Đường Kiều ngồi trên tàu điện, tâm trạng có chút vi diệu, trong tay cô là hai mươi đồng của Đường Chí Dong.
Đường Kiều không quá muốn gặp lại bọn họ, nhưng hôm nay nhìn thấy Đường Chí Dong, thấy cuộc sống của ông và Hồ Như Ngọc không tốt đẹp như ông nghĩ, Đường Kiều cảm thấy rất vui vẻ. Ông nhìn đi, đây là cuộc sống mà ông muốn, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi.
Đường Kiều nhẹ giọng hừ cười, nâng cằm, nghiêng đầu nhìn ngắm bên ngoài.
"Hình như mỗi lần ngồi tàu điện đều có thể gặp cô." Giọng nói đột ngột vang lên, Đường Kiều ngẩng đầu, nở nụ cười: "Thật trùng hợp, chú Nhạc."
Lời này có vài phần chế nhạo, quả nhiên, Nhạc Gia Văn đen mặt.
"Tôi nói rồi.. Gọi bác sĩ Nhạc là được." Hắn nghiến răng nghiến lời nói.
Đường Kiều mỉm cười: "Được, bác sĩ Nhạc."
Nhạc Gia Văn nghĩ nghĩ, ngồi xuống bên cạnh Đường Kiều, hỏi: "Bác cô khỏe không? Gần đây không thấy ông ấy đến kiểm tra lại."
Đường Kiều nghiêm túc hỏi: "Còn cần kiểm tra lại sao? Tôi không rõ lắm, tôi cho rằng bác đã khỏi hẳn rồi."
Nhạc Gia Văn nhìn bộ dáng lo lắng của cô, gật đầu: "Tốt nhất vẫn nên đến kiểm tra lại, dù sao tai nạn lần đó có chút nghiêm trọng. Người nhà cô nên để ý nhiều hơn."
Đường Kiều nhanh chóng gật đầu, quyết đoán nói: "Ngày mai tôi sẽ đưa bác đến kiểm tra."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đường Kiều, Nhạc Gia Văn đột nhiên ho khan một tiếng, lập tức quay mặt đi: "Ừm, cũng không còn chuyện nữa."
Không gian liền yên tĩnh lại, sắp đến trạm tiếp theo, Đường Kiều đứng dậy, Nhạc Gia Văn lập tức nói: "Cô đến rồi sao?"
Đường Kiều bật cười, không đến thì cô sẽ đứng lên sao? Chắc là biểu cảm của Đường Kiều quá rõ ràng, Nhạc Gia Văn lại ho khan: "Đúng lúc tôi cũng đến nơi."
Đường Kiều cảm thấy hôm nay Nhạc Gia Văn có chút kỳ lạ, tần suất ho khan hơi nhiều a, chẳng lẽ trời nóng quá nên hắn bị cảm? Đường Kiều tốt bụng nói: "Ngày hè nên ăn chút cháo đậu xanh, nếu không sẽ dễ bị cảm. Ho khan như vậy, có thể uống thêm canh tuyết lê."
Nhạc Gia Văn sửng sốt, có chút dở khóc dở cười, nói: "Chẳng lẽ cô cảm thấy một bác sĩ như tôi còn cần cô dạy sao?"
Đường Kiều thản nhiên: "Vậy thì thôi."
Chó cắn Lã Động Tân, rất thích hợp với hắn. (Ý là không hiểu lòng tốt của người khác)
Đúng lúc xe dừng lại, Đường Kiều mỉm cười, xoay người xuống xe.
Không biết vì sao, Nhạc Gia Văn có thể cảm thấy sự xa cách của cô gái nhỏ, lại hồi tưởng lại vừa rồi, lập tức nhận ra: "Cô đi đâu? Có cần tôi đi cùng một đoạn không? Ở đây không có nhiều người, một cô gái như cô đi một mình không an toàn."
Đường Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, lắc đầu nói: "Cảm ơn, không cần."
Nhạc Gia Văn biết Đường Kiều không phải đi về nhà. Nhà cô mua biệt thự của hắn, nếu như về nhà thì phải xuống trạm tiếp theo, vậy nên hắn cảm thấy kỳ lạ.
Đường Kiều nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Nhạc Gia Văn, có chút không vui. Cô tự nhận là không quá thân quen với người này nha.
