Ngày hôm sau Lộc Minh Trạch suýt thì không dậy nổi, tiếng còi huýt mấy bận, hắn mới cựa quậy trong chăn, Gavin chờ thật lâu không thấy Lộc Minh Trạch rời giường, liền chạy tới gõ cửa gọi hắn, Lộc Minh Trạch lại như bị bóng đè, chẳng nhúc nhích nổi, mãi đến khi Gavin phá cửa xông vào, hắn mới đột nhiên giật bắn khỏi giường.
"Ryan! Mau tập hợp, cậu đang lề mề cái gì vậy?"
Lộc Minh Trạch vội vàng khoác áo sơ mi lên người, bắp thịt cả người đau đến nỗi nghiến răng nhếch mép, Lộc Minh Trạch chỉ có thể cố nhịn mà mặc quần áo vào.
"Trời ạ, cậu mới rời giường thôi hả? Sắp muộn rồi cậu biết không?! Lúc luyện tập sẽ điểm danh đó!"
"Đây đây!"
Lộc Minh Trạch vội vội vàng vàng cài xong nút, duỗi chân xỏ ngay vào ủng lính.
Gavin đứng ở cửa, ủng da dưới chân nhanh chóng gõ xuống nền nhà, lộ vẻ nôn nóng, Steven cũng ló đầu vào, thấy Lộc Minh Trạch còn đang luống cuống tay chân mặc quần áo, dùng mũi xì một tiếng: "Nhà quê đúng là nhà quê, có hiểu quy củ không vậy... Này! Mới ngày luyện tập thứ hai đã đến muộn, cẩn thận bị ghi vào sổ đen. Huấn luyện viên tiết đầu tiên sáng sớm hôm nay: lý thuyết máy móc, nghe nói ổng thù dai lắm!"
Mấy lần tiếp xúc Lộc Minh Trạch đã hiểu thói quen của Steven, miệng xấu nhưng lòng dạ không xấu, cho nên cũng lười chấp nhặt với cậu ta: "Hai người đi trước đi! Tôi lập tức đuổi theo!"
Lộc Minh Trạch mặc xong thì lao ra khỏi cửa ký túc xá, ba người cùng phi nước đại đến địa điểm tập hợp.
Cũng may kịp tập hợp, bọn họ không phải chót nhất, huấn luyện viên châm chọc khiêu khích nhắc nhở bọn họ sử dụng thời gian tập hợp, Lộc Minh Trạch vào tai trái ra tai phải, mấy bài đối phó tân sinh của huấn luyện viên hắn nghe nhiều phát thuộc rồi.
"Tôi hi vọng ngày mai thời gian tập hợp của các cậu có thể giảm xuống phút! Nghe rõ chưa!"
"Rõ ——!"
Tiêu chuẩn luyện tập thấp nhất của bọn họ là chạy nhanh hai mươi vòng quanh sân luyện, Lộc Minh Trạch xếp ở nhóm giữa, Gavin vừa lúc ở bên phải hắn, đối phương thừa lúc hô khẩu hiệu mà hỏi Lộc Minh Trạch: "Hôm qua cậu về khi nào vậy? Lúc tôi ngủ còn chưa thấy cậu."
Anh vừa nhắc đến tối hôm qua Lộc Minh Trạch lại không tự chủ được mà nghĩ đến vài cảnh tượng hoang đường, hơi thở dồn dập, cái vuốt ve nóng vội, lăn lộn kịch liệt trong bụi cỏ... Bọn họ lại thật sự làm chuyện như vậy ở ngoài trời, đấy có tính là dâm loạn quân đội không?
Ngẫm lại những chuyện đã xảy ra mà còn hưng phấn... Không, không thể nghĩ lại, dễ xấu mặt trước mặt mọi người.
Lộc Minh Trạch cố gắng dời lực chú ý tới nơi khác, trước khi đi, Auston kín đáo trao cho hắn một tờ giấy, bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt, sau bốn ngày, cũng chính là tối thứ sáu, phải cùng y ra ngoài một chuyến.
