Gần sát kỳ nghỉ cũng là lúc sắp thi, hơn nửa tháng nay người đến thư viện đông nghịt, muốn đến đây để ôn nhất định phải tới sớm. Ninh Trừng và Trương Liêu vừa xác định mối quan hệ nên đang trong thời kỳ yêu cuồng nhiệt. Hai người hẹn nhau sẽ đến thư viện ôn tập, chẳng qua vào xong liền tách ra. Người yêu mà cùng ôn bài với nhau thì hiệu suất sẽ không cao, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới những người xung quanh, cho nên Ninh Trừng dứt khoát không ngồi chung với Trương Liêu.
Long Ngọ và Thi Sơn Thanh thì ngược lại, họ không lo lắng những thứ ấy vì bình thường đều học rất chắc, chứ không phải đợi đến khi nước tới chân mới nhảy. Đang giữa kỳ thi nên trường học cho nghỉ, Long Ngọ không có vấn đề gì về chuyên ngành của mình, nhưng cô vẫn còn phải theo ngành trinh sát hình sự mới đăng ký. Cô vào học muộn, lại thêm giáo viên dường như khá nghiêm khắc với cô, nên vẫn phải cố hết sức.
Thi Sơn Thanh nghe Trương Liêu nói ngày nào Long Ngọ cũng đến thư viện, thì buổi tối cậu liền gọi điện thoại cho Long Ngọ nói sẽ đi cùng cô.
“Được, ngày mai bảy giờ tôi sẽ đợi cậu ở căn tin nhà một.” Bởi vì phải thi cuối kỳ, nên thư viện mở cửa sớm hơn bình thường nửa tiếng, bọn họ có nửa tiếng để ăn sáng.
Sáng hôm sau, hai người đi thẳng lên tầng bảy của thư viện. Thi Sơn Thanh thích ngồi ở những nơi gần cửa, Long Ngọ cũng biết nên mới chọn một vị trí gần cửa sổ mà không bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào, hai người ngồi đối mặt với nhau.
“Đó là cái gì thế?” Thi Sơn Thanh không biết Long Ngọ chọn học ngành thứ hai, thấy cô lấy tập hồ sơ ra thì thấp giọng hỏi. Cậu không phải người hiếu kỳ, nhưng lại muốn biết tất cả mọi chuyện của Long Ngọ.
“Giáo viên bảo tôi đọc vài ghi chép vụ án.” Long Ngọ không để Thi Sơn Thanh xem, chỉ giải thích sơ.
“Trinh sát hình sự? Sau này A Ngọ muốn làm cảnh sát hình sự à?” Sau khi Thi Sơn Thanh nghe xong liền hỏi.
“Ừ, đã quyết định xong rồi.”
Thư viện không phải nơi tốt để trò chuyện, dù Thi Sơn Thanh có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không có cách nào nói ra, chỉ có thể cúi đầu nhìn tài liệu trong tay mình. Cậu không có bài ôn tập, chẳng qua là tìm cớ để ở cùng Long Ngọ mà thôi.
Hồ sơ ở trong tay Long Ngọ đều là lâu năm, hiện tại đã không còn cho sinh viên xem. Trước kia khoa học kỹ thuật chưa phát triển, có rất nhiều vụ án khó giải quyết, nhưng bây giờ lại hóa đơn giản. Long Ngọ vừa xem thì tâm trạng liền không tốt, nhất là phải trơ mắt nhìn nghi phạm được phán vô tội và thả ra vì không có chứng cớ.
Đọc khoảng hai tiếng, Long Ngọ ngẩng đầu để hoạt động cổ, lại phát hiện Thi Sơn Thanh dùng tay đỡ đầu ngủ thiếp đi. Hàng mi dày in lên khuôn mặt đẹp trai, trắng bóc nhìn rất bắt mắt.
Phải dậy sớm quá, Long Ngọ thở dài trong lòng.
Có lẽ là do ánh mắt của Long Ngọ quá rõ ràng, nên Thi Sơn Thanh nhanh chóng mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói: “A Ngọ…”
“Cậu muốn về nghỉ không?” Long Ngọ định đi cùng cậu.
