Khi hoàng hôn đến có lẽ là thời điểm náo nhiệt nhất của học viện Kurosu. Con đường dẫn đến ký túc xá Mặt Trăng bị tắc nghẽn, ngoài bán kính mười dặm vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét sung sướng vang động đất trời, khiến cho mây trắng đang lửng lơ trên cao cũng phải đỏ bừng màu xấu hổ.
“Đừng ồn ào, mở cổng… Đã đến giờ mở cổng! Mong mọi người tự động trở về ký túc xá!” – Cô gái nhỏ cố gắng vươn dài hai tay để ngăn cản đám fan cuồng, đang có chiều hướng ngã xuống đất vì bị xô đẩy. Nhìn thoáng qua cô thật nhỏ xinh và mềm yếu.
Zero Kiryuu lạnh lùng cau mày, mắt lướt qua cả đống người đang giẫm đạp lên ranh giới để tiến vào ký túc xá Mặt Trăng, quát to. “Tất cả câm miệng lại, mau chóng biến về ký túc xá cho tôi!”
“Oaaaaaaaaa. Kiryuu-kun thật đáng sợ!”
“Đáng nhẽ mình không nên gặp cái tên cau có này mới đúng!”
“Ai đỡ tui cái, tui bị ánh mắt đó đóng băng luôn rồi này. >