Trên thực tế Đường Lạc đã sẵn sàng để bị hắn xỉa xói.
Nhưng bây giờ Lão Vương đột nhiên thẳng thắn vượt quá dự đoán, ngược lại khiến cậu nhất thời không biết đối phó ra sao.
“Cho nên, ừm,” Cậu ngẫm nghĩ, “Quả nhiên anh vẫn hơi có thành kiến với cậu ấy.”
Lão Vương nhún vai, từ chối cho ý kiến.
“Tại sao?” Đường Lạc tò mò, “Cậu ấy làm mích lòng anh rồi à?”
“Cậu trái lại không cảm thấy khó xử nhỉ?” Lão Vương hỏi ngược lại, “Không sợ cậu ta vì đường cong cứu quốc mà có mưu đồ khác?”
“Gì cơ?” Đường Lạc mờ mịt.
Lão Vương nhướng một bên lông mày: “Cậu thực sự không cảm thấy xấu hổ?”
“… Xấu hổ chứ?” Đường Lạc cười ngượng ngùng, “Vào rừng mơ bắt con tưởng bở, cảm thấy mình ngu quá, hì hì.”
“…” Lão Vương nhìn cậu một cái, thở dài không nói gì.
“Này, thật ra từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi được người ta theo đuổi đấy,” Đường Lạc úp sấp bên cạnh Lão Vương, “Biết là nhầm rồi, mặc dù thở phào nhẹ nhõm, có điều bây giờ hiểu ra vẫn có chút xíu mất mát.”
Lão Vương nhìn mặt cậu, hỏi: “Cho tới bây giờ chưa từng có ai theo đuổi cậu?”
“Mấy cô gái quan hệ tốt sẽ trở thành bạn thân của tôi,” Đường Lạc cúi đầu chơi ngón tay của mình, “Con trai… con trai bên cạnh tôi đều rất thẳng.”
“… Có lẽ bên cạnh có người thích cậu, nhưng cậu không biết thôi.” Lão Vương nói.
“Tôi đâu có chậm hiểu đến vậy,” Đường Lạc nói, “Tôi rất nhạy cảm về mặt này.”
“…”
“Nhưng mà, trước kia tôi cũng chưa từng được ai sùng bái,” Đường Lạc còn nói thêm, “Cảm giác hơi kỳ diệu, dù sao tôi không nghĩ ra mình có chỗ nào xuất sắc đến mức đáng sùng bái… Nhưng vẫn rất vui.”
“Cậu…”
“Hửm?” Đường Lạc quay đầu.
“Thôi, không có gì.” Lão Vương không nhìn cậu nữa.
“Cho nên anh xem như nể mặt tôi nha,” Đường Lạc nói, “Một fan nhỏ trong đời tôi từ trước đến nay, anh đừng bắt nạt người ta.”
Lão Vương một tay chống đầu, sau gáy đối diện cậu, không đáp lời.
“Hầy nhưng mà cũng không sao, cơ hội hai người chạm mặt cũng không nhiều,” Đường Lạc nghĩ rất thoáng, “Tùy anh vậy.”
Lão Vương đột nhiên quay đầu nhìn cậu: “Tôi hỏi cậu. Nếu tôi và cậu ta cùng rơi vào trong nước, cậu cứu ai?”
Đường Lạc há hốc mồm: “Hả???”
“Cứu ai?” Lão Vương lặp lại.
Đường Lạc phì cười: “Anh nghiêm túc? Anh đang hỏi nghiêm túc à? Tôi có biết bơi đâu, bây giờ đi học còn kịp không?”
“Vậy sau khi học được thì sao,” Lão Vương tiếp tục truy hỏi, “Dự định cứu ai?”
“Trước kia tôi nghỉ nghe người ta hỏi bạn gái và mẹ cùng rơi vào nước thì cứu ai,” Đường Lạc cười sằng sặc, “Thảo nào Mộc Tử nói anh là gà mái, có phải anh xem mình là mẹ tôi không?”
