Hậu quả của việc đạp cửa xông bừa vào, chính là được trông thấy một cảnh tượng… có tính chất chống phá sự nghiệp xây dựng xã hội văn minh trong sáng lành mạnh của khu vực núi Bình Tâm. Hoá ra cái tiếng ‘rầm’ ban nãy lại chính là tiếng Phan Khổng ngã từ trên giường xuống, nằm lăn ra đất, lưng đưa về phía tôi.
Lưu Tịch lúc này đang ngồi trên giường, hộc tốc xách mền lên, nhưng không phải để che tấm thân trần như nhộng của Phan Khổng lại, mà là để trùm lên đầu tôi.
Đây là một quyết định hết sức đúng đắn vào những thời điểm như vầy. Đương khi đang để mình trần mà lại còn ở trên giường hoặc dưới đất, thế rồi đột ngột có đứa xông vào, khi ấy thay vì che chắn thân thể mình lại thì lo mà trùm đầu cái thằng đường đột xông vào kia còn hay hơn nhiều. Vì như thế có thể lập tức biến thế bị động thành thế chủ động, khiến cái kẻ xâm nhập kia chẳng những không thể nhìn thấy được những thứ không nên thấy, mà bản thân chúng ta còn có thêm một khoảng thời gian đáng kể để chỉnh trang y phục.
Phần tôi đương nhiên sẽ không chủ động gỡ cái tấm trải giường xuống làm gì, vì bất luận thế nào thì, cái hình ảnh trần trùi trụi ban nãy của Phan Khổng cũng đã đủ kích thích tôi lắm rồi, mặt tôi lúc này vẫn còn đỏ rần rần đây này! Lại nói, tuy rằng mới đầu tôi vẫn còn chưa hiểu hết mẩu đối thoại giữa Điển Mặc với Lưu Tịch, cơ mà trong suốt một tháng trời ăn no lại nằm vừa qua, tôi đã sớm nhận ra ý nghĩa khác trong cái câu mà tôi thốt ra khi ấy rồi, chưa kể là còn có lời xúi giục đầy điêu toa một cách cố ý của thằng nhãi Điển Mặc kia, đã gây ảnh hưởng không tốt đến tư tưởng của bạn hiền Lưu Tịch đây. Cơ mà thân tôi tự thấy mình chẳng việc gì phải phí sức đi làm sáng tỏ sự thật với bọn họ cả, bởi vậy nên là, về cơ bản thì tôi cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra trong căn phòng này.
Sau một loạt tiếng sột soạt cho thấy có người đang mặc quần áo vào, liền xuất hiện một đôi tay túm cổ tôi ném ra khỏi cửa, mà cái đôi tay sau khi đã khoá cửa xong mới chịu gỡ tấm trải giường ra khỏi đầu tôi kia, thì ra là của Lưu Tịch, cậu chàng vừa lôi tôi ra chỗ khác, vừa lườm tôi với vẻ bất mãn: “Sư thúc, thúc tới đây làm chi vậy hả?!”
Gương mặt anh ta ửng đỏ, miệng thở hổn hển, trông thật khác lạ làm sao.
Mà trong đầu tôi lúc này vẫn còn sót lại dư âm của cảnh tượng ban nãy, thiệt là xấu hổ quá đi mà, cơ mà sự tình giờ này đang cấp bách, nào có phải lúc để mà ngượng ngùng đâu chứ, tôi cố bước thật nhanh để đuổi theo anh ta ra tới bên ngoài, vừa đi vừa giải thích: “Là như vầy, trong lúc tôi chữa trị cho Điển Mặc, đã vô tình tạo nên một con tò he thành tinh, nó đã phá hết bùa chú để chạy ra khỏi hang! Rất có khả năng là nó đang nhằm vào người có công lực cao nhất ở Bình Tâm Nhai lúc này, thành ra tôi thấy lo ngại giùm cho cậu với sư huynh, thế nên mới chạy sang đây xem thế nào.”
