Cái gọi là tiệc rượu, kỳ thực chẳng thú vị gì, nhưng bởi vì có thể kéo gần khoảng cách với Thất gia nên Đường Kiều cảm thấy vô cùng tốt.
Bỏ qua những chuyện không vui, tóm lại, cô rất vui vẻ.
"Cẩn thận một chút."
Cố Đình Quân dừng xe ở trước cổng lớn Thẩm gia, Đường Kiều gật đầu xuống xe.
Một trận gió thổi qua, lạnh thấu xương. Đường Kiều xoa xoa cánh tay, đang muốn nâng bước chạy vào nhà, lại nghe thấy Cố Đình Quân gọi cô: "Y Y."
Tay Đường Kiều đang chạm vào cánh cổng, quay đầu nhìn thấy anh xuống xe, trong tay cầm theo áo khoác của cô. Anh khoác áo cho cô, thấp giọng nói: "Quên?"
Đường Kiều quả thật đã quên, cô le lưỡi, nở nụ cười.
"Mau vào nhà đi."
Đường Kiều ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh trăng, khí chất của Cố Đình Quân mang theo vài phần lãnh liệt.
Cô nhẹ giọng nói: "Thật ra ngài một chút cũng không ôn nhu."
Cố Đình Quân nhướng mày, cười nói: "Cô muốn đứng hứng gió Bắc công khai lên án tôi?"
Tất nhiên Đường Kiều sẽ không, cô nở nụ cười, kéo kéo áo khoác lông cừu màu đen của anh, nghiêng người về phía trước, nói: "Tôi luyến tiếc!" Sau đó lập tức xoay người chạy vào nhà.
Cố Đình Quân nhìn cô đã chạy vào trong nhà, cũng chưa lên xe, ngược lại đi bộ về nhà.
Cổng lớn vừa mở, Cố Nhị Nữu liền vọt lên, cọ đến cọ đi bên chân anh.
Cố Đình Quân cúi đầu vỗ vỗ đầu nó, nói: "Lạnh không? Đi, mang ngươi vào nhà."
Trong phòng và ngoài phòng đúng là hai cực đối lập, Cố Đình Quân cởi áo khoác, trực tiếp ném trên sofa.
Trong phòng yên tĩnh giống như có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống. Cố Nhị Nữu ghé vào bên chân Cố Đình Quân, bộ dáng lười biếng.
Mấy phút sau, Cố Tứ từ bên ngoài bước vào, hắn nói: "Bát gia đến ạ."
Cố Đình Quân nhếch khóe miệng, nhìn không ra là đang cười hay là không cười, anh nói: "Tiếp đón tốt một chút để nó nhớ thật lâu."
Nói xong, anh đứng dậy vỗ vỗ đầu Cố Nhị Nữu, xoay người lên tầng.
Mà lúc này, trong biệt thự Thẩm gia, đèn đuốc sáng trưng.
Đường Kiều ngồi trên sofa nhìn mẹ cô và bác đang trừng mắt nhìn mình, xoắn ngón tay, nói nhỏ: "Hai người giống như đang tra hỏi tội phạm vậy."
Giọng nói mang theo chút trêu chọc, không có gì là đang lo lắng cả.
Nhưng Thẩm Liên Y lại không nhịn được, trực tiếp vỗ một cái lên cánh tay cô, cả giận nói: "Lúc này rồi mà con còn cợt nhả, con cũng không ngẫm lại, con đã làm cái gì vậy."
Bà thật sự lo lắng lo muốn chết, con nhóc này rõ ràng biết trong núi có hổ mà còn đâm đầu vào.
Đường Kiều ai u một tiếng, làm bộ bị đánh đau. Thẩm Liên Y lập tức hỏi: "Có đau lắm không?"
Đường Kiều bật cười thành tiếng, nhẹ giọng nói: "Mẹ trở mặt thật nhanh a."
Cô như vậy làm Thẩm Liên Y tức chết, bà tức giận nói: "Con còn đùa, đến cùng con có biết vì sao mẹ tức giận không?"
Còn giả vờ đau!
