Tiết học cuối cùng của buổi học hôm thứ Bảy là môn văn học cổ điển.
Kết thúc tiết học, vì hôm nay đến ca trực nhật nên Hina phải ở lại dọn dẹp lớp học. Sau khi thu gọn lại hết những quyển vở đang bị bày bừa bộn trên bàn, Hina đi về phía văn phòng trường.“Em xin phép ạ”
Khi Hina vừa mở cửa, cô nhìn thấy thầy Akechi đang ngồi ở bàn làm việc, nói chuyện với một cậu học sinh nào đó. Nhìn vào màu của đôi giày cậu ta đang đeo, có vẻ như cậu ta là một học sinh năm Nhất. Dường như cậu ta là học sinh trong lớp mà thấy Akechi đang chủ nhiệm.
“Someya, nghe thầy nói…”
“Được rồi, vậy là đủ rồi ạ.” Cậu ta ngắt lời thầy Akechi một cách dứt khoát, rồi đứng dậy quay ngoắt đi, như thể muốn rời khỏi đây thật nhanh vậy. Hina liếc nhìn cậu ta một cái khi cậu ta đi qua. Một khuôn mặt điển trai, nổi bật hiếm thấy trong đám nam sinh ở trường.
[Hình như mình gặp cậu ta ở đâu rồi thì phải…..]
Cô nhớ đến cậu nam sinh mà cô từng thấy ở cổng trường. Đúng rồi, là nam sinh mà bị một đám nữ sinh vậy quanh vào ngày hôm đó…. Dạo gần đây có một vài tin đồn về cậu ta lan truyền trong đám học sinh, rằng cậu ta đang là một ca sĩ thần tượng của một công ty quản lí nổi tiếng. Bạn thân của Hina, Kako, là một fan cuồng của cậu ta, lúc nào cũng kể với cô về cậu ta. Với cả, hình như còn có vài bài phỏng vấn cùng với ảnh của cậu ta được in trên cuốn tạp chí mà Arisa-chan từng mua nữa thì phải.
Cậu ta rời khỏi căn phòng, để lại bầu không khí đầy nặng nề bao trùm xung quanh.
“Ah…Chán thật đấy” Thầy Akechi thở dài, tay xoa nhẹ lên đầu. Hiếm khi trông thấy vẻ mặt trầm tư này của thầy ấy.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Hina đưa những cuốn sách trên tay cho thầy ấy, nhẹ nhàng hỏi thăm tình hình.
“Hm? À, Setoguchi đó à…. Cảm ơn em nhé. Muốn ăn chút đồ ngọt không?” Vừa nói, thầy ấy vừa đút tay vào túi chiếc áo blouse, rồi lấy ra một chiếc kẹo mút đưa cho Hina. Thầy Akechi là một người khá kì lạ, vì dù môn thầy ấy dạy là văn học, nhưng lúc nào thầy ấy cũng khoác trên mình chiếc áo blouse trắng kia, dần dà nó lại thành một đặc điểm riêng của thầy ấy. Và cũng còn một điều đặc biệt nữa mỗi khi nhắc đến thầy ấy, chính là những chiếc kẹo mà giờ đây Hina đang cầm trên tay. Đó là lí do mà nhiều học sinh khác cũng cố nán lại để có thể gặp thầy Akechi lúc cuối giờ.
“Cảm ơn thầy, em xin phép ạ!” Hina vui vẻ nhận lấy chiếc kẹo từ tay của thầy ấy.
“Hình như hôm nay, CLB Bóng đá có một trận đấu nhỉ? Em có biết Enomoto-san hôm nay được đá chính hay không?”
“À…hình như là như thế ạ…”
Đúng là hôm trước tên ngốc Kotaro có nói với cô là hôm nay hắn được đá ở đội hình chính. Hình như chỉ có hắn và một bạn khác là học sinh năm Hai trong CLB hiện tại.
“Vậy thì em nên đến cổ vũ em ấy đi chứ, Setoguchi. Nếu như người đó là em, hẳn là em ấy vui lắm.”
