Cố Doãn Doãn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt một lúc lâu, tâm trạng của cô lúc này vô cùng rối bời.
Kể ra cô làm dâu nhà họ Lục sắp sửa tròn hai năm rưỡi, cho dù không có được tình cảm của người đàn ông, nhưng Cố Doãn Doãn vô cùng khó xử mỗi lần chạm mặt ông bà Lục.
Lục phu nhân hết mực yêu thương cô, coi cô như là con gái của bà. Ấy vậy mà mấy năm qua Cố Doãn Doãn lại phụ lòng mong mỏi của bà.
Chỉ còn sáu tháng nữa là cô không còn là con dâu nhà họ Lục, liệu rằng lúc ấy Lục phu nhân có tỏ ra vẻ mặt thất vọng, chán ghét cô hay không?
Cố Doãn Doãn thở dài, gom những mọi âu lo ném sang một bên.
Cô bước vào phòng ngủ của mình, từ trong gầm giường lấy chiếc vali ra, sửa soạn quần áo thiết yếu để mang đi.
Trong lúc loay hoay tìm vài bộ đồ ngủ, bỗng nhiên có một chiếc khăn tay không biết từ đâu rơi xuống, thu hút sự chú ý của cô.
Động tác của Cố Doãn Doãn dừng lại, đưa mắt nhìn về chiếc khăn tay rơi đậu trên đùi của mình.
Bất chợt ký ức bị quá khứ chôn vùi bấy lâu nay ùa về.
Nhìn hoạ tiết được thêu trên khăn tay, trong lòng Cố Doãn Doãn dâng trào một cảm giác nhung nhớ.
Cô cầm nó trên tay, mùi nước xả vải thơm ngát truyền đến bên mũi. Cố Doãn Doãn không thể kiềm chế được cảm xúc của chính mình, đôi mắt bất giác đỏ hoe, sống mũi cay xè, đôi tay cầm chiếc khăn cũng run rẩy theo.
Cũng đã mười mấy năm trôi qua rồi, tại sao người đó vẫn chưa chịu trở về tìm cô?
Cố Doãn Doãn rất nhớ anh, nhớ nhung vô cùng!
Nỗi nhớ ấy càng tăng vọt khi nhìn thấy khăn tay, ước hẹn năm xưa của anh trao cho cô.
Cô nắm chặt chiếc khăn trong tay, giọng nói nức nở trong miệng: “Em vẫn đợi anh… cớ sao anh vẫn chưa về…”
Cố Doãn Doãn ấm ức, ôm chiếc khăn tay vào lồ ng ngực: “Anh có thể nhanh xuất hiện được không? Em… em sợ mình không thể khoá chặt cảm xúc mãi cho một người được! Con tim của em sắp sửa đi ngược hướng với cảm xúc đã chỉ định. Có lẽ… có lẽ… em có một chút động lòng với người đó rồi…”
Mặc dù ngoài mặt Lục Triết Tần nói không quan tâm đ ến Cố Doãn Doãn, nhưng chỉ khi đặt chính mình vào tình huống đó, cô mới càng hiểu rõ con người thật sự của anh.
Có những lần Cố Doãn Doãn làm miệt mài để có chỗ đứng trong công ty, mặc dù đã kệt sức nhưng cô không để lộ nét mệt mỏi của mình ra bên ngoài.
Nhưng Lục Triết Tần chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã nhìn rõ lớp mặt nạ của cô, nhưng anh lại không vạch trần cô, im lặng cho qua mọi chuyện.
Lúc trở về phòng làm việc của mình, mặc dù chiếc bụng trống rỗng sắp sửa dính chặt lại với nhau, nhưng Cố Doãn Doãn hoàn toàn đã kệt sức, không nghĩ đến việc cả ngày nay mình đã bỏ ba bữa cơm, toan tính muốn gục mặt xuống bàn ngủ nửa tiếng, rồi tan làm trở về nhà.
