“Tiểu thiếu gia, cậu đã chuẩn bị xong chưa?” Đứng trước phòng thử nghiệm sức lực Lăng Tần khẩn trương nói với Lăng Lan.
Lăng Lan biểu môi, cô còn chưa lo lắng gì mà vị quản gia này đã cuống hết cả lên, bác quản gia này từ khi bước vào học viện đồng quân liền mất đi vẻ bình tĩnh của thường ngày, chẳng lẽ không tin tưởng cô đến như vậy?
Ách…… Mặc dù có một vài chuyện không hay đã xảy ra nhưng mà nó không thuộc quyền khống chế của cô, không thể trách cô được, ai mà biết cái cuộc kiểm tra trí lực lại khó “lý giải” như vậy.
Lăng Lan nghĩ đến mà thấy nhục, cả khuôn mặt cũng biến đen. Bất quá cô cũng phải an ủi vị quản gia đã cả đời trung thành với Lăng gia: “Bác Tần, con cam đoan lần này nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Nếu không phải thật sự coi trọng và quan tâm, Lăng Tần cũng sẽ không mất bình tĩnh như vậy, phải biết ông ấy cũng là một vị cao thủ thể thuật.
Nghe Lăng Lan nói, lúc này Lăng Tần mới yên tâm, thả lỏng tinh thần, “Tốt lắm tốt lắm”
Hôm nay Lăng Lan sở dĩ đứng ở đây là vì bạn nhỏ của chúng ta đã đến tuổi đi học. Pháp luật Liên bang quy định những đứa trẻ trên 6 tuồi sẽ phải nhập học ở học viện đồng quân, bắt đầu thời gian học-nghĩa vụ kéo dài trong 15 năm.
Cho nên dù Lam Lạc Phượng cực kỳ không muốn thì cũng không thể không để Lăng Lan tham dự cuộc khảo nghiệm phân ban cho chương trình học sắp tới.
Cuộc kiểm tra phân ban nhập học có 4 phần, bao gồm trí lực, sức lực, sức chịu đựng và tốc độ.
Mục đầu tiên, kiểm tra trí lực, rất đơn giản, đơn giản đến mức khiến cho thí sinh chưa có cảm tưởng gì thì nó đã xong. Các giám khảo cho thí sinh 3 đến 5 phút rồi điểm sẽ tự động công bố.
Mục này Lăng Lan được 80 điểm, trong khi những đứa trẻ khác đều đạt 90 điểm trở lên thì số điểm này quả thật rất đáng mất mặt, điều này khiến Lăng Lan câm nín. Đến bây giờ cô vẫn không có cách nào chấp nhận việc mình đã sông hơn 30 năm mà trí lực lại không bằng mấy cái đứa trả 6 tuổi. Việc này quá vô lý rồi? Thật không biết giám khảo dựa trên căn cứ gì mà lại cho cô số điểm thấp như vậy. Thật tức chết cô.
Trong lòng Lăng Lan thật nghẹn khuất nhưng cũng không thể không chấp nhận số điểm này, nếu muốn kiến nghị gì thì chỉ có thể chờ cuộc khảo nghiệm kết thúc mới đựơc có ý kiến, đó chính là quy định.Mục thứ hai, kiểm tra thể lực. Trong lòng Lăng Lan sinh ra một ý nghĩ ác độc, cô nhất định phải rửa sạch mối nhục này, cô cũng không tin những hạng mục tiếp theo mình sẽ thua đám nhỏ loi choi đó. Hừ...chẳng lẽ không gian học tập này là đồ chơi sao?
Rốt cuộc cũng tới lúc tên Lăng Lan được sướng lên, lúc Lăng Lan chuẩn bị bước vào thì Lăng Tần đè vai cô lại: “Tiểu thiếu gia, cậu còn nhớ lời dặn của phu nhân không, nhất định không được làm phu nhân thất vọng!”
Lam Lạc Phượng đang ở bên ngoài chờ tin của bọn họ, có lẽ vì sợ mình quan tâm quá sẽ ảnh hưởng xấu đến kết quả kiểm tra nên quyết định chờ ở bên ngoài, chờ kết quả cuối cùng được công bố.
Lăng Lan ngoan ngoãn gật đầu nói: “Dạ, con đã biết. Con nhất định sẽ làm được, bác Tần, người an tâm.
Ánh mắt Lăng Tần lóe lên vẻ vui mừng khi thấy Lăng Lan bước chân vào phòng kiểm tra.
Khu vực kiểm tra sức lức đựơc cách li riêng biệt, trong phòng lúc này đang có hai người quân nhân mặc trang phục thượng sĩ ngồi, một trong hai người đang lật xem tài liệu của Lăng Lan, điểm kiểm tra trí lực và lời bình. 80 điểm, con số khó tin này đạp vào mắt anh khiến cho vị quân nhân không tự chủ được mà nhíu mày một chút mày, nhưng khi nhìn đến lời nhận xét bên dưới thì không nhịn đựơc a lên một tiếng.