“Eh, sao lại phải là em ạ?”
“Có lẽ là…Em ấy sẽ thi đấu tốt hơn chăng, thầy nghĩ vậy đó.” Vừa lật giở những trang sách, thầy ấy vừa tươi cười nói với Hina.
“Kể cả thầy có nói vậy thì…” Hina lẩm bẩm, nghiêng nhẹ đầu.
“À phải rồi, nếu em có thấy Yamamoto-kun thì bảo em ấy chụp giúp thầy vài bức ảnh cho tạp chí của trường nhé. Với cả, gọi giúp thầy Shibasaki-kun đến đây nữa nhé.”
“Shibasaki-kun?”
“Đúng thế, gọi giúp thầy người anh lên nhé.”
“À, vâng…Em xin phép.” Hina chào thầy ấy, rồi bước ra khỏi văn phòng.
“Geez…. Thầy ấy nhờ mình lắm việc quá vậy…. Sao thầy ấy chẳng tự đi mà làm đi, đang vội thì chớ..” Hina thầm thì với vẻ bực dọc.
Bước xuống dưới cầu thang, cô bắt gặp Shibaken, vẫn đang bám theo Arisa-chan như mọi khi.
“Thôi nào, vậy ngày mai được không ?~”
“Tôi bận rồi, chịu thôi.” Arisa-chan lạnh lùng đáp lại.
“Eh~ vậy thì, bất cứ ngày nào cậu rảnh cũng được mà, được không Arisa-chan?”
“Tiếc là không có ngày nào như vậy đâu!”
Hầu như lúc nào gặp hai người họ cũng là những cuộc trò chuyện đốp chát giữa cả hai như vậy đấy.
“Ah, đúng rồi…Shibasaki-kun.” Như chợt nhớ ra mình phải làm gì, Hina gọi với theo cậu ta.
“Hm?” Ken dừng lại. Arisa-chan nghe thấy cũng đứng lại, quay về phía của Hina.
“Thầy Akechi gọi cậu đến văn phòng có việc đó.”
“Huh? Tôi á? Lại có việc gì nữa?”
“Tớ chịu thôi, thầy ấy bảo gì mà “gọi người anh nhà Shibasaki lên” nên tớ đoán đó là cậu..”
Đột nhiên mặt Ken trở nên nghiêm túc, khác hẳn với vẻ cợt nhả thường thấy mọi khi.
“Ah..Được rồi, lát nữa tôi sẽ ghé qua đó.” Ken trở lại khuôn mặt vô tư cười đùa như mọi khi, xua nhẹ bàn tay về phía Hina.
“Sao cậu không đi luôn đi..Thứ phiền phức.” Arisa-chan nhìn Ken với vẻ chán nản.
“Phải rồi, cậu có thấy Yamamoto-kun đâu không?”
“Kodai ấy à? Chắc giờ hắn ta đang ở trong phòng CLB đó. Cậu có việc gì với hắn ta à?”
“Tớ thì không, nhưng thầy Akechi thì có. Thấy ấy muốn nhớ cậu ấy chụp vài bức ảnh cho tạp chí trường ấy mà.”
“Vậy để tôi nói với cậu ta cho, không phiền chứ?”
“Được thế thì tốt quá, cảm ơn cậu.”
Ken rút điện thoại của cậu ta ra, gửi tin nhắn cho ai đó. Dựa vào những gì cậu ta vừa nói, chắc hẳn người nhận là Yamamoto-kun. Có tiếng phản hồi lại ngay lập tức, có vẻ như cậu ấy cũng đang rảnh nên trả lời luôn.
“Phải rồi, Setoguchi, cậu cũng tới cổ vũ cho Kotaro trận đấu tới chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Được đấy chứ. Lát nữa tôi và Arisa-chan cũng tới nữa, nhớ đợi đó nhé.” Ken vẫy tay quay đi, tay cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn vừa đến.