Đường Kiều nhẹ giọng: "Tạm biệt, bác sĩ Nhạc, tôi đi trước."
Thoạt nhìn cô là một cô gái nhỏ đáng yêu thân thiện, nhưng đối xử với người khác luôn có giới hạn, không phải ai cũng thân thiết.
Đường Kiều vẫy vẫy tay, nâng bước rời đi.
Nhạc Gia Văn nhìn bóng lưng của cô, suy nghĩ một chút, lại đi theo.
Đường Kiều cảm thấy không thoải mái, hắn đi theo cô làm gì? Cho dù tốt bụng, cô cũng không cần. Đường Kiều dừng bước, quay đầu: "Bác sĩ Nhạc, tôi thật sự không cần ngài đi.."
Nhạc Gia Văn cười rộ lên, nhướng mày, cảm khái: "Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi cũng đi bên này, tôi muôn đến lớp học ban đêm Tể Ninh."
Đường Kiều a một tiếng, quả nhiên là cùng đường, là cô nghĩ nhiều.
Đường Kiều cảm khái: "Thật trùng hợp."
Vậy thì cũng không cần nói thêm nữa.
Hai người cùng đi đến cổng trường. Lúc này có một bóng dáng nho nhỏ ở đằng trước, nhìn thấy Nhạc Gia Văn, lập tức vọt lên: "Chú Nhạc, chú đến rồi."
Nhạc Gia Văn bế Dương Tu Ngôn, nói: "Được rồi, đi thôi."
Dương Tu Ngôn nhìn thấy Đường Kiều, nhanh chóng vươn tay: "Chị gái nhỏ."
Đường Kiều cười: "Thì ra bác sĩ Nhạc tới tìm em."
Dương Tu Ngôn gật đầu, tội nghiệp nói: "Cha em đi nơi khác, em không có cơm ăn, chỉ có thể đi theo chú Nhạc. Thật phiền nha, em cũng không muốn đi cùng chú Nhạc, tay nghề chú ấy cực kém."
Nhạc Gia Văn đen mặt: "Cháu không muốn đi ăn cơm với ta có phải không?"
Dương Tu Ngôn lập tức câm miệng.
Đường Kiều bật cười: "Vậy hai người còn không nhanh đi? Em phải ôm chặt chú Nhạc của em, bằng không sẽ bị bỏ lại đó."
Dương Tu Ngôn lập tức ôm Nhạc Gia Văn, nghiêm túc nói: "Chú không thể bỏ cháu lại, cháu chỉ là một đứa trẻ thôi!"
"Ọc ọc ọc" tiếng bụng đói vang lên, Nhạc Gia Văn nói: "Được rồi, chúng ta đi. Tạm biệt, Đường tiểu thư."
Dương Tu Ngôn ghé sát bên tai Nhạc Gia Văn, nói nhỏ: "Chị gái nhỏ thật đáng yêu, đúng không? Có chú hơi thích chị ấy không? Mẹ chị ấy là đại mỹ nhân, chị ấy là tiểu mỹ nhân."
Nhạc Gia Văn vỗ một cái lên mông cậu nhóc, giận nói: "Cháu ngoan ngoan cho ta, không được nói linh tinh."
Đường Kiều nhìn hai người đi xa, mỉm cười.
Xem ra quan hệ giữa Nhạc Gia Văn và giáo sư Dương đúng là không tồi.
Nhưng mẹ của Dương Tu Ngôn đâu?
Nhìn như chưa từng nghe cậu nhóc nói qua. Đường Kiều lắc đầu, xoay người nhìn vào trong.
Bảo vệ là một cụ ông hiền lành, chào đón cô: "Cô gái đến đón người phải không? Vào trong ngồi đi."
Cô rất xinh đẹp nên cụ ông có ấn tượng: "Kỳ thực không cần lo lắng cho mẹ cháu, có rất nhiều người lớn tuổi đến học ở đây. Lúc bắt đầu ai cũng khẩn trương, nhưng sau đó sẽ quen nhanh thôi."
Đường Kiều bật cười, nhẹ giọng nói: "Cháu biết rồi."
