Đường Kiều cười nhẹ nhàng yếu ớt, nhưng ý khiêu khích trong mắt lại vô cùng rõ ràng.
Kỳ Bát gia hít sâu một hơi, nỗ lực nói với chính mình không được cãi nhau với nha đầu không hiểu chuyện này. Hắn mỉm cười: "Lời như vậy, Đường tiểu thư dám nói trước mặt Thất ca sao?"
Đường Kiều nghe vậy bật cười, tại sao cô lại không dám nói trước mặt Thất gia chứ? Hai người họ làm người ngay thẳng, những ý nghĩ xấu xa đó có ảnh hưởng gì.
Cô nâng cằm, nói: "Hay là chúng ta thử một lần?"
Kỳ Bát gia cảm thấy cơn tức của hắn lại xông lên. Hắn tự nhận là mình luôn thân thiện với phụ nữ, bất kể già trẻ, hắn đều cư xử lễ phép. Tối thiểu là không làm cho người ta có ác cảm. Nhưng Đường Kiều luôn luôn ngoại lệ. Kỳ Bát gia không hiểu vì sao cô nhóc này luôn đối đầu với hắn.
Nhìn hắn không vừa mắt!
Kỳ Bát gia đánh giá Đường Kiều, cân nhắc có phải cô muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn mới làm như vậy hay không? Vừa nghĩ như thế, hắn lập tức nhăn mày lại.
Đường Kiều phát hiện ánh mắt nghi ngờ của Kỳ Bát gia, cũng không thèm để ý, quay sang kéo tay Chu San San nói: "Cô còn nói không tìm thấy tôi a! Tôi cũng đâu có tìm được cô? Hai lần trước gọi điện cho cô, cô đều không ở nhà."
Chu San San a một tiếng, hỏi: "Lúc nào vậy?"
Lại nghĩ nghĩ, vỗ đầu nói: "A, đúng rồi, tôi quên mất. Bình thường cô hay gọi vào cuối tuần, mà mấy tuần này tôi lại đến công ty học việc."
Nói tới đây mới nhận ra mình đã trách oan Đường Kiều, Chu San San liền mỉm cười: "Được rồi, chúng ta xí xóa nhé."
Đường Kiều cười khanh khách, gật đầu đồng ý.
"Đều tại anh tôi, cứ bắt tôi đi làm cuối tuần, thật là đáng ghét." Chu San San buồn bực nói.
Kỳ Bát gia nhướng mày, hỏi: "Vì sao nhất định phải là cuối tuần? Ngày thường không được sao?"
Đường Kiều nói thầm trong lòng, thì ra ngoài tán gái, Bát gia ngài vẫn còn chút đầu óc.
Chu San San: "Anh em nói ngày thường đi làm sẽ làm cho nhân viên không thoải mái. Cuối tuần mọi người đều nghỉ ngơi, ít người nên không sợ ảnh hưởng. Bằng không mọi người sẽ cho rằng em đến công ty là để giám sát họ a! Làm như vậy là không.." Chu San San không nhớ Chu Vũ Hiên đã nói gì, suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra: "Đúng rồi, mọi người sẽ không tự do, thoải mái."
Đường Kiều cười nhạt, lời nói dối này chỉ để lừa trẻ con thôi.
"Nhắc đến mới nhớ, hai ngày nay sao không thấy Vũ Hiên?" Kỳ Bát gia hỏi.
Chu San San nghe vậy cũng buồn bực, nói: "Đừng nói nữa, anh em đang nằm viên! Chiều tối hôm trước anh ấy gặp cướp, không chỉ bị cướp tiền mà còn bị người ta đánh cho một trận."
Càng nói Chu San San càng phẫn nộ: "Thật là, em đã nói anh ấy làm bạn với Đường Hành chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt. Vậy mà cứ nhất quyết không nghe."
Kỳ Bát gia cũng biết quan hệ giữa Đường Kiều và Đường Hành, không kìm được quay đầu nhìn về phía Đường Kiều. Hắn còn nhớ cảnh tượng Đường Kiều đánh người ngày đó, cô gái cầm đầu tên là gì ấy nhỉ?
A, đúng rồi, Đường Trân Trân.
Đường Kiều xuống tay không chút lưu tình.
Đường Kiều chống cằm, hỏi: "Sao lại có liên quan đến Đường Hành a?"
