Đan Vu Thưởng Thân

chương 2: đệ nhị chương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mộc Nghị Tuyên cảm thấy mình rất xui xẻo, không phải xui xẻo bình thường, mà là cực kỳ xui xẻo, người không muốn thấy lại liên tục gặp gỡ, muốn trốn cũng không xong.

Hôm kia, hắn đến nha môn thăm dò tin tức cửa hàng gạo Trần Ký. Vừa mới đi đến cửa lại đụng phải tên Phùng Khiên kia.

Gặp cũng không sao, hắn cứ xem như không thấy, nhưng tên Phùng Khiên kia da mặt còn dày hơn bức tường, không thèm để ý vẻ mặt lạnh lùng của hắn, liền xưng huynh gọi đệ, đứng chung một chỗ với hắn, mà tướng mạo Phùng Khiên lại quá nỗi bật, làm không ít người chú ý tới bọn họ.

Hắn định trốn trong tiêu cục vài ngày, tránh phiền phức, chờ người nọ buông tha mình, ai ngờ hôm nay Ngô tiêu đầu lại phái hắn ra ngoài truyền tin, không thể từ chối hắn mới bắt đắt dĩ ra khỏi cửa.

Tuy trên đường đi cực kỳ cẩn thận, nhưng vừa hoàn thành nhiệm vụ, vừa đi trên đường cái lại gặp mặt Phùng Khiên, làm hắn nhịn không được nghi ngờ lão Thiên gia đang đùa giỡn hắn.

“Dịch công tử, đã lâu không gặp.” Hô Diên Khiên diện một bộ bạch y ngọc quan, khuôn mặt tươi cười hướng hắn phất tay.

“…” Mộc Nghị Tuyên tức giận bĩu môi, vẻ mặt cũng không tốt lắm.

Cũng được một khoảng thời gian không gặp, nói chuyện cứ như rất thân thiết với mình, người này da mặt quá dầy, hắn lẽ nào không hiểu mình không muốn gặp y?

Bất quá cũng phải thừa nhận, người này sinh ra đã rất tuấn tú, mái tóc dài đen nhánh như tơ, hai tròng mắt không đen kịt như người Trung Nguyên, mà có màu nâu nhàn nhạt, giống như mật ong làm say lòng người.

Hơn nữa gương mặt tươi cười rực rỡ như ánh sáng mặt trời, chỉ đứng trên đường, đã làm rất nhiều cô nương đỏ mặt, xấu hổ len lén nhìn y.

“Dịch công tử, tại hạ Phùng Khiên.” Sợ hắn không nhận biết mình, Hô Diên Khiên tự báo tên mình một lần nữa.

“Ta biết ngươi gọi là Phùng Khiên.” Chưa bao giờ phiền não như vậy, người trước mắt giống như con ruồi đuổi mãi không đi, làm cho hắn cực kỳ mệt mỏi.

“Dịch công tử, chúng ta vào bên trong trò chuyện đi.” Giả vờ không thấy vẻ mặt lạnh như băng của hắn, Hô Diên Khiên nhiệt tình nắm lấy tay hắn, kéo hắn đến tửu lâu đối diện.

“Buông tay.” Mộc Nghị Tuyên cố sức giãy dụa, nhưng phát hiện khí lực đối phương lớn hơn hắn rất nhiều, hắn căn bản không phải là đối thủ, chỉ có thể để bị kéo đi.

“Dịch công tử, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi.” Hai lần trước thất bại, làm cho Hô Diên Khiên quyết định mạnh bạo đối phó với hắn, như vậy cuối cùng liền đạt được mục đích.

Mộc Nghị Tuyên bị người kia ép buộc kéo đến một gian phòng trong tửu lâu, Hô Diên Khiên ngồi xuống phía đối diện hắn, vươn tay rót trà cho hắn. Tuy tâm trạng bất mãn, nhưng bỏ đi cũng không phải, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận ly trà, miễn cưỡng ứng phó.