Lưu Tịch lúc này mặt vẫn đỏ ké, dường như tâm trí chưa về lại trần thế này đâu, rõ ràng là không hề lắng nghe những lời tôi nói rồi, hẳn là chàng ta chỉ mong có thể sớm đuổi tôi đi chừng nào hay chừng nấy thôi, anh ta nói: “Dù sao cũng chẳng có cái gì vào đây được đâu, mấy chuyện này để mai nói tiếp đi, sư thúc trước tiên cứ quay về nghỉ ngơi đi đã.”
Đến khi ra tới đại sảnh, lại không thấy cửa ra đâu.
“Cổng đâu rồi?”
Lưu Tịch vỗ tay mấy cái, lầm bầm niệm thần chú gì đó, khung cảnh trước mắt liền sáng rực lên, hai cánh cổng chạm trổ hoa văn nọ lại hiện lên trên tường, anh chàng liền sốt ruột hối thúc: “Cửa sau khi mở ra rồi đóng lại sẽ tự động biến mất ấy mà. Thúc mau về đi, sư thúc.”
“Thế nhưng còn giày của tôi đâu?” – Tôi ngẩn ngơ nhìn về phía cánh cửa đang khép chặt kia.
Lưu Tịch nhìn xuống theo ánh mắt tôi: “Anh chạy chân không tới đây cơ mà?”
“Làm gì có đâu!” – Tôi ngó quanh quất, hoá ra giày bị rơi xuống đất từ hồi nào rồi. Thế là tôi cuống cuồng chạy sang nhặt lên – “Sao lại rớt ở đây ấy nhỉ.”
Lưu Tịch nhìn tôi, bực bội ra mặt.
“Càng nói càng tức, tôi đã phải tốn biết bao công sức mới mở được cái cửa ấy ra đó! Cái thứ mật khẩu xàm xí gì đâu ấy!” – Tôi vội vội vàng vàng mang giày vào, không kìm được mà buông lời oán thán.
Lưu Tịch điềm tĩnh nói: “Cái mật khẩu xàm xí đó chính là kiệt tác của chưởng môn đại nhân cùng với nhóc đồ đệ cưng nhà anh chứ đâu.”
“Nhất định là Điển Mặc đã bị Vu Kính uy hiếp rồi!” – Hiển nhiên là tôi phải bênh đệ tử của mình rồi.
Lưu Tịch hậm hực đáp: “Lời này nói ra chỉ e đến anh còn thấy nó khó tin nữa là ấy nhỉ? Rồi còn giày của anh là thế nào vậy?”
Tôi nín khe, nhanh chóng quay về chủ đề chính của câu chuyện: “Lúc nãy khi mới vào đây, tôi đã treo chúng lên để chặn cửa lại, không cho nó đóng lại. Cậu cũng biết rồi đấy, để mở được cái cổng quỷ quái này ra quả là một kì công, để tránh phải mở nó ra thêm lần nữa, tôi đã chèn lại như vậy đó.”
“Anh đã chặn cửa lại à?” – Mặt mày Lưu Tịch bỗng tái mét – “Khoan đã nào, mới rồi anh có nói, có một con tò he thành tinh đang đi tìm chúng tôi sao?”
Tôi vừa gật đầu cái rụp, Lưu Tịch lập tức nghiến răng nghiến lợi chửi tục một tiếng – “Chó má!” – Xong là quay đầu lao ngay vào bên trong.
.
Tốt xấu gì tôi đây cũng là sư thúc của hắn cơ mà, cái thái độ bất lịch sự như thế là làm sao hả…
Lưu Tịch tá hoả lao về phía hành lang nọ, vừa tính đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, tôi đột nhiên trông thấy mặt đất bị nhuộm một màu đỏ lòm, tiêu rồi!