Một khi đưa ra giả thuyết này, càng nghĩ càng thấy hợp lý.
Nếu trên đời này có người như vậy, nhìn bạn không vừa mắt, cả ngày rảnh rang không có việc gì sẽ muốn cằn nhằn bạn, nhưng lại rất cưng chiều bạn, vậy cũng chỉ có thể là bà bô nhà bạn.
“…” Lão Vương đứng lên, “Tôi thực sự chưa bao giờ nhìn thấy người nhạy cảm như cậu.”
Hắn nói xong toan rời đi, Đường Lạc vội đuổi theo: “Vấn đề này của anh hỏi thừa quá, đương nhiên tôi cứu anh rồi, quan hệ hai ta thế nào chứ.”
Lão Vương liếc cậu một cái, vừa định nói chuyện thì Đường Lạc lại tự bổ sung: “Quan hệ mẹ con, ha ha ha ha ha!”
Cậu vẫn đang cười ha ha, đã thấy Lão Vương đứng tại chỗ hít thở sâu, tiếp đó đột nhiên duỗi tay xách cậu qua, rồi véo mặt của cậu kéo sang hai bên, “Sao trên thế giới này lại có người thiểu năng như cậu hả?”
“Đau đau đau đau đau tôi sai rồi tôi sai rồi không dám nữa đâu, tha mạng tha mạng tha mạng,” Đường Lạc giãy giụa, “Lớp trang điểm sắp trôi rồi!”
Tiếng động hai người quậy quá lớn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong quán.
Lúc này Mộc Tử và Triển Nghiêu vừa khéo ra khỏi văn phòng.
“Các cậu đang làm gì đấy,” Mộc Tử thấy vậy lên tiếng hỏi, “Bình thường chỉ có hai cậu ở trong quán đều không coi ai ra gì như vậy hả?”
Lúc này Lão Vương mới buông ra, cuối cùng Đường Lạc được cứu, vội vàng nhảy về phía Mộc Tử: “Bạo lực gia đình! Đây là bạo lực gia đình!”
Biểu cảm của Triển Nghiêu có vẻ vô cùng hoảng sợ, nhưng Mộc Tử lại bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn mỉm cười khó hiểu: “Được rồi được rồi, biết người yêu tôi không ở đây còn cố tình khoe cho tôi xem, một lần nữa sẽ trừ lương của các cậu.”
Đường Lạc oan ghê gớm, nhưng sinh ra chút kính sợ với quyền lợi phát biểu xen vào của ông chủ, thế là quyết định giữ im lặng trước.
“Vừa rồi tôi đã nói xong với Tiểu Nghiêu rồi, tôi sẽ tìm một chuyên viên trang điểm, các cậu ai cần thì liên lạc trước một ngày, ngày hôm sau chuyên viên trang điểm sẽ đến quán. Đến lúc đó tôi dán số điện thoại trong văn phòng, ngoài Tiểu Nghiêu ra những người khác nếu cần có thể tự gọi,” Mộc Tử nói, “Như vậy sau này sắp xếp ca làm có thể tự do hơn.”
“… Nghe có vẻ rất đắt.” Đường Lạc nhỏ giọng nói.
“Tôi sẽ thanh toán chi phí hàng tháng,” Mộc Tử xua tay rất nhẹ nhàng, “Không cần lo lắng chuyện này.”
Sau khi Triển Nghiêu rời đi, Đường Lạc vẫn không kìm được lòng tò mò, chạy đi tìm Mộc Tử đưa ra một nghi vấn bấy lâu này của mình.
“Anh chủ, mở quán này thực sự có thể kiếm tiền hả?” Cậu nói, “Tôi cảm thấy anh hào phóng quá.”
Mộc Tử ngẩng đầu: “Cậu chê tiền lương nhiều à?”
Đường Lạc lắc đầu như trống bỏi: “Tôi chỉ tò mò.”
“Đương nhiên không kiếm được bao tiền,” Mộc Tử nói, “Chỉ bằng chút mức hàng bán ra mỗi tháng, còn không trả nổi tiền thuê.”