Trong Glasgow có rất nhiều bí mật, tờ đầu tiên trong sổ tay tân sinh đã ghi dòng chữ to đỏ cho bọn họ biết nơi nào không thể đi, ở đâu là cấm địa, bình thường tín hiệu truyền tin của bọn họ cũng ở trạng thái bị chặn. Ngoại trừ tòa nhà văn phòng của huấn luyện viên, những nơi khác đều không có cách nào truyền tin, đồng hồ đeo tay hắn đưa Auston lại không thể dùng, bọn họ chỉ có thể truyền bằng giấy, hoặc phương thức truyền miệng nguyên thủy nhất để giao lưu với đối phương.
Thứ duy nhất có thể dùng chính là mạng trường quân đội.
Điều này cũng dẫn đến việc Lộc Minh Trạch trong thời đại phát triển thông tin như vậy, lại không thể không liên lạc với Mary qua thư tín.
Lộc Minh Trạch có dự cảm, lần ra ngoài này cũng không chỉ đơn giản là ra ngoài, bởi vì tờ giấy Auston cho hắn trông như một tấm bản đồ, hắn tỉ mỉ nghiên cứu một chút, nom rất quen mắt, nhưng Lộc Minh Trạch không nhớ ra được rốt cuộc là nơi nào.
Auston bảo hắn học thuộc lòng bản đồ.
Cái tên này, đến cùng muốn làm gì?
Lộc Minh Trạch bây giờ nghĩ về Auston, cảm giác lại chẳng giống như trước, kỳ thật trước kia Auston nói nhiều lời với hắn, Lộc Minh Trạch đều nước đổ đầu vịt, y thổ lộ cũng được, tách biệt mình cũng thế, lòng Lộc Minh Trạch có rào cản, rào cản ở nơi đó, là sống chết không chịu tin.
Dù ngẫu nhiên cũng bị thái độ trông có vẻ chân thành của y làm xúc động, thế nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, Lộc Minh Trạch nhiều lắm sẽ nhẹ dạ mà đối xử dịu dàng hơn với "người có vẻ có hảo cảm với mình".
Thế nhưng những gì Auston nói đêm qua ngược lại khiến hắn có chút xúc động, so với tỏ tình lãng mạn, y thực tế hơn, quyết định ra sao là tốt cho hắn, lòng Lộc Minh Trạch rõ vô cùng.
Cho nên hiện tại hắn hoài nghi phải chăng trước kia mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Auston nếu chỉ đơn thuần muốn khống chế hắn, đã không cần đặc biệt nói cho hắn những câu ấy nhỉ.
Có lẽ hắn có thể thử tin tưởng Auston?
"Ryan... Ryan! Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu lại thất thần!"
Lộc Minh Trạch nhìn Gavin: "Tôi đau nhức toàn thân, có lẽ hôm qua mệt nhọc quá độ."
Đối phương cười: "Cậu bị hai trợ giáo thay nhau chăm sóc, không mệt nhọc quá độ mới là lạ. Nhưng lúc robot trợ lý tới giúp bọn mình xoa bóp cũng chẳng thấy cậu, cậu rốt cuộc đi đâu vậy?"
Lộc Minh Trạch không nhịn được mà nhếch khóe môi, robot trợ lý sao thoải mái bằng Auston được. Nhưng xoa bóp kiểu Auston hiển nhiên không thể giúp hắn, trong cơ bắp sản sinh quá nhiều axit lactic, hắn cần phải chạy thêm vài vòng.
"Hôm qua tôi ra ngoài chạy vài vòng, vận động lấy oxy một chút, hy vọng có thể khôi phục. Nhưng hình như không hiệu quả gì, lúc trở về hơi trễ, các anh đều ngủ cả rồi."
Gavin cười với hắn, để lộ hai hàm răng trắng tinh: "Vậy thì tốt, sau này đừng về muộn như thế, hại tôi lo lắng."
