Cha mẹ Hạ Kính Sinh có vẻ rất xem trọng lần gặp mặt này, họ đã đặt một phòng riêng nhỏ của một khách sạn khá là nổi tiếng ở đây.
Đường Lạc được Hạ Kính Sinh dắt vào, căng thẳng đến độ sắp cùng tay cùng chân.
Trước khi đi vào phòng riêng cậu đặc biệt đi kiểm tra lớp trang điểm của mình, cảm thấy không tốt lắm.
Giữa trưa lúc trang điểm Đường Lạc sợ ra khỏi quán cà phê quá đậm sẽ có vẻ mất tự nhiên, nên đã dặn đi dặn lại cô Lưu cố gắng trang điểm nhạt một chút. Bây giờ hơn nửa ngày trôi qua, trong lúc đó cậu lại chảy nước mắt mấy lần, đã trôi mất một nửa rồi.
“Rất đẹp mà,” Hạ Kính Sinh an ủi cậu, “Thoạt nhìn giống như mặt mộc. Ông già bảo thủ như cha anh, con gái tô son ông ấy cũng cảm thấy lẳng lơ, em như này vừa đẹp.”
“Em sợ nhìn em như con trai!” Đường Lạc rất để bụng.
Hạ Kính Sinh nghe vậy phì cười: “Em nói thế, anh cũng khó xử lý rồi. Bây giờ dù trả lời giống hay không giống, em cũng không vui.”
“…”
Thật ra anh nói không sao, nhưng Đường Lạc nghe xong cứ cảm thấy chỗ nào là lạ.
Hôm nay phong cách của Hạ Kính Sinh dường như không giống với ngày xưa, nói tới nói lui mơ hồ luôn mang theo ý trêu chọc ở bên trong.
“Yên tâm đi, không nhìn ra sơ hở đâu,” Hạ Kính Sinh vừa nói vừa vuốt tóc mái giúp cậu, “Vừa dễ thương vừa tự nhiên, lộ rõ mắt nhìn của anh rất tốt,”
Đường Lạc đỏ bừng cả khuôn mặt ngay lập tức, quên luôn so đo với tất cả chi tiết trước đó.
Nhưng nên hoảng sợ vẫn không tránh không khỏi.
Người thật của ông Hạ nghiêm túc hơn tất cả video và ảnh mà trước kia Đường Lạc từng thấy.
Ông Hạ trong ấn tượng của Đường Lạc luôn cau mày. Nói chuyện trước ống kính cũng được, lúc nâng bút viết chữ cũng thế, hai đầu lông mày từ đầu đến cuối có cái khe không vuốt phẳng được, trông có vẻ già hơn tuổi thật rất nhiều.
Bây giờ gặp người thật, mới phát hiện không chỉ dừng ở đó. Lúc ông và Hạ Kính Sinh cùng xuất hiện trong một khung hình, so với cha con, có lẽ giống ông cháu hơn. Lúc Hạ Kính Sinh giới thiệu mình cho ông, ông đứng dậy gật đầu với cậu một cái, khóe miệng kéo theo biểu cảm đoán chừng là mỉm cười, cùng lúc đó giữa lông mày cũng chưa từng thả lỏng chút nào.
So sánh với nhau, mẹ của Hạ Kính Sinh hòa ái và dễ gần hơn rất nhiều, vẻ mặt tươi cười hỏi này hỏi kia. Trong lúc đó thấy Đường Lạc không hay động đũa, bà còn thường xuyên gắp thức ăn cho cậu.
May mà có thiết lập cổ họng không tốt, tất cả câu hỏi đều do Hạ Kính Sinh đáp thay cậu, cậu chỉ cần phụ trách gật đầu mỉm cười và cúi đầu cố gắng dùng bữa.
Song nhờ phúc của những câu hỏi này, Đường Lạc lại có hiểu biết hoàn toàn mới về Hạ Kính Sinh.