Nhưng đúng lúc ấy trợ lý của Lục Triết Tần gõ cửa, trên tay anh ta cầm một suất cơm nóng hổi, đầy đủ chất dinh dưỡng đưa đến trước mặt cô, điềm tĩnh nói với Cố Doãn Doãn.
“Lục tổng bảo tôi mang cơm đến cho phu nhân. Người còn nói, nếu phu nhân mệt mỏi quá thì được nghỉ phép nguyên một ngày!”
Cố Doãn Doãn bật cười, hoá ra anh không có vô cảm, thờ ơ như cô nghĩ.
Còn có lần cô đột ngột bị sốt cao nửa đêm, mà Cố Doãn Doãn từ nhỏ rất sợ đến bệnh viện khám sức khoẻ. Nếu đến bệnh viện để thăm người khác thì cô không cảm thấy sợ chút nào, nhưng mỗi lần cơ thể của Cố Doãn Doãn đổ bệnh là y như rằng cô coi bệnh viện là một con ác quỷ hút máu người, cô muốn tránh càng xa càng tốt.
Mà Lục Triết Tần khi đó không màng đến ngoài trời đang đổ cơn mưa tầm tã, mà lúc ấy lại hơn hai giờ sáng, anh không một chút do dự mà lái xe trong đêm mưa giông đi mua thuốc hạ sốt cho cô.
Lâu dần, chính sự quan tâm thầm lặng của người đàn ông đã nhóm lên trong trái tim của Cố Doãn Doãn một ngọn lửa tình yêu. Nhưng ngọn lửa ấy thật là yếu ớt, ánh sáng của ngọn lửa lại mờ nhạt không thấy rõ, chỉ cần vấp phải một yếu tố nhỏ cũng khiến đốm lửa nhỏ ấy bị gập tắt.
Chính vì vậy mà đến thời điểm hiện tại, Cố Doãn Doãn không thể nào phân biệt được rõ cảm xúc chân thật trong con tim của mình.Cô không biết mình vẫn đem lòng nhớ nhung chàng trai năm đó, hay là đã từ bao giờ đem lòng thích thầm người chồng trên danh nghĩa hợp đồng của mình.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cố Doãn Doãn hốt hoảng giật mình, vội vàng giấu chiếc khăn tay vào trong túi áo, đồng thời dùng mu bàn tay quyệt đi những vệt nước mắt chảy dài hai bên gò má.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nói vọng ra bên ngoài: “Cửa không khoá!”
Giọng nói của Cố Doãn Doãn vừa dứt, ngay lập tức tay năm cửa vặn xuống, cánh cửa từ từ mở ra.
“Tiểu Đông?”
Cố Doãn Doãn từ từ đứng dậy, đi về phía thằng bé.
“Con tìm dì có chuyện gì?”
Cô nhìn thấy phía sau lưng của thằng bé đang giấu thứ gì đó, trong lòng có chút tò mò. Ngồi xổm xuống trước mặt Lục Triết Đông, cô đưa tay xoa đầu thằng bé.“Tiểu Đông của chúng ta đang giấu thứ gì sau lưng vậy?”
Đôi mắt của thằng bé nhìn chằm chằm vào mặt Cố Doãn Doãn, dừng như nó đang tìm điểm bất thường trên khuôn mặt của cô. Đối diện với ánh mắt đó, Cố Doãn Doãn có chút không thoải mái.
Một lúc lâu sau, thằng bé mới lên tiếng: “Dì khóc sao?”
Cố Doãn Doãn bất giác sụt sịt mũi, nhận ra hành động vừa rồi của mình, cô nhanh chóng lấy lại sắc thái của mình.
“Đang yên đang lành sao dì phải khóc chứ?”
Ánh mắt của Lục Triết Đông từ đầu vẫn không thay đổi, như keo dán chặt lên khuôn mặt của cô.
“Mắt của dì rất đỏ!”
Cố Doãn Doãn bật cười, cô đưa tay véo yêu cái má của thằng bé.