Lộc Minh Trạch buồn cười liếc anh: "Chúng ta ở trường quân đội có thể xảy ra chuyện gì chứ, nơi này an toàn lắm." Không có thẻ cửa đến con ruồi cũng không bay vào được.
"Tôi —— sắp —— chết đói rồi!"
Lộc Minh Trạch vừa mới dứt lời, liền có một người từ phía sau vọt tới, là Steven, lúc xếp hàng mình cậu ta rơi vào nhóm sau, giờ tách khỏi mấy người khác cố chạy tới cạnh hắn và Gavin: "Tôi sắp chết đói rồi! Chạy mau lên! Chạy xong đi ăn cơm!"
Cậu ta nói xong thì trực tiếp tăng tốc xông về phía trước.
Sức hấp dẫn của đồ ăn thật mạnh mẽ, Steven lao về phía trước như bị lửa đốt dưới mông, vốn cho rằng cậu ta là một cậu ấm quý tộc, hẳn không chịu được cường độ huấn luyện này, nào ngờ ngày thứ hai cậu ta không chỉ không nằm ì trên giường, sáng sớm còn có thể nhảy nhót vui vẻ như con thỏ điên, không thể trông mặt bắt hình dong mà.
Lộc Minh Trạch và Gavin nhìn nhau, đều nhìn ra sự không phục trong mắt đối phương, cũng lặng lẽ tăng tốc. Huấn luyện viên đứng ngoài sân, liền thấy ba thằng ngốc thoát khỏi đội ngũ chạy "vèo vèo" quanh sân tập. Lông mày gã ta hếch lên, đột nhiên thổi còi, hô lớn: "Đuổi theo ba đứa điên phía trước cho tôi mau!! Không được tụt lại phía sau!!"
Lộc Minh Trạch suýt thì trượt chân, chiêu này của huấn luyện viên đủ tàn nhẫn đấy! Thế chẳng phải đang rước thù cho bọn họ sao.
Thế nhưng Steven đói bụng mù quáng hoàn toàn không có tâm tư cân nhắc điểm này, tiếp tục phát điên lao ào ào, trong mắt cậu ta giờ chỉ có điểm tâm, Lộc Minh Trạch và Gavin đâm lao phải theo lao, đành kiên trì đuổi tới.
Ngày đầu tiên thể dục buổi sáng thi đấu như đuổi bắt kết thúc, huấn luyện viên rất hài lòng, nhớ tên ba người Lộc Minh Trạch, cũng nhắc nhở lần sau bọn họ còn tách khỏi đội ngũ sẽ phạt không cho ăn điểm tâm.
"Nhưng tốc độ ngày mai của các cậu không thể chậm hơn hôm nay, nếu như không muốn chịu phạt, thì đưa cả lớp cùng tăng tốc! Nghe chưa!"
"Nghe... Nghe rồi..."
Steven tỉnh tỉnh mê mê, sau khi giải tán còn phấn khởi hỏi Lộc Minh Trạch có phải họ được biểu dương không, người kia không lên tiếng, hận nghiến răng nghiến lợi, hắn thậm chí muốn lập tức trùm bao tải thằng cha huấn luyện viên kia đập một trận, hắn có thể bớt việc chút không?! Còn bảo ba người bọn hắn phân tán giá trị thù hận, huấn luyện viên ở đây đều giảo hoạt như thế sao?
Sau thể dục buổi sáng có nửa giờ tạm nghỉ, cho thời gian để họ ăn điểm tâm, rửa ráy thay quần áo, sau đó lập tức bắt đầu tiết học đầu tiên. Lộc Minh Trạch lười trở về ký túc xá, vì quá xa, thời gian thay đồ quá gấp. Vì vậy hắn lười biếng, tùy tiện rửa mặt ở vòi nước cạnh sân tập, rồi đi vào phòng học.