Trước kia vẫn cảm thấy anh là người ôn hòa trung hậu, không ngờ bắt đầu nói vớ vẩn thì miệng lưỡi trơn tru không thèm chớp mắt lấy một cái. Trên đường đến Hạ Kính Sinh đã nói, tuyệt đối không thể nói với họ Đường Lạc cũng học ở học viện mỹ thuật của đại học C, như vậy cha anh nhất định sẽ nhờ bạn bè tìm hiểu, dễ dàng lộ ra sơ hở. Lúc đó Đường Lạc còn lo lắng toàn bộ nhờ vào bịa đặt sẽ có kẽ hở, bây giờ xem ra là cậu nghĩ nhiều quá rồi.
Hạ Kính Sinh thậm chí đã nghĩ xong hai người họ quen nhau như thế nào, nói cứ như thật, Đường Lạc nghe mà hết sức say mê. Nhất là khi anh nói đến “Chắc chắn là con chủ động theo đuổi em ấy” còn cầm lấy tay Đường Lạc, nếu không phải trước mặt còn có hai bậc phụ huynh, Đường Lạc gần như sắp không kìm được mà nhảy nhót tại chỗ.
Bữa ăn gần kết thúc, cha mẹ Hạ Kính Sinh đều hoàn toàn không đề cập đến việc “Từng mang thai hai lần” khiến Đường Lạc thấy xấu hổ muôn phần.
Nghĩ cũng đúng, trên bàn cơm cả gia đình này biểu hiện nho nhã lệ độ mười mươi. Dù là ông Hạ một mực nghiêm mặt hầu như không nói một lời, cũng duy trì phép lịch sự cơ bản. Chủ đề thất lễ như thế đương nhiên sẽ không nói trước mặt.
Vốn cho rằng có thể lừa dối qua cửa một cách suôn sẻ, mãi đến khi ông Hạ trong toàn bộ quá trình đều không chủ động lên tiếng đột nhiên hắng giọng một cái, sau đó nói: “Vậy cha mẹ Tiểu Đường có biết chuyện của hai đứa không? Lúc nào tiện, hai nhà chúng ta gặp nhau đi.”
Đường Lạc giật mình, tiếp đó lập tức quay đầu cầu cứu Hạ Kính Sinh.
“Bố, bố gấp quá đấy,” Nụ cười của Hạ Kính Sinh cũng hơi cứng ngắc, “Em ấy mới năm nhất mà.”
Ông Hạ nghe vậy, lông mày lập tức nhíu chặt mấy phần, vừa định lên tiếng, nhưng lại như nhớ ra cái gì đó, dứt khoát đứng lên: “Anh đi ra ngoài với bố.”
Bầu không khí vốn nhìn như ấm áp hài hòa lập tức đông đặc, Đường Lạc hơi bối rối, lại không dám mở miệng nói chuyện. Sau khi ánh mắt di chuyển giữa hai cha con mấy lần, Hạ Kính Sinh vỗ vỗ tay cậu dưới gầm bàn như làm yên lòng, rồi đứng dậy cùng rời khỏi phòng với cha anh.
“Tiểu Đường cháu đừng để ý tới họ,” Mẹ Hạ Kính Sinh cười với cậu một cái, “Tính tình ông nhà cô cứ vậy, không khuyên được, kệ họ đi.”
“…”
Có vẻ bà rõ ràng trong lòng về ý đồ của ông Hạ, nhưng Đường Lạc vẫn không hiểu gì, thành ra khó tránh khỏi lo lắng. Cậu thấy rất rõ biểu cảm lúc Hạ Kính Sinh đứng lên, hai đầu lông mày đều là bực bội thiếu kiên nhẫn, khác một trời một vực với cười nói khi nãy trong bữa ăn.
Tính tình ông Hạ thì như vậy, bà nhà ông lại không để ý lắm. Nhưng đây là lần đầu tiên Đường Lạc thấy Hạ Kính Sinh lộ ra biểu cảm như thế.
