Khách trong quán đã không nhiều, một người hoàn toàn lo được.
Vì vậy Lão Vương dùng lý do “Ô nhiễm tầm mắt” bảo Đường Lạc nhanh chóng đi tẩy trang. Một tấm lòng tốt bị xem là làm ơn mắc oán, Đường Lạc cảm thấy khó chịu, nhưng lại không có tự tin vặc lại, đành tủi thân chạy đi thay lại trang phục ngày thường.
Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ tan ca, cậu rảnh rỗi không có việc gì làm nên muốn chạy ra bếp sau làm giúp, lại bị chê vướng chân vướng tay.
“Vậy anh bảo tôi làm gì bây giờ,” Đường Lạc giận, “Ngẩn người à?”
Lão Vương liếc cậu một cái: “Cậu đi về trước đi, dù sao giữ lại cũng không có tác dụng gì.”
“Vậy chẳng phải về sớm ư? Tiền lương của tôi tính theo giờ!” Đường Lạc phản đối.
“Tôi không nói sẽ không có ai biết,” Lão Vương bảo, “Bây giờ giữ lại cũng là lấy không tiền, còn không bằng về sớm nghỉ ngơi. Gương mặt hôm nay của cậu nhìn sầu cả người.”
“… Vậy sao được.” Đường Lạc lắc đầu.
“Làm sao, còn không nỡ xa tôi à?” Lão Vương cười nói.
Hiển nhiên hắn đang nói đùa chờ được cãi lại, nhưng bây giờ Đường Lạc đảo con ngươi, lại thừa nhận: “Đúng thế, tôi không nỡ xa anh, cho nên muốn ở lại với anh.”
Lão Vương híp mắt lại: “Uống nhầm thuốc?”
“Anh lại không thích tán gẫu với khách, bây giờ ở lại một mình cũng chán mà, tôi tán dóc với anh không tốt hả?” Đường Lạc cười hì hì.
“Cậu có âm mưu gì đúng không?” Lão Vương hoàn toàn không tin cậu.
Quả thực Đường Lạc có.
Hôm nay cậu đã lên kế hoạch trước khi đến, buổi tối đợi quán đóng cửa sau đó lề mề một lát, nếu không được thì ép buộc cùng dọn dẹp với Lão Vương, dù sao nhất định phải kéo dài đến khi hắn đổi quần áo ngày thường mới thôi.
Cậu không giỏi nói dối, nhất thời không nghĩ ra lý do hợp lý, thế là dứt khoát cười trừ với Lão Vương.
Lão Vương nhìn cậu chằm chằm một lát, sau đó giơ tay lên sờ trán cậu.
“Rõ ràng tôi đắp chăn cho cậu mà, hay là bị cảm rồi?”
Đường Lạc hất tay hắn ra: “Tinh thần tôi vẫn khỏe lắm. Anh để tôi ở lại một lúc cũng không chết, cứ phải đuổi tôi đi làm gì.”
“Khi không mà tỏ ra ân cần,” Lão Vương nói xong, dừng một lát, “Cậu có chuyện gì muốn tìm người bàn bạc phải không?”
“… Đúng!” Đường Lạc vội vàng gật đầu, “Tôi muốn tham khảo anh, ờ… liên quan đến… chuyện nọ…”
“Đời sống tình cảm của cậu?”
“Ừ, đời sống tình cảm của tôi!” Đường Lạc tiếp tục gật đầu.
Lão Vương nhíu mày: “Lại làm sao?”
“Tôi… hơi khó mở miệng…” Đường Lạc nghĩ nát óc, “Ừm… thì là…”
Nghĩ mãi không biết nên nói gì, nghẹn đỏ cả mặt.
“Thôi cậu đừng nói thì tốt hơn,” Lão Vương đột nhiên quay người, “Để khỏi lát nữa lại chê tôi không biết tán gẫu.”
Mắt thấy hắn ra khỏi bếp sau đi vào trong quán, Đường Lạc cũng không mở miệng ngăn cản nữa.
Dù sao cậu vốn cũng không định tìm hắn bàn bạc chuyện gì, bây giờ có thể ở lại đây một mình giết thời gian quả thực cầu còn chẳng được.
Mộc Tử đã nói có thể tha hồ ăn đồ trong quán. Đường Lạc rảnh cũng rảnh rồi, dứt khoát rót cho mình cốc nước trái cây rồi quay một đôi cánh gà, ngồi ở trong góc phòng bếp vui thích hưởng thụ.
Vừa gặm hết một cái cánh gà, Lão Vương lại quay về.
Hắn đi đến trước mặt Đường Lạc và ngồi xuống: “Thôi, cậu nói đi, tôi nghe.”
Miệng Đường Lạc toàn dầu: “Hả? Nói gì?”
Không khí lúng túng im lặng năm giây, cuối cùng Đường Lạc cũng khôi phục trí nhớ.