Cả hai tên Gavin và Steven quán triệt nguyên tắc thối thì phải thối cùng nhau, cũng chẳng buồn thay quần áo cứ thế mà vào lớp với Lộc Minh Trạch, kết quả vừa vào lớp, ba người họ liền tỏa ra mùi "đàn ông" thối hoắc.
...Tình cảnh có hơi lúng túng.
Huấn luyện viên thể dục buổi sáng thoạt nhìn chỉ trên dưới ba mươi tuổi, thêm vào trước kia hắn hiểu lầm tuổi tác của Gavin, Lộc Minh Trạch không còn dám tự phỏng đoán tuổi đối phương nữa, nhưng nhìn hành vi của huấn luyện viên, rõ ràng gã ta vẫn là một thanh niên xốc nổi thôi...
"Ryan Carrele! Cậu lên giải đề bài này cho tôi!"
...Thí dụ như, gã sẽ gọi người mình không ưa lên bảng làm bài.
Lộc Minh Trạch thầm than thở một tiếng, tuân lệnh đứng trước tấm bảng đen, nhìn chằm chằm đề bài trên đó nhìn một chốc, rất dễ dàng viết kết quả ra. Môn lý thuyết máy móc có mối quan hệ vô cùng mật thiết với chỉ huy cơ giáp sau này, Lộc Minh Trạch đã rất chú tâm học môn này, hơn nữa hắn cảm thấy hứng thú cực kì với máy móc, học rất chắc, chỉ cần không phải câu hỏi lạc đề kì lạ, hắn đều có thể làm nhanh được.
Còn câu hỏi lạc đề kì lạ, có lẽ sẽ tốn chút thời gian.
Huấn luyện viên thấy hắn có thể giải đề trong thời gian ngắn, hơi giật mình, trừng hai mắt chăm chú nhìn bảng đen nghiêm túc kiểm tra lần nữa, phát hiện không có lỗi sai, ánh mắt nhìn Lộc Minh Trạch cũng thay đổi.
Vị huấn luyện viên này mang một gương mặt trẻ con, không biết là do quanh năm chỉ nhốt mình trong phòng học dạy lý thuyết, hay nguyên nhân khác, da dẻ gã cũng trắng nhợt, chỉ có nơi khóe mắt hằn mấy đường nếp nhăn.
Dáng vẻ đối phương trừng hai mắt thậm chí có chút đáng yêu.
Lộc Minh Trạch lẳng lặng liếc gã một cái, hơi nghi ngờ, gã thật sự là Alpha sao? Ặc... Nhưng xem cái chiêu độc địa của gã ở buổi thể dục sớm, ngược lại rất "Alpha".
Vị huấn luyện viên này hiển nhiên với khắc sâu ấn tượng với Lộc Minh Trạch, không, nói thật ra là gã khắc sâu ấn tượng với Steven đầu têu ba kẻ điên.
"Ryan Carrele, nhỉ?"
Đối phương cầm sổ điểm danh dày cộp tới cạnh Lộc Minh Trạch, nhìn kỹ hắn hồi lâu, lật sổ tới trang của Lộc Minh Trạch, tronh sổ điểm danh có ghi chép thành tích thi đầu vào của mỗi học sinh, tương lai còn có thể có thành tích các môn, dễ dàng cho việc kiểm tra.
"Ừm... Thi đầu vào toàn trường là hạng năm, lý thuyết máy móc...điểm tối đa? Không tệ lắm, chả trách lợi hại như vậy. Được, cậu về chỗ đi. Gavin Dush, cậu làm đề thứ hai."
Lộc Minh Trạch vừa nghe huấn luyện viên nói thế, lập tức lo âu nhìn Gavin, Gavin lại là một kẻ cực ngu về kiến thức lý thuyết! Người nọ nhận ra ánh mắt của Lộc Minh Trạch, lắc đầu, đáp lại hắn bằng một nụ cười đắng bất đắc dĩ.