“Làm sao vậy?” Người sĩ quan ngồi bên cạnh hiếu kỳ hỏi.
“Bình tĩnh, tư duy cao nhưng thiếu không gian ảo tưởng... Từ lúc chúng ta được yêu cầu phụ trách chấm điểm thi đầu vào cho học viện tới nay cũng 3 năm rồi nhỉ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy lời bình như vậy.”
Vị sĩ quan kia nghe vậy cũng nhìn vào lời bình rồi bất mãn: “Những câu khác tôi cũng không có ý kiến, nhưng bình tĩnh không tốt sao. Trên chiến trường càng bình tĩnh thì khả năng sống càng cao. Mà điểm số này là sao?”
“Đám người phụ trách phụ trách trí lực là bọn người nào? Bọn họ làm sao có thể để những đứa trẻ khó tẩy não như vậy tiến vào ban Nhất để lãng phí tài nguyên của họ được.” Người sĩ quan nghe vậy bĩu môi, tựa hồ chướng mắt những giám khảo bên trí lực.
“Ha ha, cũng đúng, mấy kẻ bên đó đều là người của các gia tộc lớn, mà các gia tộc lớn lúc nào chả muốn chiêu mộ nhân tài, chỉ biết mưu lợi cho bản thân, hẳn đã quên cái gì là lợi ích quốc gia rồi. Hừ... không biết đã có bao nhiêu mầm tốt bị hủy như vậy. Những tiềm năng không được trân trọng cùng cùng nuôi dưỡng khiến cho Liên Bang mất đi không ít sĩ quan ưu tú và tài năng.” Người sĩ quan cảm thán nói, đáng tiếc những người kia không quyền thì thế, đều nắm giữ quyền lực rất lớn, giống như việc tuyển cũng như xếp lớp vậy, đều do người của mấy người đó chiếm hết. Điều này khiến cho những người quân nhân thuần túy như bọn họ cho dù muốn bảo vệ các mầm nhân tài thì cũng chỉ bất lực.
“Hy vọng những hạng mục sau đứa trẻ này có thể biểu hiện tốt một chút, nếu không sẽ chẳng được vào ban một đâu.”
“Ban một? Có thể tiến vào ban hai thì cũng tạ ơn trời, niệm kinh A di đà Phật rồi. Chỉ sợ là nó sẽ bị đẩy ra ngoài học ở những nơi bình thường thôi.” Người sĩ quan bi ai nói, với số điểm 80 ở mục trí lực thì khả năng được vào trường cũng khá khó khăn.
“Hai vị giám khảo, xin chào ạ. Lăng Lan tới báo danh kiểm tra.” Từ lúc Lăng đi vào thì đã thấy hai vị giám khảo đang nói chuyện to nhỏ với nhau, hoàn toàn không để ý việc cô đã bước vào. Không còn cách nào, cô đành phải tiến tới cách bàn giám khảo khỏang 2m lên nhắc nhở họ.
“Rất có khí thế.” Một trong hai vị giám khảo cười nói, cả ngày hôm nay nhìn thấy một đám trẻ con không lo lắng, bất an thì cũng thấp thỏm cẩn thận, đột nhiên một đứa trẻ không sợ hãi mà còn lớn mật xuất hiện khiến cho anh ta cảm thấy rất thú vị và có ý tứ.
Dù sao Lăng Lan cũng là một người trưởng thành, hơn nữa cô đã sớm phải đối mặt với ánh mắt khủng bố có thể lạnh chết người của Nhất hào nên đối diện với hai vị quân nhân, cô cũng chẳng cảm thấy áp lực gì.
Người sĩ quan kia cười cười chỉ vào những cục tạ đặt trong góc tường nói: “Hãy nâng quả ta mà em có thể nâng, đừng miễn cưỡng quá, ở đây chúng ta chỉ kiểm tra thôi, không phải thi đấu nhé! ”
Lăng Lan nghe xong gật gật đầu, cô đi đến phia trước các quả tạ, cô nhìn thấy mỗi quả đều được đánh dấu và ghi trọng lượng.
Lăng Lan đối với sức mạnh của cơ thể rất tự tin, dù sao cô cũng đã hoàn thành giai đoạn cơ sở của thể thuật Lăng gia, vả lại bây giờ cô cũng đang học thuật tu luyện nên đương nhiên cô càng hiệu rõ sức mạnh của chính mình.
