"Quốc văn khác với những môn học khác, quan trọng là khả năng lý giải. Khả năng lý giải của bạn học Đường rất tốt, kiến thức trên lớp chắc chắn không có vấn đề. Nhưng nếu muốn tham gia thi đại học thì còn không đủ. Bây giờ ta chủ yếu dạy cho hai bạn những điểm quan trọng cần chú ý khi dự thi, nhưng hai bạn phải hiểu, chuyện học tập, tốt nhất vẫn nên tiến hành theo chất lượng." Giọng nói của gia sư mới vang lên.
Gia sư mới tên là Lâm Tĩnh, trùng hợp là, Lâm Tĩnh lại là bạn cùng trường với mẹ của Lê Vân Triều.
Tuy Đường Chí Dong và Thẩm Liên Y đã ly hôn, nhưng Chu Oánh cũng không cảm thấy con gái bà tiếp xúc với Đường Kiều là không tốt. Dựa theo kế hoạch ban đầu, vẫn cho hai đứa nhỏ cùng nhau học tập. Lâm Tĩnh là người có học vấn, toán học và quốc văn đều rất tốt. Lâm Tĩnh biết hai đứa nhỏ học thêm là vì thi đại học nên cũng thẳng thắn đưa ra phương hướng học tập tốt nhất.
Đường Kiều cảm thấy như vậy rất tốt, hai bên đều hiểu biết lẫn nhau, tránh cho những chuyện không cần thiết xảy ra.
Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, Lâm Tĩnh khéo léo từ chối lời mời ăn cơm của Thẩm Liên Y, mỉm cười rời đi.
Đường Kiều học đến đầu óc mơ hồ. Cô cảm thấy bản thân chắc chắn không thi được vào trường tốt, nhưng cho dù là trường bình thường cũng tốt hơn là không học.
Thành tích của Lê Vân Triều tốt hơn Đường Kiều nhiều, dù sao cha mẹ Lê Vân Triều đều là người có học vấn, có thể hướng dẫn con gái.
Lê Vân Triều nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Đường Kiều, không được buồn cười. Ngày thường luôn thấy Đường Kiều nhiệt tình vui vẻ, tràn đầy sức sống. Bộ dáng như bây giờ đúng là hiếm thấy.
Thẩm Liên Y rửa sạch hoa quả, nhìn khuôn mặt giống như mướp đắng của con gái, nói: "Sáng nay mẹ có mua ít mướp đắng, hay là xay ra cho con uống nhé?"
Lê Vân Triều bật cười thành tiếng.
Đường Kiều cảm khái: "Mẹ, sao mẹ có thể bắt nạt con như vậy?"
Thẩm Liên Y mỉm cười, bê hai bát cháo ngân nhĩ đưa cho hai cô gái: "Nào, bổ sung năng lượng."
Bà lại nói: "Sao lại là bắt nạt con? Đây là vì tốt cho con mà con lại ghét bỏ. Ngày hè nóng bức, uống một ít nước mướp đắng có thể giúp con bớt nóng trong người nha."
Đường Kiều nhe răng, kiên quyết không chịu nghe.
Thứ kia là để người uống sao? Vô cùng kinh khủng được không?
Lê Vân Triều buông bát, nhẹ giọng nói với Đường Kiều: "Mấy ngày nữa mẹ mình muốn mở hội đọc sách ở nhà. Mẹ bảo mình mời bạn cùng đến."
Đường Kiều do dự, gần đây, ngoài học tập cô còn muốn đến bệnh viện thăm bác, chuyện này..
"Đi đi." Thẩm Liên Y rất hi vọng Đường Kiều có thể cùng chơi đùa với bạn cùng trang lứa. Trong nhà đủ loại chuyện xấu, bà luôn đau lòng con gái. Bà không muốn Đường Kiều cả ngày đều bởi vì những chuyện này mà phí hoài thanh xuân.
Bà cười nói: "Con đi chơi đi. Bên phía bác còn có mẹ. Hơn nữa con cũng biết, sức khỏe của bác đã tốt hơn rất nhiều."
Đường Kiều thấy mẹ nói thế, cũng gật đầu đồng ý.
Lê Vân Triều cười khanh khách, nghiêm túc nói: "Bạn yên tâm đi, không có người xấu, tất cả đều là những người có học vấn, là bạn cùng trường với cha mẹ mình. Kỳ thực.."