Thấy cậu đứng ngồi không yên, mẹ của Hạ Kính Sinh còn nói thêm: “Cô nhìn ra được, tình cảnh hai đứa rất tốt.”
Mặt Đường Lạc đỏ lên, gật đầu một cái nhân lúc Hạ Kính Sinh không ở đây, trong lòng hơi mừng thầm.
“Thật ra mới đầu cô và ông nhà còn hơi lo lắng…” Bà cười với Đường Lạc, “Nhưng gặp mặt xong cô lại yên tâm, cô nhìn ra được con là cô gái tốt.”
Trên thực tế Đường Lạc cũng cảm thấy mình rất tốt, tiếc rằng không phải là con gái.
“Từ nhỏ Hạ Kính Sinh đã rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng khoảng thời gian này lại luôn gây chuyện,” Mẹ anh còn nói thêm, “Mới đầu nó bảo quen con hơn nửa năm, cô chú khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều thêm. Nhưng bây giờ gặp được người, ngược lại cô hơi lo lắng con có bị nó bắt nạt không.”
Đường Lạc vừa xua tay vừa gật đầu vừa lắc đầu với bà, những điều muốn bày tỏ quá nhiều, nhất thời cũng không biết trước đó có truyền đạt thuận lợi không.
“Sau này ấy mà, con thay cô chú trông nó,” Mẹ anh tiếp tục nói, “Trường học không phải nơi kiếm sống, cô chú và giáo viên của nó có kỳ vọng rất cao. Đã lớn tướng thế rồi, bảo nó sau này đừng suốt ngày trốn học. Ngoài ra quan trọng nhất là, tuyệt đối không thể đánh nhau với người ta nữa.”
Đường Lạc sững sờ, không nhịn được mở miệng hỏi: “Đánh nhau?”
Vừa nói xong, cậu lập tức nhận ra mình sơ xuất, để để bù lại cậu ho khan một lúc lâu giả vờ như cổ họng rất khó chịu.
Mẹ Hạ thấy vậy nhanh chóng vuốt lưng cho cậu, nói tiếp: “Hồi trước nó đánh nhau với người ta ở trong trường, nghe nói còn làm bị thương một người đi đường.”
Hiểu lầm kia to lắm, rõ ràng là người nọ không phân tốt xấu đã muốn ra tay với Hạ Kính Sinh, Đường Lạc – người qua đường bị thương cảm thấy mình vô cùng có quyền lên tiếng.
Cậu muốn giải thích giúp Hạ Kính Sinh, khua tay múa chân một hồi phát hiện không thể làm được sau đó dứt khoát lấy sổ tay trong túi đã chuẩn bị trước ra.
Mới viết được một nửa, mẹ Hạ đột nhiên cười nói: “Ồ, chữ của con, có phải từng mô phỏng theo bản mẫu của ông nhà cô không?”
Đường Lạc lập tức mặt đỏ tới mang tai.
Vẫn chưa kịp giải thích thì cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra.
Ngoài cửa chỉ có một mình Hạ Kính Sinh, xem ra hoàn toàn không có ý định đi vào. Anh đứng ở cửa vẫy tay với Đường Lạc, nhưng lại nói với mẹ anh: “Mẹ ơi, muộn rồi, con đưa em ấy về trước.”
Lúc nói chuyện vẻ mặt của anh có vẻ rất không vui, lông mày cũng nhíu chặt lại giống như cha. Thấy Đường Lạc ngẩn ra đó nhất thời không nhúc nhích, anh cứng nhắc nặn một nụ cười, lục giục một câu: “Nhanh lên đi, còn ngẩn ra đó làm gì?”
“Tiểu Đường con đi trước đi,” Mẹ Hạ Kính Sinh ra chiều bất đắc dĩ thở dài, sau đó cũng cười với Đường Lạc một tiếng, “Lần sau đợi cổ họng con khỏi rồi chúng ta trò chuyện tiếp.”
