Buổi trưa ngày hè có chút yên tĩnh.
Cố Đình Quân cầm bình tưới cây ra vườn hoa. Tuy việc này rất nhỏ nhặt, nhưng Cố Đình Quân cũng không để người khác làm, luôn luôn tự tay phụ trách, còn làm đến thoải mái vui vẻ.
Mà lúc này, Kỳ Bát gia cũng đang ở vườn hoa.
Kỳ thật, hắn đúng là không hiểu nổi Thất ca. Nuôi chó, tỉa cây, chơi cờ, uống trà, cuộc sống mỗi ngày giống như người gia vậy, không biết những chuyện này có gì thú vị. Không bằng ra ngoài tìm tiểu mỹ nhân cùng chơi, hoặc là đi ra ngoài săn thú cũng được..
Chỉ tiếc, Thất ca hoàn toàn không quan tâm. Mỗi ngày đều đọc sách, viết chữ, làm cho người ta không thể hiểu.
"Thất ca, đệ đã đến được một lúc lâu rồi, huynh lại không thèm để ý đến đệ?" Hắn rất tủi thân a.
Kỳ Bát gia chuẩn bị ngồi xuống xích đu bên cạnh chuồng chó..
Cố Nhị Nữu đã xông ra: "Gâu gâu gâu!"
Kỳ Bát gia giật nảy mình, kêu lên một tiếng, xua tay: "Nhị Nữu, tự mày đi chơi đi."
Cố Nhị Nữu chạy đến bên cạnh hắn, cắn ống quần Kỳ Bát gia kéo đi.
Kỳ Bát gia: "A, không được.. Mày đừng như vậy, đây là quần mới của ta, không được.. Sao mày lại không có mắt thẩm mỹ như vậy chứ.."
Cố Đình Quân thấy hắn nói nhảm không dứt, liếc nhìn một cái, nhẹ giọng cảnh cáo: "Ngươi ngồi ở chỗ ngồi riêng của ta, nó rất không vui."
Kỳ Bát gia: ".. Con chó này của huynh, đệ cũng nhìn nó từ nhỏ đến lớn, vậy mà tật xấu này vẫn chưa sửa được."
Cố Đình Quân: "Nếu ngươi còn không đứng dậy, sẽ phát hiện cái tật xấu cắn người có nó cũng chưa sửa đâu."
Kỳ Bát gia không thể so đo với một con chó, đành tủi thân đứng lên. Quả nhiên, Cố Nhị Nữu lắc lắc mông trở về nhà của mình, nằm sấp xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kỳ Bát gia! Giống như chỉ cần hắn dám ngồi xuống, nó sẽ lập tức xông lên cắn hắn.
Kỳ Bát gia càng tủi thân.
Hắn đẩy xích đu, đột nhiên nói: "Thất ca, huynh còn nhớ tiểu anh đào không?"
Cố Đình Quân không ngẩng đầu, vẫn chăm chú tỉa cây, nhưng ánh mắt chợt lóe lên, hỏi: "Sao?"
Không nói gì thêm.
Kỳ Bát gia lập tức tố cáo: "Đệ nói với huynh nha, nàng cũng không ngoan ngoãn như bề ngoài đâu. Đệ nói cho huynh nha, nàng biết đánh nhau đó."
Động tác của Cố Đình Quân rốt cuộc dừng lại, quay đầu nhìn Kỳ Bát gia, hơi hơi nhíu mày, ánh mắt không vui: "Ngươi đi quấy rối nàng?"
Giọng nói khẳng định, cứ thế áp cho Kỳ Bát gia một tội danh.
Kỳ Bát gia kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa ngất đi.
Trời nóng, càng làm cho người ta khó chịu.
Kỳ Bát gia oan ức kêu to: "Không phải a! Thất ca, sao huynh lại giúp người ngoài chứ? Đệ không có việc gì làm hay sao mà đi quấy rối nàng! Nàng cũng không phải loại hình đệ thích a. Là đệ ngẫu nhiên nhìn thấy. Cô bé kia bề ngoài hiền lành ngoan ngoãn, trên thực tế lại tâm ngoan thủ lạt. Huynh không biết đâu.."
"Gâu gâu!" Cố Nhị Nữu bỗng chốc lại xông lên, Kỳ Bát gia gào lên, vừa chạy trốn vừa nói: "Cố Nhị Nữu, sao này chứ nổi điên thế? Có phải là chưa đi tiêm vaccin phòng bệnh không? Đệ nói nha Thất ca, chút tiền này không thể tiết kiệm được, Cố Nhị Nữu nhà huynh mà cứ để như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện lớn a.."