“Dì mới đi dạo ở bên ngoài về, gió đêm thổi vào không đỏ mới chuyện lạ!”
Nói xong Cố Doãn Doãn đứng dậy, tiếp tục công việc dang dở của mình. Vừa gấp quần áo cho vào trong vali, Cố Doãn Doãn vừa nói chuyện với thằng bé.
“Từ ngày mai dì phải dọn ra ngoài sống của với em gái của dì, chúng ta chỉ gặp nhau vào hai ngày cuối tuần. Nếu như Tiểu Đông nhớ dì thì có thể gọi điện, dì rất sẵn lòng đưa con đi những nơi mà con thích!”
Từ khi bước sang tuổi thứ năm, suy nghĩ của Lục Triết Đông cũng thay đổi khá nhiều. Tuy vẫn trầm mặc ít nói, nhưng thằng bé có vẻ thân với cô hơn trước.
Trong tiềm thức của Lục Triết Đông, người phụ nữ này không hề chanh chua, đáng sợ như mụ đàn bà độc ác năm đó.
Nếu lúc đó cậu phải hứng chịu bao nhiêu vết thương đau đớn mà Khúc Linh San gây ra, nó thậm chí trở thành bóng ma tâm lý, thì giờ đây Lục Triết Đông lại cảm thấy vô cùng thoải mái mỗi khi tiếp xúc với Cố Doãn Doãn.
Cô mặc dù không xinh đẹp bằng mẹ của mình, nhưng lại luôn mang đến cho Lục Triết Đông một cảm giác vô cùng ấm áp. Đôi mắt dịu dàng, nụ cười tươi tắn cùng với cử chỉ vô cùng chiều chuộng, Lục Triết Đông cuối cùng cũng chịu chấp nhận tấm chân thành của người phụ nữ.
Lục Triết Đông dần cảm nhận được rõ tình cảm của một người mẹ, những người bạn cùng chan lứa cũng phải đố kỵ với sự dịu dàng của Cố Doãn Doãn.
Lũ bạn trong lớp của cậu không còn trêu trọc rằng cậu là một đứa con hoang không có mẹ, hoặc là đứa con sao chổi hại mẹ mình chết.
Sau khi có Cố Doãn Doãn xuất hiện, đám trẻ cũng bị cô kiểm điểm cho một trận. Bây giờ trong suy nghĩ của đám nhóc chưa vắt sạch mũi ấy, Cố Doãn Doãn chính là mẹ ruột của Lục Triết Đông, vì công việc bộn bề cho nên mới phải rời xa thành phố một thời gian, đến khi thành công trở về hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ.Mặc dù quan hệ của hai người rất tốt, nhưng Lục Triết Đông chưa bao giờ gọi cô một tiếng ‘mẹ’. Cũng đã có rất nhiều lần ông bà Lục khuyên thằng bé đổi cách xưng hô, nhưng Lục Triết Đông thấy rõ khoảnh cách xa vời giữa cô và Lục Triết Tần, chính vì vậy thằng bé nhất quyết không mở miệng gọi mẹ một tiếng.
Lục Triết Đông lặng lẽ nhìn cô xếp đồ vào trong vali, trong lòng thằng bé muốn nói điều gì đó, nhưng lại cắn chặt lấy môi dưới của mình.
Lúc này Cố Doãn Doãn đã xếp hành lý của mình xong, cô vươn vai khởi động để giãn gân cốt, lúc này mới nhìn về phía thằng bé.
“Phải rồi, con đã ăn cơm tối chưa?”
Thằng bé không nói gì, chỉ gật đầu.
Cố Doãn Doãn cảm thấy bản thân mình có chút tội lỗi, đáng lý ra cô nên thông báo cho thằng bé rằng mình sẽ dọn ra ngoài sống một thời gian, nhưng vì bận quá mà cô lại quên mất điều quan trọng này.
“Tiểu Đông, dì xin lỗi vì thông báo mình dọn ra ngoài sống đột ngột như vậy!”