“Không biết Dịch công tử năm nay bao nhiêu niên kỷ?” Hô Diên Khiên tỉ mỉ đánh giá hắn hỏi.

“Mười tám.” Đơn giản trả lời, Mộc Nghị Tuyên một chút cũng không muốn nhiều lời.

“Mới mười tám tuổi, thật là nhìn không ra.” Hô Diên Khiên có chút kinh ngạc.

Nhìn người này diện mạo cơ trí, y còn tưởng hắn xấp xỉ mình, không nghĩ chỉ mới mười tám tuổi, vẫn còn là một thiếu niên.

“Nói đi, ngươi tìm ta cuối cùng là có chuyện gì?” Người này cứ dây dưa làm hắn cực kỳ phiền nhiễu, tất cả sinh hoạt bình yên của hắn đều bị đảo lộn hết, huống hồ cũng không biết người kia có mục địch gì, càng muốn nhanh chóng đuổi hắn đi.

“Dịch công tử có từng nghĩ đến tiền đồ của mình?” Không muốn lộ ra thân phận thực sự của mình, Hô Diên Khiên khéo léo hỏi.

“Chưa từng nghĩ tới.” Hắn hừ lạnh một tiếng.

Hắn lúc trước đã từ bỏ thân phận Vương gia, một mình rời kinh, lúc này còn nói gì tiền đồ, thực sự buồn cười.

Nhưng Hô Diên Khiên không biết tâm tư của hắn, còn tưởng hắn không quan tâm đến con đường làm quan, ánh mắt không khỏi buồn bã.

Để tìm được Dịch Tuyên, y phải hỏi thăm khắp nơi, từ quần áo hắn mặc ngày ấy mới tìm hiểu được hắn là người của Trường Phong tiêu cục. Vốn tưởng rằng loại người như Dịch Tuyên, sẽ không cam tâm ở trong một cái tiêu cục nho nhỏ, chỉ cần mình thành tâm mời, nhất định có thể làm đối phương cảm động, không nghĩ tới hắn là người vô tâm với con đường làm quan, cái này thật phiền toái.

“Cũng không còn sớm, tại hạ có việc, đi trước một bước.” Thấy đối phương trầm ngâm không nói gì, Mộc Nghị Tuyên không kiên nhẫn đứng lên.

“Chờ một chút.” Sợ hắn rời đi, Hô Diên Khiên vươn tay kéo hắn lại.

“Buông tay!”

“Buông.” Mộc Nghị Tuyên trong lòng kêu to không ổn. Hắn di truyền từ mẫu hậu, trời sinh da trắng, dù phơi nắng thế nào cũng không đen được, bởi vậy hắn mới dùng loại thuốc mỡ này để thay đổi màu da.

Thuốc này là thuốc mỡ chuyên dùng để dịch dung, dù có đứng suốt một ngày ngoài trời, mồ hôi đầm đìa cũng không phai màu, không ngờ Hô Diên Khiên dùng sức như vậy, làm một mảng da màu bị rớt ra, lộ ra sự thật.

“Đây không phải là diện mạo vốn có của ngươi?!” Hô Diên Khiên lập tức khẳng định nói.

Y duỗi tay, kéo Mộc Nghị Tuyên vào trong ngực, một tay khóa tại eo hắn, một tay sờ lên trên mặt, lập tức phát hiện mặt hắn có một lớp gì đó bao phủ.

“Quả nhiên, đây không phải là hình dáng của ngươi.” Từ lâu đã nghe vùng Trung Nguyên có một loại dịch dung có thể làm thay đổi dung mạo, không ngờ thiếu niên trước mặt ngoài trừ cơ trí, còn có chiêu thức này!

Y vừa mừng vừa sợ, ngón tay sờ xuống phía dưới gò má Mộc Nghị Tuyên, quả nhiên tại cổ hắn tìm được một đường nối rất nhỏ, hắn kéo lớp đông tây kia lên, làm mặt nạ da người bị lột ra.

Nhìn dung nhan tú lệ trước mắt, Hô Diên Khiên kinh ngạc trừng lớn mắt, cái gì cũng nói không nên lời.