Lúc đi ra ngoài, Hạ Kính Sinh luôn nắm tay cậu từ đầu đến cuối.
Tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm, bước chân cực rộng, đi rất nhanh. Suốt quãng đường Đường Lạc bị anh kéo phải chạy chậm, đến khi xuống tầng, vừa nghĩ đến việc phải chăng nên an ủi anh vài câu, thì thấy lúc Hạ Kính Sinh nghiêng người nói chuyện với mình biểu cảm lại khôi phục vẻ bình thản ngày xưa.
“Hôm nay em vất vả rồi,” Khi nói chuyện thậm chí anh còn đang cười, “Xem như anh nợ em một ân huệ.”
“Ờm…” Đường Lạc muốn nói lại thôi, “Anh và bố anh…”
“Không sao,” Hạ Kính Sinh xua tay, “Mặc kệ ông ấy.”
Đường Lạc lại hỏi: “Vậy sau này còn cần em giúp đỡ nữa không?”
Hạ Kính Sinh cười khổ một cái: “Chắc là không cần đâu, mấy ngày nữa họ cũng phải về. Hơn nữa, cũng không thể mỗi lần đều nói cổ họng em khó chịu.”
“… Ò.” Đường Lạc gật đầu.
“Không phải lo lắng thay anh,” Hạ Kính Sinh vừa nói vừa kéo cậu đi ra ngoài, “Anh đưa em về trước.”
“Em tự về được rồi,” Đường Lạc nhanh chóng từ chối, “Em như bây giờ, cũng không tiện về thẳng trường…”
Hạ Kính Sinh nghĩ ngợi rồi gật đầu, tiếp đó giống như nhớ ra cái gì, anh lấy điện thoại ra nhìn thời gian, sau đó hơi nhướng lông mày: “Vậy bây giờ em định làm gì? Đến nơi khác thay quần áo lại về trường, có lẽ không kịp giờ đâu?”
Đường Lạc sửng sốt, cũng nhanh chóng xem thời gian, kế đó nuốt ngụm nước bọt.
Thật ra giờ đóng cửa của trường cậu rất muộn, nhưng mấy phút nữa Masked girls sẽ đóng cửa. Từ nơi này đón xe đến, chưa chắc đã kịp.
Thấy vẻ mặt cậu thay đổi liên tục, Hạ Kính Sinh còn nói thêm: “Hai ngày nay để chăm sóc họ nên anh không ở trong trường, nếu em không kịp, buổi tối có thể đến chỗ anh ở tạm trước.”
Đường Lạc vẫn đang liều chết tính toán thời gian trong lòng nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, lập tức hô: “Vậy thì tốt quá!”
Đây là lần thứ hai Đường Lạc vào ở trong khách sạn này.
Trên đường tới tâm trạng của cậu thấp thỏm lại phấn khích, bây giờ đi vào phòng, mới hậu tri hậu giác bắt đầu căng thẳng.
Cậu nhìn chiếc giường lớn lẻ loi trơ trọi trong phòng, nhỏ giọng hỏi: “Hôm qua anh cũng ngủ ở đây à?”
“Đúng rồi,” Hạ Kính Sinh gật đầu, “Cha mẹ anh ở căn phòng chếch đối diện, nhưng em phải cẩn thận đừng để họ phát hiện, nếu không thì anh lại bị họ làm phiền chết.”
Đường Lạc nhanh chóng gật đầu.
“Thôi, phát hiện thì phát hiện vậy,” Hạ Kính Sinh đột nhiên lại nói, “Dù sao cũng là bạn gái anh, ngủ chung với anh thì sao.”
“…”
Hạ Kính Sinh nói xong đi tới trước mặt cậu, giơ một tay lên.
Đường Lạc căng thẳng đến nỗi trái tim sắp phá cơ thể nhảy ra, lại không ngờ bàn tay kia lướt qua má cậu sau đó vơ một nắm tóc dài sau lưng cậu.