Cô áy náy lên tiếng giải thích: “Vốn dĩ trưa nay dì định nói với con một tiếng, như ba con nói con đàn nghỉ ngơi sau chuyến bay dài, chính vì vậy dì không muốn làm phiền đến giấc ngủ của con. Định bụng lúc con ngủ dậy sẽ thông báo, nhưng ai ngờ lu bu công chuyện quá lại quên béng mất!”
Lúc này Lục Triết Đông lắc đầu, lên tiếng đáp lại.
“Khi tỉnh dậy ba đã nói về việc dì dọn ra ngoài rồi!”
Ánh mắt của Cố Doãn Doãn chùng xuống.
“Con không giận dì chứ?”
“Không giận!”
Nói xong, cánh tay giấu ở phía sau lưng đưa đến trước mặt Cố Doãn Doãn, thằng bé không dám nhìn thẳng vào mắt cô, lắp bắp nói.
“Tặng… tặng cho dì…”
Cố Doãn Doãn vô cùng ngạc nhiên, không tin vào mắt của mình.
Trên tay thằng bé đang cầm một khối đất nặn tạo hình, hình dáng rất giống với Cố Doãn Doãn.
“Là dì sao?”
Lục Triết Đông gật đầu, im lặng không nói gì.
Đáng lẽ ra Lục Triết Tần muốn thằng bé học âm nhạc từ bé, nhưng lại phát hiện ra thẩm âm của nó cực kì tệ, không có thiên phú như mẹ nó.
Dù có bắt ép, Lúc Triết Đông cũng chẳng thể nào nghe ra được chuẩn xác của nốt nhạc.
Cố Doãn Doãn không muốn thằng bé phải chịu áp lực quá lớn từ phía ba mình, chính vì vậy cô đã hỏi Lục Triết Đông có sở thích gì. Thằng bé nói nó thích tạo hình bằng đất nặn, tương lai nó muốn trở thành một bác sĩ chỉnh hình tài giỏi.
Chính vì vậy Lục Triết Đông được cho đi học lớp sáng tạo nghệ thuật dành cho thiếu nhi từ khi được bốn tuổi.
Thằng bé rất khéo tay, tiếp thu bài học cũng rất nhanh, thành phẩm sau mỗi bài học đều được Lục Triết Tần cất vào tủ trưng bày ở trên tầng ba, nơi mà Cố Doãn Doãn không được phép đặt chân tới.
Thành phẩm theo thời gian cũng thay đổi khá nhiều, chứng tỏ rằng tay nghề của thằng bé đã chính chắn.
Cố Doãn Doãn nhận lấy thành phẩm từ tay của thằng bé, cô mỉm cười, giọng nói dịu dạng thoát ra khỏi cổ họng.
“Rất đẹp! Đối với dì mà nói, đây là món quà có giá trị cao nhất từ trước đến nay dì được tặng.”
So với khăn tay của chàng trai năm ấy, thì món quà tượng đất tạc hình của Cố Doãn Doãn thì có giá trị hơn nhiều.
Để tạo được hình dáng ngồi đọc sách của Cố Doãn Doãn, bên cạnh đó có quá nhiều chi tiết phức tạp, vậy mà thằng bé có thể kiên nhẫn hoàn thành tác phẩm nghệ thuật mãn nhãn này.
Ngắm nhìn tượng đất của mình được tô màu chỉnh chu, khoé môi của Cố Doãn Doãn cong lên, hiện rõ sự hạnh phúc trên khuôn mặt.
“Mất bao lâu con hoàn thành bức tượng này vậy?”
Lục Triết Đông lẩm bẩm trong miệng, dường như đang tính toán thời gian bắt tay vào làm. Vài phút sau thằng bé ngẩng đầu lên, nói ra đáp án.
“Gần hai tháng!”
Nghe được đáp án, Cố Doãn Doãn càng xúc động hơn. Cô quỳ hẳn xuống nền nhà, dang tay ra ôm lấy Lục Triết Đông vào lòng.