Tuy rằng cô biết là bác tìm người dạy dỗ Chu Vũ Hiên, nhưng lại không biết tình huống cụ thể.
Nghe Đường Kiều hỏi, Chu San San cũng không giấu diếm: "Là bọn họ cùng đi xem phim, kết quả gặp phải mấy tên côn đồ đùa giỡn Đường Hành. Anh trai tôi là người lương thiện, sao có thể để mặc chuyện đó xảy ra a? Cho nên mới có chuyện sau này! Còn Đường Hành, thấy anh tôi bị đánh vì cô ta, thế mà cô lại chạy trước!
Chu San San càng nói càng tức giận.
Đường Kiều thiếu chút nữa phun ra, cảm khái trong lòng, Đường Hành đúng là không biết nắm chắc cơ hội gì cả!
Đường Kiều nhẹ giọng an ủi, nói:" Tóm lại, không bị quá nặng là may rồi. "
Dù sao, còn không chết a.
Chu San San gật đầu:" Kỳ thực tôi cảm thấy anh trai ăn chút khổ cũng tốt, để cho anh ấy có thể nhìn rõ bộ mặt thật của đứa con gái hư hỏng kia. "
Đường Kiều im lặng, sau đó cười khanh khách:" San San, tôi phát hiện cô là nữ trung hào kiệt a! Lúc này còn có thể nhìn rõ đúng sai, mà không phải mù quáng bệnh vực anh trai, đúng là khác hẳn với những người khác a! "
Lời nói của Đường Kiều rất thành khẩn, cho nên Kỳ Bát gia và Hồ Nghệ Từ đều hơi hơi nhíu mày.
Nữ trung hào kiệt là dùng như vậy sao?
Thấy thời gian cũng không sớm, Kỳ Bát gia hỏi:" Tôi tiễn mọi người? "
Hắn nắm tay Hồ Nghệ Từ giới thiệu với Chu San San:" San San, đây là bạn gái anh. "Lại quay sang nhìn Hồ Nghệ Từ:" Còn đây là em họ của anh. "
Xem như giới thiệu.
Giờ phút này mới nghĩ đến việc giới thiệu với nhau, có thể thấy được Kỳ Bát gia cũng không thật lòng gì. Đường Kiều chậm rãi ăn bánh ngọt, trong đầu tính toán nên dùng cách nào để làm hai cô gái này tỉnh táo lại.
Chu San San cũng không cho Kỳ Bát gia chút mặt mũi, hừ một tiếng, nói:" Không phải Đường Kiều vừa nói rồi sao? Bây giờ giới thiệu cái gì chứ? Đợi đến khi anh thật sự kết hôn thì giới thiệu lại cho em đi. Lúc ấy em mới chính thức làm quen với chị dâu họ. "
Chu San San đứng lên trước:" Chúng ta đi thôi, trời bắt đầu tối rồi. Hôm nay ra ngoài không có chuyện gì tốt cả. "
Chu San San không tôn trọng và làm xấu mặt Hồ Nghệ Từ trước mặt mọi người như vậy, Hồ Nghệ Từ cúi đầu không nói, im lặng niết giấy ăn trong tay.
Bộ dáng nàng dâu nhỏ đáng thương của Hồ Nghệ Từ làm Chu San San càng chén ghét:" Anh họ, có đi hay không a! "
Kỳ Bát gia cười ha ha, giảng hòa:" Đi đi đi, mọi người đều lên xe đi. "
" Tiểu thư, bánh ngọt của ngài đã chuẩn bị xong rồi. "Nhân viên phục vụ bước đến, mỉm cười đưa túi bánh ngọt cho Đường Kiều.
Đường Kiều lập tức đi tính tiền.
Kỳ Bát gia vội nói:" Để tôi. "
Đường Kiều xua tay:" Thôi, tôi mời. Vì San San, mời anh họ của cô ấy một cốc nước cũng không có gì nhiều. "
Lời này nghe qua không có gì, nhưng Kỳ Bát gia luôn cảm thấy có chỗ không đúng lắm a!