Hai chương trình học mà Thẩm Liên Y lựa chọn kết thúc không quá muộn. Một cái bốn giờ chiều, một cái sáu giờ bắt đầu, nhìn thời gian thì bây giờ vừa kết thúc tiết một. Tốp năm tốp ba người đi ra ngoài, Đường Kiều lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Không phải người quen đời này, mà là đời trước.
Đường Kiều đứng lên, người từ trong xe bước ra không phải ai khác, đúng là Kỳ Bát gia.
Kỳ Bát gia ôm một bó hoa to, đi đến bên cạnh cô gái. Đường Kiều nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, không biết nói gì cho phải.
Cô gái thẹn thùng nhận bó hoa, hai người cùng lên xe rời đi.
Cụ ông nói: "Chậc chậc, đàn ông hoa ngôn xảo ngữ mà cũng tin. Cô gái nhỏ đừng hâm mộ a, những thứ này chưa chắc đã là thật tâm."
Cụ ông cho rằng Đường Kiều cũng hâm mộ mới đứng lên.
Đường Kiều cười như không cười: "Sao ông lại biết bọn họ không phải thật tâm?"
Cụ ông thấy ánh mắt cô thì biết cô giống những người khác, dứt khoát nói: "Lời ngon tiếng ngọt tất nhiên êm tai, nhưng có một số việc chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Nhìn người kia liền biết hắn không có thật lòng."
Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Đường Kiều biết cô gái kia. Lúc ấy cô vừa đến Cáp Nhĩ Tân, tân niên năm thứ nhất, không biết vì sao Cố Đình Quân lại đến Cáp Nhĩ Tân, Kỳ Bát gia cũng đi theo. Khi đó Kỳ Bát gia dẫn theo chính là cô gái kia, tên là Hồ Nghệ Từ, ôn nhu mềm yếu, vô cùng chăm sóc Kỳ Bát gia. Lúc ấy đúng là nùng tình mật ý, Kỳ Bát gia cũng chẳng kiêng dè giới thiệu Hồ Nghệ Từ với người khác.
Tính tình Đường Kiều lúc đó không phải nhiệt tình như lửa, lãnh đạm quái gở, đối với người khác cũng không thật lòng, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được thiện ý của Hồ Nghệ Từ. Hồ Nghệ Từ đối xử với cô rất tốt, không mang theo mục đích gì.
Khi đó Hồ Nghệ Từ tặng cho Đường Kiều một cái khăn quàng cổ, thêm một đôi găng tay bằng len, Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, tay Đường Kiều bị nứt nẻ.
Đường Kiều cho rằng sau này cô và Hồ Nghệ Từ có thể trở thành bạn bè, nhưng không có sau này. Về sau, Hồ Nghệ Từ không còn xuất hiện bên người Kỳ Bát gia. Đường Kiều cũng từng hỏi thăm, kết quả không có ai nói cho cô biết.
Lại sau đó, cơ hồ mỗi lần đến Cáp Nhĩ Tân, Kỳ Bát gia đều dẫn theo những cô gái khác nhau, nhìn thì thật lòng nhưng lại không phải. Đường Kiều rất chán ghét Kỳ Bát gia, ấn tượng với hắn cũng rất kém.
Nếu nói sự chán ghét đỉnh điểm của Đường Kiều với Kỳ Bát gia, thì phải nói đến năm thứ bảy cô ở Cáp Nhĩ Tân. Năm đó, Đường Kiều ngẫu nhiên gặp lại Hồ Nghệ Từ, lúc này, Hồ Nghệ Từ đã không còn ôn nhu hiền lành như trước. Hồ Nghệ Từ trang điểm rất đậm, lẳng lơ tục tằng, đi theo một người đàn ông mang dáng vẻ nhà giàu mới nổi.
Hồ Nghệ Từ đi đến trước mặt Đường Kiều, kéo tay cô nói: "Quản lý Đường, đã lâu không gặp.
Vì giúp người đàn ông kia ký hợp đồng, Hồ Nghệ Từ luôn miệng khen Đường Kiều, chỉ mong cô nhớ chút tình cũ. Người đàn ông kia đàm phán thành công, Hồ Nghệ Từ cũng biến mất.
Sau đó, Đường Kiều nhận được phong thư Hồ Nghệ Từ gửi, thì ra năm đó là Kỳ Bát gia bỏ rơi Hồ Nghệ Từ.
