Ngõ ngô đồng ở thành Đông.
Bầu trời đổ mưa lạnh lẽo, một chiếc ô giấy dầu lấp lánh nước mưa, che khuất hai thanh niên sóng vai nhau mà đi.
Phiến đá xanh xù xì không hoàn chỉnh như phản chiếu ánh sáng, bị giày da và bốt giẫm lên.
Trên góc tường mọc đầy cỏ dại, một màu xanh nhợt nhạt.
Hai người đứng trước một cánh cửa nhỏ ở sâu trong ngõ, đồ bỏ đi chất đống ở một bên, vết ẩm thấp ở khắp mọi nơi.
"Không ngờ người mà Lâm Tĩnh Thủy nói tới lại chính là điều hương sư được Lâm Tĩnh Huyên mời về từ Bắc Bình." Dung Phỉ liếc nhìn bức tranh tết loang lổ dán ở trên cửa, cảm thán một câu, rồi lại chợt cau mày, "Có điều, chẳng phải điều hương sư này mới đến Hải thành lần đầu sao? Chuyện của Lâm gia đã kéo dài mười ba năm..."
"Có thể gã đến nghiệm thu thành quả. Cũng có thể chỉ là phỏng đoán của chúng ta."
Nói xong, Cố Kinh Hàn kéo người đứng vào góc cửa, đóng ô lại, "Khí tràng của tòa trạch viện (nhà có sân) này hơi hỗn loạn, không thể xác định có vấn đề hay không, sau khi vào thì nhớ theo sát tôi."
"Được."
Dung Phỉ hơi nghiêng người tựa vào Cố Kinh Hàn, môi chợt gần kề, cách hơi nước lạnh, một nụ hôn như có như không rơi xuống lỗ tai Cố Kinh Hàn, chợt cười nói, "Nếu muối tôi nghe lời thì hôn tôi một cái đi. Thế nào, Cố đại thiếu, vụ mua bán này có lời chứ?"
Cố Kinh Hàn dùng gò má cọ nhẹ một hồi, trầm thấp ẩn ý nói: "Chờ chuyện này kết thúc, mong Dung thiếu nể mặt dành cho tôi một ngày."
Dung Phỉ nhướng mày, như thể đang ngạc nhiên vì Cố đại thiếu cũng biết thức thời.
Cố Kinh Hàn gõ cửa.
Trong tiếng mưa rơi ầm ĩ, tiếng gõ cửa nặng nề truyền đến từ xa thẳm.
Chờ giây lát, không có người đáp lại.
"Quả nhiên có tật giật mình!"
Vốn có nửa phần muốn thăm dò đối phương, hiện tại, Dung thiếu gia tính nóng vội thấy thế, trực tiếp kết tội cho chủ nhân của ngôi nhà này. Kế đó, Dung Phỉ đột nhiên đạp tung cánh cửa gỗ cũ nát, nhấc súng, bước vào.
Cố Kinh Hàn theo sát phía sau, hai người bước vào trong sân.
Bên trong bình thường như bề ngoài bình thường của nó, là một hộ trạch viện rất điển hình ở Hải thành.
Sàn lót gỗ, bên tường trồng hai cây hòe, lá xanh biếc, tán cây xòe rộng. Dưới hành lang uốn khúc có phơi rất nhiều cánh hoa khô và hương liệu, bị hơi ẩm làm cho ướt nhưng không có ai mang vào phòng.
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ đi thẳng đến nhà chính, không một bóng người.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lần lượt tìm từng gian phòng nhưng cũng không thấy ai. Chẳng nhẽ đêm qua, tên điều hương sư kia thấy mọi chuyện đã lộ tẩy nên trực tiếp bỏ chạy luôn?
Sau khi suy nghĩ này vừa nảy ra, lập tức bị Cố Kinh Hàn phủ định.
Đối phương đã nhận ra sự tồn tại của hũ tro chữ Lâm, cộng thêm việc đang giữ trong tay một khúc xương, vậy thì làm sao cam lòng từ bỏ sức mạnh càng lớn càng hoàn chỉnh hơn nữa? Không có được chữ Lâm, kẻ này sẽ không rời đi. Đối phương hành động tàn nhẫn, tâm tư ác độc, có chút kiêu căng ngạo mạn, tuyệt đối không phải là người một kế không thành liền bỏ cuộc.
"Không có ai hết, chạy rồi sao?" Sắc mặt Dung Phỉ rất khó coi, nói.