Hắn hít sâu một hơi, nói:" Tôi là đàn ông, sao lại có thể để một cô gái nhỏ như cô mởi chứ. "
Đường Kiều nháy mắt:" Nhưng Thất gia đều như vậy a, tôi cũng mời ngài ấy rồi. "
Kỳ Bát gia:"... "
Hắn hoảng hốt nhìn Đường Kiều thanh toán tiền, cầm túi bánh ngọt đưa cho Hồ Nghệ Từ:" Làm phiền chị Hồ giao cho A Ngôn giúp em, cứ nói là em mời, để nó nhớ lòng tốt của em, đừng luôn tranh giành mẹ với em a. "
Hồ Nghệ Từ sửng sốt, lập tức nhẹ giọng bật cười, gật đầu.
Chu San San tò mò hỏi:" A Ngôn là ai a? "
Đường Kiều:" Một người bạn nhỏ, rất tinh quái, có chút đáng ghét. "
Nghĩ một đằng nói một nẻo, dáng vẻ này của Đường Kiều ai sẽ tin chứ? Nếu thật sự đáng ghét, sao lại tặng đồ ăn?
Mọi người đưa Hồ Nghệ Từ về trước. Kỳ thực Hồ Nghệ Từ còn có chuyện muốn nói. Bình thường chỉ có Kỳ Bát gia, Hồ Nghệ Từ còn có thể thuyết phục bản thân hai người bọn họ là quan hệ người yêu. Nhưng bây giờ không thể xem nhẹ, nhất là hàm nghĩa trong lời nói của Chu San San. Không cần nói nhiều cũng cảm giác được sự bài xích của người ta.
Cảm giác bị người khác chán ghét thật không thoải mái, Hồ Nghệ Từ cắn môi, thở dài một tiếng, xoay người vào nhà.
Lúc tạm biệt, Kỳ Bát gia cũng không liếc nhìn lấy một cái, không biết đang suy nghĩ gì. Nghĩ đến đây, Hồ Nghệ Từ càng thêm khó chịu. Không biết vì sao, cảm giác bất đồng giai cấp này làm cho Hồ Nghệ Từ bỗng chốc trở nên yếu ớt.
Hồ Nghệ Từ hối hận, lại không biết Kỳ Bát gia không nói gì hoàn toàn là vì hắn còn đang đắm chìm trong cơn mơ Thất ca ăn không của người khác.
Đầu năm nay, đàn ông hẹp hòi như vậy không tốt chút nào. Trách không được đến bây giờ Thất ca còn độc thân. Tính cách này có vấn đề a.
Kỳ Bát gia nuốt một ngụm nước miếng, nói:" Thất ca thật sự để cho cô trả tiền sao? "
Đường Kiều nghĩ: Chuyện này có vấn đề gì sao? Lại làm cho người này canh cánh trong lòng đến tận bây giờ?
" Ngài có thể đi hỏi Thất gia, hơn nữa, chuyện này có quan hệ gì chứ? Chúng tôi đã nhất trí là tôi mời Thất gia, cho nên tôi thanh toán a. "
Đường Kiều kéo tay Chu San San, nhẹ giọng nói:" Nếu rảnh thì phải đến tìm tôi chơi đó. Bây giờ tôi ở bên này. "
Chu San San nhìn vị trí dừng xe, cắn cắn môi, nói:" Nhà cô rất gần nhà của anh họ a. "
Đường Kiều không biết Kỳ Bát gia cũng ở khu này. Chu San San thấy Đường Kiều mơ hồ, tiện tay chỉ:" Bên kia kìa. "
Đường Kiều nhìn theo, dừng một chút, lập tức hơi híp mắt lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Kỳ Bát gia, biểu cảm có chút ý vị thâm trường.
Kỳ Bát gia bị cô nhìn đến sợ hãi. Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, nhưng lại làm cho hắn run sợ.
Đường Kiều này thật sự có bản lãnh làm cho người ta khó chịu.
Đường Kiều cười như không cười, nhẹ giọng nga một tiếng, vẫy tay với Chu San San, liền xoay người rời đi.
Chu San San có chút không hiểu. Nhìn cửa nhà Đường Kiều khắc hai chữ" Thẩm gia ", chần chờ một chút, hỏi:" Anh họ, ngôi nhà này.. "
Kỳ Bát gia nhẹ nhàng ừ một tiếng, không biết đang nghĩ cái gì.
Chu San San cắn cắn môi, hỏi:" Ngôi nhà này không phải không thể tùy tiện mua sao? Vì sao Đường Kiều lại.. "
Đây là lần đầu tiên Chu San San đến nhà mới của Đường Kiều, chỉ là nơi này.. Chu San San cắn môi, nhìn xung quanh, nhẹ giọng:" Cô ấy không biết xung quanh là ai đi? "
Kỳ Bát gia cười nhạo, hỏi:" Em nghĩ cô ấy có biết không? "
Chu San San quyết đoán lắc đầu, nhìn qua không giống a.