“Ừ… thì là… cái người tôi thích ấy, tôi từng nhắc với anh rồi nhỉ, anh ấy là một người rất xuất sắc,” Tạm thời không nghĩ ra chuyện gì để nói, cậu quyết định khoác lác nam thần của cậu anh minh thần võ nhường nào, “Chẳng những xuất sắc, mà còn rất đẹp trai, không chỉ đẹp trai, mà tính cách cũng tốt, không chỉ tốt tính mà… ừm…”
“Nói điểm chính.”
“Dù sao là cái gì cũng rất tốt.” Đường Lạc vừa nói vừa bẻ ngón tay.
“Kể cả việc không thích cậu?” Lão Vương nói.
Đường Lạc suýt nữa cắn phải ngón tay mình.
“Anh chả biết trò chuyện gì cả!” Cậu hét to.
“Cậu thật sự muốn tìm người tâm sự?” Ánh mắt Lão Vương tràn đầy khó hiểu, “Tôi cảm thấy tâm trạng cậu có vẻ rất tốt.”
“… Có hả?’
“Có mà,” Lão Vương gật đầu, “Lừa gạt tình cảm của thiếu niên ngây thơ cũng khiến cậu áy náy năm phút.”
Hắn vừa nhắc đến, biểu cảm của Đường Lạc đã thay đổi ngay tại chỗ.
“Bây giờ tôi cũng không làm được gì để khắc phục mà… “Ánh mắt và cảm xúc của cậu cùng chìm xuống, “Chí ít sau khi nhận ra tôi đã cho cậu ấy biết chân tướng ngay lập tức đúng không?”
Lão Vương từ chối cho ý kiến.
“Nếu biết rồi còn không nhanh chóng khắc phục mới là tội ác tày trời!” Đường Lạc bắt đầu vá víu cho mình, “Tôi lãng tử hồi đầu!”
“Khá lắm khá lắm,” Lão Vương nhạt nhẹo vỗ tay cho cậu hai tiếng, “Đáng để ngưỡng mộ.”
Đường Lạc bị hắn ghẹo cho mặt lại sắp đỏ lên: “Anh phiền quá à!”
“… Giả sử,” Lão Vương im lặng một hồi sau đó lên tiếng, giọng điệu lưỡng lự rõ ràng, “Giả sử có một ngày cậu cũng phát hiện, người mà cậu thích và người trong tưởng tượng của cậu hoàn toàn không giống nhau, cậu sẽ làm gì?”
“Chuyện này giả sử ết thế nào, cái tốt của anh ấy cũng không phải tôi tưởng tượng ra,” Đường Lạc nhíu mày, “Cũng không có khả năng anh ấy là nữ đúng không!”
“…” Lão Vương cũng nhíu mày, “Chế độ tư duy của cậu đặc biệt thật.”
“Nữ… cũng được mà?” Đường Lạc suy nghĩ hết sức chăm chú, “Tôi hoàn toàn có thể chấp nhận được!”
“Tôi không nói giới tính,” Lão Vương nói, “Cậu thích hắn như thế, ngưỡng mộ hắn đã thành thói quen, đương nhiên cảm thấy hắn có vẻ rất cao lớn. Nhưng con người luôn có khuyết điểm.”
Đáng tiếc Đường Lạc không nghe lời hắn nói, cậu vẫn đắm chìm trong giả thiết trước đó.
“Nếu như đàn anh là đàn chị, thật ra với tôi mà nói là một chuyện hoàn toàn rất tốt nhé! Vậy tôi có quể quang minh chính đại theo đuổi chị ấy! Nói không chừng chị ấy sẽ chấp nhận tôi ấy chứ?”
Ánh mắt Lão Vương nhìn cậu một lời khó nói hết.
“Nếu anh ấy là con gái, nhất định sẽ rất xinh.” Đường Lạc nói xong còn gật đầu một cái.
“… Cậu từ từ ăn.” Lão Vương đứng dậy rời đi.
Đến giờ đóng quán, Đường Lạc lại lén lút chạy tới quan sát, hậu quả bị phát hiện là bị đuổi lần nữa.
“Cậu còn nán lại làm gì?” Thoạt nhìn Lão Vương thật sự không hiểu, “Muốn ở lại?”
“Kể ra, tôi chưa bao giờ nghe anh nói,” Đường Lạc cười với hắn, “Anh sống ở đâu vậy?”
“Không tiện đường với cậu.” Lão Vương đáp.
“…” Đường Lạc điều chỉnh lại cảm xúc một lần nữa, “Lần nào cũng làm phiền anh dọn dẹp, tôi ngại lắm đó. Lúc mới đến thì thôi, bây giờ tôi cũng có thể làm những việc này. Hôm nay anh vất vả lâu như thế, hay là để thôi hoàn thành công việc kết thúc đi?”
“Một mình cậu?” Lão Vương hỏi.
Đường Lạc gật đầu.
“Tôi không yên tâm.” Lão Vương nói.