Lê Vân Triều có chút ngượng ngùng nói: "Là mình chủ động xin mẹ cho tham dự. Mình cảm thấy bọn họ đều là những người có học vấn cao, chúng ra đến nghe cũng rất tốt."
Đường Kiều lúc này mới hiểu vì sao hội đọc sách lại cho hai cô gái như họ đến dự. Cô nở nụ cười, gật đầu: "Vậy hôm đó mấy giờ thì bắt đầu, mình đến sớm một chút để giúp đỡ."
Đường Kiều nghịch ngợm nháy mắt: "Không biết có danh nhân mà mình thích không a.."
Lê Vân Triều bật cười, hỏi: "Vậy bạn thích người nào a?"
Đường Kiều nghĩ nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Kỳ thật mình chỉ tùy tiện nói vui thôi, mình nào biết ai đâu."
Mọi người nghe vậy đều cười. Lê Vân Triều nhớ đến chuyện Đường Kiều nói lúc trước, liền nói: "Dì Thẩm, cháu đã hỏi mẹ. Mẹ cháu nói nếu dì muốn đi học, lớp học ban đêm Tể Ninh là thích hợp nhất. Giáo viên ở đó rất tốt. Tuy chỉ là lớp học ban đêm, nhưng lại có mấy vị giáo viên của trường nổi tiếng dạy ở đó. Cách thức làm việc cũng tốt tốt."
Kỳ thực, Thẩm Liên Y còn chưa quyết định cho đi học hay không, trong lòng bà vẫn còn do dự. Thẩm Thanh đang năm viện, bà còn chưa kịp thương lượng với ông. Nhưng Lê Vân Triều nghe Đường Kiều nhắc đến chuyện này, biết Đường Kiều rất để tâm, nên sau khi về nhà hỏi thăm kỹ càng, lúc này mới nói với Thẩm Liên Y.
Thẩm Liên Y biết được ý tốt của cô bé, mỉm cười nói: "Cảm ơn cháu."
Lê Vân Triều lắc đầu: "Không cần khách khí ạ. Kỳ nghỉ hè này cháu luôn quấy rầy mọi người, nhắc đến cháu còn thấy ngượng a."
Đường Kiều cười: "Bạn sắp thành cô giáo của mình luôn rồi. Mình chiếm bao nhiêu lợi ích, vui vẻ không kịp a."
Lời này chọc Lê Vân Triều bật cười.
Thành tích của Đường Kiều không bằng Lê Vân Triều. Có đôi khi sau khi gia sư rời đi, Lê Vân Triều sẽ giảng giải những vấn đề Đường Kiều còn chưa hiểu.
Đường Kiều cười nói: "Vân Triều của chúng ta là tốt nhất, ở lại ăn cơm với nhà mình đi."
Lê Vân triều lắc đầu từ chối. Lê Vân Triều biết bác Đường Kiều đang nằm viện, cần có người chăm sóc, nên lúc này cũng không ở lại, chào mọi người liền rời đi.
Hai người cùng đi ra cửa. Lê Vân Triều đến gần Đường Kiều, nói nhỏ: "Mình nghe nói, bà và bác dâu của bạn đã được thả rồi."
Đường Kiều a một tiếng.
Chỉ là quấy rối mà giam giữ lâu như vậy đã là không dễ dàng rồi. Dù sao Đường gia cũng không phải gia đình bình thường.
Lê Vân Triều lại nói: "Mình còn nghe nói, là Chu gia tìm người giúp đỡ."
Chu gia?
Đường Kiều nhướng mày: "Chu gia nào a?"
Lê Vân Triều: "Chính là nhà của Chu San San chơi thân với bạn đó. Nghe nói là Chu Vũ Hiên, anh của Chu San San tự mình đến đồn cảnh sát làm thủ tục. Dù sao.. Bạn phải để ý đó."
Lê Vân Triều nháy mắt mấy cái, vụng trộm nói: "Đây là mình nghe lén được."
Đường Kiều mỉm cười kéo tay Lê Vân Triều, nói: "Mình biết Vân Triều bảo bối đối với mình tốt nhất."
Lê Vân Triều kêu lên: "Đường Kiều xấu xa."
