Bầu trời xanh trong hiện ra dưới mắt Kotaro sau một chuyến bay dài.
Cậu rút chiếc điện thoại trong túi ra, định bụng nhắn cho cô gái ấy một tin nhắn, nhưng chiếc xe buýt đến sớm hơn dự kiến, trước khi cậu định làm gì đó.
“Mà.. đáng ra đây phải là một bất ngờ với cô ấy chứ nhỉ.” Cậu cất lại chiếc điện thoại vào túi, rồi bước lên chiếc xe buýt.
Cửa chiếc xe buýt lập tức đóng lại, và bắt đầu hành trình đi quanh thành phố của nó.
“Tớ muốn cho cậu biết, là tớ sẽ theo học ở một trường đại học ở Hokkaido..”. Kotaro nhớ lại cái ngày vào mùa hè năm thứ 3 Trung học ấy, khi mà cô gái ấy nói với cậu về dự định trong tương lai của bản thân.
Hôm nay là ngày mà cô gái ấy tròn đôi mươi…. Mới đó mà cũng đã hai năm trôi qua từ ngày ấy rồi.
***************
Hôm nay ở trường có vẻ hơi vắng sinh viên, có lẽ là vì giờ là tháng Tám, đang giữa kì nghỉ hè của họ. Tuy nhiên, vẫn có những ánh mắt tò mò đang hướng về phía Kotaro, người đang đứng một mình nãy giờ ở dưới một tán cây.
“Này, cậu đoán xem cậu ta đang đợi ai vậy?”
“Ai biết, chắc đang đợi bạn gái đến chăng?”
Cậu nhìn theo bóng dáng của hai cô sinh viên, họ cười khúc khích chạy vụt đi khi thấy cậu đang nhìn về phía họ.
“Bạn gái..ấy à.” Kotaro thở dài.
Mối tình đơn phương bao năm ấy, cậu cũng không hiểu sao mình vẫn có thể tiếp tục. Dù bao năm qua cậu đã rất cố gắng để bày tỏ tình cảm của mình với cô gái ấy, nhưng không giống như khi trên sân cỏ, cơ hội ấy cậu chẳng thể chuyển hóa thành bàn thắng.
Và năm nay, cậu đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, cơ hội có lẽ là rõ ràng nhất lúc này, khi mà cô gái ấy vừa bước sang tuổi 20. Cậu đã đi làm thêm vô cùng chăm chỉ, tiết kiệm, chuẩn bị cả món quà để tặng cô ấy, nhưng mà…
“Liệu mình có thành một kẻ phiền phức… khi khiến cô ấy bất ngờ như vậy không?”
Giờ thì không còn đường lui nữa rồi, cậu đã lặn lội đến tận nơi xa xôi này cơ mà. Cậu lấy món quà mà mình đã chuẩn bị ra, hộp quà ấy được gói ghém cẩn thận, thắt ruy băng xinh xắn. Cậu nhìn sang chiếc đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là hai giờ chiều.
“Hay là mình gọi cho cô ấy nhỉ..”
“Ko..Kotaro??”
Kotaro giật mình, nhìn về phía sau, khi mà Hina đang đứng ngay lối ra vào với vẻ đầy bất ngờ.
“Eh?! Sao…sao mà…cậu..lại ở đây vậy?” Hina ngỡ ngàng.
“Cậu hỏi tớ tại sao à?” Kotaro xấu hổ đến mức chẳng dám nhìn thẳng vào cô gái ấy, nhưng vẫn cố hết sức để tiến đến. “ Chỉ là, tớ đang rảnh rỗi quá thôi”
Cậu nói một lí do nghe chẳng hợp lí một chút xíu nào, rồi liếc mắt sang phía Hina.
Hina dường như vẫn còn chưa hoàn hồn, đôi mắt xinh đẹp vẫn đang mở to tròn.