Lăng Lan không lập tức lựa chọn mà là quay đầu lại hỏi: “Cho em hỏi để đạt điểm tối đa thì phải nâng tạ bao nhiêu?” Điểm trí lực bị thấp khiến Lăng Lan không thể không lấy điểm tối đa ở ba hạng mục sau, cô nhất định phải tiến vào bang Nhất, đây chính là nhiệm vụ đầu tiên mà mẹ Lam danh cho cô.
Ở đây cũng không phải Lam Lạc Phượng hư vinh, việc cố gắng tiến vào bang Nhất cũng có lý do của nó. Vì bang Nhất là ban duy nhất không chỉ cho học viên lựa chọn chương trình học, lựa chọn đạo sư (giáo viên) mà còn có thể chọn sinh hoạt ở nhà. Nếu Lăng Lan muốn giữ bí mật của mình thì chỉ có thể chọn sống ở nhà.
Hai người sĩ quan đưa mắt nhìn nhau, đứa trẻ này thật ngông cuồng, phải biết rằng ngay cả bọn họ lúc này cũng không nắm chắc có thể nâng tạ 500kg, mà đứa trẻ này lại dám khiêu chiến với mức cao nhất ấy.
“Năm trăm kí!” Rốt cuộc một người sĩ quan trả lời.
Lúc này Lăng Lan mới bình tĩnh đi đến trước quả tạ 500kg, cô nắm tay lại như khởi động, 500kg, đây là con số vượt qua thành tích tốt nhất mà cô từng đạt được, nếu cứ cậy mạnh, lỡ không cẩn thận nhất định sẽ tự làm bản thân bị thương thì thật không tốt.
Bất quá Lăng Lan vẫn múôn thử, dù sao cũng không phải không có cơ hội thành công, vả lại cô còn có dưỡng thân khí quyết, cũng không sợ bị chấn thương rồi để lại hậu hoạn.
Một lý do nữa khiến cô múôn đạt điểm tối đa ở phần thể lực này chính là vì thể lực là phần thi dễ dàng đạt điểm max nhất. Ở mục này số điểm đạt được là điểm chết, nâng được bao nhiêu kí thì được bấy nhiêu điểm. Mà ở 2 mục sức chịu đựng và tốc độ thì không giống vậy, số điểm được cho còn tùy thuộc vào giám khảo. Tuy rằng Lăng Lan rất tự tin ở 2 mục sau, nhưng nếu lại đụng đến cách cho điểm như ở mục trí lực thì..
Lăng Lan đương nhiên không dám lỗ mãng làm bậy, cô đầu tiên khởi động cơ thể, rồi âm thầm vận hành bài khí quyết dưỡng thân, chờ đến khi cơ thể tràn đầy năng lượng thì mới hét một tiếng đem quả tạ nâng lên.
Chờ đến khi nghe được tiếng báo hiệu thành công thì cô mới đem tạ ném xuống. “Rầm”, một tiếng vang lớn vang lên khiến cho hai vị giám khảo bừng tỉnh sau một màn khủng bố khiến cho người xem sợ ngây người.
“Thật sự thành công……” Hai người sĩ quan vẻ mặt không dám tin, một người nhanh chóng lao về phía bảng thông báo, khi nhìn thấy rõ ràng hai chữ “THÀNH CÔNG” to tướng tức khắc kích động.
“Không nghĩ trong tay ta lại xuất hiện một đứa trẻ đạt điểm tối đa.” Sĩ quan vừa kích động vừa kiêu ngạo nói, đây không phải là kiểm tra trí lực, có thể sử dụng những thao tác ẩn, đây là đánh thật, thành tích thật, hắn thế nhưng may mắn có thể nhìn thấy một thiên tài cách đấu xuất hiện. (sức mạnh càng lớn thì cách đấu có thể tiến bước xa hơn và nhanh hơn)
Hai người sĩ quan kích động ghi điểm số cho Lăng Lan, đằng sau còn ghi thêm bốn chữ: “Cách đấu thiên tài!” Cũng chỉ có bốn chữ này mới có thể biểu đạt tiếng lòng và kích động của bọn họ.
Trong lúc quá hưng phấn bọn họ không chú ý tới biểu tình kỳ quái của Lăng Lan khi buông quả tạ kia. Đương nhiên kỳ quái rồi, bởi vì cô vẫn chưa sử dụng hết sức mà, lúc đầu Lăng Lan nghĩ rằng cô sẽ cần cố gắng hết sức mới có thể nâng quả tạ 500kg kia lên, nhưng khi nâng nó lên, cô lại cảm thấy nó rất nhẹ.
Gặp quỷ, chẳng lẽ chính mình ăn phải thuốc tăng lực sao?
Không biết có chuyện gì xảy ra, Lăng Lan cũng chỉ có thể buông nghi ngờ trong lòng xuống, đi ra ngoài chuẩn bị cho hạng mục kiểm tra tiếp theo.