Cố Nhị Nữu trừng mắt nhìn chằm chằm Kỳ Bát gia, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cắn người.
Cố Đình Quân cúi người, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Nhị Nữu."
Cố Nhị Nữu lập tức chạy đến bên cạnh Cố Đình Quân, nằm sấp xuống.
Cố Đình Quân xoa đầu Cố Nhị Nữu, nói: "Ngươi nói xấu bạn của Cố Nhị Nữu nhà ta a."
Kỳ Bát gia: "..."
Hắn cảm thấy thế giới này thật kỳ lạ, đặc biệt là Thất ca của hắn, Thất ca kỳ lạ, con chó của Thất ca cũng kỳ lạ.
Cố Đình Quân nhẹ nhàng vuốt ve Cố Nhị Nữu. Cố Nhị Nữu thoải mái híp mắt, rất là hưởng thụ.
"Con chó này của huynh cũng quá.."
"Lão Bát!" Cố Đình Quân ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Sau này không được xuất hiện trước mặt Y Y."
Kỳ Bát gia: "..."
Cố Đình Quân lại nói: "Người như ngươi nếu cứ xuất hiện trước mặt Y Y sẽ làm cho nàng học thói hư tật xấu. Nàng là một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện. Ta đã đồng ý sẽ bảo vệ nàng."
Kỳ Bát gia ngẩng đầu nhìn trời. Mặt trời hôm nay không mọc từ hướng tây nha. Sáng nay cũng không có xảy ra chuyện lớn gì. Nhưng ai tới nói cho hắn biết, những người này đều ăn phải thuốc gì vậy? Điều đáng sợ không phải là mọi người đều nói như vậy, mà là bọn họ thật sự nghĩ như vậy a! Kỳ Bát gia cảm thấy cuộc sống của hắn, chuyện đáng sợ nhất cũng chỉ như thế này thôi.
Bọn họ đều là ngu ngốc.
Người khác ngu ngốc hắn không quan tâm, nhưng Thất ca của hắn..
"Không phải a Thất ca, tiểu anh đào kia.. Chính là Đường Kiều, con người nàng có chút kỳ lạ, nàng cũng không phải con cừu nhỏ yếu đuối a.. Nếu huynh thích những cô bé như vậy, đệ tìm cho huynh, đệ biết rất nhiều.."
"Lão Bát." Cố Đình Quân hơi hơi nhíu mày: "Không được nói những lời vô lý như vậy. Ta càng không muốn nghe thấy ngươi lấy Y Y đi so sánh với những cô gái khác. Căn bản là không thể so sánh. Y Y là cô gái đáng yêu nhất trên đời. Sau này ngươi tốt nhất đứng xuất hiện trước mặt nàng. Nếu như để ta biết được ngươi có ý xấu, ta sẽ giết chết ngươi."
Cố Đình Quân nhìn thẳng Kỳ Bát gia, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại rét lạnh.
Cố Đình Quân nghiêm túc: "Có nghe thấy không?"
Kỳ Bát gia mê man. Hắn cảm thấy bản thân thật sự rất tủi thân. Rõ ràng hắn nói đều là sự thật, nhưng tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy hắn nói hươu nói vượn a?
"Nghe thấy, đệ nghe thấy!"
Hắn cảm thấy vô cùng tủi thân, vô cùng muốn khóc nha!
Kỳ Bát gia không còn gì để nói, cúi đầu: "Đệ đau đầu, vào nhà nghỉ ngơi!"
Hắn yên lặng cúi đầu đi về phòng. Cố Đình Quân xoa đầu Cố Nhị Nữu, nhẹ giọng nói: "Nhị Nữu đi xem chú Bát của mày đi, trạng thái của hắn hình như không bình thường."
Cố Nhị Nữu gâu một tiếng, lập tức cong đuôi đuổi theo Kỳ Bát gia, đi vào phòng hắn.
Cố Đình Quân hơi mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục tỉa cây.
Chuyện bên Cố gia, Đường Kiều không hề nghĩ tới, bởi vì nàng cho rằng Kỳ Bát gia không phải người lắm mồm.
Nàng và Thẩm Liên Y đi làm tóc. Bận rộn một ngày, đến lúc chạng vạng hai người mới về đến nhà.
