt cậu ta, hai rèm mi cong vút khẽ run lên, nhưng cũng không bị đánh thức.

Thú vị thật, tôi chợt hiểu ra vì đâu mà lũ trẻ lại thích chơi búp bê đến thế.

Chơi một hồi cũng thấy chán. Càng nghĩ lại càng bực bội, cái người thân làm sư phụ như tôi, thế mà thứ duy nhất làm giỏi hơn Tiểu Hắc cũng chỉ có mỗi việc ngủ, thế mà giờ đây cũng phải nhường danh hiệu số một ở hạng mục này cho cậu ta luôn rồi.

Hây da, cho dù cậu ta có trò giỏi hơn thầy đi nữa, thì ưu điểm của tôi cũng chính là suy nghĩ rất thoáng. Tôi bèn vén mền lên chui vào, quyết định đánh một giấc.

.

.

.

Sau đó, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Trong lúc say ke mắt mũi còn kèm nhèm, tôi ngước đầu lên nhìn ra, không ngờ trời đã tối mất tiêu rồi, ngoài cửa sổ chỉ thấy một mảng trời đen kịt.

Nghiêm Trang đã đứng sẵn ngoài cửa, lịch sự đến gọi bọn tôi đi ăn cơm tối.

Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Hắc đang ngủ li bì bên cạnh, thôi vậy, tôi không nỡ gọi cậu ta dậy.

|Hết chương |

Truyện Chữ Hay