Long Ngọ đã từng cùng người nhà đi thăm những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố A, nên Thi Sơn Thanh dứt khoát dẫn cô đến những chốn mà người thành phố A hay đến. Người ở nơi khác thường ở lại đây chơi không lâu, chẳng kịp biết người địa phương vẫn thường đi những đâu.
Muốn hiểu một nơi nào đó tất nhiên phải bắt đầu từ phương diện ẩm thực. Buổi tối Thi Sơn Thanh đã chọn ra vài quán tương đối nổi tiếng với người địa phương, để hôm sau dẫn Long Ngọ đi.
Vào buổi sáng, phần lớn người đi trên đường đều là những người già đi tập thể dục. Họ vừa vào quán đã thấy ngồi đầy người, cũng may lúc họ vào có một bàn trống.
“Hai phần gan xào, hai, ba cái bánh bao, một ly sữa đậu xanh.” Thi Sơn Thanh chọn món.
Long Ngọ ngồi gần cậu, nên nghe rõ giọng cậu. Vì thế khi Thi Sơn Thanh quay lại, liền nhìn thấy Long Ngọ đang cười.
“Sao vậy?” Lần đầu tiên cậu thấy cô cười vui vẻ đến vậy.
Long Ngọ không trả lời, mà hỏi ngược: “Vừa nãy cậu nói giọng thành phố A?”
“Ừm.” Thi Sơn Thanh thấp thỏm không yên, “Rất khó nghe à?”
“Dễ nghe lắm.” Khóe miệng Long Ngọ cong lên. Vì không giống tiếng phổ thông, Thi Sơn Thanh như thế lại mang theo vị khói lửa, thực sinh động.
Vành tai Thi Sơn Thanh nổi lên màu hồng, mất tự nhiên nói: “Tớ ít khi nói thế lắm.”
Nhân viên cửa hàng bên kia đã gọi, Thi Sơn Thanh thừa dịp cắt đứt đề tài này, đứng dậy đi bưng điểm tâm về.
Lấy chén đũa đặt lên bàn, Thi Sơn Thanh chuyển ly sữa đậu xanh đến trước mặt Long Ngọ rồi nói: “Uống ly này trước đi, rồi ăn gan xào với bánh bao.”
Bánh bao ở đây chỉ có nhân thịt heo và hành tây, Thi Sơn Thanh sợ Long Ngọ ngán nên mới gọi thêm sữa đậu xanh. Bình thường người địa phương ở đây đều ăn gan xào kèm bánh bao.
“Được.”
Bọn họ không định đến những nơi danh lam thắng cảnh đông nghịt người, cho nên sau khi ăn xong Thi Sơn Thanh liền dẫn Long Ngọ đi thăm thú xung quanh, vừa vặn Long Ngọ cũng tỏ ra rất hứng thú.
“Tôi đã từng đến đây hai năm trước.” Long Ngọ nhớ lại liền nói.
Thi Sơn Thanh nghĩ: “Khi đó A Ngọ vẫn trong quân đội nhỉ?”
“Ừ, có nhiệm vụ.” Long Ngọ đáp qua loa.
Không nói còn tốt, vừa nói Thi Sơn Thanh liền cảm giác trái tim của mình bị người ta đâm cho vài lỗ, khí lạnh không ngừng luồn vào.“Làm cảnh sát hình sự có phải rất nguy hiểm không?” Thi Sơn Thanh bước chậm lại, làm như vô tình nói.
“Vẫn chưa bắt đầu, phải đợi sau khi tốt nghiệp mới đi.” Long Ngọ lắc đầu, thấy Thi Sơn Thanh trầm mặc lại bỏ thêm một câu, “Tôi không sao đâu.”
“A Ngọ, sau này tớ sẽ định cư ở thành phố Hải.” Thi Sơn Thanh bỗng nhiên nói, “Bọn mình có thể tiếp tục… Liên lạc.” Cậu muốn nói ở cùng cô.
“Quyết định sớm vậy à? Còn hai năm nữa tốt nghiệp mà.” Long Ngọ không có chí hướng gì lớn nên đã quyết định con đường tương lai của mình từ sớm, nhưng Thi Sơn Thanh lại không giống cô.