Đúng lúc này, tiếng chuông đồng hồ vang lên, đã mười một giờ đêm.
Đường Kiều biết cô về muộn, mẹ cô rất lo lắng. Cô bước đến bên cạnh Thẩm Liên Y, lắc lắc cánh tay bà: "Mẹ, con thật sự có chừng mực, mẹ đừng tức giận nha."
Thẩm Liên Y gõ đầu cô: "Chừng mực cái rắm, mẹ thấy con cố tình giả vờ ngu ngốc."
Đường Kiều a một tiếng, thế mà lại có ngày nghe được mẹ cô nói tục a!
Cô chu miệng: "Mẹ như vậy không tốt nha."
Thẩm Liên Y: "Mẹ không tốt? Còn không phải mẹ sợ con bị người ta lừa sao? Năm đó, mẹ cũng.."
Nghĩ đến chuyện năm đó, trong lòng Thẩm Liên Y cũng khổ sở. Năm đó không phải bà cũng cảm thấy Đường Chí Dong cái gì cũng tốt, một lòng nghĩ gả cho hắn, kết quả thì sao? Ở trong lòng Đường Chí Dong, bà chẳng qua chỉ là một người đàn bà ngu xuẩn mà thôi. Mỗi khi nghĩ đến điểm này, trong lòng bà đau đớn như bị dao đâm vậy.
Tuy đã ly hôn, nhưng tổn thương và chua xót của những năm qua, ai có thể hiểu được! Bà không muốn con gái cũng đi trên con đường này.
Thẩm Liên Y: "Sau này con không được gặp người kia nữa."
Đường Kiều nghe vậy bật cuwofi, mắt thấy con gái còn không thèm để ý, bà càng lo lắng thở dài.
Đường Kiều ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh, hỏi: "Bác cũng cảm thấy cháu sẽ bị người ta lừa sao?"
Lúc này Đường Kiều cũng kiểm điểm lại bản thân. Cô cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, cảm giác có người quan tâm, rất lâu rồi cô mới được cảm thụ.
Thẩm Thanh trầm mặc một lúc, nghĩ đến đủ chuyện hôm nay, chậm rãi nói: "Chỉ cần có thể phụ trách đối với hành vi của mình, thì không chuyện bị lừa hay không bị lừa."
Nếu không phải sợ mẹ cô tức ngất đi, Đường Kiều thật muốn vỗ tay cho bác cô. Đúng là gừng càng già càng cay. Nếu bản thân có thể gánh vác kết quả, thì sẽ không có chuyện chịu thiệt.
Cô vỗ vỗ bả vai Thẩm Liên Y, nói: "Mẹ xem, bác vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, có cái gì mà bác chưa nhìn thấy a! Bác đã nhìn ra, mẹ còn lo lắng cái gì chứ? Con sẽ không có chuyện gì, mẹ đừng lo lắng nữa."
Cô nhẹ nhàng vuốt lưng Thẩm Liên Y, nói nhỏ: "Mẹ xem những việc con đã làm, có việc nào là không ổn sao? Con thật sự có chừng mực mà."
Cô nháy mắt cầu xin Thẩm Thanh nói giúp.
Thẩm Thanh nhìn bộ dáng này của cháu gái, bất đắc dĩ, cuối cùng cũng nói: "Y Y quả thật có chừng mực, Liên Y, em làm cũng chưa chắc đã thỏa đáng bằng nó. Em không cần lo lắng quá nhiều. Nghĩ nhiều thì sẽ có tác dụng sao? Thế gian này, thường là chuyện không lo lắng mới càng thuận lợi. Thời gian không còn sớm, mọi người đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai là ba mươi rồi, sang năm mới, đừng làm cho con nhỏ không vui."
Thẩm Thanh nói chuyện, Thẩm Liên Y nghe vào. Tuy bà còn có chút lo lắng, nhưng vẫn đẩy đẩy Đường Kiều: "Lên phòng nghỉ ngơi đi."
Đường Kiều a một tiếng, khoác tay Thẩm Liên Y: "Mẹ, hôm nay chúng ta ngủ chung đi."