“Hả?” Thi Sơn Thanh thả tay, “Không về đâu, A Ngọ còn phải ôn tập mà.”
“Hôm nay tôi không muốn đọc nữa.” Long Ngọ đã bắt đầu thu dọn đồ trên bàn.
Ra khỏi thư viện, Thi Sơn Thanh dường như đã tỉnh táo hơn, liền xin lỗi: “Tớ khiến A Ngọ lỡ việc rồi, sớm biết thế tớ tự ôn một mình cho xong.”
“Không có đâu, là tôi không muốn đọc nữa, chẳng hề liên quan đến cậu mà.”
“… Ngày mai cậu lại đến nữa chứ?” Thi Sơn Thanh do dự nói, “Tớ đi với cậu, sẽ không ngủ nữa đâu.”
“Sáng mai đến muộn xíu cũng được, cậu cứ ngủ đi.” Long Ngọ nói.
“Nhưng đến muộn là hết chỗ đó.” Thi Sơn Thanh mất mát nói, “A Ngọ không cần để ý đến tớ đâu, tớ… ôn tập ở ký túc xá cũng được.”
Tuy nói như vậy, nhưng Long Ngọ cảm giác được Thi Sơn Thanh rõ ràng đang không vui.
“Tôi đi với cậu, nhưng đâu nhất định phải học ở thư viện.” Trong phòng học cũng giống nhau mà.
Thi Sơn Thanh chợt nhìn về phía Long Ngọ, khuôn mặt lộ ra vẻ vui vẻ nhàn nhạt, “Được, xí chiều A Ngọ đến ký túc xá của tớ nhé.”
“…” Long Ngọ ngây người.
Khi cô đang còn hoảng hốt thì Thi Sơn Thanh đã bắt đầu ca ngợi điều kiện và môi trường của ký túc xá mình ở, “A Ngọ, cậu có thể ngồi đọc sách trên bàn học của tớ, ghế vừa mới mua, ngồi thoải mái hơn trong thư viện nhiều.”
“… Ừ.”
Thi Sơn Thanh thấy cô đồng ý, thì hận không thể xoay quanh tại chỗ, cũng may cậu kiềm chế lại được. Ký túc xá đơn luôn mang đến loại cảm giác riêng tư, Long Ngọ đi vào, lại như càng gần cậu hơn.
“Bọn mình đi ăn kem đi?” Thi Sơn Thanh làm nũng thành quen. Có thể khiến Long Ngọ lùi bước, cậu có thể làm bất cứ thứ gì.
“Ừ.” Đối với việc mọi người xung quanh cô đều thích ăn thứ này, Long Ngọ tỏ vẻ đã hiểu.
Thi Sơn Thanh chậm chạp lấy một cây dù từ trong ba lô ra, che trên đầu hai người. Dù này do trợ lý Trương đặt làm, vì dù bán bên ngoài phần lớn đều cho con gái dùng, khá bánh bèo và sặc sỡ.
Long Ngọ không cảm thấy mất tự nhiên. Theo cô thì Thi Sơn Thanh quả thật cần bung dù để che nắng, còn cô vì ngại phiền phức nên không cần thứ này.
Tuy rằng dù được đặt làm, lớn hơn so với những chiếc dù bình thường nhưng vẫn không thể che hết cả hai người. Thi Sơn Thanh dùng tay trái che dù, tay phải ôm Long Ngọ. Chiều cao của hai người chênh nhau vừa vặn, Thi Sơn Thanh ôm cô rất dễ dàng.
Long Ngọ đầu tiên là cứng ngắc một lúc, sau đó mới dần thả lỏng ra. Diện tích dù không lớn lắm, không ôm cô thì không che được cả hai người.
Thi Sơn Thanh ôm vai Long Ngọ đi đến quán ăn vặt trong trường, tìm được một quán trà sữa vào ngồi.
“A Ngọ, cậu muốn ăn vị gì?”
“Gì cũng được.” Long Ngọ rất ít khi ăn đồ ngọt, luôn cảm thấy ăn vào trong miệng đều là đường, rất ngán.
“Vậy thì vani nhé, ăn ngon lắm.” Thi Sơn Thanh vừa dùng ngón tay thon dài kiếm trong thực đơn vừa nói.