“Cả ngày hôm nay anh vẫn rất tò mò, tóc em là sao đây?” Trông Hạ Kính Sinh có vẻ thích thú, “Là thật hay giả?”
“… Giả, nối vào đấy,” Đường Lạc cúi đầu, giơ tay làm dấu, “Chỗ này đằng trước đều là thật, đằng sau từ chỗ này là giả.”
Tim cậu đập thình thịch đứng tại chỗ mặc cho Hạ Kính Sinh nghiên cứu tóc sau lưng cậu, vừa định nói gì đó, đột nhiên có người gõ cửa.
“Hạ Kính Sinh?” Ngoài cửa là giọng của mẹ anh, “Con có ở bên trong không?”
Hạ Kính Sinh giơ tay bịt kín miệng Đường Lạc, lắc đầu với cậu.
Một lát sau, đến khi ngoài cửa khôi phục yên tĩnh, anh mới buông tay xuống, giải thích: “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyến. Thật sự phát hiện em cũng ở đây, có lẽ lại cảm thấy bạn gái anh tìm không phải là cô gái đứng đắn.”
Đường Lạc không kìm được ngờ vực: “Không phải anh còn nói… em cho anh… ờm…”
Hai lần phá thai. Lời này muốn ra nói vẫn quá khó khăn.
Cậu nói ấp a ấp úng, Hạ Kính Sinh cũng hiểu ý. Anh rất mất tự nhiên quay đầu đi, cười đến độ bả vai run rẩy.
“Em tin thật à?” Anh nói xong quay đầu nhìn Đường Lạc một cái, biểu cảm kia rõ ràng đang cố nhịn cười, “Nếu họ thật sự dễ lừa bằng một nửa của em thì anh nhẹ nhõm rồi.”
“…”
Trong nháy mắt Đường Lạc gần như nghi ngờ đàn anh mình quý mến đã bị người khác đánh tráo.
“Anh đùa em.” Cậu hơi buồn bực lẩm bẩm.
“Giận rồi?” Hạ Kính Sinh ngẩng đầu nhìn cậu, “Cảm thấy anh luôn chiếm hời của em?”
“…”
Vốn là có chun chút tức giận, nhưng nghe thấy Hạ Kính Sinh nói đang chiếm hời của cậu, Đường Lạc lại không giận nữa, thậm chí còn bắt đầu tiếc nuối tất cả hời của Hạ Kính Sinh chỉ chiếm ngoài miệng, không đủ chút nào.
Nhưng tất nhiên cậu ngại nói lời này. Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt, sau đó chuyển chủ đề: “Bình thường bố mẹ anh đều gọi tên đầy đủ của anh à?”
“Đúng rồi, “Hạ Kính Sinh gật đầu, “Sao vậy?”
Anh tỏ vẻ đương nhiên, như thể hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ.
“Nếu mẹ em gọi em là Đường Lạc, tiếp đó chắc chắn sẽ mắng em.” Đường Lạc nói.
Hạ Kính Sinh cười: “Vậy bình thường cô gọi em là gì? Lạc Lạc?”
Nhũ danh được anh gọi như vậy, Đường Lạc lập tức hơi xấu hổ. Để che giấu cậu nhanh chóng cúi đầu, nói tiếp: “Anh không có nhũ danh à?”
“… Không có,” Hạ Kính Sinh lắc đầu, “Xưng hô thôi mà, không quan trọng.”
Đường Lạc muốn nói lại thôi, do dự cả buổi vẫn không nói ra.
Sao lại không quan trọng chứ. Rõ ràng nên là một người gần gũi nhất, lại dùng xách xa lạ nhất để xưng hô.
Cảm giác khi Hạ Kính Sinh và cha mẹ anh ở cùng nhau, dường như hoàn toàn khác hẳn với định nghĩa về gia đình của mình.