Cố Diệu ngây ra, ù ù cạc cạc: "Mùi? Mùi gì anh?"
"Hương liệu đó," Cố Thời Thu phản ứng nhanh, vỗ vào vai Cố Diệu rồi cau mũi nói với Cố Kinh Hàn, "Vương phu nhân rất thích em gái của chúng mình nên có tặng cho em ấy một túi hương cao cấp mới ra của Bắc Bình, mùi hương gay mũi lắm, em có nói với em ấy nhưng em ấy lại rất thích nó, ngày nào cũng mang bên người."
Cố Diệu không vui nói: "Anh nói gì vậy, đó là thanh hồ nhuyễn hương, đường đường là hương liệu cao cấp, anh hai không hiểu gì hết."
"Thanh hồ nhuyễn hương?" Cái tên này quả thật rất tinh tế, Cố Kinh Hàn nheo mắt, nói. "Anh xem một chút được không?"
"Để em đi lấy, mà từ khi nào anh lại quan tâm đến những thứ này vậy?" Trên mặt Cố Diệu lóe lên nụ cười tinh nghịch, "Muốn lấy lòng tiểu thư nhà ai đây?"
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Kinh Hàn nhìn Cố Diệu.
Cố Diệu sờ mũi, tự mình bẽ mặt, chạy về phòng lấy túi hương.
Bên trong phòng chỉ còn lại Cố Thời Thu và Cố Kinh Hàn ngồi đối diện với nhau.
Cố Thời Thu nhìn Cố Kinh Hàn một lúc, vẻ mặt dịu xuống, nói: "Anh cả, anh phải gả cho Dung thiếu gia thật sao?"
"Ừ." Cố Kinh Hàn đáp.
Cố Thời Thu cứng mặt, vẻ ảo não chợt lóe lên, thấp giọng nói: "Anh cả, không phải em muốn can ngăn gì anh đâu, chỉ là anh phải nghe qua tiếng tăm của cậu Dung Phỉ kia năm năm trước đã. Tuy hiện tại Dung gia đã tẩy trắng, có thể coi là đệ nhất đại thế gia ở Hải thành, nhưng việc này không thay đổi được thực tế Dung Phỉ là con của đầu đảng thổ phỉ... Anh cả, anh đừng để ý đến tâm tư của cha, chúng ta phải sống vì bản thân."
Lấy hết can đảm nói xong, áo lót của Cố Thời Thu đã ướt mồ hôi.
Cố Thời Thu không giống với Cố Diệu thẳng thắn sùng bái và ngưỡng mộ Cố Kinh Hàn, Cố Thời Thu rất sợ người anh cả này.
Lúc còn rất nhỏ, Cố Thời Thu vẫn chưa thể ghi nhớ, nhưng chỉ có một việc cậu nhớ rất rõ, đó là đôi mắt đen quỷ dị của Cố Kinh Hàn mới năm tuổi và dòng máu sền sệt chậm rãi chảy ra từ trong tủ quần áo đóng chặt.
Nếu không có người anh cả này, có lẽ cậu chẳng sống được tới ngày hôm nay, mà đã sớm chết vào mùa hè năm ba tuổi ấy.
"Cậu ấy rất tốt."
Cố Kinh Hàn đưa tay rót trà, đẩy tới trước mặt Cố Thời Thu, "Anh không thích nghe những lời này, về sau em đừng nói nữa."
Cố Thời Thu mỉm cười, nâng tách trà lên nhấp môi, nói: "Em biết rồi anh cả, mới đây mà đã bao che rồi hen. Có điều, ngoại hình của cậu Dung thiếu gia kia đúng là hơn người, cực kỳ xứng đôi với anh cả."
Cố Kinh Hàn mặt không biến sắc nói: "Quả thật rất xứng."