“Này, đừng có mà tự ý quyết định mọi thứ như thế nhé?”
“Huh?” Ken liếc sang khuôn mặt phụng phịu của Arisa-chan. “Chẳng lẽ cậu không muốn đến cổ vũ cho Kotaro sao?”
“Thôi được rồi…tôi đi, được chưa?” Arisa-chan phồng má hờn dỗi.
“Eh… Chỉ có mỗi Kotaro là sở hữu đặc quyền được cậu quan tâm đến thôi à? Còn mình thì sao, chẳng lẽ cậu cũng không thể đổi xử với mình như vậy được sao?”
“Tại sao cậu không thử đặt tay lên ngực cậu mà nghĩ xem những gì cậu làm có xứng đáng để tôi đối xử như vậy không?” Arisa-chan quay mặt đi, những lọn tóc dài tung bay nhẹ trong gió.
“Hẹn cậu sau nhé, Setoguchi!” Vẫy tay chào Hina, rồi Ken vội vã chạy theo Arisa-chan đang lạnh lùng bước đi.
(Mong là cậu sẽ thành công, Shibasaki…)
Mỉm cười nhìn “cặp đôi” kia rời đi, Hina nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay.Bây giờ đã là một giờ kém.
[Trận đấu của cậu ấy bắt đầu lúc 1:30 nhỉ..]
Các thành viên khác trong đội Bóng đá đã tập hợp đầy đủ trên sân.
“Không biết bây giờ Kotaro như nào rồi nhỉ, có hồi hộp không,....”
Vừa đi trên hành lang, Hina vừa lẩm bẩm. Bất chợt, đằng sau cô có tiếng gọi. Đó là chị Takahashi, đang đi cùng một vài học sinh khác nữa, đi ra từ phía cửa .
“Ah, Setoguchi.”
“May quá, vẫn gặp em ở đây. Chị đang tính tổ chức một cuộc họp gấp, em có bận gì không?”
“Eh? Ngay bây giờ luôn ấy ạ….”
Hôm nay buổi tập của CLB Điền kinh đã bị trì hoãn vì giải đấu của CLB Bóng đá, thành ra họ không thể tập luyện trên sân như thường lệ. Cũng vì thế nên hôm nay các bài tập ở CLB cũng không quá nặng nề, mọi người chỉ đơn giản tự luyện tập trên đường pitch mà thôi.
“Nếu em bận thì thôi, không sao đâu.”
“Không..không bận gì đâu ạ, để em đi cùng chị.” Không suy nghĩ nhiều, Hina đồng ý ngay tắp lự, dù sao việc sinh hoạt CLB cũng không thể tự tiện vắng mặt được.
[Chắc là..ổn thôi nhỉ. Nếu chỉ họp thôi thì chắc vẫn kịp giờ đến trận đấu…]
“À phải rồi, em gọi thêm mấy bạn năm Hai khác nữa đến phòng CLB ngay nhé, lát nữa chúng ta sẽ họp ở đó.”
“Ơ..chị à..Liệu cuộc họp ấy ạ…có lâu không ạ? Tại vì…” Hina rụt rè hỏi người đàn chị.
“Không lâu đâu. Chắc chỉ chừng 30 phút thôi, nên là, giúp chị nhé.”
Và thế là, Hina ngay lập tức bắt tay vào việc, cố hoàn thành mọi việc sớm nhất có thể để kịp đến cổ vũ cho trận đấu. Tay cô nắm chặt lấy ngực áo.
______________
[Tại sao lại là hôm nay cơ chứ, trời ạ…]
Bây giờ đã là hai rưỡi chiều.
Cuộc họp vừa rồi, mà như chị Takahashi nói rằng sẽ kết thúc trong vòng 30 phút, hôm nay lại dài hơn dự kiến bởi có giáo viên phụ trách CLB vùng tham gia. Nội dung cuộc họp hôm nay tập trung vào vòng loại của quận sắp tới diễn ra, thành ra Hina không thể lấy lí do để về sớm hơn được.