Đường Kiều bật cười khanh khách, đẩy Lê Vân Triều lên xe: "Trời nắng, để bác Vương đưa bạn về."
Lê Vân Triều cảm thấy ngượng ngùng, lắc đầu nói: "Không cần, mình ngồi tàu điện là được rồi, mình.."
Đường Kiều không nghe: "Bạn còn khách khí với mình như vậy, mình sẽ tức giận đó. Bạn vì mình là làm kẻ trộm nghe lén người lớn nói chuyện, chuyện nhỏ này tính cái gì a!"
Lê Vân Triều biết không nói lại Đường Kiều, liền gật đầu lên xe.
Chu Vũ Hiên, chồng của Đường Kiều ở kiếp trước.
Tuy rằng không biết vì sao đời này bọn họ lại dây dưa với nhau, Đường Kiều chỉ cảm thấy vận mệnh thật khó nói.
"Một mình con đứng ngẩn người ở đây làm cái gì?" Thẩm Liên Y kỳ quái hỏi.
Bà nói: "Ăn cơm xong chúng ta đến bệnh viện đi."
Dừng một chút, lại nói: "Còn có một việc nữa."
Đường Kiều quay đầu, chờ bà nói tiếp.
Thẩm Liên Y nói: "Đợi bác con khỏe lại, mẹ muốn bác con chuyển về đây, con thấy thế nào?"
Đường Kiều tất nhiên đồng ý: "Con đồng ý a, chỉ là không biết bác cảm thấy thế nào thôi."
Nếu Thẩm Thanh ở cùng mẹ con họ, có thể giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết. Có bác ở đây có thể ngăn cản một số người, lại có thêm người chăm sóc bác, thật tốt a.
Đường Kiều vỗ tay: "Mẹ quả nhiên anh minh thần võ."
Thẩm Liên Y bật cười, mắng: "Con lại nói hươu nói vượn gì đó."
Đường Kiều cười cười, lơ đãng nói: "Bọn họ đã được thả ra."
Thẩm Liên Y dừng một chút, cười lạnh nói: "Nếu lần sau còn đến, mẹ sẽ không khách khí."
Đường Kiều ôm cổ Thẩm Liên Y, nhẹ giọng nói: "Mẹ đừng không vui là tốt rồi."
Thẩm Liên Y xoa bóp hai má con gái, nói: "Kỳ thực không có gì mà không vui cả. Chuyện của bọn họ đã không còn quan hệ gì với chúng ra. Không xuất hiện trước mặt chúng ta là mẹ cảm ơn trời đất rồi. Chỉ là.. Không ngờ rằng chỉ vì chuyện nhỏ này mà có thể giam bọn họ mười ngày nửa tháng.."
Thẩm Liên Y còn không hiểu rõ lợi hại trong đó.
Đường Kiều cũng không muốn nói nhiều, cười nói: "Đi ăn cơm thôi, còn đến thăm bác."
Đúng là trùng hợp, mẹ con hai người vừa đến bệnh viện liền đụng phải người của Đường gia.
Người của Đường gia không nhìn thấy hai người, bọn họ còn đang lải nhải mắng chủi. Thẩm Liên Y không muốn gặp bọn họ, bà kéo Đường Kiều lại, đợi đến khi bọn họ đi rồi mới lên lầu.
Đường Kiều nhìn thấy Hiểu Lệ đang đo huyết áp cho Thẩm Thanh, hỏi: "Bác sao rồi?"
Thẩm Thanh mỉm cười: "Tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa là có thể xuất viện."
Thẩm Liên Y thở phào, nói cảm ơn trời đất.
Đường Kiều lại hỏi: "Sao người của Đường gia lại có mặt ở đây?"
Hiểu Lệ nói: "Lão phu nhân nhà bọn họ vừa ra khỏi đồn cảnh sát, liền muốn đến đây kiểm tra sức khỏe. Luôn kêu chỗ này không thoải mái, chỗ kia khó chịu.. Nhưng sau khi kiểm tra, trừ một ít bệnh của tuổi già, còn lại không có gì đáng nói."
Đối với đám người này, nhân viên của bệnh viện đều không có ấn tượng tốt gì. Làm sao lại có những người vô sỉ như vậy, hơn nữa lão phu nhân lại quá bao che cháu trai, chậc chậc.