Còn chưa kịp lên tiếng ngăn lại, anh chàng đã đạp lên cái vũng sền sệt đỏ ngầu kia, mặt mày thất sắc, mà cái thứ gì đó ở dưới chân, vào ngay khoảnh khắc anh ta khựng lại đó, tức khắc phóng vọt lên, trong thoáng chốc đã bám đầy toàn thân Lưu Tịch, anh ta gào lên một tiếng, sau đó thì đứng không vững nữa, té phịch xuống đất.
Bên trong cánh cửa đang mở rộng kia, Phan Khổng nằm thẳng cẳng trên trên mặt đất, không rõ sống chết.
Tôi, tôi chỉ là dự tính tới để thông tri cho bọn họ về mối nguy hiểm đang tiềm tàng, thế nhưng, thế nhưng hình như tôi vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện nếu gặp mặt con tò he kia rồi sẽ đối phó với nó thế nào nữa…
Lưu Tịch bị đống bột mì kia bọc lấy cả người, tôi có thể cảm nhận được có một luồng không khí đang luồn lách quanh anh ta, không tuân theo quy luật nào, thậm chí còn gần như trông thấy được pháp lực đang dần bị hút ra khỏi người anh ta, ào ạt chui vào bên trong con tò he, nếu cứ tiếp tục thế này, tình hình sẽ trở nên nguy kịch mất thôi!
Nếu như dùng tay không để bắt con tò he kia lại, hậu quả chắc chắn không thể lường trước được, song mình cũng không thể bỏ mặc sống chết của hai người này mà chạy lấy thân được! Bọn họ với mình không thù không oán gì cơ mà!
…
Gượm đã nào, có thù chứ bộ!
Làm sao tôi quên được chính hai thầy trò này đã nghi ngờ nhân cách và phẩm hạnh của tôi ra làm sao, lại còn dám vu oan cho tôi là hung thủ nữa chứ.
Hơn nữa còn đem tôi nhốt vào trong hang động đằng đẵng suốt một tháng trời, ngày ngày phải nằm ngủ dưới mặt đất lạnh căm.
Hôm nào cũng phải ăn ba bữa chỉ toàn là trứng với trứng, tin chắc Hội liên hiệp gà mái sớm muộn gì cũng sẽ xem tôi như tay sát thủ liên hoàn số một cho coi!
Nếu đã như vậy thì, phải chăng tôi nên nhanh chóng vắt giò lên cổ mà chạy khỏi đây ngay?
Nhưng mà, nếu tôi bỏ chạy, Lưu Tịch có thể sống sót hay không?
Về phần Phan Khổng, hẳn là đã tắt thở rồi, không cần phải bận tâm tới anh ta nữa. Vì như thế chỉ tổ thêm cắn rứt lương tâm một cách vô căn cứ thôi.
Thật là hết cách mà, sao tôi lại không thể học theo sư huynh chưởng môn, làm một kẻ lòng lang dạ sói một cách triệt để được nhỉ?
Lương tâm ơi là lương tâm, ta nguyền rủa mi!
Tôi chạy ù vào phòng, hy vọng sẽ tìm thấy một dụng cụ nào đó, ngay lập tức trông thấy ở góc phòng có một cái thùng gỗ lớn, vẫn còn khói bốc lên nghi ngút, chắc là bồn tắm đây mà, nước vẫn còn đến hơn phân nửa thùng.
Đúng rồi, con này làm từ bột mì cơ mà! Nếu lấy nước xối lên người nó, nhất định sẽ tan ra thôi!
May mà tôi đây cái gì không giỏi chứ dịch chuyển đồ vật đích thị là nghề của tôi rồi!
Tôi liền tập trung tinh thần vào cái thùng nọ, nó tức khắc tuân theo ý chí của tôi, chậm rãi, lắc lư bay lên, trong lòng tôi chợt nghĩ, chậm lại, chậm lại đã nào, làm ơn đừng có bay đi tuốt luốt như mấy lần trước à nha!
