- Tiểu thư, ngươi xem ta nói không sai chứ, thật là Đan Phượng Trâm bị hao tổn, tên gia hỏa này cái gì cũng không hiểu, còn đặt tên bạy bạ, Đan trâm, thật khó nghe ah.
Đang ở bên trong phòng Trình gia, người vén rèm lên đúng là Đông Phương Thanh Mai, giờ phút này nhìn Đan Phượng Trâm trong tay đấu giá sư rất bất mãn nói, tựa hồ nàng đối với cái này rất quen thuộc.
Đông Phương Linh Lung lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, một thân bạch y, sắc mặt đạm mạc, nàng cũng không lên tiếng, chỉ hơi nhẹ gật đầu.
- Hai mươi mốt vạn.
Đông Phương Thanh Mai thấy phía dưới không có người hô, nàng hô một tiếng.
Nguyên khí là đồ tốt, nguyên khí cấp năm trở lên, mỗi một kiện giá trị càng vượt qua trăm vạn, nhưng vấn đề là Đan trâm này chỉ là một đồ trang sức. Nếu không Nguyên khí cấp năm sao thấp như vậy, nhưng dù vậy cũng không có người hỏi thăm, trang sức có đẹp mấy cũng chỉ là trang sức, không có tính công kích, tốn tiền mua về để ngắm à.
Cho nên căn bản không có người hô giá, thời điểm Đông Phương Thanh Mai hô lên hai mươi mốt vạn, không ít người kinh ngạc nhìn sang. Trong lòng tự nhủ đây là nữ nhân bại gia, hai mươi mấy vạn mua đồ trang sức, coi như là công chúa cũng chưa chắc xa xỉ như vậy.
Lúc này ở hàng trước nhất trong đại sảnh, đang ngồi một nam tử gần ba mươi tuổi, tuy lớn lên bình thường, nhưng trên người lại mang theo một cổ khí thế vô cùng ngạo nhân, một mực bình tĩnh uống trà. Đối với không ít vật đấu giá phía trước căn bản không nhìn, nghe thanh âm thanh thúy của Đông Phương Thanh Mai truyền tới, lông mi hắn có chút nhìn lướt qua, vừa vặn nhìn thấy một bên mặt của Đông Phương Linh Lung.
- BA~!
Người này có chút dùng sức, chén trà thiếu chút nữa vỡ vụn, trong mắt của hắn lập tức tràn đầy kích động hưng phấn, giống như là sói gặp được dê, hận không thể lập tức nhào tới.
- Xinh đẹp, thật sự là xinh đẹp, tươi mát thoát tục, không nhiễm bụi trần, trong trẻo nhưng lạnh lùng, xinh đẹp động lòng người.
Người này ngơ ngác lầm bầm lầu bầu.
- Thiếu chủ, nếu như ngươi thực coi được nàng, sao không mua cái này.
Lúc này, có một người ở bên cạnh cẩn thận nói, người này không phải ai khác, đúng là Dư Siêu Quần lúc trước bị Trình Cung đánh ra Trình phủ, Dư Siêu Quần này thời thời khắc khắc lưu ý thần sắc của Nhị sư huynh này, vừa thấy hắn nhìn về phía phòng, ánh mắt cũng biến thành hoa đào, lập tức minh bạch chuyện gì xảy ra, liền ở bên cạnh hiến kế.
Từ khi bị Trình Cung đuổi ra Trình phủ, Dư Siêu Quần cũng không dám nói ra sự tình kia, vạn nhất truyền đi ra ngoài, hắn sẽ triệt để không có địa phương lăn lộn. Nhưng ra Trình phủ hắn không biết đi đâu, trước hết chạy về Vân Đan Tông đi dạo, không nghĩ tới ngoài ý muốn gặp nhị đệ tử Nam Tuấn Anh của tông chủ Vân Đan Tông tuyển tùy tùng, tuy Nam Tuấn Anh chưa tới ba mươi, nhưng đã là Đan sư cấp hai, tiền đồ vô lượng.
Dư Siêu Quần cũng chạy tới, ở bên ngoài trà trộn nhiều năm, hắn so với chút ít đệ tử trong tông phái thì khéo đưa đẩy hơn, hắn biết rõ năng lực làm tùy tùng không phải là trọng yếu nhất, biết làm nhân tài mới là trọng yếu nhất. Dùng hắn khéo đưa đẩy, chẳng những đã trở thành tùy tùng của Nam Tuấn Anh, rất nhanh đã lăn lộn thành tâm phúc, hiện tại Nam Tuấn Anh đi đâu đều mang hắn theo.
Sắc mặt Nam Tuấn Anh lập tức trầm xuống:
- Hồ đồ, đồ vật mỹ nhân muốn, sao ta có thể đoạt cùng nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nam Tuấn Anh rất háo sắc, không ít người cũng biết, nếu muốn tìm hắn luyện đan, chỉ cần tìm được nữ nhân làm hắn động lòng, thì nhất định có thể thành. Nhưng hiện tại nhìn thấy Đông Phương Linh Lung, con mắt của Nam Tuấn Anh cũng chuyển bất động rồi, những nữ nhân kia so sánh cùng Đông Phương Linh Lung, toàn bộ đã thành tục phấn.