[Đã lỡ hứa với cậu ấy rồi, vậy mà….]
Cô nàng chạy thật nhanh đến chỗ sân vận động, dưới cái nắng chói chang rọi xuống.
Ngày hôm nay, không chỉ có học sinh của trường Sakuragaoka, mà còn có cả các học sinh trường khác đến để cổ vũ cho trận đấu nữa, nên âm thanh cổ vũ vô cùng náo nhiệt, đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được.
Ngay trên sân lúc này, cầu thủ hai đội cũng đang thi đấu vô cùng căng thẳng. Hina cố tìm Kotaro trong tất cả cầu thủ đang chạy trên sân ấy.
Cậu ấy, với trái bóng trong chân, đang cố vượt qua sự kèm cặp của cầu thủ đối phương để chuyền cho đồng đội phía trước.
Nhiệt độ lúc này ở trên sân đang nóng hơn bao giờ hết.
Có vẻ như Kotaro giờ đây cũng đã thấm mệt rồi, chỉ cần nhìn từ xa, Hina cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của cậu ấy, từng hơi thở của cậu ấy trở nên nặng nhọc hơn hẳn.
“Setoguchi, ở đây này.” Ken gọi với tới cô, sau khi nhìn thấy cô ở giữa đám đông. Kodai-kun và Arisa-chan cũng đang ở đó.
Hina chạy về phía họ, cố gắng để không ảnh hưởng đến mọi người xung quanh.
“Trận đấu thế nào rồi?”
“Đội bên kia đã ghi được một bàn ở cuối hiệp một, và tỉ số cho đến giờ vẫn đang nghiêng về phía họ.” Kodai nói với Hina, trên tay vẫn đang cầm chiếc máy ảnh.
“Cậu làm cái gì mà đến muộn quá thế?” Arisa-chan bực tức hỏi.
“Tại tớ có cuộc họp quan trọng mà…”
“Xì..Có cuộc họp thôi mà, cậu không kiếm được lí do để mà trốn đi à?”
Trong lúc hai nàng ta còn đang mải cãi nhau, thì xung quanh, mọi người đang reo hò đầy vui sướng. Kotaro, với nỗ lực phòng thủ đáng kinh ngạc trước sự tấn công của đội bạn, đã cướp được bóng và cố chuyền lên cho đồng đội của mình. Đối thủ của cậu như bừng tỉnh, vội vã bám sát theo cậu để ngăn cản đường chuyền ấy, nhưng bất thành.
“Ah!”
Trong khi Hina còn chưa hết bất ngờ, thì Kotaro đã chuyền bóng thành công cho đồng đội. Và tất nhiên rồi, một đường kiến tạo hoàn hảo, bàn thắng gỡ hoà quý giá đã hiện lên trên bảng điểm số.
“Tuyệt vời! Bàn thắng tuyệt đẹp luôn đó!” Ken reo hò đầy vui sướng.
“Chắc chắn rồi. Một tình huống phản công xuất sắc mà.” Có vẻ như Kodai-kun cũng đã ghi lại được khoảnh khắc ghi bàn quý giá ấy của đội nhà, cậu từ tốn đáp lại Ken.Cậu thả chiếc máy ảnh xuống một lúc, rồi lại cầm lên, hướng ống kính về phía Kotaro, người đang chống hai tay lên gối với những hơi thở nặng nhọc.
____________________
Kotaro lại cướp được bóng từ chân đối thủ, ngay lập tức cậu đẩy bóng sang phía sân của họ.
“Kotaro!! Tiến lên !!”
“Enomoto!!”
Không chỉ có Ken và Arisa-chan, mà xung quanh khán đài cũng rất nhiều người đang hò reo cổ vũ cho đội bóng.
Nhưng còn Kotaro..cậu ấy đang phải dừng lại sau cú va chạm với cầu thủ đối phương. Có vẻ như cậu đang cố hết sức để thoát khỏi một tình huống đá phạt.