“… Vậy, chúng ta cùng làm cũng được?” Đường Lạc gắng gượng.
Lão Vương bất lực: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Thực sự không bịa được nữa, Đường Lạc đành phải gật đầu khai báo: “Nghe Tiểu Tranh nói anh tẩy trang xong rất đẹp trai, tôi muốn mở tầm mắt.”
Lão Vương im lặng năm giây, tiếp đó đột nhiên thở dài thật sâu.
“Sao hả?” Đường Lạc không hiểu.
“Lại đây,” Lão Vương kéo cậu đi đến bên cạnh một cái bàn, “Cậu ngồi xuống.”
Đường Lạc thấp thỏm lại phấn khích, “Anh muốn biểu diễn tẩy trang ngay tại chỗ à?”
Ai ngờ Lão Vương cũng ngồi xuống trước mặt cậu.
Sau khi ngồi xuống hắn lại thở dài, khi lên tiếng lần nữa ngữ điệu vô cùng phiền muộn, “Có chuyện, tôi vốn định không nói với bất kỳ ai.”
“Hở?” Đường Lạc nghe vậy tư thế ngồi cũng trở nên thẳng thắp, “Chuyện gì?”
“Lần trước tôi nói với cậu cằm tôi hình vuông, thật ra là lừa cậu.” Lão Vương nói.
Đường Lạc im lặng, lén lút nghĩ thầm, tôi biết mà, tôi còn biết anh dị ứng nghiêm trọng với mèo.
Lão Vương thấy cậu không lên tiếng, lại nói tiếp: “Thật ra hồi nhỏ vì tôi bị tai nạn… nên để lại vết thương trên mặt.”
“Gì?” Đường Lạc cảm thấy chưa theo kịp mạch suy nghĩ.
“Vết thương khá nặng, nửa bên mặt thối rữa hết, thoạt nhìn hơi đáng sợ,” Giọng điệu Lão Vương đau xót, “Tôi làm thêm ở đây, là để tiết kiệm tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ cho mình.”
“… Anh khoan đã?” Đường Lạc nửa tin nửa ngờ, “Nhưng mà Mộc Tử nói…”
Lão Vương liên tục thở dài lắc đầu: “Cậu biết mà, anh chủ là người tốt. Anh ta thấy tôi tội nghiệp nên cho tôi đeo khẩu trang làm việc ở đây, lại sợ tôi sẽ tự ti cho nên mới giấu giếm sự thật giúp tôi.”
“…”
Đường Lạc lưỡng lự. chỉ nhìn đôi mắt kia, thực sự rất khó đoán mức độ chân thật của những lời này rốt cuộc có mấy phần.
“Nếu không thì cậu nói xem, tại sao tôi sẵn lòng mỗi ngày đến sớm như thế, đi muộn như vậy, chịu thương chịu khó hầu hạ cậu? Có lợi ích gì với tôi?”
“Ặc…”
“Tôi có giống người tốt không?” Lão Vương nói, “Tôi đang báo đáp ân huệ của ông chủ.”
Hắn lấy ví dụ này thực sự quá có sức thuyết phục, Đường Lạc cảm thấy mình sắp tin rồi.
“Vậy tại sao Tiểu Tranh nói anh…”
“Cậu ta… thật ra cậu ta chỉ thấy dáng vẻ đội mũ và đeo khẩu trang của tôi sau khi tẩy trang,” Lão Vương nói, “Có thể là dựa vào sức tưởng tượng.”
“…”
Đường Lạc cảm thấy độ tin cậy hơi giảm xuống một đoạn.
“Bình thường tôi cũng đeo khẩu trang, dù sao gương mặt này hơi đáng sợ,” Lão Vương nói, “Học trang điểm cũng vì nghĩ rằng có thể cải thiện… Chẳng qua vẫn quá ngây thơ.”
Hình như lại có phần tin được.
“Cho nên, trên mặt anh thật sự…” Đường Lạc nói cũng hơi căng thẳng.
Lão Vương giơ ngón tay lên chỉ chỉ chỗ má bị khẩu trang che của mình: “Chỗ này.”
“Nghiêm trọng đến vậy?”
“Hồi nhỏ tôi nghịch ngợm, lén chơi củi lửa,” Lão Vương nói xong sờ lên vị trí vừa chỉ trên mặt mình, “Thật ra trên người cũng có, nhưng cũng không nghiêm trọng bằng chỗ này. Khi đó điều kiện gia đình cũng không tốt, nếu kịp thời điều trị, có lẽ…”
“…”
Lão Vương cúi đầu cười khổ một tiếng, khi ngẩng đầu lên thì nhìn thẳng vào mắt Đường Lạc: “Thú thật chuyện này với tôi mà nói rất có mở miệng… nhưng tôi xem cậu là bạn, mới bằng lòng nói cho cậu. Cho nên… đừng khiến tôi khó xử nữa, được không?”
Đường Lạc tin rồi.