-Thử cái gì?
Vương Ngu từ đằng sau đi lên. Nàng quay lại giải thích:
-Duyên Cân!
Rồi quay qua ông lão:
-Chưa, ta chưa thử!
-Ừm!
Ông lão đứng lên nói chậm rãi:
-Hai người thử đứng gần Tương Tư mộc đi!
-Tương Tư mộc? Ở đâu?
-Bên kia!
Nhìn theo hướng chỉ của lão hành khất, nàng nhìn thấy một cây đại thụ to lớn, rễ bám lan ra cả một vùng rộng. Xung quanh cây có vô số đốm sáng bay từng cụm. Là Tương Tư mộc đây ư? Hai người cùng đứng một chỗ bên dưới tán cây xanh mướt, rộng lớn.
-Hay, đúng là không phải!
Ông lão vỗ tay một cái. Vương Ngu nhìn lão khó hiểu:
-Không phải cái gì?
-Hai người không có duyên phận với nhau!
-Sao lão biết?
Vương Ngu nghi hoặc lên tiếng, dù lời lão thật hay không thật đều là điều hắn không muốn xảy ra.
-Đây là Tương Tư mộc rất đặc biệt, nếu hai ngươi có duyên có nợ với nhau thì khi đứng dưới gốc cây này lá trên cây sẽ rụng hết. Khi nãy hai ngươi đứng, hoàn toàn không có gì xảy ra!
Nàng yên lặng, bắt đầu nghi hoặc, lão hành khất này là ai chứ? Nhưng trước khi nàng lên tiếng hỏi Vương Ngu đã đi trước một bước:
-Lão là ai?
Lão già giờ mới kéo cái nón rơm trên đầu xuống, nhìn kĩ thì quả thật mặt lão hồng hào, phương phi, hầu như chẳng có dấu hiệu gì của tuổi già cả.
-Lão cũng không biết mình là ai, lão đi những nơi cần đi, giúp những người cần giúp, như cô nương đây!
Nàng nhìn lão càng thêm hiếu kì và khó hiểu. Lão cũng quay lại bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của nàng, liền cười cười nói:
-Cô nương, cô không từ thế giới này đến!
-Sao… sao lão biết?
Nàng quá đỗi kinh ngạc, sao có thể…
-Ta biết là bởi vì ta biết thôi, lần đó thiên luân có vấn đề khiến cho ngươi và bằng hữu của ngươi bị liên lụy, tử trước thiên mệnh. Chính vì đó mà ngươi đã vượt qua thời không mà đến đây. Số phần của ngươi là mạng kim phượng, tất sẽ làm hoàng hậu, còn bằng hữu của ngươi, trong ba ngày nữa là tử tận của y, số kiếp này không thể tránh được!
Nàng sợ hãi đến mức ngã xuống đất. Vương Ngu ôm nàng vào lòng, dù y không hiểu lắm nhưng ít ra y cũng biết một chút về điều này. Nàng ngay lúc đó ôm lấy tay áo lão hành khất, gương mặt khẩn thiết, hai dòng nước mắt lăn dài:
-Có thật… có thật là Thiên Quân sẽ chết không?
-Đúng vậy!
Lão bình thản nói.
-Hu hu…
-Cô nương chớ có đau buồn, người có số vốn dĩ không thể thay đổi, dù cho thiên luân có xoay chuyển chút ít cũng chẳng thể thay đổi thiên mệnh là bao nhiêu, cho nên kết cục đó không thể thay đổi!
Nàng từ từ đứng lên, cảm thấy đau đớn, vỡ vụn trong lòng.
-Ngươi đừng vì chấp niệm nữa, cô nương này không phải là đầu dây tơ hồng còn lại của ngươi đâu!
Vương Ngu im lặng nhìn nàng khóc trong lòng, đôi mày nhíu lại, tưởng như nội tâm bị xâu xé dữ dội. Bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng nhẹ giọng:
-Nếu đã không phải là duyên nợ thì ta làm huynh đệ, ân tình chẳng phải là còn mãi sao?
Nghe những lời của nàng, hắn có dịu đi đôi chút nỗi buồn, ôm nàng thật chặt, hắn đáp:
-Ừ!
Chương XXI (Part ): Tỉnh Ngộ
Trên môi nàng nhè nhẹ một nụ cười, cuộc đời như mơ, tỉnh giấc mộng tàn đối mặt với sự thật mới thấy bỡ ngỡ. Dù gì đi nữa, oan duyên này cuối cùng cũng đã được hóa giải, nàng nhìn lên bầu trời đầy sao. Nàng từng nghe nói, khi mà bầu trời thêm một ngôi sao là khi đó lại có một người rời bỏ thế gian. Ba ngày nữa, tận dải ngân hà bao la kia sẽ thêm một ngôi sao nhỏ nữa, Thiên Quân…
-Ta có chuyện muốn nói riêng với cô nương này!