Dư Siêu Quần ở bên cạnh cười cười nói:
- Thiếu chủ, ngươi ngẫm lại đi, nếu như không tiếc một cái giá lớn tranh đoạt cùng nàng, nàng có tức giận hay không. Nếu như thời điểm nàng mua không được, trong nội tâm nàng sẽ rất phẫn nộ và thất vọng, lúc này nếu như ngươi lập tức cầm cái này đến trước mặt nàng, nói cho nàng biết, ta mua cái này bất quá là vì tặng cho tiểu thư, mong tiểu thư vui lòng nhận cho. Lúc kia trong nội tâm nàng sẽ là cảm giác gì, cái này sẽ lưu lại ấn tượng khắc sâu trong nội tâm nàng, đến lúc đó Thiếu chủ tùy ý nói chuyện cùng nàng thoáng một phát, dùng thân phận nhị đệ tử tông chủ Vân Đan Tông, Đan sư cấp hai của ngài, tin tưởng bất luận là nàng hoặc là gia đình của nàng đều rất nguyện ý kết thân, hết thảy sẽ nước chảy thành sông. Cho nên nói, phía trước bỏ tiền càng cao, hiệu quả phía sau càng hoàn mỹ, chỉ cần Thiếu chủ chịu dùng tiền..."
Nam Tuấn Anh có phụ thân là trưởng lão Vân Đan Tông, năm tuổi bắt đầu học quạt gió, tám tuổi châm lửa, sau đó không đến ba mươi liền trở thành Đan sư cấp hai, đa số thời gian đều ở trong môn phái, thời gian còn lại thì mây mưa cùng đám nữ nhân kia. Lý giải đối với sự tình bên ngoài cũng không nhiều, cũng bởi vì như thế, Dư Siêu Quần mới có thể dễ dàng làm hắn vui, lúc này nghe Dư Siêu Quần nói như vậy, trong mắt của hắn cũng tách ra hào quang.
- Tốt, phi thường tốt, tiền tính toán cái gì. Ta tùy tiện luyện mấy đỉnh đan dược, tiền như nước chảy tiến đến. Chỉ cần có thể thu nàng tới tay, cho dù táng gia bại sản cũng đáng.
Nam Tuấn Anh vô cùng hưng phấn nói.
Ngay lúc bọn hắn nói chuyện, có một người mở miệng kêu giá hai mươi hai vạn, sau đó Đông Phương Thanh Mai gọi giá hai mươi ba vạn, phía dưới không có phản ứng.
- Hai mươi ba vạn lần thứ nhất, hai mươi ba vạn lần thứ hai, còn có ai ra giá cao hơn hay không, nếu như không có...
- Ba mươi vạn.
Lúc này, thời điểm chùy sắp gõ xuống, Dư Siêu Quần đã được Nam Tuấn Anh đồng ý, rốt cục bắt đầu ra giá.
- Nhàm chán, hai đại nam nhân đi mua trâm, mua về các ngươi có thể sử dụng ah.
Đông Phương Thanh Mai nhìn xuống dưới, thấy Nam Tuấn Anh cùng Dư Siêu Quần, tức giận nói.
Đông Phương Linh Lung đạm mạc nói:
- Thanh Mai, không nên nói người khác như vậy.
- Không phải tiểu thư, thế nhưng mà...
Đông Phương Thanh Mai nhìn thoáng qua tiền trong túi của mình, các nàng mang theo tiền trên người thực không nhiều lắm, bình thường luyện đan hết thảy đều là gia tộc cung ứng, những thứ khác đều là Trình gia cung ứng, căn bản không có địa phương dùng đến tiền, cho nên cho tới bây giờ không có cân nhắc vấn đề trả tiền.
Lúc này, phía dưới đã gọi ba mươi vạn lần thứ hai rồi.
- Ba mươi mốt vạn.
Đông Phương Thanh Mai tính toán một chút, tức giận hô giá lần nữa.
Dư Siêu Quần không nhanh không chậm đuổi kịp, rất đắc ý nói:
- Bốn mươi vạn
Trong nội tâm Dư Siêu Quần thầm kêu thoải mái, chỉ cần có thể trở thành Đan sư, chưa bao giờ sẽ vì thiếu tiền mà phiền não. Mình cũng từng như vậy, tân tân khổ khổ muốn hắc một chút tài liệu của Trình gia, lại bị phát hiện đánh ra ngoài, người so với người tức chết người. Dù sao cũng là tiền của Nam Tuấn Anh, Dư Siêu Quần nòi cho đã miệng, mỗi lần đều thêm mười vạn, chính hắn cũng cảm giác vô cùng thống khoái, dùng tiền như vậy mới thoải mái.
- Gia hỏa đáng giận.