Thẩm Liên Y đổi quần áo thành váy, làm tóc, cả người không được tự nhiên,
Bà luôn hỏi mãi: "Y Y, mẹ như thế này thật sự xinh đẹp sao?"
Bà cảm thấy mình lớn tuổi rồi còn mặc như vậy, có chút kỳ quái. Ăn mặc trang điểm như thế này, không phải chỉ là người trẻ tuổi nên làm thôi sao?
Đường Kiều lắc đầu, kiên định nói: "Rất đẹp, mẹ phải tin tưởng chính mình."
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tứ Diệp nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài. Tứ Diệp nhìn thấy hai người, lập tức chạy đến: "Tiểu thư, phu nhân, không xong rồi! Cữu lão gia, cữu lão gia xảy ra chuyện rồi!"
Thẩm Liên Y nghe vậy biến sắc, vội vã hỏi: "Sao vậy? Ngươi nói mau!"
Đường Kiều nắm tay Thẩm Liên Y, nói: "Bác xảy ra chuyện gì, ngươi bình tĩnh một chút, nói rõ ràng."
Tứ Diệp thở hổn hển: "Là điện thoại, vừa rồi bệnh viện gọi điện nói rằng, cữu lão gia gặp chuyện không may, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện!"
Thẩm Liên Y cảm thấy trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa ngất xỉu. Đường Kiều lập tức đỡ bà, nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Bây giờ chúng ta đến bệnh viện. Mẹ, mẹ phải mạnh mẽ lên."
Đường Kiều lập tức gọi lão Vương lái xe đến bệnh viện. Thẩm Liên Y kéo tay nàng, thấp giọng nói: "Bác của con, bác của con sẽ không có chuyện gì.. Làm sao huynh ấy có thể có chuyện gì chứ! Huynh ấy.."
Đường Kiều an ủi bà: "Bác chắc chắn không có chuyện gì. Đợi chúng ta đến sẽ biết thôi. Mẹ, trước tiên mẹ đừng dọa bản thân. Nếu mẹ cũng có chuyện, ai đến lo liệu đây?"
Đường Kiều vừa nói thế, Thẩm Liên Y dùng sức gật đầu.
Đường Kiều cũng muốn bản thân bình tĩnh lại. Nhưng làm sao cũng không bình tĩnh được, đang yên đang lành, bác đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nàng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nghĩ lại kiếp trước, bác đúng là gặp chuyện không may, trong lòng rất lo lắng.
Có phải có đôi khi vẫn không thể thoát khỏi số mệnh hay không? Tránh được tai nạn trên biển, vẫn sẽ gặp phải chuyện khác? Đời này, bác không ở trên thuyền, thuyền an toàn cập bến. Thuyền không gặp nạn, cũng không có người chết.
Đường Kiều không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nàng chỉ biết, giờ phút này nhất định phải trấn an mẹ nàng, cầu mong bác bình an.
Rất nhanh xe đã đến bệnh viện.
Mẹ con hai người lập tức mở cửa chạy vào.
Thẩm Thanh đang được cấp cứu, đèn còn chưa tắt. Thẩm Liên Y tựa vào tường, cảm thấy bản thân không thể đứng vững.
Đường Kiều đỡ bà ngồi xuống, lại đi hỏi y tá.
Cũng may, lúc trước nàng ở bệnh viện đã làm quen với rất nhiều y tá.
Hiểu Lệ nhìn thấy Đường Kiều, nói với nàng: "Là tai nạn ô tô. Có người lái xe đụng vào ông ấy. May mắn người trên đường có lòng tốt đưa ông ấy đến bệnh viện. Nếu chậm một chút, không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Đường Kiều thở dốc, hít một hơi thật sâu, tựa vào bàn hỏi: "Vậy bác thế nào rồi? Có nặng lắm không? Có nguy hiểm đến tính mạng không? Chúng ta.."
Hiểu Lệ giữ chặt tay nàng, nhẹ giọng nói: "Cô đừng sợ, đừng sợ. Bác sĩ còn đang cấp cứu, không có chuyện gì đâu. Bác cô là người tốt, người tốt nhất định sẽ không có chuyện gì."
Hiểu Lệ không ngừng an ủi Đường Kiều, sợ nàng không kiên trì được mà ngất đi.