Thi Sơn Thanh gật đầu: “Lúc tớ vào đại học D thì đã quyết định rồi.”
Có một danh lam thắng cảnh cỡ nhỏ, trước đó là một Đạo quán*, không biết vì sao vài năm lại đây người địa phương lại xem nó là miếu nhân duyên. Thi Sơn Thanh mang theo chút tâm tư của mình cùng Long Ngọ đi vào ngôi miếu kia.
(*Đạo quán là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ. Đôi khi gọi là cung quán.)
“Tại sao Đạo quán lại biến thành chùa miếu?” Đứng ở cửa, Long Ngọ nhìn kiến trúc rõ ràng là Đạo quán cùng với hình vẽ những vị Phật trên tường thì hỏi.
Thi Sơn Thanh nghĩ nghĩ rồi nói: “Đạo quán đã ở đây từ rất lâu rồi, thành phố A phải bảo vệ kiến trúc cổ, nên không thể phá dỡ nơi này đi. Vào mấy chục năm trước có một vị hòa thượng thấy nơi này không có một bóng người, liền lưu lại đây để tu hành. Có điều sau đó ngài ấy cũng rời đi, mười năm sau thì thành thế này.”
“Ừ, vậy cũng tốt.” Long Ngọ nói. Những nơi không dùng đến, cuối cùng rồi cũng sẽ không giữ được.
Tuy rằng tường ngoài dở ông dở thằng, nhưng sau khi vào trong lại phát hiện những thứ bên trong được bảo tồn tương đối tốt. Thậm chí có thể thấy rõ năm đó vị hòa thượng kia đã tạo cho mình một thế giới riêng, nhưng không hề phá hủy nguyên trạng của Đạo quán.
Không nhiều đôi đến đây, đa số là tổ hợp mẹ cùng con trai hoặc con gái. Hơn nữa vẻ mặt của phần lớn những người con trai, con gái đó đều không được vui lắm. Nơi này cũng là nơi Thi Sơn Thanh hỏi được từ trợ lý Trương, chứ cậu chưa từng tới.
Thi Sơn Thanh đẹp trai, khí chất lại thanh cao, ngày thường ở trường đều là người trẻ tuổi nên không quá nổi bật, nhiều lắm chỉ khiến người ta nhìn ngây ngốc một lúc mà thôi. Nhưng cậu đột nhiên xuất hiện ở nơi đầy khói lửa thế này, lại thêm xung quanh đều là bác gái, nhất thời liền khiến cả ngôi miếu yên tĩnh hẳn.
“A Ngọ, bọn mình qua bên trái lạy đi.” Thi Sơn Thanh nghiêng đầu nói với Long Ngọ.
Thì ra không phải thần tiên! Nhất thời có không ít người tỉnh lại, tiếc nuối nghĩ thầm.
Có vài người mẹ suy nghĩ linh hoạt, muốn xui con gái đến để bắt chuyện với Thi Sơn Thanh, nghĩ rằng có thể câu được con rể rùa vàng. Dù sao nhìn Thi Sơn Thanh đâu giống người có xuất thân bình thường, hoàn toàn bỏ Long Ngọ bên cạnh Thi Sơn Thanh qua một bên.
Sau khi điều chỉnh gần một năm, khí thế sắc bén trên người Long Ngọ đã giảm đi phân nữa, lại có thêm bạn nên đường nét trên gương mặt cũng dịu dàng đi không ít. Hơn nữa tóc cô đã dài ra, nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra là một cô gái.
“Mẹ, mẹ không thấy người bên cạnh anh ấy là nữ sinh à.” Vương Hàm nhíu mày nói. Năm nay cô ta vừa tròn ba mươi, chuyên tâm vào công việc để thăng chức, nên đến bây giờ vẫn còn độc thân. Mẹ cô ta bảo cô ta đi xem mắt vài lần nhưng đều không thành, cuối cùng đành dẫn cô ta đến đây xin Bồ Tát.
“Nữ sinh thì sao chứ?” Mẹ Vương không tin, “Nếu đã là một đôi thì đến đây làm gì. Đây là nơi cầu duyên cơ mà.”