Suýt nữa phun luôn ngụm trà nóng, Cố Thời Thu che miệng ho khù khụ, vừa khéo sao Cố Diệu đẩy cửa phòng đi vào, thấy thế bèn ra sức vỗ một cái chát vào lưng anh hai, đưa đồ cho Cố Kinh Hàn, "Anh cả, là cái này nè, anh cẩn thận chút nha, đừng có làm hỏng của em đó."
Thứ gọi là thanh hồ nhuyễn hương.
Chính là được đựng trong một hộp gấm hình vuông chạm trổ hoa văn, có kích cỡ bằng một lá bài, chất phấn rất mịn, được ép thành từng bông hoa nhỏ màu tím tinh xảo, an ổn nằm bên trong hộp, tỏa ra vị ngọt quyến rũ tĩnh mịch.
Cố Kinh Hàn cầm lấy một bông hoa rồi ngửi thử, gần như tương tự với hồ hương được kí hiệu trên người Dung Phỉ.
Loại hồ hương kỳ dị này không được điều chế từ hương liệu bình thường.
"Đây là hương liệu của nhà nào?" Cố Kinh Hàn đặt xuống, hỏi.
Cố Diệu ngồi xuống, nâng tách trà, híp mắt nói: "Anh cả quê mùa quá, đây không phải hương liệu của nhà nào hết, loại thượng hạng như thế này được một điều hương sư nổi tiếng đặc chế, quý giá lắm đó. Nghe nói Vương phu nhân tìm đã lâu mới lấy được một hộp."
Nói xong, sắc mặt của Cố Diệu nhẹ ửng đỏ, hiển nhiên là đang nhớ lại nguyên nhân mà Vương phu nhân tặng hương liệu cho mình.
Gả cho Vương thiếu gia là chuyện Cố Diệu ước mong từ lâu.
Điều hương sư.
"Tuy loại hương liệu này rất hiếm nhưng nếu anh cả muốn tìm thì em có thể giới thiệu chị Huyên nhi cho anh."
Cố Diệu chuyển mắt, nói, "Lần này chị Huyên nhi cũng đi Bắc Bình, nghe nói chị ấy đã tìm được vị điều hương sư kia, mời về Hải thành, tài năng lắm."
Cố Thời Thu liếc Cố Diệu một chút, yên lặng uống trà.
Mặc dù cậu và Cố Diệu không có thiện cảm với Dung Phỉ, nhưng Cố Kinh Hàn không phải là người mà bọn họ có thể chi phối.
"Không cần. Nhớ đến." Cố Kinh Hàn ném hai tấm thiệp mời cho Cố Thời Thu và Cố Diệu, không để ý hai anh em kẻ xướng người họa kia.
Mượn một ít bột phấn từ chỗ Cố Diệu, đêm đó, Cố Kinh Hàn rời biệt thự Cố gia, đi vào một khách sạn.
Ngày kế ra ngoài, đi tới Dung gia.
Dung thiếu gia rõ ràng là một ví dụ điển hình của một người vô trách nhiệm.
Mặt trời lên cao nhưng vẫn vùi đầu trong phòng không dậy nổi. Lúc Cố Kinh Hàn đến, quản gia La mặt đầy bất đắc dĩ, lúng túng đứng trước cửa phòng ngủ, dùng sức gõ cửa: "Thiếu gia! Thiếu gia! Cố thiếu gia đến rồi!"
Gõ một hồi lâu, cửa phòng đóng chặt mới cùm cụp một tiếng, mở ra.
Dung Phỉ choàng áo ngủ tơ lụa, mặt vẫn còn ngái ngủ, tóc tai ngổn ngang mở hé cửa, duỗi một tay tới, lôi Cố Kinh Hàn vào, sau đó không chút nể mặt vỗ vào cửa, quăng ra một câu: "Đừng làm phiền con."
Tiếc thương Cố đại thiếu gia một chốc, quản gia La lau mồ hôi trán, vội vàng đi xuống.