Cho đến giờ, y luôn cảm thấy mẫu thân là người đẹp nhất, nhưng thiếu niên trước mắt lại không có điểm nào kém mẫu thân, da trắng nõn nà, chân mày như vẽ, đôi mắt như nước bởi vì kinh ngạc hòa lẫn tức giận càng thêm sáng ngời sinh khí, như có thể đem người khác hút vào, tầm mắt không thể nào rời đi.

Tâm tình y trước nay chưa bao giờ kích động, y vốn tán thưởng Dịch Tuyên, trong nhân gian ít có người thông minh tài trí như vậy, nhất định phải mời hắn theo mình, không ngờ thiếu niên sắc nước hương trời như vậy, làm y nảy sinh lòng ái mộ.

Y còn nỗi lên mơ màng ── một người tài mạo như vậy, cùng mẫu thân giống nhau, không phải chính là ý trung nhân y muốn chọn hay sao?

“Nhìn đủ chưa, đưa ta.” Đôi mi thanh tú nhíu lại, Mộc Nghị Tuyên trợn mắt, vươn tay đoạt lại mặt nạ.

Nhưng Hô Diên Khiên nhanh chóng tránh được, tuyệt không muốn đem mặt nạ trả lại cho hắn. “Ngươi… Vì sao phải che dấu dung mạo thật sự của mình?”

Thay đổi dung mạo có nhiều mục đích, có khả năng nhất là tránh né cừu địch, lẽ nào hắn vì muốn trốn tránh cừu gia cho nên mới dịch dung?

“Ngươi cũng không là gì của ta, quản nhiều như vậy làm gì.” Tức giận đưa tay cướp mặt nạ lần thứ hai, nhưng làm thế nào cũng không đoạt lại được, Mộc Nghị Tuyên phát hiện cả người mình gần như nhào vào trong lòng ngực Hô Diên Khiên.

“Ngươi thực sự gọi là Dịch Tuyên?” Hoài nghi tên của hắn, lòng hiếu kỳ đối với người này tăng lên không ít, Hô Duyên Khiên cũng không nghĩ buông tha hắn lúc này.

“Nhanh cho ta!” Liên tiếp đoạt nhiều lần không được, Mộc Nghị Tuyên tức giận đến mức sắc mặt tái xanh.

Hắn không biết tên ngoại tộc này vì sao cứ quấn quít lấy hắn, nhưng hắn biết người này nhất định rất phiền phức, hôm nay dung mạo thật sự lại bị lộ, ánh mắt đối phương chợt lóe sáng làm hắn kinh hãi đến không thở nổi, thấy tiếp tục dây dưa cũng không phải biện pháp, hắn quyết định ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.

“Hôn ta một cái, ta trả cho ngươi.” Thấy hắn thở hổn hển, hai má phồng lên trông rất thú vị, Hô Diên Khiên mở miệng đùa giỡn.

“…” Tuy là vứt bỏ Vương vị, nhưng dù thế nảo Mộc Nghị Tuyên cũng sinh ra trong gia đình Đế vương, một thân ngạo khí không cho phép người khác làm nhục, bị người nọ đùa giỡn như vậy, hắn lại càng tức giận hận không thể một đao chém chết tên đăng đồ tử trước mặt, nếu ánh mắt hắn có thể giết người, sợ rằng Hô Diên Khiên đã chết vô số lần.

“Không đồng ý cũng được, cái này để lại cho ta làm kỷ niệm đi.” Nói xong đem mặt nạ để vào trong ngực áo, dáng điệu đắc ý.

“Hạ lưu!” Mộc Nghị Tuyên hổn hển hướng y tát một cái, nhưng lại bị nắm lấy, nhất thời mất trọng tâm, ngã vào trong lòng ngực rộng lớn.

“Cũng không phải, bản thiếu gia phong lưu không hạ lưu.” Hô Diên Khiên không vì hắn chửi bậy mà sinh khí, ngược lại càng thấy hứng thú.