Cầm hai cây kem vị vani quay lại, Thi Sơn Thanh nói với Long Ngọ, “Sau hôm thi xong tớ sẽ về thành phố A, A Ngọ có đi cùng tớ không?”
“Cũng được.” Long Ngọ cắn một miếng, vẫn không hề thích vị này, nhưng biểu cảm trên mặt lại khiến người ta không nhìn ra vui buồn.
Thi Sơn Thanh còn tưởng sẽ bị từ chối, dù sao khi đó cũng phải về nhà, nhưng lại không ngờ Long Ngọ lại đồng ý luôn.
“A Ngọ không phải về nhà à?”
“Ừ, nghỉ hè sẽ về nhà, đừng lo.” Cô phải đi theo Lôi Thật, nếu để sau thì không thể rút ra thời gian rảnh để đến thành phố A.
Buổi chiều.
Long Ngọ đeo túi xách gõ cửa phòng của Thi Sơn Thanh. Lúc vừa vào dãy nhà này, bác bảo vệ không hỏi một tiếng đã để Long Ngọ vào luôn, chắc tưởng Long Ngọ là nam sinh.
“A Ngọ, mau vào đi.” Thi Sơn Thanh đã thay một bộ đồ rộng rãi, mở cửa để Long Ngọ tiến vào. So với hành lang nóng bức, trong phòng ký túc xá rõ là mát mẻ hơn nhiều.
Long Ngọ đã tới đây rồi nên không hề xa lạ, đứng đó nhìn Thi Sơn Thanh để túi của mình lên bàn.
“A Ngọ ngồi đây đi.” Thi Sơn Thanh kéo Long Ngọ đi đến ghế. Trên bàn rất sạch sẽ, hiển nhiên trước đó chủ nhân đã từng dọn dẹp.
“Tôi đọc ở đây là được rồi, cậu đi xem sách đi.” Long Ngọ ngồi xuống liền nói.
“Được.” Thi Sơn Thanh cầm cuốn sách ngồi xuống ghế sô pha.
Nơi này là ký túc xá của trường, tuy rằng rộng và được trang bị đầy đủ hơn ký túc xá sinh viên, nhưng cũng chỉ có một phòng ngủ, vừa bước vào phòng lập tức thu hết tình hình trong phòng vào mắt. Long Ngọ ngồi vào bàn, đưa lưng về phía giường của Thi Sơn Thanh, còn sô pha lại sát vách tường bên trái, chỉ hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Long Ngọ bên kia. Huống chi Thi Sơn Thanh còn cố tình ngồi ở góc sô pha, gần như đang đối mặt với Long Ngọ.
Không giống khi ở bên ngoài, ôn bài ở phòng của Thi Sơn Thanh hiển nhiên thoải mái hơn nhiều, trang trí phòng cũng ấm áp và thoải mái. Đến ngay cả quần áo mặc trên người cũng rộng rãi hơn, không hề giống bộ dạng hoàn mỹ của cậu khi ở bên ngoài. Cậu còn thích ăn kem giống Tiểu Trừng nữa, Long Ngọ cúi đầu nghĩ thầm.
Thi Sơn Thanh đang cầm sách, nhưng thỉnh thoảng sẽ dùng mắt để lặng lẽ quan sát Long Ngọ, lại vừa đếm xem còn mấy ngày nữa là được về thành phố A cùng Long Ngọ. Trong lúc nhất thời, căm phòng im phăn phắc, chỉ nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người.
Trương Liêu ù ù cạc cạc liền bắt đầu qua lại với Ninh Trừng, chuyện này khiến Thi Sơn Thanh không còn bình tĩnh được nữa. Rõ ràng cậu và Long Ngọ đã quen biết nhau lâu như thế, nhưng đến bây giờ vẫn chỉ là quan hệ bạn bè. Tại sao ngày trước Trương Liêu còn đang rối rắm chuyện tỏ tình hay không tỏ tình, mà ngày hôm sau đã trực tiếp nắm tay thành công? Chẳng lẽ vì Trương Liêu từng cứu Ninh Trừng, nên Ninh Trừng mới thích cậu ta? Vậy…
Thi Sơn Thanh nhớ ra hình như mình cũng từng được Long Ngọ cứu, cho nên mình thích A Ngọ là hợp lý. Thi Sơn Thanh liếc nhìn Long Ngọ đang ngồi đó cúi đầu đọc sách, rồi thở dài trong lòng: Nếu Long Ngọ mà tỏ tình với cậu, cậu sẽ đồng ý ngay.