Thẩm Liên Y dừng một chút, lập tức bật cười, gật đầu đồng ý.
Nhìn hai mẹ con cùng lên tầng, Thẩm Thanh cũng không về phòng mà ngược lại đến thư phòng. Ông đứng ngoài ban công thư phòng hút thuốc, nửa ngày, xoa xoa huyệt thái dương.
Lời an ủi em gái còn rành rành trước mắt, nhưng không phải ông không lo lắng chút nào.
Lại thở dài một tiếng, ông xoay người trở về phòng.
Việc Đường Kiều giao hảo với Cố Thất gia rất nhanh mang đến không ít ảnh hưởng cho Thẩm Thanh. Tuy rằng ông xem như kẻ có tiền, nhưng căn cơ ở Thượng Hải còn bất ổn, bởi vì nhiều năm qua đều làm ăn xa, không giao tiếp với nhiều người.
Mà từ khi ông bắt đầu đổi nghề, cũng không có nhiều người để ông vào trong mắt. Nhưng bây giờ bất đồng, một buổi sáng, điện thoại kêu không ngừng.
Mùng một đầu năm, không ngừng có người đến cửa chúc tết.
Lúc trước ở Đường gia, mừng năm mới đều về nhà cũ, Thẩm Liên Y làm con dâu, phải bận rộn rất nhiều chuyện, còn phải tiếp khách chu toàn, mà bây giờ hoàn toàn khác biệt. So với sự dè dặt cẩn trọng những năm trước, bây giờ bà đã ứng xử xuôi gió xuôi nước. Cảm giác cũng không giống trước, mọi việc đều có thể toàn quyền làm chủ, không cần phải nhìn sắc mặt người khác. Sự thay đổi này, người khác không thể hiểu được.
Đường Kiều nhìn mẹ mình sáng sớm đã bận rộn mà còn lộ ra dáng vẻ vui mừng, nghĩ một chút liền hiểu lý do, cũng vui theo bà.
"Y Y, không có chuyện gì đâu, con lên phòng chơi đi. Một lát nữa có khách đến chúc tết thì con xuống chào hỏi qua là được."
Thẩm Thanh nói thẳng, cháu gái của ông, không cần quanh co lòng vòng.
"Hơn nữa, bác nghĩ người ta chỉ muốn nhìn xem cháu lớn lên như thế nào. Làm con khỉ cho người ta quan sát, hình như không phải ý hay a?"
Đường Kiều lập tức gật đầu: "Cháu không muốn làm con khỉ đâu."
Nói xong liền xoay người lên tầng.
Vừa đi Đường Kiều vừa buồn bực nghĩ.
Thất gia đã đồng ý hôm nay sẽ tới chúc tết, nhưng lúc này còn chưa thấy bóng dáng đâu, không biết có phải lại lừa cô không. Mất công cô hôm này còn cẩn thận trang điểm, muốn cho anh một món quà bất ngờ.
Nhưng Đường Kiều cũng biết, cô và Thất gia không phải cũng một loại người.
Những chuyện cô trải qua tuy nhấp nhô khó khăn nhưng không cũng cấp bậc với Thất gia. Anh rất phức tạp. Bối cảnh phức tạp, cuộc sống phức tạp. Nhưng vậy thì có sao! Cô cũng không đẻ trong lòng. Người cô coi trọng, nếu là người bình thường thì thật không thú vị.
Đường Kiều ho khan một tiếng, chống cằm trầm tư.
"Tiểu thư!" Tứ Diệp đẩy cửa bước vào.
Đường Kiều nói: "Ai tới?"
Tứ Diệp lắc đầu: "Em không biết, nghe nói họ Chu, nói là bác cả của Chu San San tiểu thư."
Đường Kiều nga một tiếng, ngẩng đầu, nghĩ nghĩ mới nhớ ra người này là hội trưởng của thương hội Thượng Hải, bác cả của Chu San San và Chu Vũ Hiên.
Cô nở nụ cười như có như không, thầm nghĩ, quả nhiên là ma lực của Thất gia a!