Mẹ Vương nhìn dáng người đẫy đà của con gái mình từ trên xuống dưới liền đắc ý nói: “Lại nói thời đại này đang thịnh hành chia tay mà. Con nhóc kia nào có đẹp bằng con, chàng trai trẻ đó chắc chắn chưa được trải nghiệm qua đâu.”
Bị nói như vậy, Vương Hàm cũng hơi động tâm. Dù sao cũng là lần đầu tiên cô ta thấy người đàn ông đẹp trai như thế.
“Nhanh đi, đừng để người khác giành trước.” Mẹ Vương cảnh giác nhìn mấy người mẹ khác cũng dẫn theo con gái giống mình ở xung quanh.
Thi Sơn Thanh bên kia hoàn toàn không biết mình đã bị để mắt, vẫn toàn tâm toàn ý tham quan ngôi miếu này với Long Ngọ, trong mắt cũng chứa đầy bóng dáng của Long Ngọ.
Trước tiên chưa nói nơi đây hương khói ra làm sao, Long Ngọ đã cảm thấy có lẽ ngôi miếu này có lịch sử rất lâu đời. Đằng trước có rất nhiều người đến cầu nhân duyên nên khá náo nhiệt, đợi bọn họ vòng xuống đằng sau thì lập tức vắng vẻ hơn rất nhiều, cũng dễ dàng nhìn ra sự lâu đời của lịch sử kiến trúc ở đây.
“Nơi này được bảo tồn rất tốt.” Long Ngọ say sưa nói. Kiểu lịch sử này đập vào mắt người ta liền cho cảm giác không tệ, có thể khiến người ta tĩnh tâm lại.
“Ừm.” Thi Sơn Thanh vươn tay phủi tàn nhang trên vai Long Ngọ, thấy Long Ngọ nhìn mình với vẻ mờ mịt thì hầu kết giật giật, nói lảng: “A Ngọ, cậu cứ tham quan xung quanh đây đi, tớ ra đằng trước mua ít đồ.” Đằng trước có bán bùa bình an, vừa nãy đông người nên Thi Sơn Thanh không muốn để Long Ngọ đi chen chúc với mình.
Long Ngọ đáp: “Ừ, cậu đi đi, tôi đợi cậu.”
Thi Sơn Thanh qua đó quả nhiên thấy người xếp hàng đã ít đi. Nơi này hơi xa nên người tới cũng theo đợt.
“Nhanh lên, cậu ấy đến kìa.” Mẹ Vương đẩy Vương Hàm hăng hái nói, cứ như cá mập ngửi được mùi máu tanh.
Vương Hàm không nhanh không chậm hất mái tóc xoăn, lấy gương trang điểm ra dặm lại phấn, lúc này mới đi về phía Thi Sơn Thanh.
Thi Sơn Thanh vẫn đang xếp hàng, phía trước còn sáu, bảy người nữa. Vương Hàm lấy chiếc bùa vừa nãy mới xin ra rồi tới gần cậu.
“Cậu đang xin bùa à? Vừa nãy tôi có xin bùa ở đây hơi nhiều, tặng lại cho cậu nhé?” Vương Hàm làm bộ lơ đãng hất hất mái tóc dài của mình, để làm tản mùi nước hoa trên người.
Thi Sơn Thanh xích sang bên trái một chút, nhìn thoáng qua Vương Hàm với vẻ lạnh lùng rồi nói: “Không cần đâu.”
Vương Hàm bị ánh mắt của cậu làm cho giật mình, không hề nghĩ rằng cậu lại không cho người khác thể diện như thế. Cô ta cố gắng khởi động nụ cười trên mặt nói: “Tôi xin nhiều hơn một cái, cậu không cần thì thật lãng phí.”
“Vậy vứt đi.” Thi Sơn Thanh không muốn dây dưa với cô ta nữa, liền quay đầu đi lướt qua không hề để ý tới Vương Hàm.
“Cậu!” Vương Hàm cả giận nói: “Cho thể diện còn không biết đường.”
“Cô này, đầu óc cô có vấn đề ư? Vậy thì đi khám xem sao.” Long Ngọ bỗng xuất hiện từ sau lưng, giữ lại cánh tay đang có động tác muốn ném bùa vào người Thi Sơn Thanh của Vương Hàm.
Nghe được giọng nói quen thuộc khiến Thi Sơn Thanh ngẩn người, lập tức quay đầu, “A Ngọ, sao cậu lại tới đây?”