Đường Kiều cười nói: "Vừa rồi còn nghe thấy bọn họ mắng chúng ta a."
Nếu không phải mẹ không muốn gây chuyện, cô còn muốn đi qua trêu đùa bọn họ một chút a.
"À, đúng rồi, lần trước cha tôi và người" bạn "kia của Hồ Như Ngọc phá hỏng đồ của bệnh viện, cuối cùng ai bồi thường vậy?"
Đường Kiều hăng hái hóng chuyện. Những người khác cũng không phải không muốn biết, lỗ tai cũng vểnh lên rồi.
Hiểu Lệ vui vẻ buôn chuyện: "Là người họ Lô kia bồi thường, lúc đó còn nói rất tự tin. Nhưng bác sĩ Nhạc của chúng ta cũng không phải người hiền lành. Chúng ta đưa biên lai mua máy móc thiết bị lúc trước và hóa đơn sửa chữa cho bọn họ. Không đòi nhiều, chỉ cần một phần là được. Mọi người hông biết đâu, sau chuyện đó, bệnh viện yên tĩnh hơn rất nhiều. Tất cả đều cụp đuôi làm việc, ai cũng không dám làm loạn. Phải biết rằng, không phải ai cũng bồi thường nổi. Năm ngàn đồng a!"
Hiểu Lệ níu lưỡi: "Phải năm sáu năm không ăn không uống tôi mới có thể kiếm được. Đúng là kẻ có tiền."
Đường Kiều không ngờ là Lô Vũ Lâm bồi thường. Nhưng nghĩ lại, cũng không kỳ quái. Lô Vũ Lâm luôn muốn nuốt trọn Thẩm gia, mà lúc ấy, Đường Chí Dong còn chưa ly hôn với Thẩm Liên Y. Hắn còn phải chứng minh quan hệ của hắn với Hồ Như Ngọc, giành được lòng tin của Đường Chí Dong, sau đó làm cho Hồ Như Ngọc tiếp tục ở lại Đường gia để tính kế Thẩm Liên Y a!
Nghĩ như vậy, số tiền đó cũng thật đáng giá!
Chỉ tiếc, kế hoạch không như mong muốn. Thẩm Liên Y lại sét đánh không kịp che tai nhanh chóng ly hôn với Đường Chí Dong.
Lô Vũ Lâm trở tay không kịp, chắc chắn đau lòng muốn chết đi?
Đường Kiều nói: "Người như thế, cần phải trị. Bằng không mọi người làm việc trong hoàn cảnh như vậy, luôn luôn lo lắng đề phòng, rất không an toàn a."
Nói xong, cô lấy một quả táo nhét vào tay Hiểu Lệ: "Chị Hiểu Lệ ăn táo đi."
Hiểu Lệ cũng không từ chốt, cười nói: "Cảm ơn cô nha."
Sau khi những người khác rời đi, Thẩm Liên Y nói: "Sau này con nhìn thấy bọn họ cũng không cần cãi nhau, không đáng. Chúng ta không cần quan tâm đám người đó nữa."
Đường Kiều nhướng mày: "Vậy cũng không được, con người con đặc biệt hẹp hòi, thù dai. Người khác mắng con, con nhất định phải mắng lại. Bọn họ cho rằng bọn họ là ai chứ!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, vô cùng không vui.
Thẩm Liên Y cười chọc chọc hai má của con gái, nói: "Con nha, thật trẻ con."
Thẩm Thanh mỉm cười: "Y Y của chúng ta chỉ cần học tập thật tốt, những chuyện khác, bác sẽ xử lý."
Đôi mắt đen nhanh của Đường Kiều nhìn chằm chằm Thẩm Thanh. Thẩm Thanh hỏi: "Sao vậy?"
Đường Kiều suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Cháu cảm thấy, mọi chuyện đều có bác, cảm giác thật tốt a!"
Chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng Thẩm Thanh lại rất khó chịu.
Đám người Đường gia khốn khiếp kia!
Đúng, thủ phạm chân chính chính là Đường Chí Dong!
Đường Chí Dong đáng chết kia dám làm tổn thương em gái và cháu gái của ông, ông nhất định sẽ làm cho hắn đẹp mặt.
Hắn muốn chung sống hạnh phúc với tình yêu đích thực của hắn sao?
Cút mẹ nó đi!