Kết cục rất rõ ràng, Gavin chẳng thuộc nổi cơ sở công thức, chớ nói chi là giải đề, sau đó anh liền bị phạt ra ngoài đứng.
Huấn luyện viên mặt trẻ con chờ Gavin ra ngoài, liền giảng cho các học sinh còn lại: "Là một học sinh trường quân đội, không chỉ có thân thủ nhanh nhẹn, não bộ linh hoạt, ý chí kiên cường, mà còn phải thường xuyên chú ý vẻ ngoài sạch sẽ của mình! Sau này chưa rửa ráy sạch mình thì không cần đến lớp của tôi nữa!"
Lời của gã rốt cuộc nói cho ai đều rõ ràng cả, dù sao cả lớp chỉ ba kẻ tỏa ra mùi đàn ông thối hoắc rốt cuộc là ai, quả thực chẳng cần nói rõ.
"Người tiếp theo, Steven..."
"Đây đây đây!"
Steven không đợi huấn luyện viên gọi họ mình, đã vội vàng đứng lên, có lẽ cậu ta sợ dưới tình huống này mà bị gọi ra họ ra thì quá mất mặt gia tộc, đành phải tự ngu ngốc nghịch ngợm ra trận: "Hê hê... Huấn luyện viên, bảo em làm đề thứ ba phải không? Em làm!"
Huấn luyện viên mặt trẻ con cười khẩy: "Ai bảo cậu làm bài, thân là một quý tộc, nên chú trọng bộ dạng của mình bất cứ lúc nào, cậu trực tiếp ra hành lang đứng phạt cho tôi!"
Steven đành sờ mũi đi ra ngoài.
Những người khác trong lớp cũng sinh hận ba người Lộc Minh Trạch vì chuyện sáng sớm hôm nay, trong đó không thiếu những cậu quý tộc kiêu ngạo, Steven vừa ra ngoài, không biết ai nói một câu: "Tam giác thối!"
Lớp học yên tĩnh không tiếng động bỗng bùng nổ một trận cười vang, Lộc Minh Trạch lập tức nhìn về kẻ đầu têu nói chuyện kia. Đối phương cũng không sợ Lộc Minh Trạch, trái lại còn bóp mũi làm mặt quỷ với hắn.
"Yên lặng!"
Lộc Minh Trạch còn chưa kịp nói gì, huấn luyện viên mặt trẻ con đã làm khó dễ trước: "Ai vừa cười, đứng ra!"
Hắn gõ mạnh cây thước dạy học hai cái trên bục giảng: "Ai cho phép các cậu như phường chợ búa phố, cười nhạo bạn học của mình?!"
Kẻ làm mặt quỷ với Lộc Minh Trạch lúc nãy nhận ra chỗ không ổn, nhanh chóng im lặng, trên mặt lại vẫn mang vẻ xem thường, có lẽ hắn ta phách lối quen rồi, điều này sẽ khiến hân ta nổi bật hẳn trong một đám đông, huấn luyện viên mặt trẻ con rất chuẩn xác mà chỉ về hắn ta: "Arthur, đứng lên."
Arthur hơi sửng sốt, rề rà đứng lên: "Là em nói, thì sao, bọn họ vốn bốc mùi rồi."
Huấn luyện viên không những không giận mà còn cười: "Cậu cũng ra ngoài đứng phạt cho tôi! Ngẫm lại xem mình sai ở đâu!"
Lớp học lần nữa trở về yên tĩnh, Lộc Minh Trạch nhìn huấn luyện viên ấy vài lần, chủ động đứng lên: "Báo cáo, em cũng có thể ra ngoài đứng phạt, hi vọng huấn luyện viên phê chuẩn!"
Huấn luyện viên mặt trẻ con nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch nhìn hồi lâu, đột nhiên cười trào phúng: "Cậu đây muốn lấy nghĩa khí huynh đệ à?"
Lộc Minh Trạch thẳng tắp sống lưng: "Báo cáo huấn luyện viên! Không phải! Em cảm thấy mình cũng bốc mùi, muốn ra ngoài tán bớt mùi!"