Đường Kiều nói: "Được rồi, em đi xuống làm việc đi, bên dưới chắc đang bận rộn lắm."
Tứ Diệp a một tiếng, nghe lời xuống nhà.
Đường Kiều đứng dây đi ra ban công, bây giờ đúng là ngày tam cửu, lạnh lẽo vô cùng! (Ngày tam cửu: Là chỉ chín ngày thứ sau Lập Đông vào khoảng trung hoặc hạ tuần tháng Giêng)
Đường Kiều dứng trên ban công, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy sân nhà Cố gia. Không biết vì sao Cố Nhị Nữu đang chạy tán loạn ở trong sân, hình như rất vui vẻ. Trong sân Cố gia không thiếu xe, không biết của người phương nào.
Đường Kiều nhìn thấy Cố Đình Quân bước ra tiễn khách, cách rất xa liền vẫy tay, hô: "Thất gia.."
Đường Kiều dẫm lên thanh ban công bên cạnh, váy dài tung bay trong gió.
Cố Đình Quân theo tiếng gọi nhìn lại. Anh ngẩng đầu nhìn Đường Kiều, cô mặc váy dài màu đỏ đứng trước gió, giống như ngay sau đó sẽ bay lên trời.
Đường Kiều nghĩ tới bản thân ra ngoài lại có bất ngờ vui vẻ như vậy, hai tay tạo thành hình loa, lớn tiếng gọi: "Thất gia, tân niên vui vẻ, tất niên vui vẻ.."
Cố Đình Quân không thể nghe rõ cô nói cái gì, nhưng anh vẫn đoán được mấy phần.
Anh mỉm cười, nâng tay chào.
Đường Kiều bật cười thành tiếng, cô không ngừng vẫy tay với anh.
Cố Đình Quân không hề nghĩ tới, cô gái nhỏ vốn tưởng vô hại, ngây thơ, thật ra lại xinh đẹp quyến rũ.
Hoặc là nói, cho đến ngày ký kết, anh mới biết được cô gái này xinh đẹp bức người như vậy.
Cố Đình Quân cứ đứng yên nhìn cô chăm chú.
Kỳ Bát gia khập khiễng bước ra ngoài: "Ai, Thất ca a, anh còn làm gì vậy! Sao còn chưa vào, mọi người đều chờ anh đó! Anh nhìn gì thế? Ngốc như chim sẽ vậy."
Nhìn theo tầm mắt của Cố Thất gia, Kỳ Bát gia chửi bậy một tiếng, cảm khái: "Không được, em không thể nhìn cô ấy, liếc mắt nhiều một cái chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Bát tự của chúng ta tương khắc, dính dáng đến nhau sẽ thật xui xẻo." Giờ phút này hắn cũng không giống một người què, vèo vèo vài cái liền chạy vào nhà.
Cố Đình Quân cũng không để ý đến Kỳ Bát gia, vẫy vẫy với Đường Kiều.
Đường Kiều bĩu môi, không chịu vào nhà. Tất nhiên cô biết Cố Thất gia ra hiệu cho cô vào trong, nhưng cô cứ không nghe theo đấy!
Vì sao muốn nghe lời anh? Nghe lời đàn ông chưa chắc đã nhận được kết cục tốt a.
Đường Kiều cười khanh khách nhưng lại không quay về. Cố Đình Quân không biết Đường Kiều suy nghĩ cái gì, nhưng thấy cô không hề nhúc nhích, đành thở dài một tiếng, bất đắc dĩ xoay người đi ra cổng lớn.
Đường Kiều nhìn không rõ tình hình bên dưới, nhưng trong lòng đã đoán được, lập tức xoay người vào phòng, chạy vội xuống nhà.
Mấy phút sau liền nhìn thấy người làm dẫn Cố Đình Quân tiến vào.
Trong phòng khách có không ít người đến chúc tết, bọn họ cung kính đứng dậy: "Thất gia, năm mới mọi sự như ý."
Đường Kiều đứng ở trên cầu thang, yên lặng nhìn Cố Đình Quân, mỉm cười, giọng nói giòn tan: "Thất gia."