Thiếu niên này không phải là một con mèo nhỏ, mà là một con báo ngang bướng khó thuần hóa, nghĩ đến y đường đường là Vương Hung Nô, tại thảo nguyên đã thấy qua nữ nhân thiên kiều bá mị, ôn nhu đa tình, hôm nay lại bị một con tiểu báo quyến rũ triệt để hứng thú của y.

“Cút ngay, không được tới gần ta.” Mộc Nghị Tuyên liều lĩnh giãy dụa, chỉ hy vọng mau rời khỏi đây, gò má bởi vì tức giận mà đỏ ửng, môi cũng bị hắn cắn đến đỏ bừng.

“Tuyên, môi của ngươi thật đỏ.” Nhìn tới đôi môi mỏng mê người, hình dạng tuyệt mỹ, mềm mại như cánh hoa, rốt cuộc Hô Diên Khiên kiềm lòng không được cúi đầu, cướp đi hô hấp của hắn.

“Ngô…” Lời nói kháng nghị bị ép nuốt trở lại, nhã gian im lắng, sau đó chợt vang lên một âm thanh thở mạnh vì kinh ngạc.

Sửng sốt phát hiện chính mình bị cường hôn, mà lại là nam tử xa lạ chỉ gặp qua vài lần!

Bị khinh bạc làm Mộc Nghị Tuyên càng ra sức giãy dụa, nhưng hàm dưới lại bị Hô Diên Khiên gắt gao chế trụ.

Cảm giác áp bức trong nháy mắt mạnh mẽ bao phủ toàn thân, hắn cảm giác mình là con thỏ nhỏ bị rơi vão bẫy, bị thợ săn đùa giỡn…

Hắn kích động muốn chạy trốn, nhưng lại bị đối phương dễ dàng phát hiện.

Hô Diên Khiên kéo hai tay hắn về phía sau lưng, một mực khóa eo của hắn, tham lam liếm hút dịch ngọt trong miệng hắn.

Kỳ thật chình y cũng không ngờ mình lại dai dẳng với thiếu niên trước mắt như vậy, nhưng mùi vị của đối phương quá tuyệt, làm y muốn ngừng mà không được. Chỉ vỏn vẹn cái hôn này, hắn liền xác định đây là người trong lòng y muốn làm bạn suốt đời.

Con dân thảo nguyên từ trước đến nay rất nhiệt tình, dám yêu dám hận, muốn yêu liền yêu không hề kiềm nén, huống chi nghe nói mấy năm nay Trung nguyên rất thịnh hành nam phong, cùng giới chung sống với nhau cũng không phải chuyện lạ. Y quyết định, thiếu niên này chính là Yên thị của y.

“Từ nay về sau, ngươi chính là người của ta.” Hô Diên Khiên khẽ cười, thoáng kéo ra một chút khoảng cách hứa hẹn.

Thấy Tuyên ngây ngô phản ứng, có thể nhìn ra đây là lần đầu tiên hắn cùng người khác thân mật. Ý niệm chợt nảy trong đầu làm tâm tình Hô Diên Khiên cảm thấy rất tốt, lực đạo trên tay cũng nhẹ rất nhiều.

Nhưng Mộc Nghị Tuyên lại nhân cơ hội này dùng hết sức đẩy y ra, ngay cả mặt nạ cũng không cần, xoay người chạy ra ngoài tửu lâu.

“Tuyên!” Hô Diên Khiên thầm mắng chính mình khinh suất, lúc muốn ngăn cản đã không còn kịp. Võ công Mộc Nghị Tuyên tuy kém hơn y, nhưng thân thủ lại rất nhanh nhẹn, hơn nữa lại quen thuộc địa hình, vừa lao ra khỏi tửu lâu , liền trốn vào trong đám người không thấy bóng dáng.

Đuổi theo ra bên ngoài tửu lâu Hô Diên Khiên không vui nheo lại mắt, nhưng rất nhanh liền đem thất vọng vất sau đầu.

Y sẽ không vì một thất bại nho nhỏ mà lui bước, thật vất vả mới tìm được người trong lòng, y cũng không đơn giản buông tay.