Bị đánh thức nên Dung Phỉ cáu kỉnh, buồn ngủ không buồn dịch chân. Thấy cậu mơ mơ màng màng, Cố Kinh Hàn giậu đổ bìm leo, gan to bằng trời sờ đầu Dung thiếu gia, trở tay chụp lấy cái eo mảnh khảnh kia, kéo người tới trước người, "Dựa vào tôi này."
"... Anh nào có mềm bằng giường."
Ngoài miệng ghét bỏ nhưng Dung thiếu gia vẫn dựa sát vào, cánh tay vòng lại, ôm lấy cổ Cố Kinh Hàn, vùi mặt vào một bên cổ rồi nhẹ nhàng cọ cọ.
Đột nhiên, Dung Phỉ dừng lại, giương mắt mắt lên, trong nháy mắt vẻ mệt mỏi trên mặt quét sạch sành sanh, đôi mắt đào hoa híp lại, nói: "Trên người anh có mùi phụ nữ."
Cố Kinh Hàn ôm người chậm rãi dịch đến bên giường, nghe vậy bèn đưa tay lên.
Dung Phỉ cúi đầu, nhìn thấy trong lòng bàn tay của Cố Kinh Hàn có một bông hoa phấn màu tím, kề mũi hít nhẹ, cau mày nói: "Mùi hương này... muốn độc chết ai hả? Nồng quá."
"Đây là hồ hương." Cố Kinh Hàn nói, đặt hoa tím lên tủ đầu giường, "Có người nói là do một vị điều hương sư hiện đang ở Hải thành điều chế ra, tên là thanh hồ nhuyễn hương."
Khuỷu chân của Dung Phỉ va vào mép giường, liếc nhìn bông hoa này một chút, "Được, lát nữa tôi sẽ cho người đi thăm dò, đâu mà khéo đến thế, còn gọi là thanh hồ nhuyễn hương nữa. Đúng rồi, tôi nghe nói ba anh về rồi hả? Lại còn mắng anh té tát? Có muốn bổn thiếu gia giúp anh ra mặt, an ủi anh một chút không?"
Đuôi mắt hất nhẹ, nhuộm vẻ dí dỏm.
Cố Kinh Hàn liếc mắt nhìn vẻ mặt gian trá như tiểu hồ ly của Dung Phỉ, bỗng dưng chống gối, nhẹ buông tay. Dung Phỉ nào kịp trở tay, đầu gối va vào mép giường, trực tiếp ngửa mặt lên, ngã vào giường.
Dung thiếu gia phản ứng cực nhanh, chống khuỷu tay rồi nhấc chân đạp một cái.
Cố Kinh Hàn lại thuận thế quỳ một gối xuống giường, đè lại cổ tay Dung Phỉ, nhìn cậu từ trên cao, sắc mắt thăm thẳm, nói: "Nếu Dung thiếu muốn an ủi, không bằng mời tôi ăn kẹo đi."
Dung Phỉ cau mày: "Kẹo gì..."
Còn chưa nói xong, miệng đã bị một miếng sô cô la nhỏ chặn lại.
Cố Kinh Hàn hơi nhấn đầu ngón tay, đẩy miếng sô cô la vào miệng Dung thiếu gia.
Nếm thấy một chút vị ngọt, ngờ vực ở giữa lông mày Dung Phỉ chợt tiêu tan, cậu nheo mắt đầy hứng thú, răng cắn vào miếng sô cô la này, bờ môi hơi tách, yên lặng nhìn chằm chằm vào Cố Kinh Hàn, giơ tay lên đè gáy Cố Kinh Hàn xuống.
Gần trong gang tấc, hơi thở phả vào mặt nhau.
"Dung thiếu."
Môi của Cố Kinh Hàn chợt lướt qua gò má Dung Phỉ, rơi vào bên tai cậu, giọng nói trầm thấp và khàn khàn, "Bên gối của cậu có một bàn tay kìa."