Cố Kinh Hàn cau mày, đột nhiên lỗ tai giật nhẹ, tựa như nghe được động tĩnh gì đó, lập tức quay đầu nhìn.
Gần như cùng lúc đó, Dung Phỉ ngưng mắt, nhìn về một chỗ: "Đống cỏ khô... vừa nãy phát ra tiếng."
Hai người hiểu ngầm nên không nhiều lời, nhanh chóng chạy tới đống cỏ khô ướp nhẹp ở sân sau.
Một góc áo xám nhạt lộ ra từ mép của đống cỏ khô cao bằng nửa người.
Cố Kinh Hàn móc ra một lá bùa, dán vào bàn tay, rồi vỗ ra một chưởng, đánh bay nửa đống cỏ khô.
Cỏ khô tung bay, rơi xuống đất, để lộ một thanh niên bị trói gô ở bên trong. Trên ấn đường của thanh niên có vẽ một pháp ấn quỷ bị bằng máu, nhắm mắt cau mày ngủ say.
Cố Kinh Hàn nhìn lướt qua, đưa tay lau pháp ấn. Người vẽ pháp ấn có tu vi thấp hơn hắn, muốn xóa bỏ cũng không khó lắm.
Pháp ấn vừa mất, thanh niên mặc áo vải xám nhạt dần dần tỉnh lại, mơ màng mở mắt, đôi mắt chuyển động một lúc mới cố định vào hai người ở trước mặt, "... Mấy, mấy người là ai? Sao... sao tôi... sư phụ? Sư phụ của tôi đâu? Mấy người đã làm gì?!"
Dung Phỉ nhìn Cố Kinh Hàn một chút, dứt khoát chĩa nòng súng lên đầu người thanh niên, lạnh nhạt nói: "Hải thành Dung Phỉ. Hỏi cậu, cậu liệu trả lời cho cẩn thận, nếu nói sai một chữ, đạn của bổn thiếu gia không có mắt đâu."
Mặt của thanh niên lập tức xám xịt, cả người run rẩy: "Dung, Dung thiếu gia?"
"Có biết tôi à? Nếu có biết, vậy thì thành thật một chút, chắc có nghe qua tính tình của tôi rồi nhỉ?
Dung Phỉ diễn vai nhân vật phản diện này đến nhập tâm, vô cùng xuất thần, uy nghiêm cười lạnh nói, "Điều hương sư sống ở đây đâu? Cái gã đến từ Bắc Bình đó."
Thanh niên nuốt nước bọt, hoảng sợ nói: "Dung thiếu nói... sư phụ của tôi sao? Tôi và sư phụ đến Hải thành mấy ngày trước. Sư phụ... chiều hôm qua đi đến Lâm gia, Lâm gia... Lâm tiểu thư tự mình đến mời, hình như là bàn bạc... hương liệu mới thì phải?"
"Giữa chừng có ghé về không?" Cố Kinh Hàn đột nhiên nói.
Thanh niên cực kỳ nhát gan, bị giọng nói này làm cho hết hồn, sợ hãi liếc nhìn Cố Kinh Hàn, thành thật nói: "Không có, tôi nhớ là không có. Sư phụ nói có lẽ hôm nay mới về..."
"Vậy thì ai là người đã trói cậu, nhét cậu vào đống cỏ?" Dung Phỉ cau mày hỏi.
"Tôi... tôi bị trói hả?" Dường như lúc này, thanh niên mới nhận ra tình trạng của bản thân, vặn vẹo người vài lần, kinh ngạc nói: "Tôi, tôi không biết... tôi ở trong phòng ngủ suốt, không có ai..."
Mọi chuyện nhất thời rơi vào bế tắc.
Cố Kinh Hàn trầm ngâm.
Dung Phỉ tiếp tục hỏi: "Cậu biết sư phụ cậu khi nào?"
Thanh niên nhớ lại, nói: "Khoảng mấy tháng trước, sư phụ tôi không dễ gì thu đồ đệ đâu, tôi phải xin rất lâu thì sư phụ mới đồng ý nhận tôi làm học trò. Dung, Dung thiếu gia, tôi và sư phụ trước giờ sống ở Bắc Bình, chỉ mới đến Hải thành lần đầu, nếu... nếu có chỗ nào mạo phạm, xin Dung thiếu... đại nhân đại lượng, thấy chúng tôi ở nơi trời xa đất lạ..."
"Thả cái rắm gì đấy!" Dung Phỉ cầm súng đập cho thanh niên mắt nổ đom đóm.