Gần đây Thi Sơn Thanh mua không ít tiểu thuyết mới, khá phong phú. Cậu đang nghiên cứu nên làm thế nào để thể hiện tình cảm của mình mà không để lại dấu vết gì, để Long Ngọ lôi cậu ra khỏi friendzone.
Ôn tập cũng không phải chỉ đọc mỗi sách, lúc Long Ngọ nghỉ giải lao, Thi Sơn Thanh lập tức đi rót nước rồi bảo cô ra sô pha ngồi, để tha hồ trò chuyện với cô.
“A Ngọ, gần đây tớ mới đọc được mấy cuốn tiểu thuyết khá hay, để tớ gửi cho cậu.” Thi Sơn Thanh nói xong liền gửi qua.
“Được.” Long Ngọ cũng lấy điện thoại ra mở xem.
Đập vào mắt là chiếc bìa quen thuộc, màu sắc rực rỡ trước sau như một. Thì ra nam sinh cũng thích đọc loại tiểu thuyết này ư? Long Ngọ nghĩ thầm, trước đây còn tưởng chỉ có con gái mới thích đọc, là cô nhớ nhầm sao?
“Truyện này đọc được lắm.” Thi Sơn Thanh tới gần Long Ngọ, chỉ vào một cuốn tiểu thuyết nói, “Nam sinh rất thích nữ sinh, đáng tiếc nữ sinh chỉ coi cậu ấy là bạn.”
“Thế à?” Long Ngọ thuận theo Thi Sơn Thanh hỏi lại, nhưng thực tế thì hoàn toàn không có hứng thú.
“A Ngọ này, nếu bạn của cậu cũng thích cậu thì cậu làm thế nào?” Thi Sơn Thanh thử nói.
Long Ngọ nhìn vào mắt Thi Sơn Thanh, không rõ ý của cậu, “Nhưng tôi chỉ một người bạn là cậu mà.”
“…” Câu này phải nói tiếp thế nào đây, nói nữa không phải nói thẳng ra rồi ư? Thi Sơn Thanh nói sang chuyện khác, “Sao A Ngọ lại chỉ có một người bạn là tớ được? Tiểu Trừng cũng là bạn cậu mà.”
“Tiểu Trừng hả? Tôi xem em ấy như em gái vậy.” Long Ngọ dừng một chút rồi nói tiếp, “Em ấy rất giống cô em họ mà đội trưởng của bọn tôi từng nói đến.”
Thi Sơn Thanh nghe được một từ lạ: “Đội trưởng? Là người cậu quen trong quân đội lúc trước hả?”
“Ừ, đội trưởng tham gia quân ngũ từ sớm, xa nhà rất nhiều năm. Chị ấy luôn thích kể vể em họ của chị ấy.” Long Ngọ cụp mắt giải thích, “Sau đó đội trưởng hy sinh khi cùng bọn tôi làm nhiệm vụ, cuối cùng cũng không thể gặp em họ của chị ấy một lần.”
Lòng Thi Sơn Thanh đột nhiên tê rần. Cậu biết trước đây Long Ngọ từng bị thương, lại không biết cô từng trực tiếp đối mặt với cái chết như thế. Lính loại nào mới nhận nhiệm vụ như vậy khi được tuyển từ trường đại học?
Thi Sơn Thanh vòng hai tay ôm lấy Long Ngọ, khẽ đặt cằm lên vai cô, khàn khàn nói: “Cậu không sao là tốt rồi.”
Không phải cậu ích kỷ, chỉ cần tưởng tượng cảnh Long Ngọ gặp nguy hiểm, nghĩ đến việc có thể hai bọn họ ngay cả cơ hội quen biết cũng không có, thì cậu chỉ hít thở thôi đã thấy khó chịu rồi.