“Giờ tớ đã là một phần đội hình chính rồi, nên tớ muốn được cậu cổ vũ…”
Những lời đó của cậu ấy, vẫn đang văng vẳng trong đầu của Hina.
[Kotaro..Phải cố lên..]
Hina đang dõi theo và cổ vũ cho Kotaro trong vô thức. Giờ đây, có lẽ cô cũng đang hồi hộp dõi theo từng tình huống của trận đấu, y hệt như những cầu thủ đang đứng ở trên sân.
[Cố lên…cố lên]
Một bàn thắng nữa thôi, chiến thắng sẽ thuộc về Kotaro.
_______
Trước khung thành bây giờ là cả một hàng hậu vệ đang bọc lót vô cùng kín kẽ. Họ sẵn sàng lăn xả về phía Kotaro để ngăn cậu xâm nhập vòng cấm của đội mình. Kotaro vẫn đang kiên cường chống trả, bất chấp rằng cậu đang ở thế thua thiệt so với họ. Từng đợt tấn công của bọn họ cứ thế nhắm vào cậu, mục đích không gì khác chính là quả bóng trong chân cậu.
Hina nín thở theo dõi trận đấu. Hai bàn tay của cô cứ thế xoa vào nhau này giờ, lúc này đã nóng ran cả lên.
“Nhất định không được thua đâu đấy!”
Hina hét thật lớn giữa khán đài.
Kodai-kun, Arisa-chan cùng với Ken nhìn sang phía của cô, như thể họ cũng bất ngờ vì hành động đó của cô.
Kotaro hướng về phía tiếng nói quen thuộc đó. Như thể đã được nạp đầy năng lượng, cậu hít một hơi thật sâu, quay người lại rồi hướng về phía khung thành của đối phương. Bất chấp việc cầu thủ đối phương đã áp sát cậu từ cả hai phía, cậu vẫn đưa ra quyết định dứt khoát.
Sút.
Một cú sút mạnh mẽ, hướng về khung thành trước mắt. Thủ môn đã đưa tay ra hết cỡ để cản quả bóng, nhưng nỗ lực đó đã không thành.
Hina, trước đó đã nhắm chặt mắt lại lúc Kotaro tung ra cú sút, nghe thấy tiếng reo hò của Arisa-chan, cùng với đó là tiếng huýt sáo vui mừng của mọi người xung quanh.
Thế là cô biết, trận đấu đã an bài. Thắng thua đã được xác định
Tầm nhìn của cô lúc này không thể rời khỏi Kotaro, cô quên đi mọi thứ xung quanh, quên đi cả bàn tay vẫn đang chắp lấy nãy giờ.
Âm thanh reo hò vui sướng ấy vẫn cứ vang vọng xung quanh.
[Kotaro..cậu thực sự..ngầu quá đi..]
“Hina, nhìn xem tớ ghi bàn này!!” Hình ảnh những ngày thơ ấu, khi mà Kotaro bắt đầu chơi bóng hiện về trong tâm trí của Hina. Cũng như hôm đó, hôm nay câu đã ghi được bàn thắng quyết định chiến thắng cho đội bóng. Cậu cười tươi, hướng về phía Hina, tay giơ hình chữ V về phía cô.
Đối với Hina, bấy lâu nay, anh Yuu vẫn luôn là “anh hùng “ duy nhất với cô. Nhưng đến hôm nay, điều đó dường như đã có chút lung lay.
[Liệu có khi nào…Kotaro chính là..]
Cô nàng cũng tươi cười đáp lại cử chỉ đó của anh chàng.
[Có lẽ, cậu cũng là một anh hùng đối với tớ chăng?]
Giờ đây, cô không thể ngừng suy nghĩ xem người bạn thuở nhỏ của mình như nào trong vô thức.
__________________
Arisa-chan, mới vừa đang ăn mừng cùng mọi người, đột nhiên quay sang phía của Hina.
“Hmm?”
Hina như nhận ra cái nhìn chằm chằm của Arisa-chan, vội vàng giấu hai tay ra phía sau lưng.