“Vừa nãy Tiểu Trừng có gọi điện thoại đến, em ấy nói em ấy với Trương Liêu đang ở gần đây.” Long Ngọ giải thích.
Vương Hàm nghẹn đỏ cả mặt, muốn giãy lại giãy không ra, chỉ cảm thấy cổ tay mình đau đến đòi mạng, “Cô thả ra ngay!”
Người xếp hàng phía trước chỉ còn hai người, Thi Sơn Thanh vươn tay dắt lấy tay của Long Ngọ rồi kéo cô qua, vô cùng thân thiết nói: “A Ngọ, đừng bực nữa. Bọn mình để ý đến bà già này làm gì.”
Bàn về ác miệng, Thi Sơn Thanh đâu phải sẽ không nói, mấy năm cậu ở thương trường có kiểu người nào mà chưa từng thấy qua.
Long Ngọ liếc mắt nhìn Vương Hàm, mãi đến khi sau gáy Vương Hàm bốc lên khí lạnh mới thôi. Cô không thể nhìn người khác đối xử với Thi Sơn Thanh như thế, cậu ấy xứng với những lời tốt đẹp nhất trên đời.
Hai người không thèm để ý tới Vương Hàm phía sau, mà lập tức đi xin hai chiếc bùa bình an.
“Sao thế, sao thế con?” Mẹ Vương đuổi đến từ phía sau, thấy Vương Hàm đứng sững ở đó liền gọi.
Vương Hàm nhìn thấy mẹ của mình thì suy sụp hẳn, nước mắt lập tức trào ra: “Mẹ!” Vừa nãy có một khoảnh khắc cô ta đã nghĩ mình sẽ chết trong tay cô nữ sinh kia.
“Mang thứ này bên người à?” Long Ngọ lật qua lật lại chiếc bùa hình tam giác, nhìn một lúc lâu mới hỏi.
“Ừm, đây là bùa bình an, sẽ ban bình an cho mọi người.” Thi Sơn Thanh bình tĩnh nói.
Ban đầu cậu chẳng qua chỉ nghe trợ lý Trương nói bùa đào hoa ở đây rất có tiếng, nên mới muốn đến xin, nhưng sau lại đột nhiên đổi ý. Chỉ cần cô có thể bình bình an an là được rồi, cậu không cần gì thêm nữa.
Long Ngọ cẩn thận cất bùa đi, sau đó nói: “Vừa nãy Tiểu Trừng gọi điện thoại có nói là trưa nay bọn mình cùng đi ăn cơm, em ấy đặt chỗ rồi.”
“Vậy bọn mình đi thôi.” Bùa đã xin, cũng chẳng còn gì hay để xem, nhưng lại đụng phải chuyện bực mình.
Ninh Trừng nhích tới nhích lui trong một nhà hàng, chờ đến sốt ruột. Trương Liêu ngồi bên cạnh có nỗi khổ khó nói. Cậu ta khuyên Ninh Trừng đừng đi quấy rầy hai người Thi Sơn Thanh, nhưng Ninh Trừng lại nhịn không được. Vừa nghe Long Ngọ đang ở rất gần bọn họ, thì lập tức mời hai người đó đến đây.
Không phải cậu ta sợ thế giới hai người với Tiểu Trừng của mình bị quấy nhiễu, dù sao bọn họ cũng đang quen nhau rồi, ngày tháng sau này còn dài lắm. Nhưng Thi Sơn Thanh thì khác, cậu ấy vẫn đang khốn khổ vì yêu đơn phương kia kìa! Người anh em ấy vất vả lắm mới có cơ hội ở chung sao cậu ta nỡ chia rẽ, cậu ta thấy lo lắng giùm.
Cho nên lúc Thi Sơn Thanh và Long Ngọ đến nơi, Trương Liêu vẫn cố gắng nhìn ra chút manh mối gì đó từ khuôn mặt bình tĩnh của Thi Sơn Thanh. Đương nhiên cậu ta chẳng nhìn ra gì cả, vẫn thấy hai người còn chưa nói yêu đương kia ngược chó.
A, đâu có đúng, cậu ta đã hết phận chó độc thân rồi nha.