Đối phương không miễn cưỡng nữa, thả Lộc Minh Trạch đi đứng phạt.
Thế nhưng chuyện nào có thuận lợi như vậy, ba kẻ đứng trên hành lang phạt đã đánh nhau, đương nhiên, không phải kiểu động tay động chân, bọn họ còn không dám không thành thật dưới mí mắt huấn luyện viên, chỉ là lén lút lượm cục đá chọi đối phương.
Có lẽ Steven đã có mối thù với Arthur từ khi chưa vào trường quân đội, bọn họ là hai kẻ giữa ân oán gia tộc, Arthur ngay trong lớp cười nhạo cậu ta cũng do nhân tố này, Steven thấy Arthur cũng bị phạt, lại há mồm cà khịa, dở hơi trào phúng hắn hai câu, sau đó song phương từ đấu mồm thăng cấp thành đấu tay chân.
...Là "ấu" chứ không phải ấu trĩ nữa.
Lộc Minh Trạch đi tới cạnh Gavin, không hiểu hỏi anh: "Anh nhảy vào mâm cậu ta làm gì, anh cũng đâu phải quý tộc!"
Gavin một bên khu tường da một bên tức giận nói: "Tam giác thối chả nhẽ không gồm cả tôi?! Ryan! Mau hỗ trợ chuẩn bị đạn!"
Chỗ lớp học làm gì có nhiều đá như vậy, chỉ có thể móc trên tường ra, Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng không nhúc nhích, hắn chẳng muốn gia nhập bọn họ.
Steven vừa dùng sức xoa khuôn mặt bị đá chọi trúng vừa quay đầu khe khẽ gọi Lộc Minh Trạch: "Đừng quên tam giác thối cũng bao gồm ông!"
Lộc Minh Trạch vừa nghe cậu ta nói như vậy, trên trán nhất thời nổi gân xanh. Má nó, nghe mà tức!
Vì vậy cũng gia nhập đội ngũ nạo tường.
Cuộc chiến của mấy thằng nhóc một khi bạo phát, là bất cứ ai cũng không thể ngăn cản, sau đó bọn họ đều quên mất mình còn đang đứng phạt, chỉ lo đánh nhau.
Đột nhiên, cánh cửa sổ đằng sau Lộc Minh Trạch bị mở ra, huấn luyện viên mặt trẻ con ló đầu ra, âm trầm nói: "Các cậu chơi vui quá ha?"
Lộc Minh Trạch cứng đờ ra, Steven ngu ngốc còn liên tục ném mạnh mấy cục đá về phía đối diện, sau đó xoay tay lại khua loạn: "Mau! Gavin! Đưa đạn cho tôi!"
Khăn lau bảng trong tay huấn luyện viên "vèo" một tiếng đánh tới, mạnh mẽ nện lên đầu Steven. Sau đó Lộc Minh Trạch liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ đùng đùng bên tai: "Bốn người các cậu cút đi cho tôi!! Ra sân tập chạy hai trăm vòng! Chạy không xong thì buổi trưa đừng hòng nghỉ ngơi!!"
"..."
Lộc Minh Trạch nghiêm mặt quay người chạy ra ngoài. Khỉ gió, mắc gì hắn phải để ý mấy chuyện thiểu năng này chớ.
- -------------------
Editor: Bế tắc edit nên lôi sách cũ ra đọc, "Cát bụi chân ai""của Tô Hoài ấy, không lấy được bao nhiêu kinh nghiệm nhưng đọc đến đoạn Diệu tán Hoài lại cứ đê mê =)) Mà chỉ cần đọc một đoạn nhỏ thôi bạn có thể cảm thấy yêu văn học nước nhà cực kì, tuy là tản văn nhưng cảm giác cái cách sử dụng từ ngữ phải nói là vượt xa khả năng miêu tả của một đứa phẩy văn, ha ha =))