Dịch Tuyên, ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi lòng bàn tay bản Thiền Vu!

Đêm khuya, mảnh sân của Trường Phong tiêu cục cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều đi ngủ, chỉ còn căn phòng nhỏ của Mộc Nghị Tuyên còn sáng đèn, lắng nghe, còn có chút tiếng nước truyền đến.

“Phùng Khiên chết tiệt, hại ta phải làm lại mặt nạ, đêm nay cũng không được ngủ.” Ngồi ở trong mộc dũng, đưa lưng về phía cửa phòng, Mộc Nghị Tuyên một bên mắng, một bên tẩy đi mồ hôi trên người.

Bởi vì mất đi mặt nạ, buồi chiều hắn phải lén từ cửa sau vào, không dịch dung hắn chỉ có thể trốn ở trong phòng, cơm tối cũng không ăn, đói bụng cho đến tận bây giờ, thậm chí muốn tắm rửa cũng phải chờ đến đêm khuya yên tĩnh mới đi nấu nước đem về phòng.

Buổi chiều hôm nay vì muốn tránh né Phùng Khiên, chạy đến toàn thân đều là mồ hôi, lại lo lắng đăng đồ tử đuổi theo, thấp thỏm bất an suốt buổi chiều, đến lúc này mới yên tâm.

May mắn bên người còn giữ tài liệu làm diện cụ, chỉ là quá trình hơi rườm rà, mất bốn, năm canh giờ mới có thể hoàn thành, ngày mai cũng không có nhiệm vụ, ban ngày ngủ bù cũng được.

Hắn trong lòng đem tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện mắng xối xả, lại không để ý cửa phòng cửa hắn len lén đẩy ra một khe nhỏ, mà đối tượng hắn đang thầm mắng lại đang đứng ngoài cửa.

Thì ra buối chiều Hô Diên Khiên để người chạy mất, buổi tối liền nãy sinh ý nghĩ đi thăm dò, y đã sớm tìm hiểu về Trường Phong tiêu cục, nhân lúc đêm khuya thanh tỉnh thì len lén lẻn vào, tìm một vòng trong viện, phát hiện một gian phòng nhỏ còn sáng đèn truyền ra tiếng nước.

Tới gần xem xét, quả nhiên bị y tìm thấy.

Tắm rửa xong, Mộc Nghị Tuyên từ trong nước đứng lên, bọt nước trong suốt chảy dài theo thân thể hắn, trong phòng ánh sáng mờ nhạt – nến chiếu vào khoảng lưng trắng nõn, tạo thành màu mật ong nhợt nhạt, sắc thái thoạt nhìn cực kỳ thanh tú.

Hô Diên Khiên đứng ở ngoài cửa, trông thấy một bức hoạt sắc sinh hương này, nhất thời trừng lớn hai mắt. Thân thể Tuyên tinh tế, cũng không có gầy yếu, da thịt rõ ràng, vai rộng eo hẹp, không giống nam giới thảo nguyên cơ thể săn chắc.

Chỉ là vừa nhìn sơ qua thân thể, liền làm tim y đập rộn lên, hô hấp cũng gấp rút, nhịn không được muốn lại nhìn rõ ràng hơn.

Y bất động khá tốt, nhưng vừa chuyển động lại bất cẩn đụng phải ván cửa, kinh động tới Mộc Nghị Tuyên vừa ra khỏi dục dũng.

“Ai đó!” Mộc Nghị Tuyên lập tức phủ thêm quần áo, quay đầu hướng ra ngoài nhìn lại.

Lúc này mọi người đều đã ngủ, là ai ở bên ngoài?

“Là ta.” Thấy tránh cũng không được, Hô Diên Khiên đơn giản đẩy cửa tiến vào.

Tuy Mộc Nghị Tuyên đã phủ thêm trung y, nhưng vạt áo còn không buộc hảo, lộ ra mảng ngực trắng nõn.