Người người đều biết cô ấy ở cùng Kỳ Bát gia, nên người trong sạch không ai cần cô ấy. Lúc này mẹ Hồ Nghệ Từ lại bệnh nặng, không còn cách nào, cô ấy dần dần bước vào con đường phong trần, dù sao đó cũng là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất.
Gửi kèm theo bức thư là một cái khăn quàng cổ.
Sau lần đó, Hồ Nghệ Từ giống như chưa từng xuất hiện, không còn tung tích.
Đường Kiều đã từng sai người đi tìm, chỉ nghe nói, Hồ Nghệ Từ chuyển đến nơi khác, trở thành kỹ nữ phong trần nổi tiếng.
Đường Kiều không biết vì sao Hồ Nghệ Từ lại biến thành như vậy, cũng không biết nếu cô gặp được Thất gia thì sẽ biến thành bộ dạng gì..
Hồ Nghệ Từ khéo léo từ chối sự giúp đỡ của cô, lại biến mất, lúc này, là vĩnh viễn.
Cho đến ngày hôm nay, Đường Kiều nhìn thấy hai người họ ở bên nhau, trong lòng nói không ra cảm giác gì.
" Cô gái nhỏ? Cô gái nhỏ? "
Cụ ông gọi mấy tiếng, hỏi:" Nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy, có muốn uống chén nước không? "
Đường Kiều mỉm cười, lắc đầu:" Không cần ạ. "
Cô khoanh tay trước ngực đứng ở cửa, nhẹ giọng hỏi:" Cô gái vừa rồi có phải họ Hồ không ạ? "
Cụ ông gật đầu:" Đúng vậy, đó là con gái của cô Hồ, cháu biết con bé sao? Ta thấy cháu luôn nhìn con bé! "
Đường Kiều hơi cúi đầu, nở nụ cười, lập tức nhẹ giọng nói:" Không tính là quen biết, chỉ là lúc trước từng gặp qua thôi ạ. Người đàn ông đó là bạn trai cô ấy sao? "
Cụ ông ý vị thâm trường nói:" Ai biết có tính hay không đâu, theo đuổi gần nửa tháng, mỗi ngày đều tặng hoa, chậc chậc, làm cho những người khác hâm mộ phải chết. "
Đường Kiều nghe vậy bật cười, cảm khái nói:" Ông a, nghe ngữ khí này của người chính là chắc chắn hắn là người xấu. "
Cụ ông cười ha ha:" Tục ngữ nói không sai đâu. Tuy ta đã lớn tuổi, nhưng lại có đôi mắt sáng, nghe ta sẽ không sai. Cô gái nhỏ, ta thấy cháu thông minh lanh lợi, chắc chắn sẽ không bị đàn ông như vậy lừa gạt. Nhưng không phải ai cũng vậy, có người trông thì thanh cao nhưng lại dễ dàng bị biểu hiện giả dối của người khác lừa cho là thật. "
Đường Kiều quay đầu nhìn về phía cửa, nơi đó đã không còn ai.
" Y Y. "
Thẩm Liên Y vừa ra ngoài liền nhìn thấy con gái đang đứng ở cửa.
Đường Kiều chào tạm biệt cụ ông. Lúc này mặt trời đã ngã về tây, nhưng cũng chưa tối hắn. Đường Kiều khoác tay Thẩm Liên Y, thấy sắc mặt vui mừng của bà liền biết buổi học đầu tiên rất tốt đẹp.
Cô hỏi:" Hôm nay thế nào ạ? "
Thẩm Liên Y:" Kiến thức cơ bản của mẹ không tốt, có chút không theo kịp, nhưng giáo viên rất tận tình, tỉ mỉ chu đáo. "
Bà cười rực rỡ:" Mọi người đều thân thiện, mẹ còn nhìn thấy một bà chị hơn bốn mươi tuổi cũng đến học nha! "
Đường Kiều cười khẽ, nghiêm túc nói:" Cho nên a, bước đầu tiên cũng không khó khăn như tưởng tượng. "
" Đúng đúng!"Thẩm Liên Y vui vẻ phụ họa.
Mẹ con hai người vừa đi vừa nói chuyện, đèn đường kéo cái bóng của hai người thật dài..