" Không cần nói cho cô ấy biết. "
Chu San San trầm mặc một chút, gật đầu.
Lại nhìn trái nhìn phải, vẫn không thể hiểu được:" Nhưng vì sao cô ấy có thể mua? Tất cả biệt thự quanh đây đều là người Hồng môn ở. Nhà bọn họ không có chút quan hệ nào với Hồng môn. Hơn nữa, nơi này còn là Nhạc gia.. "
Chu San San nỉ non nói nhỏ.
Chưa nói xong, Kỳ Bát gia búng tay vào trán Chu San San, chế nhạo nói:" Con nít như em quan tâm nhiều như vậy làm gì. Thất ca nói nhà bọn họ có thể mua thì tất nhiên họ có thể mua. Đó là chuyện của người ta, chẳng lẽ.. Em cảm thấy anh nói Thất ca có quan hệ với Đường Kiều là nói bậy sao? "
Chu San San vội vàng lắc đầu:" Tất nhiên không phải, chỉ là em cảm thấy không thích hợp thôi. Thật kỳ lạ, Đường Kiều không phải loại người nịnh nọt người khác a. Hơn nữa, cô ấy và Thất gia.. "Hình ảnh này có chút đáng sợ nha!
Chu San San xoa xoa cánh tay:" Quên đi, chúng ta đi thôi. "
Chu San San nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Kỳ Bát gia thấy em họ đã nghĩ thông, gật đầu tán thưởng.
Đường Kiều đứng trên ban công nhìn xe rời đi, ánh mắt lóe lên.
Thì ra Kỳ Bát gia ở đối diện nhà Thất gia, tức là tên sát thủ hôm đó đứng ở nhà của hắn động thủ. Đường Kiều nhất thời cảm thấy vi diệu. Cô không tin tưởng bất cứ ai, cho dù là người thân, khi nói chuyện cũng giữ lại ba phần bí mật. Bây giờ vừa nghe thấy Kỳ Bát gia ở đối diện, lập tức suy xét mọi chuyện.
Lần ám sát đó, rốt cuộc có quan hệ với Kỳ Bát gia hay không?
Đường Kiều suy nghĩ một chút, khoác áo choàng lông cừu đi ra ngoài.
Cô đi đến cửa Cố gia, nhìn Cố gia, lại nhìn Kỳ gia, thay đổi mấy góc độ, tiếp tục cân nhắc.
" Két.. "
Cửa lớn mở ra, người đàn ông từ trong bước ra, cười hỏi:" Cô biết tôi đã về, nên đến gặp tôi? "
Đường Kiều vui mừng quay đầu lại. Hai tay nhỏ bé giấu trong lớp lông cừu, cố nén nụ cười, nhưng ánh mắt vui vẻ lại quá rõ ràng.
Cô mềm mại gọi một tiếng Thất gia, nghiêng đầu, cười nói:" Không biết thời tiết này, ở chỗ Thất gia có thể được ăn cua biển không a? "
Cố Đình Quân mỉm cười:" Tất nhiên là có. Nhưng không biết tiểu thư Y Y của chúng ta có còn dám thử một lần nữa không thôi. "
Đường Kiều cười khanh khách:" Đương nhiên là dám. "
Cô quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự của Kỳ Bát gia, sau đó lập tức bước theo Cố Đình Quân vào nhà.
Cố Nhị Nữu gâu gâu xông lên, Cố Đình Quân cúi đầu nhìn cô chơi đùa với nó, nói:" Cảm ơn cô mỗi ngày đều đến chăm sóc nó. "
Đường Kiều cười xinh đẹp:" Không cần cảm ơn! Chúng ta cần gì phải khách khí như vậy. "
Cố Đình Quân bật cười, nói:" Nào, cái này cho cô. "
Đường Kiều hỏi:" Cái gì a? "
Bàn tay nhỏ bé vươn ra, Cố Đình Quân nắm lấy tay cô. Quả nhiên được nuông chiều từ bé, giống như bạch ngọc, trắng nõn mềm mại.
Anh đặt từng viên đạn vào trong lòng bàn tay của cô.
" Chán ghét ai, cứ bắn là được!"