“Hả? Vậy…”
“May mà tôi không cần nộp tiền thuê.” Mộc Tử lại nói.
“…”
Mộc Tử cười:” Yên tâm đi, không đóng cửa được, vốn là không mong có thể dựa vào lợi nhuận của chỗ này.”
“Vậy anh mở quán này, chỉ để giải trí?” Đường Lạc tò mò hơn.
Dẫu sao thoạt nhìn Mộc Tử không mảy may có hứng thú với nữ trang, số lần đến quán cũng không nhiều. Chấp niệm duy nhất cũng chỉ có những trang phục khó hiểu mà y thiết kế, nhưng đến nay cũng không thấy có ai mặc. Cho dù không thiếu tiền đi nữa, cũng không nghĩ ra lý do gì phải tốn nhiều thời gian và tinh lực như vậy để duy trì quán cà phê này.
“Thú thật quán này không phải tôi mở, nói một cách nghiêm túc tôi là ông chủ đại diện,” Mộc Tử nói, “Chủ quán thật sự bây giờ đang học ở nước ngoài, trước khi đi đã dặn đi dặn lại tôi phải kinh doanh cho tốt, tên kia chỉ thích những thứ này.”
“Chủ quán thật sự?”
“Ừ,” Mộc Tử nói, “Bạn trai tôi.”
Đường Lạc đã chịu đả kích mạnh mẽ.
Tuy rằng cậu đã thầm mến một người đồng giới trong thời gian dài, nhưng lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một người đàn ông bình tĩnh và tự nhiên không mang ý trêu đùa nói ra từ “Bạn trai tôi”, trải nghiệm này vô cùng khó hiểu.
Trong nháy mắt đó, cậu thậm chí cảm thấy anh chủ ngày thường không hề có uy nghiêm này có vẻ hơi thoát tục.
Nhưng chẳng mấy chốc, Mộc Tử đã tự phá vỡ giả tưởng này.
Y duỗi tay gọi Đường Lạc: “Nào nào, cậu qua đây nhìn xem. Tôi tính nhân lúc làm quần áo cho Tiểu Nghiêu cũng thiết kế vài bộ mới cho mọi người, cậu cảm thấy mấy phong cách này thế nào?”
Đường Lạc đi tới nhìn thoáng qua màn hình máy vi tính của y, tê cả da đầu.
“… Hơi đặc sắc.” Cậu rất miễn cưỡng tìm một từ miêu tả khá là trung tính.
“Không sao, chắc chắn Tiểu Nghiêu sẽ mặc,” Trông Mộc Tử có vẻ rất đắc ý, “Vừa rồi tôi đã hỏi cậu ta, cậu ta nói ok.”
Đường Lạc hoàn toàn có thể tưởng tượng được vừa nãy Triển Nghiêu đã trải qua cơn ác mộng như thế nào. Hèn chi Mộc Tử có vẻ thưởng thức tính cách có phần bảo sao nghe vậy của Triển Nghiêu như thế, thì ra còn có mục đích tà ác này.
“Cậu cũng chọn một bộ đi,” Mộc Tử duỗi tay chỉ màn hình, “Đừng khách sáo với tôi.”
Đường Lạc hết sức đau khổ lướt một lần nữa bộ trang phục có thể dùng từ “mỗi bộ đều có sự quái dị riêng” để miêu tả, cuối cùng ánh mắt rơi xuống một bộ bình thường nhất trong góc.
Đó là một chiếc váy liền áo có cổ hải quân thuần sắc, kiểu dáng hình chữ A, không bóp eo, thoạt nhìn hơi trẻ con, nhưng được cái giống trang phục ngày thường hơn.
“Nếu không thì cái này đi…”
“Hả, cái này liệu có đơn giản quá không?” Mộc Tử nhíu mày, “Còn là bán thành phẩm.”