Hên cái là con tò he kia đang mải đối phó với Lưu Tịch, nên không để ý tới tôi, lúc này cái thùng đã bay đến trên đầu nó rồi, tốt lắm, chuẩn bị dội nước thôi!
Tôi vì muốn nhắm cho chuẩn, nên đã liếc vội xuống dưới một tí, mà chỉ với một cái liếc mắt này, tôi liền phát hiện ra Lưu Tịch đã nằm ngay đơ từ hồi nào rồi, sao lại thế chứ! Lẽ nào anh ta đã…
Cái mớ đỏ lòm bao phủ lấy cả người anh ta từ nãy tới giờ bắt đầu co rút lại, luồng khí nhanh nhẹn di động đến điểm trung tâm của đống bột mì nọ, dần dần nhú lên, tập trung về chỗ ngực của Lưu Tịch, chậm rãi vươn cao, mọc ra một cái đầu, hơn nữa không giống như lúc đầu, giờ đây đã có thể trông thấy tương đối rõ các bộ phận trên mặt rồi! Trông cứ hao hao như một sản phẩm kết hợp giữa Lưu Tịch với Phan Khổng ấy.
Nếu Lưu Tịch vẫn còn tỉnh táo, mà tôi cũng không đang ở trong một tình huống nguy cấp thế này, hẳn tôi đã chân thành gửi đến hắn một lời chúc mừng thế này rồi: Trời xanh không phụ lòng người, đứa con chung của cậu với Phan Khổng, rốt cục cũng đã chào đời rồi.
Trông thấy con tò he kia sắp sửa rời khỏi thân thể Lưu Tịch, tôi vội vã lùi về sau, trong lúc hốt hoảng đã quên mất cái thùng gỗ rồi! Thế là cái thùng một khi đã không còn sức mạnh giữ cho nó lơ lửng trong không trung nữa, lập tức đổ nhào xuống, ngay chóc vào chỗ con tò he… lẫn anh chàng Lưu Tịch đang nằm dưới chân nó nữa (Sư thúc thành thật cáo lỗi cùng cậu).
Cú rơi này đã làm cho con tò he vốn đã hoá thành hình người bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà còn có nó làm đệm lót, bằng không thì Lưu Tịch đã bị cái thùng đập vỡ sọ rồi. Cơ mà giờ đâu phải lúc để ăn mừng cơ chứ, cái đống bột nhão đỏ ối kia đã bắt đầu bò ra bên ngoài, nó trượt dọc theo mép thùng, nhanh chóng vo lại thành một khối, lại mọc ra thành cái đầu người, gắng gượng đứng dậy.
Tôi bất chợt nghĩ tới, vì đâu mà trên mặt tò he lại xuất hiện ngũ quan đầy đủ ấy nhỉ? Lẽ nào sau khi hút hết pháp lực của người ta, mức độ thành tinh của nó lại càng gia tăng?!
Rồi đột nhiên nó quay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi! Ngay sau đó cái đống bột vẫn bọc kín Lưu Tịch nãy giờ liền tụ lại, chẳng mấy chốc cổ, rồi ngực đều mọc lên rồi! Đôi mắt rực lửa kia, đang nhìn tôi chằm chằm!
Có lẽ nào, mục tiêu kế tiếp, chính là tôi?
Làm ơn đừng nha!
Tôi vẫn còn trẻ lắm, tôi chưa muốn chết đâu!
Mà quan trọng hơn nữa là, chết thì thôi cũng được đi, nhưng lỡ đâu sau này người ta nhìn thấy mặt con tò he này, lại lắc đầu chép miệng bảo rằng nó là kết quả của cuộc làm tình tập thể giữa tôi, Phan Khổng và Lưu Tịch thì biết làm sao đây?
.
.
.
Sĩ khả sát, bất khả nhục!
|Hết chương