“Gì chứ?” cô mỉm cười “ Đừng có nói với tớ chỉ vì quá rảnh rỗi mà cậu lại đến đây như vậy chứ?”
“Thực ra thì… Đây” Cậu lấy món quà mình đã chuẩn bị sẵn ra, và đưa nó cho Hina.
Tim cậu đang đập thình thịch, nhưng cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh
“...Món quà này… là cho cậu đấy.”
“Hể?” Hina nhận lấy món quà từ Kotaro, mở nó ra. Món quà ấy còn làm cô bất ngờ hơn cả việc Kotaro đã lặn lội đến đây nữa.
Đó là một chiếc vòng cổ bạc, với một bông cỏ bốn lá cũng bằng bạc.
“..Chúc mừng sinh nhật.”
Hina bật cười trước Kotaro. “Cảm ơn cậu.”. Ánh mắt cô sáng lên, dường như còn chói hơn cả ánh mặt trời tháng Tám bây giờ nữa.
“Hẳn là cậu bất ngờ lắm trước sự xuất hiện của tớ nhỉ?” Kotaro cười nhạt như để ce giấu đi sự xấu hổ đang bùng cháy trong mình.
“Tất nhiên là tớ bất ngờ rồi.. và cũng rất vui nữa!”
Kotaro như thỏa mãn khi được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô gái mà mình thích.
“Thôi chết… Tớ còn một kíp thực hành ngay bây giờ”. Hình như Hina vướng bận lịch học thì phải. “Đến tối tớ mới xong được, hay là lúc đó…”
“Thôi… tớ còn ca làm thêm nữa, nên dù rất muốn nhưng tớ không ở lại được.”
“Giá mà chúng ta..có thêm thời gian cạnh nhau nữa thì tốt nhỉ..”
“Hôm nay đến được đây, với tớ là đủ rồi.” Đúng thế, chỉ cần đến được đây, thấy được nụ cười ấy, là quá đủ với cậu rồi. “Cố gắng lên nhé.”
“Ừ.. Cậu cũng thế nhé, Kotaro.” Hina vẫy tay chào Kotaro “Tớ đi đây.”
Kotaro thở dài một hơi, sau khi nhìn thấy bóng lưng của Hina rời đi.
‘Thế là mình lại thất bại rồi…”
“Này, mày vẫn cố chấp với mối tình đơn phương của mày đấy à?” Giọng nói của thằng bạn thân lại văng vẳng trong đầu Kotaro.
“Thế thì tao phải nói cho mày biết, tao (là vua lì đòn) không có từ “bỏ cuộc” trong từ điển của mình đâu.” Cậu nhắc lại câu trả lời của mình khi ấy, và tự nhủ với bản thân rằng
Cuộc đấu này vẫn chưa kết thúc.
Cuộc đấu giành được trái tim của người con gái mà cậu yêu.
**********
Một ngày mùa hè, ngày mà Kotaro vẫn là một học sinh năm hai Trung học.
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, Kotaro lấy tay áo thi đấu lau đi những giọt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên mặt cậu. Sức lực trong cậu đã cạn kiệt, dường như cậu đã chẳng còn động lực để ghi bàn nữa.
Người con gái ấy đã hét lớn.
“Nhất định không được thua đâu đấy!”
Cậu nhận ra tiếng hét ấy là của ai. Cậu giơ tay lên như đáp lại lời khích lệ của cô gái ấy.
Và ngay sau đó, cậu đã ghi bàn thắng quyết định, đưa cả đội đến chiến thắng.
Giữa những tiếng reo hò cổ vũ, cậu giơ hai ngón tay hình chữ “V” ra, hướng về phía người con gái ấy. Cô ấy cũng đáp lại cậu y hệt, với vẻ hạnh phúc trên gương mặt.
Chỉ với giọng nói của cậu, đã đủ sức thay đổi được cả con người của tôi.
Quả nhiên chỉ có thể là cậu, không thể là ai khác………