“Ôi, Tiểu Đông! Con chính là bảo bối của dì!”
Dù không có máu mủ ruột thịt dù, nhưng Lục Triết Đông biết được tình cảm xuất phát từ một người mẹ của Cố Doãn Doãn hoàn thành là thật, và chính thằng bé cũng cảm nhận rõ được điều đó, cho nên đã từ rất lâu rồi, Lục Triết Đông đã ngầm coi cô là người mẹ thứ hai của mình.
Đôi tay nhỏ nhắn vòng về phía sau lưng Cố Doãn Doãn, từ từ ôm chặt lấy, cảm nhận hơi thở ấm áp của cô.
Môi mỏng của Lục Triết Đông mấp máy, đấu tranh nội tâm một lúc lâu, cuối cùng thằng bé cũng đưa ra quyết định cuối cùng, mở miệng gọi cô.
Nhưng lời nói chứ kịp thoát ra, tiếng chuông điện thoại của Cố Doãn Doãn vang lên, chen ngang những lời mà thằng bé định nói.
“Xin lỗi, dì có điện thoại!”
Cô buông Lục Triết Đông ra, đứng dậy đi về phía giường ngủ, lấy chiếc điện thoại đang nằm trên gối.
“Đào Tử, em gọi chị có chuyện gì? Lại báo hại cái gì sao?”
Đầu dây bên kia ngay lập tức truyền đến giọng nói khó chịu của Mộc Thanh Đào.
“Chị có thể nghĩ tốt về em có được không?”
Cố Doãn Doãn xoa xoa chân mày, nói vào điện thoại.
“Có gì nói nhanh đi! Chị sắp trở về rồi!”
Giọng nói của Thanh Mộc Đào e ngại truyền đến.
“Lúc chị nhắn tin cho em, em đang đưa con đi ăn kem nên không để ý. Giờ cũng đã muộn rồi, hay chúng ta ăn cơm bên ngoài, có được không chị? Em mới tìm được quán cơm ở bên đường rất ngon, lại còn cách nhà mình chưa đến một cây! Mình đi ăn ở đó nha chị!”
Cố Doãn Doãn than thở: “Em có thể bớt lười một chút có được không?”
Thanh Mộc Đào mở miệng cãi cùn: “Thật sự là Angle đòi đi ăn kem, mà con bé thuộc loại khoảnh ăn, phải là kem đúng vị của mình nó mới ăn. Đành ra tìm được quán kem mà con bé ưng ý cũng trễ giờ rồi chị. Ngày đầu em về đây phá lệ cho em đi chị!”
Cố Doãn Doãn: “…”
Cư dân mạng thường truyền lời, muốn người ta sẽ tìm cách, không muốn người ta sẽ tìm lý do.
Cố Doãn Doãn thừa biết trái đào nhà mình lười nấu nướng buổi tối, chỉ có viện lý do là giỏi.
“Em bớt mang Cục Bột Nhỏ của chị ra làm lá chắn đi!”
Nhìn đồng hồ cũng thấy đã hơn mười giờ tối, siêu thị cũng không còn nhiều đồ tươi mới, Cố Doãn Doãn bằng lòng đồng ý ăn ở bên ngoài.
Sau khi tắt máy, Cố Doãn Doãn tìm chỗ trống trong vali để tượng đất vào bên trong. Đóng gói một cách kỹ càng, cô kéo vali về phía cửa.“Cũng đã muộn rồi, con mau đi ngủ sớm đi! Chiều mai tan làm sớm dì sẽ tới đón con, đưa con đi ăn đồ nướng nhé!”
Lục Triết Đông mím môi, gật đầu đồng ý.
Cố Doãn Doãn bước ra khỏi phòng, quản gia ngay lập tức đi tới, đón lấy vali từ tay của cô.
“Phu nhân, để tôi giúp cô mang hành lý ra ngoài xe!”
Cô máy móc gật đầu, sau đó đi theo quản gia.