Dung thiếu gia nhướng mày nhếch miệng, thái độ hung hăng càn quấy, "Cậu mà có tư cách nói điều kiện với tôi ư?" Xong lại chuyển sang Cố Kinh Hàn, thấp giọng nói: "Theo tôi thấy thì hình như người này không biết gì thật, không giống đang giả vờ đâu."
Dáng vẻ giống y như thật, quả thật không có dấu vết ngụy tạo.
Cố Kinh Hàn cũng phải thừa nhận điểm này.
Hiện giờ, hoặc là điều hương sư đã chạy trốn, thay đổi nơi ở; hoặc là đã không còn ở Hải thành; hoặc là Lâm Tĩnh Thủy đã nói dối, điều hương sư kia chỉ là bia đỡ đạn cho cậu ta, kẻ đầu sỏ mới chính là cậu ta; hoặc là cậu ta muốn bảo vệ người kia.
"Về Lâm gia." Cố Kinh Hàn nói suy đoán của mình cho Dung Phỉ, quyết định thật nhanh.
Dung Phỉ vuốt cằm nói: "Được. Quay về xem Lâm Tĩnh Thủy tác yêu tác quái. Tôi sẽ sai người đến canh giữ chỗ này, một khi gã điều hương sư kia trở lại, chắc chắn sẽ để gã chắp cánh khó thoát."
Cố Kinh Hàn bố trí đơn giản bên ngoài sân, sau đó nhanh chóng rời đi cùng Dung Phỉ.
Mưa dầm kéo dài, sắc trời như nhuộm một lớp mực đậm, nặng trĩu và ướt át.
Tại sân sau, bên trong đống cỏ khô tả tơi, nước mưa đọng thành vũng, vài khúc dây thừng bỗng nhiên rơi xuống.
Thanh niên vốn bị trói chặt bò dậy từ dưới đất, phủi đi bùn đất và cỏ khô dính vào người, chậm rãi đi vào hành lang uốn khúc, đi dọc theo hành lang rồi bước vào một căn phòng nằm phía sau cánh cửa nhỏ âm u.
Thanh niên đi chầm chậm một vòng quanh phòng, dùng máu vẽ pháp ấn lên khe cửa sổ xung quanh, sau đó dùng sức đạp lên một miếng gạch.
Một tiếng "rắc" vang lên.
Miếng gạch trũng xuống, lệch hướng vào trong như bị mất cân bằng, một miếng vải bẩn bọc lại thứ gì đó xuất hiện ở bên trong.
Gương mặt lạnh lẽo và cứng ngắc của thanh niên đột nhiên thay đổi, khóe miệng nứt rộng tới mang tai, toàn bộ phần đầu như bị chém rời, môi lưỡi và máu thịt đỏ tươi.
Đầu lưỡi kia gảy gảy, một tràng cười u ám truyền tới.
Gương mặt của thanh niên bỗng dưng vặn vẹo, cứ như lớp da mặt này vốn không thuộc về cậu ta vậy. Nó đang xuất hiện bài xích và đấu tranh dữ dội, mũi và mắt như hạt châu dính trên một lớp biểu bì trắng mịn, tất cả đang lõm vào bên trong, tròng mắt gần như muốn rớt xuống.
Lỗ tai trượt tới trên cổ, được thanh niên đưa tay cầm lấy, đặt về chỗ cũ.
"Ha ha ha ha... đồ đệ ngoan, nhẫn nại thêm, nhẫn nại thêm... chờ sư phụ lấy được âm nhãn hoàn chỉnh, cải tử hồi sinh, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay... Đến lúc đó, con chính là đồ đệ duy nhất của sư phụ, muốn gì mà không có? Ha ha ha ha... nhẫn nại thêm, nhẫn nại thêm..."
Thanh niên cười nham hiểm, khom người cẩn thận cầm lên gói đồ được bọc lại bằng miếng vải bẩn.
Đột nhiên, tiếng cười của thanh niên im bặt, gương mặt không có ngũ quan đột nhiên quay ngoắt về phía cửa sổ, "Là ai đây..."
Bóng người xám nhạt giống như ma quỷ, khom người, lặng lẽ trèo qua song cửa sổ dính máu, xuất hiện dưới hàng hiên.
Thanh niên liếc nhìn một vòng quanh sân, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một góc nằm phía sau chậu nước.
Một cái đuôi bù xù màu đỏ run rẩy rụt lại trong bóng tối, không hề biết rằng mình đã lộ tẩy.
"Là liều hồ hương cuối cùng..."
Hết chương