Đường Kiều cắn môi, tiếp tục hỏi: "Ai đưa bác đến bệnh viện? Người gây tai nạn đâu?"
Đường Kiều nắm chặt tay, sắc mặt trắng bệch.
Hiểu Lệ nhìn nàng lo lắng, nhẹ giọng nói: "Người đưa đến thì đi rồi. Nghe nói người gây tai nạn sau khi đâm người đã bỏ chạy. Lúc này cô cũng đừng quan tâm những chuyện đó. Bác cô còn đang cấp cứu, những chuyện này để sau lại tính. Người không có chuyện gì là tốt rồi."
Đường Kiều cũng không nói gì thêm, thấy đèn phòng cấp cứu tắt, lập tức chạy đến.
Hiểu Lệ lo lắng cho Đường Kiều, cũng chạy theo nàng.
"Bác sĩ, bác tôi sao rồi?"
Thẩm Liên Y phát hiện bà muốn đứng dậy nhưng không cử động được. Cả người cứng ngắc, cũng may còn có Đường Kiều ở đây.
Bác sĩ phẫu thuật là Nhạc Gia Văn. Hắn tháo khẩu trang xuống, giọng nói có có chút mệt mỏi: "Bệnh nhân không có nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này thuốc tê còn tác dụng, chút nữa mới tỉnh lại. Mọi người đừng lo lắng quá, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ hồi phục, không cần lo lắng."
Đường Kiều vội vàng gật đầu, nói: "Chúng ta có phải làm chuyện gì không? A, đúng rồi, chúng ta cần nộp viện phí, chúng ta còn cần.."
Nhạc Gia Văn nhìn sắc mặt Đường Kiều tái nhợt, nghiêm túc nói: "Không có."
Hắn ngăn Đường Kiều nói chuyện: "Trước tiên cô đưa bệnh nhân về phòng nghỉ ngơi. Chuyện viện phí.. Tóm lại không cần vội. Ta biết hai người sẽ không chạy trốn. Trạng thái của mẹ cô cũng không tốt lắm. Tốt nhất là tìm người đến giúp.."
Đường Kiều lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không sao, không cần tìm người khác."
Nàng cúi đầu: "Cảm ơn ngài, bác sĩ Nhạc."
Nhạc Gia Văn mỉm cười: "Không có gì."
Hắn cũng rất mệt, không nói nhiều với Đường Kiều, chỉ gật đầu với nàng liền xoay người rời đi.
Đoàn người Đường Kiều đưa Thẩm Thanh về phòng bệnh, nàng dặn dò Thẩm Liên Y: "Mẹ, mẹ đưa ví tiền cho con, con đi nộp viện phí. Mẹ ở đây chăm sóc cho bác, con rất nhanh sẽ trở lại."
Tuy rằng không biết tình huống như thế nào, nhưng Đường Kiều rất rõ ràng. Một người đang yên đang lành sao có thể xảy ra chuyện như vậy. Nàng luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Nếu là lúc trước, Đường Kiều có thể cảm thấy chuyện này là ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ, Đường Kiều không dám lơ lỏng một phân.
Đường Kiều nộp viện phí, sau đó gọi điện về nhà dặn dò Tứ Diệp chuẩn bị chút đồ mang đến.
Trùng hợp, lúc nàng lên lầu lại đụng phải Nhạc Gia Văn đang xuống lầu. Hắn đã đổi một bộ tây trang, hình như chuẩn bị tan làm.
Đường Kiều ngẩng đầu, hơi mỉm cười.
Nhạc Gia Văn dừng bước: "Buổi tối có bác sĩ trực ban. Nếu có chuyện gì cô có thể gọi hắn, mọi người đều là phụ nữ, chăm sóc một người đàn ông có nhiều cái không tiện. Cô có thể nhờ Hiểu Lệ liên hệ hộ công giúp đỡ."
Đường Kiều hắn có lòng tốt, mỉm cười gật đầu cảm ơn.
Nhạc Gia Văn nhìn sắc mặt nàng, lại nói: "Chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để đến lúc đó, Thẩm Thanh còn chưa khỏe, chính cô đã ngã xuống."
Đường Kiều lại gật đầu.
Nhạc Gia Văn cũng không nói gì thêm, liền gật đầu rời đi.
Đường Kiều chạy nhanh lên lầu, vừa đẩy cửa phòng liền nhìn thấy tay Thẩm Thanh động đậy.
Đường Kiều lập tức kêu lên: "Bác!"