“Không phải…không phải thế đâu mà!”
“Cậu đúng là chẳng thành thực tẹo nào nhỉ/”
‘Đó không phải là câu mà cậu có thể nói với tớ đâu nhé, Arisa.” Hina cố quăng ra một câu để chữa ngượng với Arisa, lúc này đang cười tủm tỉm. Nhân tiện thì, cô cũng đã quen với việc gọi tên của Arisa-chan ra, thay vì gọi cô bằng họ ‘Takamizawa” như trước.
“Geez!” Hina xấu hổ, phồng má giận dỗi với Arisa-chan.
Cùng với đó, Ken cũng tiến tới. “Phải rồi đó. Không phải cậu cũng nên thật lòng với người khác hơn sao, với mình chẳng hạn?”
“Chẳng phải tôi đã làm rồi đó ư? Đồ phiền phức…” Arisa-chan vội vã quay ngoắt đi, hai tay khoanh trước ngực.
Ken nghệch mặt ra, hỏi sang Kodai-kun đứng cạnh.
“Này, mày hiểu cô ấy vừa nói gì với tao không, Kodai?”
“Tao chịu.” Kodai đáp lại Ken, tay vẫn không rời chiếc máy ảnh. “ Thay vì hỏi tao, không phải mày cứ hỏi cô ấy thôi là được rồi mà?”
“Đúng rồi nhỉ.” Ken bỗng nhiên lại trưng ra bộ mặt nghiêm túc khác thường, quay về phía mà Arisa-chan vừa bỏ đi. “Arisa-chan!”
Kodai chĩa camera về phía họ, xem chừng ra vẻ thích thú lắm.
____________________
Cuối cùng thì một loạt giải đấu mùa hè của cả CLB Bóng đá lẫn CLB Điền kinh đều đã qua đi sau nửa đầu đây căng thẳng của tháng Tám.
Vì hôm nay sân tập phải tân trang lại, thành ra buổi tập hôm nay của hai CLB trên đó đều bị huỷ. Tuy nhiên, hôm nay Hina và Kotaro vẫn đi đến trường.
Cũng vì khoảng thời gian thi đấu căng thẳng vừa rồi mà họ không thể để tâm tới công việc của CLB Làm vườn. Họ định tới để giúp đỡ việc gieo trồng và chăm sóc, tưới tắm cho vườn cây. Nhưng các đàn anh đàn chị trong CLB đã làm giúp họ. Họ nói rằng “ Các vận động viên như tụi em vừa rồi chắc cũng mệt mỏi lắm rồi, cứ để đó đi.”, dù rằng họ vẫn còn bận rộn với việc học tập, bởi dù sao các anh chị cũng đã năm cuối rồi mà.
Cũng vì thấy để hết cho anh chị làm thì có lỗi quá, nên cả hai vẫn quyết định đến để giúp họ. Hơn nữa, sau khi mùa thu qua đi, thì đa số anh chị cũng sẽ rời khỏi CLB do họ cũng phải lo nhiều chuyện khác nữa. Tức là, sau này sẽ chỉ còn hai người họ ở CLB này.
Trong bộ đồng phục trường, hai người họ đang loay hoay chỗ bồn hoa phía góc vườn để xử lí đám cỏ dại phiền phức mọc chen lên hoa trong vườn. Ánh nắng mặt trời đang càng lúc càng gay gắt hơn từ sau giờ nghỉ trưa, vì thế cả hai giờ đây đều đang ướt đầm đìa mồ hôi.
“Nóng thật đấy…”
Kotaro kêu lên, trong khi Hina vẫn đang chăm chỉ làm việc ở bên cạnh. Giờ đây, cậu đang ăn mặc khá lôi thôi, với chiếc mũ rơm đội lệch cùng chiếc khăn lau quấn quanh cổ.
“Này, Hina, nghỉ tay chút đi.”
“Geez, không phải cậu là cầu thủ chính trong đội Bóng đá ư? Làm việc chăm chỉ chút xem nào?”