Vương Ngu hiểu ý lão hành khất liền buông nàng ra đi lẫn vào đám đông lễ hội.
-Còn chuyện gì mà tiền bối muốn căn dặn sao?
-Ừm!
Lão tiến lại gần gốc cây to, đặt tay nàng áp vào thân cây.
-Làm gì vậy tiền bối?
-Cô nương đã có một mối lương duyên, y cũng đang hướng về phía này, ta muốn cô nương nên dứt hết vọng tưởng, cô đã ngộ nhận tình cảm của mình với bằng hữu kia, đó không phải là tình yêu đích thực!
Nàng im lặng, là nàng ngộ nhận sao? Đột nhiên nàng thấy một bóng dáng quen thuộc đang tiến về phía này. Là hắn, Đường Uẩn!
-Kia rồi, lương duyên của cô!
-Sao kia? Ta không có tình cảm với hắn!
Nàng nhanh chóng phản bác, người mà nàng không có tình cảm thì làm sao mà là duyên nợ của nhau được chứ?
-Không, là y yêu cô, nhưng mà cái cần nhất chính là cô nương tự xác định lại tình cảm của mình!
Hắn yêu mình? Chuyện lạ có thật đây! Không thể nào, không thể nào! Đường Uẩn đi ngược hướng với nàng, nàng đứng trong một rễ cây lộ thiên lớn nên hắn không thấy. Cũng thật tình cờ hắn đặt tay lên thân cây.
A, tất cả những lá cây rơi xuống và tản mác theo gió. Vẫn không ngừng lại cho đến khi trên cây trơ trụi, không có lấy một cái lá nào! Sao có thể như vậy được?
-Chuyện gì vậy?
Hắn ngạc nhiên, sao lại rụng hết lá chứ? Vì cái chạm vào của hắn sao? Cây này có yêu quái à?
-Cô nương đã tin chưa? Y chính là đầu mối lương duyên còn lại!
Vừa nghe tiếng nói, Đường Uẩn vòng qua bên kia thân cây, bất chợt nhìn thấy nàng.
-Sao nàng lại ở đây?
Y vừa gọi cái gì? Nàng không tin nổi.
-Ngươi… ngươi…
Nàng định quay lại hỏi lão phải làm gì thì phát hiện ra lão đã biến mất từ bao giờ!
-Cái cây này đột nhiên lại rụng hết lá, không lẽ là yêu thụ?
Hắn cất tiếng. Nàng lắc đầu mấy cái xác định chính mình, phải bình tĩnh đối diện với hắn.
-Đây là Tương Tư mộc!
-Tương Tư mộc?
-Ừm!
Nàng gật đầu tiếp tục giải thích với hắn:
-Nếu là người có duyên nợ với nhau khi cùng đứng dưới cây này, lá cây sẽ rụng hết!
Hắn sững người, thấy tay nàng vẫn còn chống vào thân cây. Không lẽ… Trong lòng hắn hân hoan khó tả, bắt gặp nét mặt âm u của nàng liền cảm thấy khó chịu.
-Ha!
Hắn cười một tiếng như mỉa mai.
-Có lương duyên nhưng không có chân tình thì sao lại gọi là lương duyên được?
Nàng có chút chột dạ. Tiếng nói của hắn cô độc trong không gian. Hắn và nàng không ai yêu nhau, mà dù ông lão đó có nói như thế nàng cũng không tin được là hắn yêu mình.
-Ngươi…
Nàng định hỏi lại thôi. Hắn nhìn nàng, ánh mắt chăm chú như đang chờ đợi cái gì đó xa vời. Hai ánh mắt chạm nhau, nàng như không hiểu được thâm sâu trong ánh mắt hắn là cái gì. Hắn thở dài một tiếng, quay lưng bước đi, dù sao thì nàng vẫn căm ghét hắn! Nàng nhớ về lời hứa của Bảo Bảo, hắn nghe nói đã về quê rồi, giờ nàng cũng chẳng biết hắn ở đâu mà tìm, và nếu nàng trả thù, hắn có biết được không? Những cảm xúc rối loạn trong nàng. Hắn bước đi thật nhanh về phía lễ hội đang lên đèn, giờ mới phát giác trời đã tối.
-Đứng lại!
Nàng la to một tiếng. Hắn dừng cước bộ quay lại nhìn nàng. Lúc này nàng phải nói gì với hắn?
-Ta muốn hỏi ngươi một câu!
Hắn nhìn biểu tình phức tạp của nàng. Môi khẽ động:
-Nói đi!