Có chiếc xe đậu trước cửa, Cố Doãn Doãn nheo mắt nhìn, phát hiện ra đó chính là chiếc xe hay lái đi làm của Lục Triết Tần.
Cố Doãn Doãn hoang mang đi tới, cửa kính xe được hạ xuống, hình cảnh của Lục Triết Tần ngay lập tức xuất hiện trước mắt cô.
Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, tóc để thương không vuốt keo, trông đẹp trai kiểu thư sinh vô cùng.
“Có ý gì đây?”
Cố Doãn Doãn nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, đặt ra câu hỏi: “Nay gió rét bất chợt ùa về sao?”
Lục Triết Tần cười nhạt, ngón tay gõ trên vô lăng xe.
“Cô đừng nghĩ tôi là một người phũ phàng như thế chứ! Cũng đã hơn mười giờ đêm rồi, tôi cũng phải phát huy trách nhiệm của một ông chồng! Lên xe, tôi đưa cô nơi ở mới!”
Khoé môi của Cố Doãn Doãn giật nhẹ vài cái, cô hoàn toàn không tin người đàn ông trước mặt cô thật sự là Lục Triết Tần mà cô quen biết.
Anh có bao giờ lo chuyện bao đồng đâu, tự dưng hôm nay tốt tính lại có lòng thành đưa cô về đến nơi đến chốn?
Chắc sáng mai trời đổ mưa giông mất thôi!
Trong lòng thầm hoài nghi là vậy, nhưng Cố Doãn Doãn vẫn leo lên xe.
Bầu không khí trong xe cực kì căng thẳng, không ai nói với nhau bất cứ một lời nào.
Để giảm bớt đi bầu không khí ngột ngạt này, Cố Doãn Doãn cúi gầm mặt xuống nghịch điện thoại.
Đợi một hồi lâu không thấy xe lăn bánh, Cố Doãn Doãn hiếu kỳ ngước mắt lên nhìn. Định mở miệng hỏi tại sao đối phương còn có điều gì muốn níu kéo cô sao, nhưng chợt nhận ra mình vẫn chưa nói địa chỉ nhà mới cho người đàn ông biết.
Cố Doãn Doãn xấu hổ vô cùng, mím chặt môi một lúc lâu, sau đó mở miệng nói.
“Đưa tôi đến gia viên Phỉ Ngọc là được rồi! Mọi chuyện còn lại tôi tự lo liệu được!”
Chẳng hiểu sao Cố Doãn Doãn không muốn tiết lộ nơi ở tạm của mình cho người đàn ông một chút nào. Nếu như trong đầu nảy ra dự định nó, là y như rằng cô lại trào dâng một cảm giác bất an không lý do.
Chính vì vậy, khoá chặt miệng là quốc sách hàng đầu.
Lục Triết Tần liếc nhìn cô thông qua gương chiếu hậu, anh không nói một câu gì cả, tập trung vào công việc lái xe của mình.
Hơn hai mươi phút sau, chiếc xe Roll - Royce đậu trước công căn biệt thự mini, đối diện với gia viên Phỉ Ngọc.
Cố Doãn Doãn ngơ ngác, ngồi đần người một chỗ.
“Chỗ… chỗ này… sao có thể… có thể chứ…”
Tại sao người đàn ông biết nơi ở mới của cô chứ? Cô chỉ nói anh ta thả cô xuống chỗ gia viên Phỉ Ngọc, kết quả được Lục Triết Tần đưa về tận nhà.
Trong lòng Cố Doãn Doãn dâng lên nỗi hoài nghi, lẽ nào người đàn ông cho người giám sát từng nhất cử nhất động của cô, hoặc đã lén lút cài thiết bị định vị lên đồ vật không dời khỏi người cô, biết được vị trí căn nhà mới của cô chăng?
Trên đầu cô hiện vô số dấu chấm hỏi, lòng bất mãn không nói thành lời.
“Tại… tại sao anh lại biết tôi ở đây?”