Hô Diên Khiên đương nhiên sẽ không bỏ qua xuân cảnh quý báu trước mắt, đưa mắt nhìn kỹ một lần, da thịt không hề che dấu có vẻ mê người, rồi đến hai chân thon dài phía dưới trung y.

“Ngươi tới nơi này làm gì?!” Bị ánh mắt như muốn ăn thịt người của y nhìn đến nỗi đầy da gà, Mộc Nghị Tuyên cắn răng buộc chặt quần áo, lại mặc thêm ngoại bào, từ đầu đến cuối ánh mắt ngùn ngụt tức giận không hề rời khỏi Hô Diên Khiên.

Cái gọi là âm hồn không tan, bất quá cũng chỉ là vậy! Mỗi lần đăng đồ tử xuất hiện, liền khiến hắn chật vật đến không chịu nỗi, lẽ nào kiếp trước có oán với y, nên kiếp này y đến đòi nợ?!

“Đương nhiên là cũng mỹ nhân gặp gỡ dưới trăng.” Vừa nói, y vừa tiến lên một bước, nghĩ muốn đem người này ôm vào trong lòng.

Mộc Nghị Tuyên đương nhiên không để cho hắn đạt được, né khỏi móng vuốt vừa vươn tới, ánh mắt tràn ngập cảnh giác khẽ trừng , “Có quỷ mới cùng ngươi gặp gỡ dưới trăng.”

Nhưng mà hắn cũng không dám lớn tiếng, sợ làm kinh động mọi người trong tiêu cục.

“Ngươi nếu là quỷ cũng là xinh đẹp quỷ, đem hồn của ta quyến rũ đi mất a.” Trêu chọc không chút kiêng nễ, tâm tình Hô Diên Khiên chưa bao giờ vui vẻ như vậy, thân thủ kết hợp, thành công kéo người đang định chạy trốn kia vào lòng ngực.

Nghĩ đến hắn dịch dung chính là không muốn người khác chú ý, vã lại theo y nghe được thì chắc hẵn người trong Trường Phong tiêu cục cũng không biết diện mạo thật sự của hắn, vì thế y mới tới dò xét, không ngờ lại nhìn thấy mỹ nhân tắm rửa, thật là lời to!

“Vô sỉ!” Mộc Nghị Tuyên đẩy y ra, không ngờ ngoại tộc này khí lực lớn như vậy, cứ như ngọn núi lớn sừng sững, đẩy thế nào cũng bất động.

“Ai nói ta vô sỉ, hàm răng ta rất hảo a.” Lộ ra hàm răng trắng như tuyết, Hô Diên Khiên mặt dày sát lại gần hắn.

“Trả mặt nạ cho ta.” Không muốn cùng y dây dưa, Mộc Nghị Tuyên duỗi tay hướng y đòi lại.

“Không phải đã nói rồi, hôn ta một cái liền trả cho ngươi.”

“Ngươi…” Nghĩ đến sự việc lúc chiều, khuôn mặt Mộc Nghị Tuyên liền đỏ bừng.

Tuy rằng trong cung, bên người hoàng tử đều có thiếp thân cung nữ, ngoại trừ chăm sóc sinh hoạt hằng ngày, còn lại chính là chuyện kia. Nhưng hắn từ nhỏ đã ly khai hoàng cung, đối với việc giường chiếu cũng chỉ nghe nói qua, chưa cùng ai có hành động thân mật, nên lúc này lại bị đăng đồ tử chiếm tiện nghi nhưng không cách nào ứng phó.

“Ta nói chuyện luôn giữ lời, hôn ta một cái ta liền trả lại cho ngươi.” Hô Diên Khiên tất nhiên không biết hắn đang nghĩ cái gì, nghiêm mặt yêu cầu.

“Ngươi cũng không phải có bệnh, sao không đi tìm tiểu cô nương, lại tới tìm ta.” Mộc Nghị Tuyên cắn răng mắng.

“Không phải bệnh, ta đối với ngươi là nhất kiến chung tình, không phải ngươi ta không cưới.” Từ lâu y đã đem việc hòa thân để sau đầu, Hô Diên Khiên quấn quít lấy hắn, không buông tay.