Đông Phương Thanh Mai khó thở nói:
- Tiểu thư, làm sao bây giờ, chúng ta tổng cộng chỉ có ba mươi lăm vạn lượng ngân phiếu, sớm biết như vậy mượn Trình lão gia tử một ít là tốt rồi, không nghĩ tới cái này thật sự là Đan Phượng Trâm tiểu thư muốn tìm, nếu không ta đi nói cho bọn hắn, đều ghi vào trương mục Trình gia, sau đó chúng ta tiền trả lại cho Trình lão gia tử.
Đông Phương Thanh Mai nhìn thoáng qua Đan Phượng Trâm phía dưới, mang theo vẻ thất vọng, đoạn thời gian trước thử luyện chế đan dược Địa cấp thượng phẩm liên tiếp thất bại, cộng thêm có những chuyện khác. Ngẫm lại ở Vân Ca Thành nhiều năm cũng không có đi ra mấy lần, nên cùng Đông Phương Thanh Mai đi dạo, không nghĩ tới phát hiện Đan Phượng Trâm này. Người khác không biết, nhưng mà Đông Phương Linh Lung lại biết một ít công dụng đặc thù của Đan Phượng Trâm này, đối với luyện đan có giúp trợ nhất định, có lẽ có thể gia tăng xác xuất thành công khi mình luyện chế đan dược Địa cấp thượng phẩm, vì vậy mới muốn mua.
- Được rồi, chúng ta đi.
Đông Phương Linh Lung nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc này ở phía dưới, Nam Tuấn Anh thấy không có ai hô, trên mặt hắn cũng lộ ra dáng tươi cười, chỉ vào Đan trâm nói:
- Một hồi ngươi lập tức đi lên trả tiền, ta muốn nhanh đưa qua cho nàng.
- Bốn mươi vạn lần thứ ba...
Đấu giá sư giơ búa lên lần nữa, kéo thanh âm hô hào, ánh mắt nhìn người phía dưới.
- Một trăm vạn.
Nhưng vào lúc này, ở lối vào đại sảnh có một thanh âm truyền đến.
Xoát xoát xoát xoát!
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía cửa, một trăm vạn, ai điên cuồng như vậy.
- Trách không được, Vân Ca Thành đệ nhất quần là áo lượt.
- Hung hăng càn quấy a, người Trình gia sao phóng túng hắn như thế, đi ra ngoài cũng mang nhiều người như vậy, xem ra đều là cao thủ, đằng đằng sát khí.
- Điều này cũng không biết, thật xấu hổ chết người ta rồi, mấy ngày hôm trước vị đại thiếu này gặp chuyện không may, đoán chừng hiện tại cũng chưa hẳn có thể đi được, cái này chỉ sợ là người Trình gia sợ hắn gặp chuyện không may nên an bài.
...
Đấu giá sư kia cũng cả kinh, cũng may có kinh nghiệm lâu năm, các trường hợp đều đã nhìn thấy, lập tức điều chỉnh trạng thái.
- Hiện tại có người ra một trăm vạn, một trăm vạn, còn có ai ra giá cao hơn hay không, đây chính là đồ trang sức Nguyên Khí cấp năm, nếu như tặng cái này cho nữ nhân ngươi yêu thương, nàng nhất định sẽ rất vui. Tiền tiêu có thể kiếm lại, nhưng tâm tình nhi nữ lại không có biện pháp mua.
Tiến vào trăm vạn, đấu giá sư cũng hưng phấn lên, vượt qua nhiều như vậy, trích phần trăm cũng mấy trăm lượng bạc, hắn càng ra sức lừa dối.
- Đáng giận, ai dám tranh giành cùng bổn thiếu chủ...
Nam Tuấn Anh nộ lên, quay đầu nhìn về phía cửa.
- Thế nào lại là hắn...
Dư Siêu Quần nháy mắt, sau đó dùng sức xoa con mắt.
Nam Tuấn Anh cả giận nói:
- Ngươi biết hắn?
Dư Siêu Quần vội vàng gật đầu, sau đó phát hiện ánh mắt Nam Tuấn Anh muốn phóng hỏa, lại vội vàng nói:
- Ta đương nhiên nhận thức hắn, chính tên Trình đại thiếu này vu hãm ta, còn cho người đánh ta, đuổi ra ra khỏi Trình phủ. Chỉ là ta lực nhỏ thế cô, không có biện pháp đối kháng Trình gia bọn hắn. Xem ra đồn đãi là thật, hắn thật bị phế, phế đi tốt, phế đi tốt.
Dư Siêu Quần nghiến răng nghiến lợi nói, biết Trình Cung bị phế hắn vui vẻ rất lâu, lúc này thật sự gặp được hắn, càng là trong nội tâm vui cười nở hoa.
Lúc này xuất hiện ở cửa ra vào không phải người khác, đúng là Trình Cung Trình đại thiếu vừa mới tiến vào Nhất Chùy Định Âm Đường. Vừa rồi hắn mới tiến đến, chợt nghe được một thanh âm quen thuộc từ trong phòng Trình gia truyền đến, vừa mới bắt đầu Trình Cung còn kỳ quái, nhưng sau đó liền biết hai người bên trong phòng Trình gia là ai, nhìn Nam Tuấn Anh ở đằng kia, rốt cục Trình Cung cũng xuất thủ.