Cuộc trò chuyện của họ suốt từ lúc bắt đầu đến giờ toàn là như vậy đấy.
“Hình như việc ở đây vất hơn đá bóng nhiều đó.” Kotaro với lấy chai nước cạnh đó, tu một hơi dài. Có vẻ như chai nước cũng ấm lên dưới ánh mặt trời chói chang.
“Thôi được, nghỉ một chút vậy.”
Cô tháo đôi găng làm vườn ra , với lấy chai nước ấy. Bóng cây bạch quả toả ra, che cho hai người khỏi ánh mặt trời chói chang.
Bất chợt, Hina nghe thấy có tiếng cười đùa ở đâu đó.
Có một vài học sinh nữ đang trò chuyện vui vẻ trên hành lang, đi về phía phòng Thể chất.
Nhớ lại hồi xưa, hình như cũng ở hành lang ấy, Hina vẫn cứ lang thang ở đó cả ngày nhỉ?
Thực ra nói lang thang cũng không đúng lắm, vì cô có một việc quan trọng phải làm.
Đó là gặp Koyuki - người đàn anh mà cô luôn thầm thương, người mà cũng thường xuyên đến đây săn sóc cây côi như cô và Kotaro làm lúc này - dù chỉ là một lúc…
“ … cậu lại nghĩ đến anh ta đấy à?”
Hina giật mình trước những lời ấy của Kotaro.
“Ý..ý cậu là gì?”
“Đừng giả ngốc nữa. Chỉ có anh ta mới có thể khiến cậu đơ ra như vậy thôi”
“Đơ ra là sao hả? Với cả… đâu phải lúc nào tớ cũng nghĩ về anh Koyuki đâu…”
“Đúng như tớ đoán ha. Khuôn mặt câu không biết nói dối, rõ ràng là cậu đang nghĩ về anh ta còn gì?”
“Vậy còn cậu thì sao, Kotaro? Lúc nào cậu muốn ăn ramen, thì y như rằng trên mặt cậu hiện rõ câu “ Tớ muốn ăn ramen” luôn á. Đến cả câu nói cũng nhiễm ramen luôn!!”
“Huh? Cậu đang nhầm tớ với anh Yuu à, anh ấy mới là người thích ramen.”
“Cậu cũng chẳng biết nói dối luôn, Kotaro. Rõ ràng là cậu cực kì ghiền món ramen. Nacchan nói với tớ là nửa chỗ tiền tiêu vặt của cậu đổ vào quán ra men mà cậu hay đi với Ken và Kodai-kun đấy.”
“Cậu thì khác gì, Hina? Cậu cũng ghiền Crepe đó thôi?”
“Thỉnh thoảng thôi nhé!”
Hai người họ vẫn cãi nhau như mọi khi, nhưng cái nhiệt mùa hè cuối cùng cũng khiến họ phải dừng tranh cãi lại. Tiếng chim kêu ríu rít dưới những tán cây xanh trong vườn.
“.. Kể ra thì, đúng là anh ta cũng tài thật.”
“Phải đấy. Lúc nào anh ấy cũng tự làm hết mấy việc này.”
Kể ra thì đúng là anh ấy là một người luôn chu toàn với công việc ở CLB. Không kể thời tiết nắng mưa hay rét mướt, anh ấy vẫn luôn hoàn thành công việc của mình một cách hoàn hảo.
“Vậy thì có gì đâu. Gì chứ cái đó thì mình không thể thua Ayase được.”
“Ayase-senpai, ăn nói lễ phép một chút đi xem nào.”
“Đây chả thích thế, còn gọi tên là may lắm rồi.”
[Chả hiểu sao lúc nào cậu ấy cũng cứ ganh đua với anh ấy làm gì nhỉ..]
Cô nàng vô thức nở một nụ cười, bèn bẽn lẽn nhìn lên trên bầu trời xanh điểm vài đám mây trắng để giấu đi nụ cười ấy.