“Hoang đường, ngươi đem ta thành cái gì, ta đường đường là nam tử hán, nếu muốn thành thân cũng là cưới vợ!” Nỗi giận đùng đùng, Mộc Nghị Tuyên lớn tiếng mắng to.

Người này quá hỗn xược, nhiều lần đùa giỡn, hôm nay lại còn nói muốn kết hôn với hắn, quả thật khinh người quá đáng! Người này rốt cuộc muốn làm gì?!

“Ngươi rốt cuộc… ngô!” Câu hỏi còn chưa kịp nói ra, miệng liền bị chặn kín.

Hô Diên Khiên nhìn gương mặt hắn vì tức giận mà đỏ ửng, hấp dẫn hắn nghiêng người, cướp đoạt đôi môi trước mắt.

“Ngô…” Bị cường hôn lần thứ hai, Mộc Nghị Tuyên liều mạng giãy dụa phản kháng, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên không có kinh nghiệm, vô pháp chống đối nụ hôn thô bạo của Hô Diên Khiên, bị hơi thở nóng rực chặt chẽ bao vây, đầu óc hắn dần trống rỗng.

Qua hồi lâu, Hô Diên Khiên mới buông hắn ra, mỉm cười vỗ về đôi cánh hoa sưng đỏ của hắn, nhãn thần ôn nhu cơ hồ dìm chết người.

“Môi của ngươi thực ngọt.”

Thấy người này còn chưa thỏa mãn liếm liếm khóe môi, Mộc Nghị Tuyên ánh mắt trừng lớn gần như có thể giết người.

“Hạ lưu, vô sỉ.” Mặt đỏ đến sắp xuất huyết, hắn tức giận đến run cả người.

Nếu như trên tay có một cây đao, hắn nhất định một đao chém chết cái tên háo sắc không biết xấu hổ này!

“Tuyên, ta đối với ngươi là thật tâm a.” Hô Diên Khiên có chút bắt đắc dĩ. Mặc kệ y nói cái gì, Tuyên cũng nghe không vào. Y thật không hiểu, Y thật sự thích mới nghĩ muốn hôn, muốn thân cận Tuyên a.

“Dịch Tuyên, đã trễ thế này ngươi còn chưa ngủ a.” Ngoài cửa phòng chợt vang lên một đạo âm thanh, hoảng sợ sắc mặt Mộc Nghị tuyên đột biến.

Nguyên lai, là một gã tiêu sư đi tuần tra, nhìn thấy đèn trong phòng hắn còn sáng, nghĩ rằng hắn có chuyện gì, liền đến hỏi một tiếng.

Hô Diên Khiên đang muốn nói gì, nhưng một bàn tay mạnh mẽ che lấy miệng y, ngăn chặn âm thanh của y, cúi đầu nhìn, vẻ mặt Tuyên khẩn trương nhìn chằm chằm ngoài cửa, đồng thời sử dụng ánh mắt ra hiệu im lặng.

Hiếm khi người trong lòng chủ động thân thiết, Hô Diên Khiên đương nhiên cam tâm tình nguyện phối hợp.

Bất quá y nhịn không được, tại lòng bàn tay trắng nõn khẽ liếm một ngụm, khiến chủ nhân bàn tay quay đầu trừng hắn, một đôi mắt nâu liền cười đến nheo lại.

“Dịch Tuyên, ngươi không sao chứ?”

“Ta… ta không sao, lập tức đi ngủ.” Tận lực làm cho âm thanh chính mình nghe như bình thường, Mộc Nghị Tuyên chờ tiêu sư ngoài cửa vừa rời đi, liền hung hăn đẩy Hô Diên Khiên ra.

Hắn đưa tay chà sát lên y phục, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn lão ngoại tộc thích chiếm tiện nghi người khác kia, trong lòng thầm bực mình rốt cuộc ở đâu chọc trúng tên khắc tinh này!

Hoàn

Truyện Chữ Hay