“không không không, cái này là được, tôi cảm thấy đẹp, rất thích,” Đường Lạc nhiều lần nhấn mạnh, “Giữ nguyên như vậy là được, đừng xử lý lại nữa.”
Sau khi ra khỏi văn phòng, ngay lập tức cậu đã tìm được Lão Vương.
“Anh biết không?” Cậu túm cánh tay Lão Vương hết sức bí mật nhỏ giọng nói, “Thì ra Mộc Tử có bạn trai, quán này do bạn trai của anh ta mở.”
Lão Vương rút cánh tay ra khỏi ngực cậu, “À, thế hả.”
“Giọng điệu của anh nghe chẳng kinh ngạc chút nào, ” Đường Lạc không hài lòng, “Anh biết trước rồi?”
“Tôi biết quán không phải của anh ta,” Lão Vương nói, “Nhưng đây là lần đầu nghe nói đến tầng quan hệ này. Nhưng… sao cậu phải kích động thế?”
“Bởi vì lần đầu tôi nhìn thấy cái này trong hiện thực, đó đó…” Đường Lạc nói.
“Mỗi ngày cậu không soi gương?” Lão Vương hỏi.
“…”
“À, không đúng, hai người khác nhau,” Lão Vương nói, “Người ta có bạn trai.”
Đường Lạc giơ chân đá hắn một phát: “Đúng đó tôi hâm mộ anh ta có thể tự nhiên nói ra câu này, không được hả!”
Lão Vương tránh ra sau: “Chỉ cần cậu muốn, lúc nào cũng được mà.”
“Sao có thể?”
“Cậu còn nhớ từng hứa với tôi một chuyện không?” Lão Vương đột nhiên nói, “Bây giờ trong trường không bận nữa, chắc là có thể bớt thời gian nhỉ?”
Đường Lạc nghĩ một lát: “… A.”
“Lần hẹn hò đầu tiên trong đời, cậu muốn đi đâu?” Lão Vương hỏi.
Nơi Đường Lạc không muốn mặc váy đến.
Nếu có lựa chọn, cậu cảm thấy địa điểm hẹn hò đặt ở Masked girls là một ý tưởng hay.
Sáng kiến này đã bị đối tượng hẹn hò của cậu cho một phiếu bác bỏ.
Cuối cùng hai người lại cò kè mặc cả một hồi, vẫn không bàn bạc được một phương án có thể khiến cả hai hài lòng.
Mạch suy nghĩ của Lão Vương là thiếu nữ khó hiểu, cực kỳ mơ mộng, đề nghị đưa ra không phải Bánh xe Ferris ở công viên trò chơi, thì là đường hầm dưới biển sâu trong thủy cung. Đường Lạc nghĩ đến việc phải mặc váy ngắn đến những nơi này, cả người không được tự nhiên, nên từ chối tất. Lại xoắn xuýt ba ngày, địa điểm vẫn chưa quyết định được, Lão Vương đột nhiên xin nghỉ.
“Nói là gia đình có việc, tuần này sẽ không tới,” Mộc Tử hẵng còn sợ hãi, “May mà có Tiểu Nghiêu, nếu không thì tôi phải tự mình ra trận.”
Đường Lạc nghe vậy sợ tới mức khẽ run rẩy.
Ngay lập tức cậu cảm thấy tai vạ bất ngờ từ trên trời rơi xuống, nhưng nghĩ lại, so sánh với Lão Vương cũng làm bán thời gian như mình, Triển Nghiêu tạm nghỉ học ở nhà, thời gian sẽ dư dả hơn nhiều, thời gian làm việc của mình hoàn toàn sẽ không gia tăng.
Nhưng mấy ngày nay vừa đến, lần đầu tiên không đi làm cùng Lão Vương, vẫn khiến cậu cảm thấy không quen.
Điều khiến cậu khó mà chấp nhận đó là mãi cho đến khi cậu muốn đi tìm Lão Vương bày tỏ tình cảm nhớ nhung, mới hậu tri hậu giác phát hiện trước đó họ chưa từng để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào.